Thiên 1: Ngọc và Ngói
*Câu chuyện được viết ra hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của tác giả, không có ý kích động, đối địch hay công kích chính sử, không có giá trị tham khảo. Câu chuyện về đồng tính luyến ái, cân nhắc trước khi xem. Cảm ơn*
****************
Trong một thời kỳ huy hoàng của một vương triều thịnh trị, nơi đất nước như một tấm gấm hoa rực rỡ dưới ánh bình minh, có một hoàng đế tên là Lý Minh Triết, tên húy là Lý Hạo Thiên, hiệu là Minh Triết. Chàng là con cháu của dòng họ Lý, một triều đại hùng mạnh đã dựng lên đế vương vững chãi, danh tướng hiền tài.
Nhưng dù ngồi trên ngôi báu, sở hữu quyền lực tột cùng, tâm hồn của Lý Minh Triết vẫn luôn mang một sự u uất, khắc khoải. Chàng là người thông tuệ, thấu tỏ mưu lược, nhưng cũng đầy mưu mô xảo quyệt, biết thấu đáo lòng người và trong những giờ phút tĩnh lặng, chàng hiểu rằng quyền lực đôi khi chỉ là tấm mặt nạ che giấu những nỗi cô đơn sâu thẳm.
Trong triều, dù có vô số quan lại đến cầu xin và tôn thờ, nhưng chẳng có ai thật sự có thể nhìn thấu nội tâm của hoàng đế. Lý Minh Triết giống như bức tranh thủy mặc trong phòng gấm, nhìn qua thì rực rỡ, nhưng bên trong là một sự trống vắng khó lòng lấp đầy. Quả thật, quyền lực là một thứ tầm thường so với cái vĩ đại mà chàng tìm kiếm: một người đồng điệu tâm hồn, một người không chỉ là cấp dưới, mà có thể cùng chia sẻ những ưu tư, suy nghĩ trong lòng, như một tấm gương phản chiếu.
Mùa xuân năm ấy, trong kỳ thi hương, có một thư sinh tài ba từ phương xa, tên là Lưu Vân Kiều . Chàng là người thanh tú, nhưng lại có khí chất hơn hẳn những thư sinh khác. Lưu Vân Kiều không có dung mạo hoa lệ, nhưng sự chính trực, phẩm hạnh của chàng lại tựa như một đóa hoa sen, vươn lên từ bùn đất mà không chút vết bẩn, luôn tỏa ra một mùi hương thanh khiết, trong lành. Mái tóc dài mượt mà như mực, làn da trắng ngần như sứ, dáng người thanh thoát tựa như cây trúc trong vườn xuân, không một chút gợn sóng. Lưu Vân Kiều có trí thức uyên thâm, nhưng trái tim chàng lại không hướng về vinh hoa phú quý, mà chỉ luôn hướng về nghĩa vụ đối với quốc gia và đạo lý quân thần.
Lưu Vân Kiều vốn không phải là người cầu danh lợi, cũng không mong mỏi sự tôn sùng của bậc vương giả. Lòng chàng chỉ hướng đến một mục đích duy nhất: đó là sự trung thành, phụng sự đất nước và hoàng triều. Chàng từng nói:
"Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành."
Một câu nói ngắn gọn nhưng chứa đựng bao nhiêu nghĩa lý sâu sắc. Chàng sống như vậy, không phải vì ai khác, mà vì chính đạo lý của mình.
Một buổi sáng sớm, khi nắng vàng nhẹ nhàng rải xuống những vòm cây trong cung, Lý Minh Triết dạo bước bên hồ, ngắm nhìn những làn sóng lăn tăn vỗ vào bờ cát. Chàng trầm ngâm, đôi mắt xa xăm như tìm kiếm điều gì đó trong đám mây bồng bềnh trên bầu trời. Trong lúc ấy, Lưu Vân Kiều tình cờ đi qua, tay cầm cuốn sách cổ, nhẹ nhàng bước đến gần. Ánh sáng rọi lên khuôn mặt thanh tú của chàng, khiến cho hình ảnh ấy như một bức tranh sơn thủy. Dáng vẻ yên bình, tĩnh lặng của Lưu Vân Kiều khiến cho Lý Minh Triết phải dừng bước, lòng có một cảm giác kỳ lạ, như thể những cơn sóng trong lòng mình cũng bỗng dưng lắng lại.
Lưu Vân Kiều không nói một lời, chỉ cúi đầu chào, rồi từ tốn nói:
"Thượng hoàng, quyền lực không thể là thứ mà một đấng quân vương lấy làm cao quý. Chỉ có đạo đức và trung thành mới là thứ vĩnh viễn bảo vệ được ngai vàng và yên ổn cho bách tính."
Giọng nói của Lưu Vân Kiều như tiếng chuông ngân vang trong sơn cốc, sâu lắng và trong trẻo. Lý Minh Triết nghe vậy, không khỏi lặng người, tâm trí như dừng lại. Trong lời nói của thư sinh này, không hề có bất kỳ một chút bóng dáng của sự cầu xin hay mong muốn quyền lợi cá nhân, mà chỉ có sự trung thực, thanh bạch. Trong những giây phút ấy, Lý Minh Triết bỗng cảm thấy lòng mình như bị một lưỡi kiếm sắc bén cắt đi lớp vỏ bọc quyền lực, để lộ ra một con người yếu đuối, cô đơn, mong muốn được thấu hiểu và chia sẻ.
Cảnh vật xung quanh như hòa quyện với những suy nghĩ trong lòng hoàng đế. Lý Minh Triết chậm rãi quay lại nhìn Lưu Vân Kiều, đôi mắt sáng như tia chớp của mùa hè, nhưng trong sâu thẳm ấy, vẫn là một niềm trăn trở không lời. Hoàng đế biết rằng mình chẳng thể nào có được một người như Lưu Vân Kiều—một người hoàn toàn vô tư, không để lòng tham hay danh lợi làm vẩn đục tâm hồn. Trong cái thanh thoát, tĩnh lặng của thư sinh, hoàng đế nhận thấy một điều quan trọng: đó là sự hy sinh, không chỉ với quốc gia, mà còn là sự hy sinh của chính bản thân mình vì một lý tưởng vĩ đại hơn.
Một hôm, trong một buổi trà đạo riêng tư, Lý Minh Triết không kiềm chế được sự tò mò trong lòng, hỏi:
"Lưu Vân Kiều, ngươi sống thanh bạch như thế, không hề tham vọng, ngươi có bao giờ cảm thấy cô đơn không? Khi mà thế gian chỉ biết đến quyền lực và danh vọng?"
Lưu Vân Kiều chậm rãi nhấp một ngụm trà, đôi mắt như nhìn vào một thế giới xa xôi nào đó, rồi nhẹ nhàng trả lời:
"Cô đơn vi ngọc, vinh quang vi phàm. Một người quân tử không thể sống vì bản thân, mà phải sống vì đạo lý và nghĩa vụ. Chỉ có vậy, lòng mới được thanh thản."
Lý Minh Triết ngồi yên, không nói gì thêm. Dù là một người tài giỏi, mưu lược, chàng không thể không thán phục trước sự chính trực, kiên định của Lưu Vân Kiều. Mỗi lần gặp gỡ chàng thư sinh này, hoàng đế lại thêm một lần nhận thức sâu sắc về bản thân mình, về cái gọi là quyền lực, danh vọng, và những gì thực sự có giá trị trong cuộc đời.
Mối quan hệ giữa Lý Minh Triết và Lưu Vân Kiều không phải là tình yêu đôi lứa như người đời vẫn nghĩ, mà là một tình cảm cao thượng, tựa như gió thoảng qua làn sóng, không thể nắm bắt, nhưng lại để lại một vệt lấp lánh trong lòng người. Lý Minh Triết hiểu rằng, sự cao quý của Lưu Vân Kiều chính là sự hy sinh không lời, là lòng trung quân ái quốc, một tình yêu cao cả mà không lời nào có thể diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro