Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Dòng chảy của tự do

Khải An ngồi bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn len lỏi qua rèm cửa, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Cậu lật giở những trang sách cũ, nhưng tâm trí lại không ngừng quay cuồng với những suy nghĩ về cuộc sống hiện tại. Đôi mắt cậu thường xuyên hướng ra ngoài, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài biệt thự với cảm giác bức bối không thể diễn tả. Dẫu sống trong biệt thự xa hoa, mọi thứ đều được lo liệu chu toàn, chẳng cần phải bận tâm đến bất cứ điều gì nhưng Khải An vẫn cảm thấy như mình đang sống trong một chiếc lồng vàng. Mỗi ngày, cậu phải tuân theo những quy định của Lục Thiên, những gì trước đây vốn là những điều cậu chấp nhận như một phần của cuộc sống, giờ đây lại trở thành một gánh nặng không thể chịu đựng nổi. Dù được yêu chiều và bảo vệ nhưng cậu lại cảm thấy bị gò bó, như thể không có quyền quyết định cuộc sống của chính mình.

Khải An đặt cuốn sách xuống và đứng dậy, bước về phía cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài đang dần chìm vào bóng tối, ánh đèn từ các ngóc ngách của thành phố bắt đầu nhấp nháy. Cậu thấy mọi thứ trở nên lấp lánh, nhưng đồng thời cũng thấy rằng chính những ánh sáng đó đang gợi lên trong cậu cảm giác về một cuộc sống khác - một cuộc sống tự do mà cậu không bao giờ có được.

“Có lẽ mình cần phải ra ngoài một chút”

Khải An tự nhủ, trong lòng đầy mâu thuẫn. Cậu không biết mình đang tìm kiếm điều gì, chỉ biết rằng cậu cần một khoảng không gian để suy nghĩ.

Tối hôm đó, sau khi dùng bữa tối với Lục Thiên, Khải An quyết định rời biệt thự mà không thông báo trước. Cậu mặc một chiếc áo khoác nhẹ và đội một chiếc mũ lưỡi trai để che khuất phần lớn khuôn mặt. Trong bóng tối của màn đêm, cậu lặng lẽ rời khỏi nhà, bước xuống con đường nhỏ hẹp bên ngoài biệt thự.

Đường phố vắng lặng, ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt lên những vệt dài trên mặt đất. Khải An cảm thấy một sự tự do lạ lùng khi bước ra ngoài, nhưng đồng thời, trong lòng cậu cũng ẩn chứa một nỗi lo lắng mơ hồ. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, cậu chỉ biết rằng cậu cần phải làm điều này.

Cậu đi dọc theo con đường, đi qua các cửa tiệm đã đóng cửa và những căn hộ tối tăm. Mỗi bước đi đều mang lại một cảm giác mới lạ, như thể cậu đang khám phá một thế giới hoàn toàn mới. Nhưng trong lòng cậu, sự sợ hãi vẫn không ngừng quấy rầy. Mặc dù được tự do, cậu vẫn cảm thấy không an toàn và không biết mình đang làm gì. Có lẽ cậu đã quen với sự bao bọc quá mức của Lục Thiên, giống như một con chim hoàng yến bị nhốt đủ lâu thì sẽ cảm thấy bối rối khi được thả về trời.

Khải An tiếp tục bước đi trên con đường vắng, những bước chân của cậu vang lên âm thanh nhẹ nhàng vỡ tan vào khoảng không tối tăm. Cậu ngắm nhìn những quán cà phê, nhà hàng, các cửa tiệm đã đóng cửa, những nơi mà vào ban ngày thường đầy ắp sự sống và ánh sáng. Đêm nay, tất cả đều trở nên tĩnh lặng và xa lạ, như thể cậu đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới không biết đến sự tồn tại của cậu. Dù có cảm giác tự do, Khải An vẫn không thể tránh khỏi nỗi lo lắng về sự an toàn của mình. Cậu biết rằng Lục Thiên sẽ không bao giờ tha thứ cho việc cậu rời khỏi biệt thự mà không có sự cho phép. Đó là lý do cậu đã quyết định không mang theo điện thoại, nhằm tránh bị theo dõi. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cậu hoàn toàn bị cắt đứt với thế giới bên ngoài và không có cách nào để gọi giúp đỡ nếu cần.

Khi đi qua một công viên nhỏ, cậu dừng lại và ngồi xuống một chiếc ghế đá. Không khí mát mẻ của đêm làm dịu đi phần nào sự bức bối trong lòng cậu. Khải An nhìn lên bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh như những viên đá quý trên nền vải đen. Cảnh tượng này mang lại cho cậu một cảm giác bình yên, nhưng nó cũng làm tăng thêm sự bất an về những gì sắp xảy ra. Cậu kéo áo khoác sát vào người, cảm nhận sự lạnh lẽo của màn đêm. Bỗng dưng, cậu nghe thấy tiếng động từ phía xa. Một nhóm thanh niên đang tụ tập gần đó, cười đùa và nói chuyện ồn ào. Khải An không thể không cảm thấy một chút lo lắng, nhưng cậu không định sẽ rời đi mà ngồi lại cố gắng giữ bình tĩnh. Thời gian trôi qua và khi cậu cảm thấy sự mệt mỏi bắt đầu tấn công, Khải An biết rằng đã đến lúc trở về. Cậu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi công viên thì bất ngờ nhận thấy một chiếc xe hơi đen bóng đỗ gần đó, ánh sáng từ đèn pha xe chiếu sáng rõ rệt trong đêm tối. Tim cậu đập nhanh hơn, một cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Chiếc xe bắt đầu di chuyển về phía cậu, Khải An nhanh chóng lẩn tránh vào một con hẻm nhỏ bên cạnh. Cậu rút lui vào bóng tối, tim đập thình thịch. Cảm giác bị theo dõi làm cậu không thể hô hấp bình thường. Cậu đứng yên trong bóng tối, nín thở và lắng nghe động tĩnh xung quanh. Chỉ đến khi chiếc xe đi qua và không dừng lại, Khải An mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn giữ sự cảnh giác. Cậu nhanh chóng quay về biệt thự trước khi trời sáng, sợ rằng nếu tiếp tục ở lại ngoài trời, cậu có thể gặp phải những rắc rối không mong muốn.

Khi cậu trở lại biệt thự, cổng chính vẫn đóng chặt. Cậu phải vòng qua phía sau để vào, nơi có một cửa nhỏ mà cậu thường dùng khi không muốn làm ồn. Khải An nhẹ nhàng mở cửa và bước vào khu vườn, trong lòng đầy lo lắng về việc bị phát hiện. Cậu đi qua các lối đi nhỏ hẹp và cuối cùng trở về phòng ngủ của mình.Cửa phòng khép lại, Khải An thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xuống giường và suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cảm giác tự do ngắn ngủi vừa rồi làm cậu cảm thấy lạc lõng và không chắc chắn hơn bao giờ hết. Mặc dù cậu đã có những giây phút cảm giác như mình thực sự tự do, nhưng thực tế là cậu vẫn chưa thể thoát khỏi sự bảo bọc quá mức và những quy tắc nghiêm ngặt của Lục Thiên. Cậu thẫn thờ ngồi trên giường, cảm giác sợ hãi về việc bị phát hiện vẫn còn đọng lại trong lòng, và cậu biết rằng ngày mai sẽ không hề dễ dàng. Lục Thiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc cậu đã rời khỏi biệt thự, và những hậu quả có thể xảy đến khiến cậu cảm thấy bất an. Tuy vậy, Khải An quyết định rằng dù thế nào đi nữa, cậu cần phải tìm ra cách để làm cho cuộc sống của mình trở nên bớt căng thẳng và bức bối hơn. Trong lúc này, cậu chỉ có thể mong rằng Lục Thiên sẽ hiểu và tha thứ cho hành động của cậu, để mối quan hệ giữa họ có thể tiến triển theo cách tích cực hơn.

Lục Thiên không hề hay biết rằng Khải An đã ra ngoài vào đêm qua. Hắn tiếp tục công việc của mình với sự tập trung cao độ, nhưng không thể tránh khỏi việc cảm thấy thiếu vắng sự hiện diện của Khải An bên cạnh. Bình thường, bảo bối của hắn vẫn luôn ngồi trong lòng hắn, kể cả lúc hắn làm việc. Bảo bối nhỏ nhắn, một vòng tay của hắn có thể ôm trọn, lại mềm mại với mùi hương vô cùng dễ chịu khiến hắn say mê không thể tách rời. Vậy mà hôm nay em kêu mệt, muốn nghỉ ngơi sớm. Hắn không muốn ép buộc em nên đã đưa em về phòng rồi mới bắt đầu xử lí công việc của mình. Hình ảnh em cứ quanh quẩn trong đầu hắn, thà rằng em ở đây, hắn còn tập trung gấp vạn lần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: