Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Con Hầu

Chiều xuống, trời hửng trong, chiếc xe hơi đen bóng đỗ ngay trước sân. Tiếng máy nổ phành phạch lạ tai làm đám người làm túa ra xem. Dung khoác áo choàng nhung, đội nón rộng vành, quay lại dặn Hằng.

“Lên xe, ngồi yên nghen. Lên đó đông người, đừng tách cô ra.”

Hằng khẽ gật, ôm cái túi nhỏ trước ngực, mắt ngó dáo dác như con chim sổ lồng. Khi xe chạy qua khỏi cổng, cô ngoái lại, thấy cô Lan đứng trong hiên xa xa, ánh mắt nhìn theo đầy suy tính.

Đường lên thị xã ngày ấy chưa đông xe, hai bên là ruộng mía, ruộng dâu chạy dài. Xe xóc nảy mà Hằng vẫn dán mắt ra cửa sổ, hớn hở như lần đầu thấy thế giới rộng lớn đến vậy.

Tới tối, khi đèn đường bắt đầu sáng, cả hai đặt chân xuống thị xã. Phố xá tấp nập, đèn điện sáng trắng, người ta mặc đồ tây, đội mũ phớt, tiếng giày gõ lốc cốc trên gạch lát. Hằng đứng sững, tròn mắt nhìn, miệng bật ra khe khẽ.

“Đẹp dữ thần, cô hai ơi… chỗ nào cũng sáng trưng như ban ngày vậy.”

Dung nhìn nhỏ, bật cười.

“Ừ, trên Sài Gòn còn đẹp hơn nữa đó. Mai mốt có dịp, cô đưa em đi coi cho biết nghen.”

Nghe đến chữ Sài Gòn, Hằng reo khẽ, tay đan vào nhau đầy phấn khích.

“Thiệt hả cô? Trời ơi… vậy là con được thấy mấy cái nhà cao mười tầng hả?”

Dung giả bộ nghiêm mà giọng mềm.

“Ừa , ngoan thì cô đi đâu cô cũng dắt theo nghe hôn. Mà tí vào thì biết giữ ý tứ đó"

Hằng gật đầu lia lịa, vừa đi vừa ngó nghiêng, mỗi thứ đều khiến nhỏ thích thú — từ cái đèn dầu kiểu Pháp đến mấy cửa hàng gương sáng lóa.

Cả hai dừng lại trước một căn nhà hai tầng to đẹp, mặt tiền chạm khắc hoa văn tây, lan can đúc sắt uốn cong. Bên trong, ánh đèn vàng hắt ra, nghe mùi nước hoa thoảng nhẹ.

Hằng nuốt nước bọt, tay nắm chặt tà áo, mắt vẫn sáng như sao. Còn Dung, trước cửa nhà, hít nhẹ một hơi, rồi thả nụ cười sang trọng — kiểu nụ cười khiến người ta vừa nể vừa không dám nhìn lâu.

Đêm ở thị xã vừa mới bắt đầu, mà trong lòng mỗi người đã gợn lên một sợi tơ khác nhau — sợi tơ của danh vọng, của tò mò, và của những ràng buộc chưa ai kịp gọi tên.

---
Đêm đó, căn phòng  rộng nằm ngay tầng hai, đèn dầu trên bàn vẫn hắt ra thứ ánh sáng vàng mật ong, dịu như ru. Ngoài cửa sổ, tiếng xe ngựa đã thưa, chỉ còn tiếng dế kêu rỉ rả dưới tán cây me.

Hằng đứng thập thò bên mép giường, hai tay bóp chặt vạt áo. Cái giường nệm trắng tinh, thơm mùi xà bông tây — xa lạ quá với con nhỏ quen nằm chiếu rơm.

“Lên giường ngủ đi, còn ngồi đó làm chi,” Dung nói, giọng vừa nghiêm vừa dịu.

Hằng lắc đầu lia lịa.

“Thôi cô hai, em nằm ghế được rồi. Mềm vậy sợ dơ, với lại… với lại em quen cứng rồi.”

Dung thở khẽ, đặt cuốn sổ xuống bàn rồi bước lại gần. Cô cúi người, kéo nhẹ tay Hằng.

“Ghế gỗ lạnh lắm, đêm gió ẩm, mai bệnh ra đó. Lên đây nằm, cô không ăn thịt em đâu mà sợ.”

Nói dứt lời, cô nắm tay Hằng kéo lên giường. Tấm chăn mỏng khẽ dịch ra, hơi ấm toả ra từ thân người bên cạnh làm Hằng thấy tim đập rộn ràng.

Hai người nằm song song, giữa họ là một khoảng nhỏ thôi — đủ để nghe tiếng thở, đủ để chạm vào ánh mắt người kia khi quay sang.

Hằng nằm yên một lúc, rồi khẽ xoay mặt qua, giọng nhỏ xíu.

“Cô hai…”

“Hử?”

“Sao cô tốt với em dữ vậy?”

Dung im một lát, mắt cô nhìn lên trần, ánh đèn hắt xuống làm hàng mi cô dài như bóng quạt. Rồi cô quay lại, tay khẽ chạm lên má Hằng, lòng bàn tay ấm và mềm.

“Vì cô thương em.”

Giọng cô nhẹ như hơi gió nhưng lại khiến Hằng nghe rõ từng chữ, rõ đến mức như muốn khắc cái chữ thương đó vào tim.

Hằng mím môi, ngơ ra chỉ dám gật đầu nhẹ. Bên ngoài, đồng hồ gõ nhịp cóc… cóc…đều đều.

Cô hai đã nhắm mắt, hơi thở đều và chậm, mà Hằng vẫn mở tròn mắt, nhìn gương mặt cô lấp ló trong ánh đèn vàng — thanh thoát, hiền mà xa vời.

Nó quay mặt vào trong, tim cứ đập thình thịch, miệng khẽ thì thầm, như sợ ai nghe:

“Cô thương em… mà em cũng thương cô.”

---

Trời mới hừng đông, sương vẫn còn giăng trắng ngoài vườn. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua song cửa, đổ bóng loang lổ lên nền gạch tàu. Trong phòng, cô hai Dung đã ngồi trước bàn phấn, mái tóc uốn nhẹ cài hờ một đóa hoa lụa trắng, đôi tay khéo léo chỉnh lại cổ áo váy.

Mùi phấn sáp thơm ngọt quẩn quanh trong không khí. Hằng ngồi ở mép giường, hai tay chống cằm nhìn cô mà tấm tắc khen.

“Cô hai bữa nay đẹp dữ thần, y như mấy cô trong tấm hình treo ở chợ vậy.”

Dung bật cười, mắt long lanh trong gương.

“Nói khéo hén, chắc muốn được thưởng phải hông?”

Rồi cô đứng dậy, mở rương, lấy ra một cái váy màu xanh ngọc nhạt, vải mát tay, khẽ lay lay cho thẳng nếp rồi đưa qua cho Hằng.

“Nè, mặc thử cái này đi. Ở thị xã người ta ăn mặc sang lắm, không cho mặc áo bà ba lem luốc đâu nghen.”

Hằng giật mình, lùi lại.

“Thôi cô, em đâu dám… đồ đẹp vậy em mặc hư sao?”

Dung nghiêng đầu, cười hiền mà pha chút giả bộ nghiêm.

“Hư thì may lại, đồ làm ra để mặc chớ đâu để ngắm. Lẹ lên, không trễ giờ.”

Con nhỏ rụt rè cầm váy, ngón tay khẽ miết lên từng đường chỉ, cái cảm giác mịn mát làm tim nó rộn lên. Mãi một hồi sau mới dám thay ra.

Khi bước ra, Hằng đứng im trước cửa — váy xanh nhẹ xòe quanh gối, vai gầy thanh thoát, gương mặt như sáng bật lên trong nắng sớm. Dung nhìn thấy mà khựng lại, miệng khẽ nhếch cười.

“Trời đất, ai nói em khờ đâu? Mặc vầy mà ra chợ chắc người ta tưởng tiểu thư con nhà ai đó đa"

Hằng ngại quá, cúi gằm mặt, lúng túng bấu lấy mép váy.

“Em… em chỉ sợ ..hầu như em mà còn mặc đẹp..người ta nhìn sợ xấu mặt cô hai thôi.”

"Ai dám nói thì hổng yên với cô đó, đẹp,ngoan vầy thì cô mát mặt còn không hết đó đa" — Dung vừa nói vừa định lấy trong hộp ra đôi bông tai ngọc nhỏ.

Hằng vội lắc đầu, hai tay che lấy tai.

“Thôi cô, em hổng quen đeo mấy đó. Em chỉ cần cây kẹp tóc đỏ là được rồi.”

Dung mỉm cười, tay rút trong túi ra cây kẹp đỏ nhỏ xíu, thân bằng đồng, đầu gắn một cánh hoa vải. Cô kẹp nhẹ lên mái tóc Hằng, ngón tay lướt qua gò má mát lạnh.

“Vậy là đủ đẹp rồi. Đi thôi, tiệc mà tới trễ người ta cười chết.”

Dung xách túi, guốc lóc cóc gõ đều trên nền gạch, còn Hằng líu ríu theo sau, vừa đi vừa cười khúc khích.

Vải váy mềm mại cọ vào chân, đôi giày mới còn lạ, cứ bước vài bước lại ngó xuống. Cảm giác đó — được mặc đẹp, được ai đó để tâm lo từng chút — khiến Hằng thấy lòng mình ấm đến lạ, như lần đầu biết mình cũng có giá trị trong thế giới này.

---

Đèn treo cao, sáng hắt xuống dàn bàn dài phủ khăn trắng tinh. Tiếng nhạc Tây pha lẫn mùi nước hoa đậm đặc khiến Hằng vừa bước vô đã choáng ngợp. Mấy bà mấy cô khoác áo dài tân thời, đầu đội mấn, tay đeo găng trắng; mấy ông thì vest chỉnh tề, râu cạo bóng loáng, ai cũng nói cười sang sảng.

Dung nắm nhẹ cổ tay Hằng, khẽ nói bên tai.

“Đi sát cô nghen, chỗ này đông người lắm, coi chừng lạc.”

Hằng gật đầu, mắt vẫn tròn xoe nhìn khắp. Mỗi bước Dung đi, tà áo lụa vàng sóng sánh như nước. Mấy ông hội đồng thấy cô thì đứng dậy cười tươi, bắt tay.

“Cô hai Dung hả? Dạo ni tiệm dệt nhà cô phát đạt dữ nghen. Lụa họ Trần giờ nổi nhất vùng.”

Dung cúi nhẹ đầu, nụ cười khéo léo.

“Dạ, nhờ bà con thương, chớ công cán chi đáng kể đâu.”

Bỗng cô chú ý đến bộ áo dài của bà hội đồng — kiểu cách tân mới, phần tay phồng nhẹ, cổ viền đăng-ten, vải óng ánh dưới đèn. Cô cười duyên.

“Lụa mịn dữ ha, chắc là hàng tơ nước Nam mình đó hả?”

Bà hội đồng cười tự hào, quay sang hỏi.

“Ừ, mà sao cô biết kỹ vậy?”

Dung chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng.

“Dạ, tui không dám chắc, để con nhỏ em tui coi thử nghen.”
Rồi cô đẩy nhẹ Hằng ra trước.

Hằng ngập ngừng, nhưng thấy cô hai gật đầu trấn an thì lấy hết can đảm bước tới. Tay Hằng khẽ vuốt lên vải, giọng nhỏ mà rõ nghe tự tin chẳng hề run sợ.

“Dạ, lụa này chắc là hàng dệt ba sợi… nước tơ lấy ở xứ Gò Công. Độ óng thì vừa phải, bền, mát… . Nếu nhuộm màu trầm nữa là đẹp dữ. Phải nói mắt nhìn của bà hội đồng tinh tường dữ đó đa"

Giọng con nhỏ nhẹ như gió, mà nghe sao êm. Mấy ông mấy bà quanh đó nhìn nhau gật gù.

“Cô hai dạy giỏi quá ha, mới chừng này mà nói chuyện còn khéo hơn tụi công tử ngoài kia.”

Dung chỉ cười, mắt ánh lên niềm tự hào.

Giữa bữa, cô bưng về một đĩa thịt heo quay thơm nức, đặt xuống trước mặt Hằng.

“Phần thưởng cho người học trò giỏi. Ăn đi, ngon lắm.”

Hằng lúng túng.

“Thôi, em hổng dám… cô ăn đi"

Dung chỉ nghiêng đầu, nói nhỏ.

“Người ta có khen là khen em, chớ đâu phải cô. Ăn đi.”

Hằng cầm đũa, mắt long lanh. Còn Dung, nhìn gò má con nhỏ đỏ ửng lên trong ánh đèn, mà tủm tỉm.

Cũng sáng dạ chứ có khờ chi đâu.

---
Tiệc tan, đèn đường ngoài thị xã đã thưa dần, chỉ còn ánh sáng loang lổ của mấy ngọn dầu gió lập lòe trên vỉa đá. Dung nắm tay Hằng đi về nhà ông bá hộ nơi hai cô được mời nghỉ lại.

Cổng vừa mở, gió từ vườn cam lùa vào, thơm hăng hắc mùi quả chín. Hằng đang mải cúi đầu thì *rầm* — nó va phải một bóng người vừa bước ra từ hành lang.

“Trời ơi, em coi chừng chớ!” – giọng nữ vang lên, sang sảng mà trong trẻo.

Hằng ngã khụy xuống, hốt hoảng nhìn lên. Trước mặt là một cô gái chừng hai mươi, da trắng hồng, tóc búi cao cài trâm ngọc, áo dài lụa trắng pha ren kiểu Tây. Đôi mắt cô sáng mà lạnh, nhưng khi nhìn thấy Hằng, chúng lại ánh lên vẻ ngạc nhiên quen thuộc.

> “Hằng… có phải Hằng hông?”

Dung cùng lúc cúi xuống, đỡ lấy vai Hằng, bàn tay cô áp lên tay con nhỏ, siết nhẹ. Hằng nhìn hai người, thấy lạ lắm — cả hai đều rối rít đỡ nhỏ dậy, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ được coi trọng như vậy.

“Dạ… em xin lỗi cô Mỹ, em lỡ…” – Hằng đứng dậy vội cúi đầu, giọng run.

Dung cũng đứng dậy, gật nhẹ với cô gái kia.

“Cô đừng trách, con nhỏ vụng dại, tôi dạy hoài hổng hết.”  Rồi cô nắm lấy tay Hằng, kéo đi nhẹ mà dứt khoát.

Ngân Mỹ đứng đó, nhìn theo. Ánh đèn dầu hắt lên gò má cô, khiến đôi mắt như đang chứa một điều gì không nói hết.

---

Vào đến phòng, Dung ngồi xuống ghế, cởi đôi găng tay, giọng đều đều:

“Sao em biết cô hồi nãy tên Mỹ? Cô có nói đâu.”

Hằng ngẩng lên, chớp mắt.

“Dạ… tại hồi trước em từng ở trong nhà cổ. Em hầu trong bếp, nên có thấy. Cô Mỹ tốt lắm, ít nói mà hiền. Rồi bữa cô qua Tây học, nhà đó bán hết hầu trong nhà… em mới trôi về bên bà Xuân, rồi gặp cô hai.”

Dung nghe tới đó, khẽ nhíu mày, lặng đi một lúc.

> “Vậy… hồi đó cô Mỹ có đối tệ với em hông?”

Hằng cười, đôi mắt cong cong như trăng non:

“Không đâu, cô Mỹ tốt… nhưng hổng bằng cô hai. Cô hai tốt hơn nhiều.”

Dung khẽ cười, đưa tay xoa đầu Hằng, giọng nhỏ hẳn lại.

“Dạo này khờ biết nói ngọt rồi hen" Rồi cô đứng lên, kéo màn, thay bộ đồ đơn giản. Cả hai xuống ăn cơm tối.
---

Cơm dọn ra trong sảnh lớn, ánh đèn dầu vàng mờ rọi lên mặt bàn dài phủ khăn trắng, mùi gà tiềm, mùi tôm khô, mùi khói dầu quyện vào nhau. Ông hội đồng cười to nâng chén rượu.

“Cô Dung bữa nay lụa nhà cô mang tới tui vơi bả thích lắm ghen! Lụa Trần nhà cô thiệt đúng là hơn người ta một bậc!”

Dung mỉm cười, nhẹ giọng đáp.

“Dạ, nhờ ơn ông bà thương. Tui chỉ ráng làm sao cho tơ mình mịn, màu mình sáng, chớ thiên hạ người ta cũng giỏi lắm.”

Bà hội đồng cười hiền.

“Khéo ăn khéo nói, nhìn mặt cô Dung mà thấy mát ruột à. Còn con nhỏ này chắc là...?"

Dung liếc sang Hằng — con nhỏ ngồi nép bên mép bàn, chén cơm nhỏ, hai tay khép lại như sợ làm rớt hơi thở.

“Dạ, nhỏ này tên Hằng, ở với con lâu rồi. Khéo tay lắm, bữa nay nó chọn tơ đó, may mà hợp ý ông bà.”

“Vậy hả? Để coi… con nhỏ coi hiền dữ ha mà sáng nay ăn nói vẻ khéo léo đó.” – ông bá hộ nói rồi nhấp một ngụm rượu khẽ cười

Hằng cúi đầu, giọng nhỏ xíu.

“Dạ… con chỉ phụ cô chút chút thôi.”

Dung nghe vậy, quay sang cười.

“Phụ mà dệt được tấm lụa ưng bụng ông bà thì hổng gọi là phụ nữa rồi. Giỏi lắm, phải hông Hằng?”

Hằng đỏ mặt, lúng túng.

“Dạ… cô .."

Cả bàn bật cười vui vẻ. Riêng Dung, khi thấy đôi má hồng của Hằng dưới ánh đèn, bỗng thấy ngực mình khẽ rộn, một cảm giác vừa ấm vừa lạ chạy dọc lưng. Cô phải quay sang gắp thêm đồ ăn để giấu đi nụ cười.

Một lát sau, khi mọi người còn đang nói chuyện, cô thoáng thấy ở đầu bàn — Ngân Mỹ, trong chiếc áo dài trắng ngọc, ánh mắt dịu mà lạnh, đang nhìn về phía Hằng. Nhìn mãi.

Dung hơi khựng đũa. Ly rượu trong tay chao nhẹ, sóng rượu hồng lay lắt ánh đèn.

“Cô Mỹ… hình như quen con nhỏ Hằng rồi hả?” – bà hội đồng hỏi, giọng vui.

Ngân Mỹ khẽ mỉm cười, giọng Hà Nội pha chút Tây học:

“Dạ, phải. Trước kia Hằng hầu bên nhà con. … không ngờ giờ gặp lại.”

Câu nói đơn giản, mà vào tai Dung lại thành tiếng ngân dài, nghe như sợi tơ đang căng trên khung cửi — chỉ cần chạm nhẹ là đứt.
Dung cười đáp, giọng nhẹ hều:

“Ờ, duyên gặp lại. Thế gian nhỏ thiệt ha.”

Hằng chỉ cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngón tay lấm tấm mồ hôi. Còn Dung, bỗng thấy chén cơm trước mặt trở nên nhạt hẳn. Cô không hiểu sao ánh mắt của Ngân Mỹ lại khiến ngực mình nhoi nhói — như thể một thứ vốn là của cô, giờ bị người khác khẽ chạm vào.

“Cô hai, ăn đi kìa.” – Hằng quay sang nhắc nhỏ.

Dung giật mình, nhìn Hằng, rồi cười gượng:

“Ờ… cô ăn chớ.”

Cô gắp miếng thịt, bỏ vào chén Hằng.

“Nè, phần thưởng bữa nay. Giỏi lắm. Cô nói thiệt, em hông khờ đâu, ăn nói khéo léo ,làm gì cũng lẹ"

Hằng ngẩng lên, mắt sáng lấp lánh, khẽ nói.

“Nhờ cô dạy, em mới biết chút đỉnh thôi.”

Dung nhìn con nhỏ, lòng chợt dậy sóng — vừa thương, vừa xót, vừa có cái gì đó mềm yếu mà cô chưa từng cho phép mình nghĩ tới. Bên kia bàn, ánh nhìn của Mỹ vẫn phả đến, nhẹ như gió mà nóng rát lạ thường.

---

Sau bữa, Dung bước ra sân sau, đứng dưới gốc bưởi, ngước nhìn trăng tròn lơ lửng. Hằng còn đang phụ dọn chén trong nhà. Tiếng nói cười bên trong vẫn rộn ràng, nhưng cô thấy tai mình ù đi — chỉ còn nghe tiếng tim đập từng nhịp chậm, nặng.

Cô tự hỏi, phải chăng từ khoảnh khắc ánh mắt Ngân Mỹ dừng lại trên Hằng, thì lòng cô cũng vừa biết đến thứ gọi là… *ghen*?

---
Khuya.
Cả nhà bá hộ đã im tiếng. Tiếng đồng hồ quả lắc kêu cộp… cộp… vang vọng trong khoảng hành lang dài mùi gỗ cũ.

Dung bước vô phòng, định tháo trâm cài đầu thì ngoảnh quanh, chẳng thấy Hằng đâu. Cô chau mày, ngó quanh, gọi nhỏ.

“Hằng… Hằng ơi,em đi đâu rồi?”

Không tiếng đáp.
Dung thấy lòng cứ nhấp nhổm, bèn quấn hờ cái khăn choàng rồi đi dọc hành lang ra sân. Đèn ngoài hiên leo lét, gió đêm thổi phớt mùi bưởi.

Từ xa, cô thấy dáng Hằng — nhỏ xíu, áo nâu nhạt, đứng đối diện cô Ngân Mỹ. Cả hai đang nói gì đó rất khẽ, rồi Hằng bật cười, cái cười trong veo như tiếng nước chảy. Dung đứng lại, bàn tay bất giác siết lấy vạt áo.

Rồi cô thấy Hằng lấy trong túi ra mảnh giấy cũ, dúi vào tay Mỹ, nói thêm vài câu nhỏ.
Cô Mỹ nhận, cười nhẹ, gật đầu.

Cảnh đó như sợi tơ nhỏ căng ra giữa đêm. Dung chỉ nhìn, mà trong ngực chợt nhói. Không biết vì chi.

Cô quay gót thật nhanh, về phòng, trùm chăn kín đầu như muốn trốn khỏi cái cảm giác nóng rát trong tim. Một lúc sau, lại bật ngồi dậy.

“Kỳ cục thiệt…” – cô lẩm bẩm, mắt nhìn trân trân lên trần nhà – “Bộ mình ghen sao? Mà ghen chuyện gì? Chỉ đứng nói chuyện thôi mà …”

Dung cười gượng, mà tim vẫn đập nhanh.
Cô nhớ lại mấy lúc Hằng ghen bỗng hiểu cái cảm giác ấy. Bức bối mà khó chịu vô cùng.

"Chắc nói vài câu thôi ...mày để ý làm gì thế Dung ơi"

Cô tự nói với mình, giọng nghèn nghẹn.

Vừa khi đó, tiếng cửa mở. Hằng bước vô, áo bà ba nâu cũ, tóc còn vương mùi gió ngoài sân. Nhỏ mỉm cười, mắt hiền hơi híp lại như ánh trăng lưỡi liềm đương sáng ngoài hiên.

“Cô hai còn thức hả? Em dọn xong hết rồi nên giờ mới vô ”

Dung nhìn, nhưng cười không nổi. Ánh đèn dầu làm gương mặt cô phảng phất một nỗi gì đó lạ lùng. Cô đứng dậy, tiến tới, nắm tay Hằng kéo lại giường.

“Ngồi xuống đây coi.”

Hằng ngơ ngác, chưa kịp phản ứng thì bị Dung kéo sát, ôm chặt vào lòng. Giọng cô run run mà vẫn chắc

“Hồi nãy… em nói chuyện gì với cô Mỹ? Đưa cái giấy gì đó?”

“Dạ… ờ… lá thư.”

“Thư gì?” – Dung hỏi liền, mắt nhìn thẳng , tim đập thình thịch vì hồi hộp.

Hằng bối rối một lúc, rồi đáp.

“Dạ… cái hồi em còn hầu nhà cô Mỹ, em là đứa đưa thư qua lại giữa cô với cậu Lang trong làng. Rồi tới lúc cô Mỹ đi Tây, cậu gửi một bức thư mà cô chưa nhận. Em giữ lại tới giờ. Hôm nay gặp lại, em đưa lại cho cô thôi.”

Dung nghe mà lòng chùng xuống, khẽ thở ra như trút được cả gánh nặng. Cô khẽ cười, giọng nhỏ:

“Ra vậy… Cô tưởng…”

Cô không nói hết câu, chỉ nhìn Hằng, rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt sương của nhỏ.

“Em làm cô lo quá trời.”

“Dạ lần sau em hổng dám nữa…” – Hằng nói, giọng nhỏ xíu.

Dung cười, nụ cười lần này dịu dàng, buồn và thương lắm. Cô kéo Hằng lại gần hơn, ôm sát vào ngực, giọng khẽ như gió.

“Thôi, ngủ đi nay không ra ghế nữa nghe chưa. Ở đây, có cô rồi.”

Hằng khẽ gật đầu, tay đưa lên ôm lại Dung. Vòng tay nhỏ mà ấm, run nhẹ..Giữa khoảng im ắng, chỉ nghe tiếng tim hai người đập, xen giữa là mùi hương nhè nhẹ của vải lụa và gió đêm.

Hằng nhắm mắt, trong lòng khẽ dâng lên một điều mới mẻ — rằng tim nó chỉ đập nhanh khi ở cạnh cô Dung thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro