
Hoa Giấy
=))))) au down mood nên fic này quằn quại nha
.
.
Ngày đó Sài Gòn còn hiền lắm. Con hẻm nhỏ trải đá vụn, hai bên là hàng rào râm bụt chen bông giấy đỏ hồng. Mùa nắng, cánh hoa khô rụng đầy sân, gió thổi nghe xào xạc như tiếng áo bà ba khẽ quệt qua nhau.
Cô Ba Dung khi đó mới vừa lên năm, tóc cột hai chùm, mặt mũm mĩm, suốt ngày ôm con búp bê vải chạy quanh sân. Chiều nọ, đang chơi thì nghe tiếng oe oe vọng qua từ bên nhà hàng xóm.
Dung ngó nghiêng dưới bụi hàng rào cao cao, hai mắt sáng rỡ.
“Ba ơi, ai khóc dậy?”
Ba chị ngồi trong nhà cười hiền, tay còn cầm điếu thuốc rê.
“Nhà bên mới sinh em bé đó con. Em Út nhà ông Năm Tư.”
Dung chớp mắt, ngó qua hàng rào bông giấy cao hơn đầu, đứng kiễng mãi mà vẫn chẳng thấy chi ngoài cánh hoa hồng rực.
“Con hổng thấy, ba bế con lên đi!”
Ba bật cười, lắc đầu.
“Để nội bế, ba bận đóng cái ván cho má con rồi nè.”
Bà nội từ trong nhà bước ra, vừa quạt vừa cười, “Lại đây nè, nội bế cho coi.”
Bà vừa bế lên, Dung vừa nhìn qua bên kia thì thấy trong sân nhà hàng xóm có một chiếc xe nôi nhỏ. Trong xe, em bé nằm yên, chỉ hơn tháng tuổi, da trắng hồng, tóc tơ mịn như khói, đôi tay nhỏ xíu khẽ quơ quơ trong nắng.
Dung nhìn đăm đăm một hồi rồi thì thầm.
“Em nhỏ xíu hà nội, mà dễ thương quá trời.”
Bà nội cười khẽ, vuốt tóc cô cháu:
“Ờ, nhìn ghét ghê hôn..em đẹp như bông giấy nhà mình vậy đó. Lớn lên chắc dễ thương lắm à.”
Dung bặm môi, chẳng nói gì thêm, chỉ với tay hái một cánh bông giấy rơi trên hàng rào, cẩn thận kẹp vô cuốn tập nhỏ xíu của mình.
Từ bữa đó, ngày nào cô Ba cũng chạy ra rào, kiễng chân nhìn sang, mong thấy em bé nhà bên được bồng ra phơi nắng. Có khi nắng gắt, có khi mưa giăng, nhưng cứ nghe tiếng khóc oe oe là lòng cô lại rộn ràng như trúng hội.
---
Năm cô Út Hằng vừa tròn một tuổi. Nắng tháng Ba đổ xuống vườn sau, vàng ươm như mật ong, bông giấy lại nở rộ, rơi từng cánh hồng lên lối gạch cũ.
Hằng lẫm chẫm tập đi, tay bấu vào vạt áo của ai kia. Cô Ba Dung mới lên sáu, tóc buộc hai chùm gọn gàng, đôi dép nhựa lẹp xẹp, đứng lom khom dắt em từng bước nhỏ.
“Đi chậm thôi nghen, đừng té nghen Út…”
Giọng Dung non nớt, nghiêm mà dịu như người lớn. Cô dắt em đi quanh giàn bông giấy, mỗi lần Hằng suýt ngã lại giật mình hốt hoảng.
“Trời đất, coi kìa, suýt nữa là té rồi đó nha!”
Hằng cười toe, hai cái răng sữa ló ra, tay vung vẩy, miệng bi bô mấy tiếng không rõ.
Dung khum người xuống, kiên nhẫn nhắc từng âm.
“Nói ‘chị Ba’ coi… chị… Ba…”
Em bé tròn xoe mắt, cười khúc khích, miệng mấp máy.
“Ba… Ba…”
Cả nhà nghe cười rộ. Bà nội đứng bên nhà nhìn sang chống nạnh.
“Thấy hông, tiếng đầu tiên em nói là ‘Ba’ đó, mà đâu phải ba nó, là cô Ba đó nghen!”
Dung vừa mắc cỡ vừa khoái, ôm chặt em bé trong tay, khẽ đung đưa, giọng thủ thỉ.
“Chị Ba đây, mai mốt em lớn chị dắt em đi tứ xứ luông"
Gió chiều lùa qua, bông giấy rơi phủ vai hai đứa nhỏ. Dung cẩn thận nhặt một cánh hoa cài lên tóc em, nhỏ giọng.
“Cánh hoa này chị tặng Út nha, sau này nhớ thương chị nhiều nhiều vào là được”
Em bé không hiểu, chỉ cười khanh khách, tay với theo mớ hoa rơi dưới đất. Nhưng với Dung, từ khoảnh khắc ấy, trong lòng cô có cái gì đó vừa ngọt vừa ấm — một cảm giác bé xíu mà dai dẳng, như hương bông giấy vương mãi không tan.
---
Rồi năm cô Út Hằng vừa lên ba, còn cô Ba Dung tròn chín tuổi. Ba thưởng cho Dung một chiếc xe đạp mới tinh, màu xanh biển nhạt, có gắn thêm cái ghế nhỏ xíu ở sau yên.
Bữa đầu chạy thử, Dung hí hửng dữ lắm.
Bà nội vừa thấy đã dặn liền.
“Đừng có chạy nhanh à nghen, chở em là phải đi chậm, coi chừng té.”
Dung gật đầu, nghiêm mặt y như người lớn
“Dạ, con biết rồi nội. Em Hằng cứ để con " Ở trong sân có tiếng cười khúc khích của hai đứa trẻ , Hằng ngồi sau được chở đi lòng vòng thì thích thú , cứ vỗ tay quẫy chân cười không ngớt . Còn Dung thì đèo Hằng với những bước chập choạng siêu vẹo nhưng nhất quyết không ngã , nhưng làm bà nội đứng ngồi hổng yên.
Hai bên gia đình ngó sang thì vui lắm , thấy Hằng hợp cạ với chị ba nên hôm nào cũng bế bồng qua hàng rào cho nhìn chị ba một cái . Chị ba thì ngày một lớn , cao hơn hàng rào chút rồi nên tự nhón chân nhìn sang không bắt bà bế nữa.
Đến ngày út Hằng phải di học. Trường mẫu giáo của Hằng nằm kế bên trường tiểu học.
Sáng nào Dung cũng đạp xe đi học, còn Hằng ngồi sau, tay ôm con búp bê, hai chân đong đưa, miệng hát bi bô mấy câu học được ở lớp:
“Con cò bay lả… bay la…”
Dung nghe, cười khúc khích, cao giọng chọc nhỏ.
“Út hát sai rồi nghen, phải ‘bay la bay lả’ chớ!”
“Vậy hả chị Ba? Ơ...nhưng..nhưng cô dạy..em hát đúng mà"
"Đâu , xưa cô dạy chị hát vậy mà. Không tin em vào mà hỏi cô ấy ."
"Kì dạ....."
Đường đi học là một con lộ nhỏ rợp bóng cây. Hai bên là cánh đồng cỏ lau mướt mát, gió thổi ào ào, mùi đất mới và hoa dại theo vào tóc. Cứ vậy, bánh xe quay đều, tiếng líp kêu tạch tạch, nắng xuyên qua tán lá loang lổ trên lưng hai chị em.
Chiều về, nắng nhạt dần, chim ríu rít gọi nhau về tổ. Hằng thường mệt, ngồi sau xe một lát rồi gục đầu ngủ, tóc lòa xòa vương lên vai chị. Dung thấy, sợ em ngã nên giảm tốc, vừa đạp vừa nghiêng người, một tay nắm chặt ghi-đông, một tay đỡ nhẹ lưng em.
Gió đồng thổi mát rượi. Qua cây cầu nhỏ, mặt nước lấp lánh hắt ánh chiều, Dung khe khẽ hát.
“Ơi à ru em ngủ cho ngoan, ngủ ngoan để mẹ đi cày ..."
"Mẹ em có đi cày đâu..." Giọng út nhỏ xíu rồi im bặt sau vạt áo , Dung bật cười , khẽ thôi mà nghe như lòng cũng rộn ràng như hội.
Xe cứ lăn đều trong ánh nắng tàn, hai bóng nhỏ in dài trên mặt đường — một cô Ba tóc buộc cao, một cô Út ngủ say, tựa đầu vào lưng chị. Giàn bông giấy đầu hẻm đung đưa, rơi thêm mấy cánh hoa xuống, như muốn giữ lại chút dịu dàng của tuổi thơ.
---
Cũng con đường đó, cũng chiếc xe đạp xanh lá năm nào, chỉ khác là thời gian trôi qua nhanh quá.
Từ ngày cô Út Hằng lên năm, rồi lên mười, vẫn sáng sáng chiều chiều ngồi sau lưng cô Ba Dung mà đi học, mà về.
Con đường vẫn rợp bóng cây, vẫn những cánh cỏ lau nghiêng mình bên gió.
Nhưng giờ, thay vì con bé tóc tơ lòa xòa, ngủ gục trên yên, thì có một cô út tóc dài, gương mặt đã ra dáng thiếu nữ, cười khúc khích mỗi khi chị đạp nhanh quá.
“Chị Ba ơi, chậm chậm thôi, em bay mất bây giờ nè!”
Dung quay đầu lại, cười hiền.
“Ai biểu cứ ngồi nhún nhảy, chưa bị gió thổi bay là may rồi á nghen"
Chiếc xe năm nào đã được ba Dung nâng yên, sửa cổ cao lên để hợp với dáng chị.
Dung lớn hơn, cao gầy, tóc thả ngang lưng, mềm và mượt như tơ. Còn Hằng thì vẫn cứ quen nếp — mỗi buổi sáng đợi chị chạy qua đầu hẻm, tay cầm hộp sữa, miệng cười toe.
“Đi thôi chị Ba, trễ là má em la à nghen!”
Dung đèo em, vừa đạp vừa nghe giọng nói trong veo vang giữa gió sớm.
Thỉnh thoảng, chị hỏi nhỏ.
“Út, ngồi vậy có mỏi hông?”
“Hổng có, tại ngồi với chị Ba vui à.”
Rồi Hằng dựa nhẹ vào lưng chị, tự nhiên như hơi thở. Mùi tóc chị thơm mùi nắng, mùi xà phòng dịu như bông giấy đầu hẻm.
Lớn hơn chút nữa, Hằng mới nhận ra — giữa hai ông anh trai thiệt thà vụng về ở nhà, chẳng ai hiểu mình như chị Ba Dung.
Chị không bao giờ la, không bao giờ rầy, chỉ nhẹ giọng mà đủ khiến Hằng nghe lời răm rắp.
Nhiều hôm buồn, chỉ cần qua rào, gọi khẽ “chị Ba ơi…” là Dung đã biết, đặt ly nước mát lên bàn, cười.
“Lại giận ai nữa hở, cô Út nhỏ của chị?”
Hằng thương chị lắm. Thương cái dáng lom khom dắt xe qua cầu gió, thương giọng chị nhẹ như sương, thương cả đôi tay rám nắng mà vẫn dịu dàng. Nhiều đêm nằm nghĩ, Hằng ước gì mình có được một người chị ruột như chị Ba — người mà chỉ cần nhìn thôi là thấy lòng bình yên lạ thường.
---
Rồi một ngày, chị Ba Dung đi Tây. Không ai nói trước với Hằng — chỉ biết sáng đó trời se se, mùi hoa sữa lẫn trong gió, và chị Ba mặc chiếc áo khoác mỏng màu be, ngồi phía sau xe ba mà đi.
Hằng nghe bà nội nói với má.
“Con Dung nó đi học xa, bển lạnh dữ lắm đó nghen.”
Hằng bỏ dở tô cháo buổi sáng, chạy chân đất ra ngõ. Chị đã đi rồi. Con đường nắng vàng nghiêng nghiêng, hàng bông giấy bên rào vẫn đung đưa, mà chiếc xe đạp xanh lá nằm im trong sân, bụi phủ mỏng lên ghi-đông.
Hằng đứng lặng, dép còn chưa kịp xỏ. Chị đi khi Hằng chưa kịp nói “tạm biệt”, chưa kịp dúi vào tay chị gói kẹo socola mới mua ở tiệm tạp hóa đầu hẻm.
Chị đi vào đầu thu — cái mùa mà lá bắt đầu rụng vàng đầy ngõ nhỏ, và trong tim Hằng cũng vừa rơi một chiếc lá đầu tiên.
Những ngày sau đó, mỗi sáng Hằng vẫn ra đứng bên hàng rào bông giấy, nơi năm xưa chị bồng mình lên nhìn qua, nơi hai chị em từng cười giỡn mỗi chiều tan học. Mỗi cơn gió thoảng qua, Hằng cứ ngỡ nghe giọng chị.
“Út, đừng nghịch nữa, coi chừng té nghen.”
Nhưng chỉ có tiếng gió, tiếng lá, và một khoảng trống dài thật dài. Lúc đó Hằng mười sáu, cái tuổi chưa kịp hiểu rõ lòng mình. Chỉ biết rằng, khi người ta đi xa, lòng lại thấy đau như lỡ mất điều gì quý nhất.
Cái cảm giác phút chốc rời xa chị — nó ấm, mà cũng nhói. Và Hằng chẳng biết gọi tên nó là gì. Chỉ biết đêm đó, nhìn tấm ảnh hai chị em chụp dưới giàn bông giấy, Hằng khẽ chạm lên nụ cười của chị mà khẽ cười.
“Chị Ba ơi… có phải, cái này gọi là thương?”
....
Cũng là một chiều thu, hai năm sau.
Trời vẫn vàng như thuở nào, gió vẫn phất phơ trên giàn bông giấy, chỉ khác là hoa đã tàn, rụng thưa thớt, cánh khô nằm lẫn trong lá.
Chiều đó, Hằng đang tưới mấy luống rau sau vườn thì nghe tiếng xe hơi dừng trước cổng.
Giọng cô Lành vọng ra, rộn ràng gọi người trong nhà ra.
“Con Dung nó về kìa má ơi, mình ơi"
Tim Hằng khựng lại một nhịp. Nước từ ống vòi phun lệch sang một bên, ướt cả chân.
Hằng khẽ lau tay, rón rén đi ra hiên, nhìn qua hàng rào.
Chị Ba đứng đó — vẫn dáng cao gầy năm nào, tóc uốn nhẹ ngang vai, mặc chiếc váy len màu kem, cười hiền y như trong ký ức.
Chỉ khác là… bên cạnh chị có một người đàn ông.
Người ấy trông chững chạc, ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt sáng và hiền, trên ngón tay đeo nhẫn bạc.
Chị quay sang giới thiệu với ba má.
“Dạ, đây là anh Thành — chồng con.”
Tiếng “chồng con” vang lên nhẹ như gió, nhưng lại như một nhát chạm vào tim Hằng.
Cô đứng bên nhà, nép sau hàng rào, tay nắm chặt vào thân cây bông giấy, gai đâm nhè nhẹ mà không buông.
Bên kia, chị đang cười, đang rót trà, đang kể chuyện xứ người, giọng rộn ràng như chim mùa về. Còn Hằng, lặng thinh. Trên cành, hoa giấy tàn, cánh bay lả tả, rơi xuống tóc cô, rơi xuống lòng.
“Chị có người thương thì chớ,” Hằng tự nhủ, “sao mình lại không vui?”
Chị hạnh phúc, đáng lẽ Hằng cũng phải vui chứ.Nhưng trong ngực là một khoảng trống không tên, cứ nhói lên từng cơn, như thể một phần của mùa thu này vừa rơi mất.
Hằng quay lưng, bước vào nhà, cố cười mà không được. Trên bàn học, tấm hình cũ hai chị em chụp dưới giàn bông giấy vẫn còn đó — chị ôm cô vào lòng, cả hai đều cười, vô tư và trong trẻo như nắng ban trưa năm nào.
Hằng khẽ lấy tay che nửa khung hình, chỉ còn lại mình chị Ba mỉm cười.
---
Hằng chưa từng nhận ra đoạn vỡ vụn trong lòng mình là gì. Cô chỉ biết, mỗi lần nghĩ đến chị Ba, tim lại co lại, như sợi dây bị kéo căng.
Sau ngày chị về nước cùng chồng, Hằng cố gắng sống “bình thường”. Cô ra trường, đi làm, rồi có một người bạn thân — cậu ấy hiền, vui tính, luôn sẵn lòng chở cô đi ăn tối hay nghe cô kể chuyện trên trời dưới đất.
Mọi người xung quanh đều bảo họ “xứng đôi”.
Hằng cũng thử tin như vậy. Cô tập quen với việc có ai đó bên cạnh, tập cười, tập nắm tay, tập cho tim mình mở cửa.
Nhưng càng cố, cô càng thấy lỏng lẻo.
Những cái nắm tay không khiến tim đập nhanh.Những lời quan tâm nghe như gió thoảng. Có gì đó không khớp, không thật — như một bài hát bị lạc nhịp như một mảnh ghép bị khuyết.
.
.
Tối đó, Hằng về muộn. Trời vừa dứt mưa, con đường trước nhà loáng nước, ánh đèn đường phản chiếu như hàng ngàn mảnh thủy tinh. Vừa đến cổng, Hằng thấy bóng ai đó đứng bên hàng rào bông giấy — dáng quen thuộc, mảnh mai, tóc buông rối.
Là chị Ba.Chị đang đứng tựa vào hàng rào, tay vịn nhẹ vào trụ, khẽ nghiêng người — rồi bất ngờ ngã khụy.
Hằng hoảng hốt, định lao ra đỡ thì một người đàn ông đã chạy đến trước cô. Anh ta đỡ lấy chị rất nhanh, vừa giữ vai vừa gọi tên chị hốt hoảng. Hằng đứng chết lặng. Không hiểu sao chân cô như dính chặt xuống đất.
Một lúc sau, chị được dìu vào ghế, ánh đèn trong nhà bật sáng. Hằng lặng lẽ quay đi, tay chạm vào cánh cửa gỗ, nhưng chưa kịp mở thì giọng người đàn ông ấy vang lên phía sau.
“Cô định đóng kịch đến bao giờ?”
Hằng sững lại. Giọng anh trầm, khàn vì mệt, nhưng từng chữ rơi xuống nghe rõ mồn một giữa đêm.
“Cô nghĩ cô che giấu được mãi à? Cô bệnh, nặng lắm rồi , giờ hạ màn rồi mình điều trị được không?"
Mưa đọng trên mái tôn nhỏ giọt, từng giọt, từng giọt…Người đàn ông tiếp lời,giọng nhẹ hơn.
“Cô thương cô ấy lắm phải không. Sợ cô ấy đau, sợ cô ấy vì thương mà buồn, nên mới bịa chuyện hôn nhân.
Thế mà… mới nghe tin Hằng đi chơi với người khác, tối chưa về, cô đã phát sốt, ra rào ngóng từ chập chiều giờ không chịu vô"
"Mặc xác tôi"
"Tôi là một đốc tờ , tôi không cho phép bệnh nhân của mình hao tổn một cách vô ích như vậy"
"Tất cả điều tôi làm không hề vô ích. Tôi biết tôi không qua được rồi , đến những điều cuối cùng tôi muốn mà anh cũng không cho ? Đốc tờ chỉ là cái danh thôi , anh không phải tôi , anh không hiểu"
Dung nói một tràng rồi ho khù khụ , bàn tay ôm lấy cổ họng nóng rát rồi máu trào ra theo từng hồi ho vật vã , mồ hôi túa lạnh cả sống lưng. Người kia lo lắng liền đưa Dung vào nhà .
Tim Hằng như ngừng đập. Tất cả âm thanh xung quanh — tiếng mưa, tiếng côn trùng, tiếng xe xa xa — đều nhòe đi.
Cô quay đầu lại, nhìn qua hàng rào. Chị Ba đang được dìu vào nhà đầu tựa vào vai người đàn ông kia, gương mặt tái nhợt, môi khô nứt. Nhưng khi mắt chị khẽ mở, nhìn ra ngoài, hướng về phía Hằng — nụ cười vẫn như xưa.
Một nụ cười dịu như sương, nhưng đau đến tận cùng.
“Chị Ba…” — Hằng khẽ gọi, mà giọng nghẹn.
“Sao chị phải khổ vậy?”
Không ai đáp.
Chỉ có gió lùa qua hàng rào bông giấy, cánh hoa khô bay nhẹ, rơi xuống sân.
Lần đầu tiên, Hằng hiểu rõ — thứ vỡ vụn trong lòng cô bao năm qua, tên nó là tình yêu
--
Từ hôm nghe tin chị bệnh, Hằng sang tìm chị nhiều lần. Cứ mỗi lần đến, người nhà Dung lại nói.
“Con Dung nó không muốn gặp ai hết.”
Hằng biết, chị cố tình tránh. Tránh vì sợ Hằng đau, sợ ánh mắt em thấy điều chị muốn giấu.
Căn nhà bên kia rào vẫn sáng đèn mỗi tối, nhưng dạo này ánh đèn ấy yếu hẳn đi — như sức sống của người trong đó cũng lịm dần.
Người ta bảo chị Ba không chịu điều trị, rằng chị nói chỉ khi nào Hằng thật sự hạnh phúc chị mới an lòng để chữa. Hằng nghe mà bàng hoàng. Sao chị có thể cược cả mạng sống chỉ vì hạnh phúc của cô? Vì yêu à?
Tối đó, Hằng không chịu nổi nữa. Cô đến nhà chị, đứng trước hàng rào bông giấy đã úa màu, gió thổi nghe rào rạt. Phía bên kia, Dung cũng đang đứng — như bao đêm vẫn thế — lặng lẽ nhìn sang, dáng người gầy hơn xưa, chiếc áo len rộng trễ xuống vai.
Hằng bước ra, theo sau là cậu trai kia.
Không nói không rằng, cô quay sang cậu bạn thân, ôm chầm lấy anh, tay siết chặt, giọng run run.
“Em đang hạnh phúc, chị nghe chưa? Em đang hạnh phúc rồi, nên chị có thể đi điều trị được không?
Để sau này… chị còn thấy em mặc váy cưới chứ?”
Tiếng nói vang lên giữa khoảng sân ẩm ướt, giữa gió và mùi hoa giấy khô. Dung đứng lặng.Cái ôm kia, lời nói kia, tất cả đều dối trá nhưng lại khiến tim Dung nhói đau.
Nước mắt chị rơi xuống gò má, lấp lánh trong ánh đèn vàng. Chị cố mỉm cười, nụ cười mỏng manh mà quen thuộc.
“Em nói dối tệ lắm, biết không Hằng? Chị là người chăm em lớn mà.”
Hằng bật cười, nhưng nước mắt cũng rơi lã chã.Cô ngẩng mặt nhìn chị qua hàng rào, nghẹn ngào.
"Còn chị… chị cũng tệ lắm. Chị tệ với bản thân mình, chị biết không?”
Gió lùa qua mái tóc hai người, bông giấy khô lại rơi, nhẹ tênh mà lạnh buốt.
Dung khẽ lắc đầu, giọng khàn như gió.
“Chị chỉ cần nhìn em hạnh phúc là đủ rồi.”
Khoảnh khắc ấy, Hằng không chịu nổi nữa.
Cô buông cậu bạn ra, bước sát đến hàng rào, hai tay bấu lấy song gỗ, giọng bật lên như tiếng nức.
“Hạnh phúc của em là chị cơ, chị Ba! Chị đang muốn cướp đi niềm hạnh phúc duy nhất của em đấy!”
Không khí như đông đặc lại. Dung sững người, đôi mắt long lanh, môi run run nhưng không nói nổi lời nào.
Rồi chị đưa tay lên, chạm nhẹ vào cánh hoa giấy đang mắc giữa song rào — một động tác rất khẽ, mà như đang nâng niu , vỗ về người đối diện.
“Hằng… muộn rồi...đi ngủ thôi”
"Em không ngủ, vẫn còn sớm...chị phải thức đặng đưa em đi tứ xứ chớ chị ba"
---
Sau tất cả , nước mắt , kỉ niệm và những cảm xúc chưa động đã tan. Ngày chị Ba nằm lại viện là ngày cuối đông.Trời không lạnh, chỉ se se, đủ để hơi thở hai người hòa vào nhau thành một làn khói mỏng.
Hằng thôi khóc. Thôi trách móc, thôi tiếc nuối. Chỉ lặng im, hiền hòa ngồi cạnh giường bệnh, đôi tay nhỏ nắm lấy bàn tay chị.
Dung yếu lắm rồi. Mái tóc dài chị giữ bấy lâu giờ mỏng và rụng từng sợi, vương trên gối trắng. Gương mặt chị tái nhợt, đôi môi khô, nhưng đôi mắt vẫn sáng, vẫn nhìn mãi ra phía khung cửa sổ — nơi có cổng hoa giấy dưới sân bệnh viện.
“Chị đang nhìn gì đó?” – Hằng hỏi khẽ, giọng run.
"Hoa giấy.” – Dung mỉm cười, nhẹ đến mức như hơi thở.
Ánh nắng ngoài kia hắt vào phòng, vàng nhạt, rơi lên chiếc chăn len, lên tóc chị.
Hoa giấy… nơi chị nhìn thấy em lần đầu tiên bé con nằm trong xe nôi, da còn hây hây nắng.
Hoa giấy… nơi chị dắt tay em chập chững từng bước đầu tiên, nghe em bi bô gọi "ba" trong "chị ba"
Hoa giấy… nơi chiếc xe đạp mới tinh đèo em đi học mẫu giáo, váy em bay phần phật, chị vừa cười vừa la.
“Giữ chặt nha, ngã bây giờ!”
Bao nhiêu năm, hoa vẫn đó, chỉ có người là khác. Hoa giấy — loài hoa mau nở mà chóng tàn. Nhưng tàn rồi lại nở, như thể mùa nào cũng có cớ để quay lại.
Dung thở nhẹ, giọng thì thầm trong hơi gió:
"Số chị như hoa giấy , mỏng mà nhanh tàn..."
Hằng cắn môi, nước mắt rơi mà không có tiếng nấc.Cô siết tay chị, thì thầm.
“Nếu hoa có tàn… thì cũng để đợi nụ khác nở, chị à.”
Dung không đáp, chỉ khẽ mỉm cười.
Đôi mắt chị khép lại, hàng mi run nhẹ, hơi thở dần chậm..Bầu trời hôm đó quang đãng, gió thổi nhẹ, và dưới sân bệnh viện — một nhành hoa giấy bắt đầu rộ một màu đỏ rực run rẩy trong nắng cuối đông.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro