
Góc nhìn của Lăng Vi (5)
1.
Trong giấc mơ, tôi có những người luôn bảo vệ mình, có bố mẹ, có Lục Xuyên Tễ.... nhưng cuối cùng lại là vẻ mặt chán ghét, mỉa mai của hắn.
Không thể nào, rõ ràng không thể nào, tôi liều mạng đuổi theo hắn trong bóng tối, nhưng dù có đuổi thế nào cũng không thể bắt kịp hắn, bất lực nhìn hắn dịu dàng nắm tay cô gái khác, dần dần rời đi.
Tôi ngồi xổm trên đất, gào khóc, gào thét gọi tên từng người nhưng không ai đáp lại.
Đột nhiên, có người xé tan bóng tối, ánh sáng mặt trời ùa vào, bao quanh tôi, có người nắm lấy tay tôi trong ánh sáng, mang theo sức sống tươi sáng.
"Vi Vi, dậy đi..."
Tôi thèm khát năng lượng ấm áp này, ôm lấy người đó không chịu buông tay, dường như có dòng chất lỏng mát lạnh tràn vào cổ họng tôi trong cơn buồn ngủ, khiến cơn nóng dần tan đi, nên tôi càng ôm chặt hơn.
Anh để tôi tùy tiện hành động mà không nói một lời, cho đến khi tôi nhìn rõ anh là ai, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy hàng cúc áo chỉnh tề vẫn được cài đến nút trên cùng của anh.
"Anh... Anh Hứa?"
Tôi sợ đến mức mở mắt ra, lại nhìn thấy một khuôn mặt trong sáng đang tươi cười với mình.
"Woaaa... chị gái nhỏ, ngủ dậy rồi hả, chị có khát không, hay có đói không? Đợi chút, để em đi lấy chút đồ cho chị nhé."
"Đợi... đợi đã... đây là nhà của anh Hứa sao?"
"Đúng zị đúng zị, anh trai em phải đi làm, kêu em ở lại đây chăm sóc cho chị. Nhân tiện..." cô ấy thần thần bí bí ngó đầu qua, đôi mắt to tròn lại ấn chứa chút gian xảo.
"Chị và anh trai em có quan hệ gì vậy ạ? Vừa nãy em thấy chị ngủ mà cứ gọi tên của anh ấy thôi, mà nửa đêm qua anh ấy lại gọi cho em bảo em dậy sớm để qua đây."
Má tôi lập tức đỏ bừng, cúi đầu không biết nên nói gì: "Chuyện này... tôi và anh Hứa...."
Rõ ràng là cô ấy đã hiểu nhầm gì đó, che miệng không dám tin: "Trời đấc, em không ngờ anh trai em lại là tra nam vậy luôn. Chị gái nhỏ, chị cứ nói thật cho em biết có phải anh trai em bắt nạt chị không? Về nhà em sẽ bảo lại với bố mẹ, để bố đánh gãy chân anh ấy luôn!"
"Hả? Không... Không phải đâu... Anh Hứa tốt lắm." Tôi bối rối xua xua tay, "Anh không hề bắt nạt tôi, mà ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh ấy nữa."
"Vậy sao, vậy được rồi. Chị gái nhỏ, để em đi hâm nóng đồ ăn cho chị, chị đi đánh răng rửa mặt xong là có cơm ăn ngay."
"Ừm... cảm ơn nhé... Còn cái này..." Tôi ngại ngùng chỉ quần áo.
"À, cái này sao-----" Cô ấy cố ý kéo dài giọng nói của mình, khiến tim tôi thắt lại: "Là em thay giúp chị á."
"Cảm ơn em nhé." Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải là anh Hứa, tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu là anh thì....
Tôi liếc mắt nhìn quanh căn phòng, không hiểu sao lại cảm thấy căn phòng này có chỗ nào đấy là lạ không thể tả nổi.
Có lẽ là do em gái Hứa hay qua đây ở.
Vừa mới ăn xong bát cơm, anh Hứa đã trở về.
"Vi Vi, bây giờ em thấy khỏe hơn chưa? Uống thuốc chưa thế?"
Anh sờ trán tôi một cách rất tự nhiên, chỉ huy em gái Hứa đi rửa bát: "Hết sốt rồi, nhưng sao trông em vẫn bơ phờ thế nhỉ."
Tôi nhếch khóe miệng, xấu hổ cười, bên trong mục rữa, thì bên ngoài làm sao mà có sức sống được?
"Vi Vi, anh đã nói với chú Lăng rồi, lát nữa sẽ đưa em về, em lấy đồ đi. Tôi đưa em về."
Nghe những lời này, tôi lập tức cảm thấy hối hận, cảm thấy tôi quá ích kỷ, hành động tùy hứng, chỉ quan tâm đến sự khó chịu của bản thân mà quên đi dáng vẻ đau lòng của bố và dì Lục.
"Cảm ơn anh Hứa."
"Sao lại gọi là anh Hứa rồi, chúng ta xa lạ tới vậy à?" Giọng điệu anh trầm thấp, dường như còn có chút cô đơn.
"Bạn học Hứa?" Tôi ngập ngừng gọi.
"Gọi bạn học Hứa gì chứ, nghe xa cách quá," Em gái Hứa vung thìa trong tay như vũ bão, chạy ra: "Hay gọi là Hứa Minh Trạch đi, Minh Minh hay Trạch Trạch cũng được, nếu gọi là A Trạch thì cũng ok đó."
"Hứa Đào Đào!"
"Hừ! Đáng đời anh không theo đuổi được vợ mình!" Em gái Hứa làm mặt xấu, thừa dịp Hứa Minh Trạch vẫn chưa biến sắc, nhanh chân chạy đi.
"Con bé Đào Đào này nói linh tinh thôi, em đừng để trong lòng."
Đầu tôi đầy vạch đen, đang loading những lời mà em gái Hứa vừa nói. Hứa Minh Trạch cũng rõ ràng nhận ra điểm bất thường, ngượng ngùng ho khan vài tiếng.
Trong nhất thời, bầu không khí trầm mặc.
"Vi Vi, đi thôi. Chú Lăng chờ lâu cũng sẽ lo lắng đó."
"Hả à, vâng."
Trên đường đi, em gái Hứa ríu rít quấn lấy tôi để nói chuyện, vì vẫn còn hơi nhức đầu nên tôi không thể tập trung, chỉ đành thỉnh thoảng nhắc lại lời nói của cô ấy.
Cô bé cũng phát hiện ra một chuyện, yên lặng một hồi, rồi đột nhiên thần bí ghé sát tai tôi thì thầm: "Chị có biết vì sao đang yên đang lành mà anh trai em lại đi học tiếp không?"
Tôi cũng đã từng hỏi qua chuyện này, Hứa Minh Trạch nói là vì một người rất quan trọng với anh. Tôi cảm thấy dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta nên hỏi tiếp cũng không tốt, nên vẫn nghĩ rằng vì một người thân nào đó trong nhà anh.
Em gái Hứa không chờ tôi trả lời, bắt đầu tuôn ra như hạt đậu, công khai hết tất cả các bí mật chấn động của anh trai mình.
"Anh ấy, học nghiên cứu sinh vì muốn theo đuổi con gái á. Chị nói xem sao mà lại ngốc nghếch như vậy chứ? Theo đuổi con gái có nhiều cách như vậy. Đâu cần thiếu phải chạy đi học nghiên cứu sinh làm gì chứ? Haiz, lần đầu tiên em thấy một người ngốc như vậy á. Đám con trai trong lớp em đều biết cách nói ngọt, dỗ dành khiến đám nữ sinh điêu đứng, chúng nó định thả thính để nuôi cá hay sao á!"
Tôi hơi ngạc nhiên, một Hứa Minh Trạch tuổi trẻ tài cao, có triển vọng, lại còn có ngoại hình đẹp trai nổi bật, nên có rất nhiều bạn nữ trong lớp yêu thích, nếu như là vì để theo đuổi bạn gái, vậy chắc hắn cô gái kia rất khó theo đuổi.
Suy nghĩ tới chuyện này, tôi liền hỏi em gái Hứa luôn.
"Chị gái nhỏ, chị thấy sao?" Em gái hứa cười tà ác nhìn tôi, ý tứ viết đầy trên mặt, chỉ thiếu bước mở miệng ra nói.
"Anh ấy yêu thầm người ta bốn năm, bốn năm lận đó, con chóa nhà hàng xóm cũng thay lông không biết bao nhiêu đợt rồi!" Thấy việc lớn đã thành, cô nàng liền lập tức rút lui, rũ áo rời đi rất dứt khoát, nhưng những lời nói của cô ấy đã khiến lòng tôi nổi lên một cơn bão.
Hứa Minh Trạch thích tôi sao?
Sao có thể chứ? Chúng tôi chỉ gặp nhau vài làn, trừ khi tôi mang quà qua nhà anh, thì cũng chỉ gặp nhau trong nửa tháng học vừa rồi, hẹn nhau đi ăn cơm, đi tự học.
Anh chưa từng có hành động mờ ám nào, chúng tôi chỉ nói chuyện về những chủ đề nghiêm túc.
Em gái Hứa thấy tôi đang suy nghĩ, cố ý nói nhỏ: "Chị nói xem tại sao em lại có một ông anh trai như vậy chứ? Tờ giấy mỏng manh giữa hai người cũng cần đứa em gái này chọc thủng. Haiz, trời đấc ơi, trên lưng em đang gánh vác một mối tình của ai đó---"
Tiếng hét kỳ lạ của cô cũng thu hút sự chú ý của Hứa Minh Trạch, khi dừng đèn đỏ, anh cười cười nhẹ nhàng nói với em gái mình: "Hứa Đào Đào! Ngã tư tiếp theo em mau ngồi lên ghế trước cho anh!"
Anh lại ném cho cô ánh mắt cảnh cáo, ý là cô không được nói lung tung.
Em gái Hứa thật sự rất hưng phấn, chỉ sợ chuyện không đủ to, căn bản không để ý tới sự tức giận của Hứa Minh Trạch, lập tức sà vào lòng tôi: "Chị dâu cứu em, ông già kia đang dục cầu bất mãn, còn mắng em nữa!"
Giọng nói của cô ấy vừa dứt, ba người trong xe chợt im lặng như gà.
Từ đó, trong xe không còn tiếng nói chuyện nữa, chỉ còn lại mỗi em gái Hứa đang vui vẻ hát, "A, hán tử bắt ngựa chàng thật anh dũng cường tráng* ~~"
(*Câu hát này được lấy trong bài hát Sáo Mã Can - Tây Qua Jun, bản dịch của câu hát này mình đã lấy theo vietsub của bài hát )
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng của cô ấy, trong lòng thầm hâm mộ, cha mẹ Hứa gia nhất định là người rất tốt, Hứa Minh Trạch chắc hẳn cũng là một người anh trai tốt, gia đình họ chắc chắn rất ấm êm, hạnh phúc.
Khi tới dưới lầu nhà tôi, em gái hứa đột nhiên sợ hãi, trốn phía sau lưng tôi, Hứa Minh Trạch nhìn thấy cảnh này thì cũng không nói nên lời.
Cũng không còn cách nào khác, cũng không thể để họ cứ đứng phơi nắng ở đây đươc, tôi chỉ đành nhanh chóng lấy đồ của mình rồi mời hai người lên nhà ngồi uống nước.
Hứa Minh Trạch ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, không biết nhìn thấy gì, bỗng nhiên đi tới vòng tay ôm lấy vai tôi: "Vi Vi, anh có chuyện muốn nói với em, em có thể ra đây chút không?"
Giọng điệu của anh khẩn khoản tới mức tôi mềm lòng đồng ý ngay.
Cách đó mười mét, tôi vẫn có thể nhìn thấy em gái Hứa đang làm mặt quỷ với Hứa Minh Trạch, khiêu khích anh.
Tôi bật cười.
"Có một cô em gái đáng yêu như vậy chắc khiến anh đau đầu lắm nhỉ." Không khí rất ngượng ngùng, tôi lại còn bật cười như vậy nữa, đành phải chữa ngượng bằng câu nói này.
Hứa Minh Trạch lập tức quay đầu trừng mắt với em gái mình, cô ấy cũng nhanh chân chạy trốn phía sau xe.
Một lúc sau, dường như anh đã đưa ra một quyết định quan trọng, bình tĩnh nói với tôi: "Vi Vi, em có thể quên những chuyện mà em nghe được hôm nay không? Đào Đào cũng chỉ muốn tốt cho anh nên mới nói chuyện thoải mái như vậy, nhưng thích em là chuyện của anh, không liên quan gì tới em hết. Vậy nên em không cần để ý tới anh, cũng không cần muộn phiền vì chuyện này. Em cũng có thể chán ghét anh, hay tránh xa anh...."
Trời mới biết được là phải nói ra những lời này cần bao nhiêu dũng khí với người trong lòng.
"Vì sao em lại phải chán ghét anh chứ?" Tôi bối rối chớp mắt, "anh Hứa, anh là người rất tốt."
Mắt anh lập tức sáng lên.
"Nhưng anh không nên lãng phí thời gian với em. Như anh thấy đấy, một đứa xấu xí như em làm sao mà đáp lại tình cảm của anh được. Nếu em cứ nhận lấy tình cảm này của anh thì mới là không công bằng với anh, không ai thích gánh vác một mớ hỗn độn này cả, vì vậy,"
Mỗi lời tôi nói, sắc mặt của anh càng tối lại, đôi môi móng mím chặt, nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.
"Hy vọng anh Hứa có thể tìm được hạnh phúc thực sự của riêng mình, chứ không cần phải lãng phí tình cảm vào một người không liên quan."
Mối tình 20 năm không phải là thứ có thể dễ dàng quên lãng, mặc dù tôi đã hạ quyết tâm buông bỏ nó, dù quá trình có đau đớn, nhưng tôi biết mình không được lợi dụng anh Hứa, không thể nào lợi dụng tấm lòng của anh. Anh không đáng phải chịu đựng những khó khăn mà lẽ ra anh không nên trải qua.
Anh tốt như vậy, chuyện tình cảm của anh cũng nên thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc mĩ mãn.
Không cần phải dính líu tới một kẻ mục nát như tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro