
Góc nhìn của Lăng Vi (9)
5.
Hẹn hò yêu đương với Hứa Minh Trạch hình như là chuyện nước chảy thành sông.
Mà lời cầu hôn của anh cũng đến một cách bất ngờ.
Tôi được anh cho lên tường tỏ tình.
#Đàn chị Vi Vi, đàn em họ Hứa này có một cuốn sổ màu đỏ cần sư tỷ ký tên#
Buổi chiều hôm đó, Lục Xuyên Tễ lạnh lùng mời tôi lên phòng làm việc của hắn.
"Em thật sự muốn ở bên cạnh hắn sao?"
"Thầy Lục, xin hỏi là thầy dùng thân phận gì để chất vấn tôi thế? Thầy giáo? Anh trai? Hay là.... bạn trai cũ?"
Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, khóa trái cửa phòng làm việc lại rồi nói: "Vi Vi, ngoan, nghe lời, đừng khiến anh lo lắng."
"Liên quan đếch gì tới anh." Tôi nghe hắn nói mà buồn nói, xoay người mở cửa.
Hắn bước nhanh tới ôm lấy tôi, bịt miệng tôi rồi kéo tôi về phía sau.
Tôi nâng tay giật cà vạt của hắn rồi tát thẳng vào mặt hắn mà không cần suy nghĩ: "Đủ rồi, anh đúng là một kẻ kinh tở/m!"
Hắn bị tôi tát thì hơi nghiêng đầu sang một bên, móng tay tôi cào vào mặt hắn, để lại một vệt má/u.
Hắn thờ ơ lau vết má/u, cười mỉa mai với tôi.
"Ha, trông thì có vẻ em là một đứa ngây thơ trong sáng, nhưng lại quyến rũ thầy giáo kiêm anh trai mình? Lăng Vi, em cho rằng em tốt hơn tôi sao?"
"Đúng, tôi rất dơ bẩn, nhưng mà Lục Xuyên Tễ anh lại dám trơ tráo giữ tôi không buông như này, thì anh cho là mình sạch sẽ tới mức nào chứ?"
"Lăng Vi, anh...."
"Nếu anh không thả tôi ra, tôi sẽ gọi người tới, phòng làm việc của hiệu trưởng đối diện phòng ngày. Tôi tin là hiệu trưởng sẽ rất quan tâm đến chủ đề giáo viên quấ.y rối sinh viên này đấy."
Nghe tôi nói vậy, hắn chậm rãi buông tay ra, tức giận đá văng cái ghế, cuối cùng chán nản ngồi xổm xuống, ôm đầu chán chường.
"Vi Vi, em không cần phải nói như vậy, anh yêu em, anh vẫn yêu em, em quay về với anh có được không?"
"Quay về? Anh có dám mở mồm nói với bố tôi và dì Lục rằng trước đây là anh thích tôi, nhưng lại chê tôi dơ bẩn nên đã vứt bỏ tôi không? Lục Xuyên Tễ, nếu anh còn là người thì tốt nhất nên nghĩ về Bạch Duyệt Duyệt, nghĩ về dì Lục và bố tôi đi! Trên đời này không có thuốc hối hận cho anh đâu, là anh không cần tôi trước, dựa vào đâu mà giờ anh lại muốn tôi quay về? Tôi là người chứ không phải là con ch.ó anh nuôi!"
"Ha, đúng vậy, là anh gieo gió gặt bão, anh đã tự đẩy em ra xa, cho nên bây giờ anh mới trơ trẽn cầu xin em quay lại, mẹ anh cũng được, mà chú Lăng cũng chẳng sao, đều không phải là vấn đề. Chỉ cần em quay lại, anh nhất định có thể vượt qua tất thảy, chúng ta vẫn có thể vui vẻ như ngày trước, trở thành một nhà bốn người hạnh phúc."
"Anh mơ à!"
Tôi muốn bỏ đi, nhưng hắn lại tóm lấy chân tôi không chịu buông, tôi đá chân lên người hắn, hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn ngồi dưới đất, đập mạnh vào đầu mình hai cái, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi: "Vi Vi, chúng ta thật sự không thể quay lại sao?"
Tôi chán ghét cởi áo khoác ra, ôm vào lòng: "Sau này chúng ta chỉ có thể làm anh em, ngoài cái này, thì tôi và anh không còn bất kỳ quan hệ nào khác cả."
Tôi vừa chạm tay vào tay nắm cửa, một lực mạnh mẽ bỗng kéo tôi lại, sau đó hắn ôm tôi thật chặt.
"Vi Vi, hãy để anh ôm em một lát, chỉ một lát thôi."
"Vi Vi, em nhất định phải thật hạnh phúc."
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay của hắn, đắc ý nói: "Tôi nhất định sẽ hạnh phúc, A Trạch nhà tôi sẽ làm được điều đó, tôi sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai hết."
"Vậy.. Vậy thì tốt."
Đôi bàn tay mà tôi từng nắm suốt hơn 20 năm này không thể chịu đựng được sự xoay vần của bản chất con người, dần buông tôi ra nhưng tôi lại không hề thấy buồn chút nào cả.
Bởi vì, hạnh phúc của tôi đang chờ tôi ở phía trước.
Sau khi rời khỏi tòa nhà này, tôi nhắn tin cho Hứa Minh Trạch ngay lập tức: "Anh Hứa, sổ hộ khẩu của nhà em ở...."
Đối phương lập tức trả lời: Anh đến ngay!!!
Ban đầu tôi vốn định giả vờ không biết rằng Hứa Minh Trạch có hai tài khoản Wechat, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra có một điểm tốt.
Những chuyện mà tôi ngại nói với anh Hứa, thì tôi sẽ nói với "Anh trai tốt bụng".
Ví dụ như, tôi thèm món cổ vịt cay, nhưng anh Hứa lại không cho tôi ăn cay, nên tôi nói chuyện này với "Anh trai tốt bụng", hôm sau món này lại xuất hiện trên bàn ăn.
Ví dụ như, tôi than thở với "Anh trai tốt bụng" rằng anh Hứa đối xử với tôi quá thận trọng, thật ra tôi không yếu đuối tới mức không thể tự làm được gì, sau khi nói xong chuyện này, hành vi của Hứa Minh Trạch cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Ví dụ như, tôi muốn tặng quà cho anh Hứa, nhưng chọn tới chọn lui cũng không hài lòng với món nào, nên tôi lấy cớ xin lời khuyên để lấy được câu trả lời từ "Anh trai tốt bụng".
........
Cho tới một ngày, do nhầm lẫn nên tôi đã trả lời nhầm tài khoản này sang tài khoản kia, anh Hứa đã phát hiện, đã 'phạt' tôi.
6.
Sau buổi bảo vệ tốt nghiệp, chúng tôi tính ra ngoài chơi, rõ ràng là chuyến đi tốt nghiệp của một mình tôi, nhưng Hứa Minh Trạch lại mặt dày nói đây là tuần trăng mật sau khi đính hôn của anh.
À đúng rồi, anh không đủ điều kiện tốt nghiệp hahahahaha.....
Sau khi đính hôn, tôi chuyển về nhà, Hứa Minh Trạch nói tới ngày khởi hành của chuyến đi sẽ tới đón tôi.
Đêm trước ngày khởi hành, Lục Xuyên Tễ nhắn tin cho tôi, nói có thứ muốn đưa cho tôi, bảo tôi lên tầng lấy.
Tôi dự định sẽ sống hòa thuận như hai anh em với hắn để bố và dì Lục có thể an tâm dưỡng già.
Hắn mở cửa, khi tôi bước vào, thấy đèn chưa bật, trong nhà tối om trông hơi dọa người.
"Sao không bật đèn?" Tôi lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại tự hỏi, chẳng lẽ là vấn đề tâm lý của hắn lại nặng thêm rồi sao?
"Ồ, quên mất." Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không hề dao động.
Ba tháng trước, Lục Xuyên Tễ đại diện trường học tham gia diễn dàn học thuật ở Châu Phi, đây là dự án trao đổi quốc tế giữa hai trường, không ngờ trên đường đi lại gặp bọn cướ/p dùng sú/ng, hắn bị giữ làm con tin trong bảy ngày. Nhà trường đã khẩn cấp liên lạc với Đại sứ quán của Tung Của bên đó, Đại sứ quán đã kết hợp với cảnh sát địa phương để giải cứu những con tin này.
Có lẽ là do đã đặt chân đến ranh giới giữa sự sống và cái chế/c nên sau khi trở về, hắn gầy gò ốm yếu, đôi mắt cũng hõm sâu, sắc mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, không nói một lời khiến mọi người sợ hãi.
Không ai biết được rằng hắn đã gặp chuyện gì ở Châu Phi, hắn cũng không chịu nói nửa câu về chuyện này, nhà trường cho hắn nghỉ phép, hắn ở lỳ trong phòng cả ngày không chịu ra ngoài, khiến dì Lục lo lắng đến phát khóc, Bạch Duyệt Duyệt cũng tới đây tìm hắn vài lần, nhưng đều bị hắn dùng vài câu đuổi đi, sau đó thì không thấy cô tới đây nữa.
Sau đó tôi cũng không nhìn nổi cái trạng thái dở sống dở ch/ếc này của hắn nữa, giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho hắn, từ khi đó trở đi hắn bắt đầu ra ngoài, thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu.
Tuy nhiên, cả người hắn luôn u ám khó hiểu, khi nhìn người khác lại cứ nhìn chằm chằm vào họ, hơi đáng sợ.
Nhưng xét theo hành động thường ngày của hắn thì không có gì bất thường cả.
Tôi bật đèn lên thì thấy hắn đang đứng giữa phòng khách, tay cầm một hộp bìa cứng được đóng gói cẩn thận.
Lại là cái nhìn chằm chằm đó, tôi nuốt khan, cố gắng lấy dũng khí đi về phía trước để nhận đồ, "Cảm ơn anh trai."
"Đáng lẽ anh nên đưa món đồ này cho em từ lâu rồi, nhưng mà bây giờ đưa vẫn chưa muộn." Hắn ngồi xuống, chỉ vào sofa đối diện, "Ngồi đây nói chuyện một chút được không?"
Bố tôi và dì Lục đều đang đánh bà.i ở tầng dưới, hai người đều mang theo chìa khóa nên cũng không có gì bất tiện, tôi gật gật đầu.
Hắn rót cho tôi một cốc nước, tôi cũng không nghi ngờ gì nhiều, nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm.
"Cảm ơn."
"Giữa anh em thì đâu cần khách sáo như vậy đâu." Hắn cũng tự rót cho mình một cốc nước nhưng không uống.
Tôi giả vờ nhấp thêm một ngụm nữa, rồi cười nói: "Vì là người một nhà nên càng phải nói cảm ơn chứ, không phải sao?"
"Người một nhà?" Hắn tự lẩm bẩm với chính mình, như thể đang nhai đi nhai lại mấy chữ này trong miệng, "Chúng ta còn có thể trở thành người một nhà sao?"
"Không phải đang là người một nhà sao? Anh là anh trai, tôi là em gái." Tôi cúi đầu uống thêm một ngụm để tránh phải nhìn hắn.
"Nhưng anh không muốn làm anh trai em nữa!"
Bỗng nhiên hắn đứng bật dậy khiến tôi giật mình, phải mất ba giây tôi mới hiểu ý của hắn.
"Bố và dì sắp về rồi, cũng muộn rồi tôi về đây." Tôi đặt cốc nước xuống, rời đi.
"Về? Vi Vi muốn về đâu? Đây không phải là nhà em à?" Hắn chặn đường đi của tôi, ôm lấy eo tôi rồi đẩy tôi xuống sofa, định hôn tôi.
"Anh điên rồi! Lục Xuyên Tễ tôi coi anh như anh trai mà anh lại làm thế với tôi?" Tôi sợ tới mức dựng hết tóc gáy, cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày, thẳng chân đá vào ngã ba của hắn.
"Ai muốn là anh em với em chứ!" Hắn rống to một tiếng, giữ chặt chân tôi không cho tôi cử động, còn muốn thọc tay vào quần áo của tôi.
"Đừng!" Tôi hét chói tai, gạt tay hắn ra, còn đập đầu vào đầu hắn, "Lục Xuyên Tễ, anh biết rất rõ tôi sợ gì, nếu anh còn lương tâm thì dừng lại ngay!"
"Không dừng được nữa rồi, Vi Vi, vì một nhân cách khác của anh không muốn dừng tay lại."
Tôi muốn phản kháng, nhưng điều đáng sợ là tầm nhìn của tôi đột nhiên mờ đi, đầu óc choáng váng, chân tay dần yếu đi.
Đêm mưa ấy chợt hiện lên trong tâm trí tôi.
Nước này có vấn đề....
"Lục Xuyên Tễ, buông tôi ra, buông tôi ra," Tôi liều mạng gào khóc, cổ họng đau rát, giọng nói khàn khàn như da/o cắt.
"Rõ ràng anh biết tôi hận nhất cái gì, bây giờ anh lại muốn tự tay sao chép nó. Anh từng là người thân thiết nhất của tôi, tại sao anh lại làm thế này chứ?"
Lòng tôi buồn như đang rỉ má/u.
Dù tôi có khóc lóc thế nào, thậm chí là dọa báo cảnh sát để uy hiếp hắn, chỉ thiếu mỗi nước quỳ rạp trên đất cầu xin hắn, Lục Xuyên Tễ chỉ im lặng bế tôi đi thẳng về phòng ngủ của hắn.
"Vi Vi yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu. Anh chỉ không muốn thấy em ở bên cạnh người đàn ông đó mà thôi, em cố gắng chịu đựng chút nhé, qua đêm nay là mọi chuyện sẽ tốt thôi."
"Sau ngày mai, chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi, sẽ không có kẻ nào có thể chia cắt chúng ta đâu."
Hắn bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Ngày mai? Ngày mai người trong nhà sẽ nghĩ sao nếu thấy tôi trần truồng nằm bên cạnh anh kế của mình?
Hứa Minh Trạch sẽ nghĩ sao đây?
Cho dù anh nguyện ý tin tưởng tôi, nhưng nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, người nhà anh sẽ nghĩ tôi như thế nào đây? Cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể diễn ra suôn sẻ nữa khonong?
Vì tôi mà Hứa Minh Trạch anh phải chịu biết bao nhiêu là áp lực mà anh không đáng phải chịu.
Thắt lưng của tôi bị mở ra, tôi nhục nhã tới mức muốn chết đi cho rồi.
Lục Xuyên Tễ, anh là người bầu bạn với tôi suốt 20 năm, nhưng chính anh lại là người hết lần này tới lần khác làm tổn thương tôi, anh biết rất rõ chuyện mà tôi sợ hãi nhất, thế nhưng anh vẫn dùng thủ đoạn đó để khiến tôi tổn thương sâu sắc.
Tác dụng của thuốc ngày càng nặng, cuối cùng, tôi bị bóng tối vô tận bao vây, cơ thể không ngừng chìm xuống....
Anh Hứa, vĩnh biệt, người em yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro