Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Góc nhìn của Lăng Vi (3)

4.

Vì một trong những khóa học bị kéo dài thời hạn, nên Lục Xuyên Tễ phải ở nước ngoài thêm nửa năm.

Trong kỳ nghỉ hè nghiên cứu sinh năm thứ nhất, hắn trở về.

Hắn và Bạch Duyệt Duyệt cùng nhau về.

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô ấy tiếp tục theo học tại trường mà Lục Xuyên Tễ đang công tác, hai người họ cùng một nhóm nghiên cứu.

Khi tôi nhận được cuộc gọi của dì Lục thì hắn đã về tới nhà rồi.

Không gọi ai tới đón sân bay.

Dì Lục ở ngay trên lầu nhà tôi, tôi cẩn thận chọn bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm nhẹ rồi vui vẻ chạy lên lầu.

Tôi muốn đem sự vui vẻ, hào phóng, hoạt bát của tôi trước đây trả lại cho hắn.

Đúng rồi, chứng trầ/m cả/m của tôi gần như đã khỏi hẳn.

Tôi hít sâu một hơi, gõ cửa, dì Lục mở cửa cho tôi.

Bước vào, thay giày, lại nhìn thấy Bạch Duyệt Duyệt đang cười chào đón tôi.

Mặc dù cũng ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cố gắng chào lại rồi lao thẳng vào bếp, định làm Lục Xuyên Tễ ngạc nhiên.

Hắn vẫn mang dáng vẻ chói mắt như trước, đôi mắt đang tập trung vào quả dưa hấu, cánh tay thon gọn khỏe mạnh, dáng người cao lớn.

Tôi lặng lẽ ôm hắn từ phía sau, cơ thể hắn dường như cứng lại.

"A Tễ, anh có nhớ em không, em rất nhớ anh đó!"

Hắn đẩy tôi ra không để lại chút dấu vết nào, quay lưng dỗ dành: "Vi Vi, ở trong này bẩn lắm, em ra ngoài nói chuyện với mẹ anh và Duyệt Duyệt đi, đợi lát nữa rồi ăn dưa hấu."

"Tuân lệnh!"

Tôi nhảy nhót chạy ra phòng khách, trong lòng cảm thấy rất vui.

Hóa ra Lục Xuyên Tễ vẫn không hề thay đổi.

Nhưng ý nghĩ này của tôi cũng nhanh chóng bị đập vỡ.

Trên bàn cơm, hắn và Bạch Duyệt Duyệt trò chuyện rất vui vẻ, vô cùng hòa hợp, thường thường hắn nói xong một câu, Bạch Duyệt Duyệt sẽ tiếp lời ngay, khiến dì Lục cười ha hả.

Tôi yên lặng ăn cơm, hết lần này tới lần khác tự nhủ rằng bọn họ là bạn học, Bạch Duyệt Duyệt là khách, bọn họ làm vậy không có gì là sai hết.

Hồi lâu, dì Lục đang đắm chìm trong cảm giác đoàn tụ cuối cùng cũng chú ý tới sự trầm mặc của tôi.

"Tiểu Vi, con mệt rồi sao? Có muốn lên phòng ngủ một chút không?"

"Không sao đâu dì Lục." Tôi cố gắng vui vẻ cười nói, "Con đang nghĩ về đề tài mà giáo viên hướng dẫn giao cho con thôi."

"Nếu con gặp khó khăn gì trong học tập, thì bảo Tiểu Tễ giúp đỡ con, đừng khiến bản thân mình mệt mỏi quá nhé."

Lục Xuyên Tễ không tiếp lời, thế nhưng Bạch Duyệt Duyệt lại cười nói, "Dì ơi, Xuyên Tễ học ngành kỹ thuật, Tiểu Vi học khoa xã hội, chuyên ngành của hai người cách nhau rất xa, sao có thể giúp đỡ được chứ ạ."

Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy đau đầu, cơm cũng không nuốt trôi nữa rồi, đại não trống rỗng, không khí dường như cũng loãng đi, vô cùng khó thở.

Cảm giác tự ghê tởm bản thân bỗng dâng lên, bao trùm lấy tôi từng chút một.

Tôi cố gắng giữ chút tôn nghiêm cuối cùng, mỉm cười nói với dì Lục: "Không sao đâu ạ, dì Lục, A Tễ bận rộn nhiều việc như vậy, con có thể tự giải quyết chuyện của mình mà, dì không cần lo lắng đâu ạ."

Dì Lục thấy tôi vẫn ổn, liền tiếp tục nói chuyện tiếp đón Bạch Duyệt Duyệt.

Trong khoảng thời gian này, trừ lúc Lục Xuyên Tễ bảo tôi ra ngoài khi ở trong bếp, thì hắn chưa từng nói với tôi một lời nào.

Ánh mắt dì Lục khi nhìn Duyệt Duyệt rất quen thuộc, đó là ánh mắt dì khi nhìn con dâu tương lai, đúng vậy, Lục Xuyên Tễ cũng đã khá lớn tuổi rồi.

Tôi cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng xấu đi, liền vội vàng tìm lý do để rời khỏi đó.

Dì Lục kêu Lục Xuyên Tễ đưa tôi về, nhưng tôi thấy hắn không có ý định đứng dậy, nên tôi lập tức từ chối.

Trước khi đi, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng dì Lục trách móc hắn.

"Tiểu Tễ, Tiểu Vi tới lâu như vậy rồi mà sao con không nói câu nào với con bé."

"Mẹ, Vi Vi lớn rồi, không thể như trước đây được nữa."

Tôi nhếch khóe môi cười thê lương, trước đây thì sao chứ?

*

Ở trường, hắn là giáo viên, tôi là sinh viên, cũng không cùng một học viện, nên tôi không thể quang minh chính đại đi tìm hắn được.

Ngày thường hắn đi sớm về trễ, khác hoàn toàn so với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi.

Nhất thời, tôi không biết rằng đây là hắn đang cố ý trốn tránh tôi, hay là do thời gian không trùng nhau của chúng tôi.

Ba người đều cùng chung một trường, không phải hôm nay thì ngày mai nhất định sẽ gặp.

Khi tôi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, nóng bỏng của hắn dừng trên người Bạch Duyệt Duyệt.

Khi Bạch Duyệt Duyệt làm nũng với hắn ngay trước cổng trường, hắn chỉ mỉm cười đáp lại.

Khi Bạch Duyệt Duyệt khoác chiếc áo mà tôi tặng hắn, đang đi lang thang trong thư viện.

Mấy từ 'tan nát cõi lòng' không đủ để hình dung bi thương trong lòng tôi.

Chính sự sợ hãi và bất ngờ khiến tôi mụ mị đầu óc, đưa ra một quyết định ngông cuồng.

Cũng chính vì quyết định này, đã hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ của chúng tôi, khiến tôi và hắn trở thành người lạ.

Ngày hôm đó, tôi đã tính toán rồi, bố tôi và dì Lục sẽ tới nhà thờ ở thành phố lân cận để cầu nguyện, hôm sau mới về.

Không nhớ rõ là từ khi nào mà bọn họ đã bắt đầu tin vào Kitô giáo.

Tôi đặt một bộ đồ l*t trên mạng, trốn vào phòng ngủ của Lục Xuyên Tễ rồi chờ hắn về.

Tôi muốn trao thân cho hắn, tôi muốn hoàn toàn trở thành người của hắn.

Nhưng thứ tôi chờ đợi được không phải là sự ngạc nhiên hay ánh mắt yêu thương cửa hắn, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể quên được đôi mắt của hắn khi vén chăn lên.

Chán ghét, không thể tin nổi, thất vọng, tức tối....

Hắn trách tôi học đâu ra những trò bẩ/n th.ỉu này, hành động như một con đi*m, không biết thế nào là yêu thương hay tự tôn trọng bản thân mình.

Chúng tôi có một cuộc tranh cãi nảy lửa nhất từ trước tới nay.

Thật không thể tưởng tượng được, một Lục Xuyên Tễ lúc nào cũng ôn nhu, hiền lành tốt bụng, lại có ngày cãi vã với con gái tới mức mặt hồng tai đỏ.

Tôi không hề cầu xin hắn hồi tâm chuyển ý, nếu làm vậy sẽ khiến tôi cảm thấy tôn nghiêm của mình thật sự bị chà đạp trên đất.

Tôi trực tiếp hỏi thẳng hắn, có phải hắn nghĩ tôi dơ bẩn không?

Hắn không trả lời, mà hỏi ngược lại: em nghĩ anh là người như vậy sao?

Tôi nói lúc đó anh luôn miệng hứa rằng sẽ mãi ở bên tôi, chỉ là trót lưỡi đầu moi thôi đúng không?

Hắn cũng nói rất nhiều, nói gì mà chỉ coi tôi như em gái, nói gì mà khi đó còn trẻ người non dạ nên không hiểu thế nào là tình yêu, nói cái gì mà lúc đó hứa với tôi như vậy chỉ muốn giúp tôi sớm vượt qua chứng trầ/m cả/m nhanh nhất có thể....

Tôi không thể nghe nổi nữa, tát thẳng vào mặt hắn, rồi chật vật bỏ chạy về nhà.

Tôi ngồi bên cửa sổ suy nghĩ suốt một đêm, nghĩ rất nhiều chuyện.

Tôi nhớ lúc nhỏ Lục Xuyên Tễ thích chơi lego, nhưng giá lego không hề rẻ, khi một anh trai nhà bên chuyển nhà có tặng lại cho hắn một bộ lego, hắn lại chuyển qua tặng cho tôi.

Hắn nói hắn không thích dùng lại đồ của người khác, chỉ có món đồ mới toanh từ trên xuống dưới mới có thể hoàn toàn coi là của riêng hắn.

Tôi nhớ lại trên một diễn đàn hỏi đáp từng có câu hỏi như này, bạn có kết hôn với một cô gái đã bị cư**g h**p không? Số lượt xem và lượt chú ý rất cao, nhưng lại có vô cùng ít người trả lời, thậm chí còn có người trực tiếp nói không.

Khi đó tôi còn nghĩ, chắc chắn Lục Xuyên Tễ không phải là người như vậy, sau này hắn cũng đã biểu hiện vô cùng tốt vai trò là người bạn trai, chỉ là tôi không ngờ rằng rồi cũng có một ngày tôi bị hiện thực vả mặt.

Tôi còn nhớ khi còn học cấp 3, giáo viên có giảng đến một bài tên là "Manh", yêu cầu học sinh trả lời xem ấn tượng nhất với câu văn nào, hầu hết mọi người đều trả lời rằng "Gái theo trai lòng mê đắm đuối, Không thể nào còn lối thoát đâu...."

Chỉ có mình tôi đứng lên nói "Thuở trái đào ấu thơ đùa nghịch, Đã cùng nhau khúc khích nói cười. Tin nhau đã trót thề bồi, Chưa từng nghĩ đến phụ lời thề xưa..."

(Trong bài thơ 'Manh' 氓 của Khổng Tử; những câu trích trên đã được dịch thơ dựa theo cmt của một bạn tên Tạ Quang Phát trong bài viết https://www.thivien.net/Kh%E1%BB%95ng-T%E1%BB%AD/Manh-3/poem-x1ZqugWa41jUVSjdgdu4Jg)

Tại sao khi ấy tuổi còn nhỏ mà đã cảm thấy những câu thơ ấy rất tà/n nhẫ/n chứ?

Phải chăng là do định mệnh đang mách bảo tôi sao?

Màn đêm tĩnh lặng, tôi đã khóc rất to.

Nhưng không còn ai tới dỗ dành tôi nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro