Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Góc nhìn của Lăng Vi (2)

2.

Nghỉ hè năm ba, tôi được nhận làm nghiên cứu sinh của trường, cũng trùng hợp là tiến sĩ Lục Xuyên Tễ cũng đã tốt nghiệp, tôi, dì Lục và bố tôi cùng nhau bay tới đó để chúc mừng hắn.

Ở đó, tôi gặp đàn em của Lục Xuyên Tễ - Bạch Duyệt Duyệt, còn một năm nữa cô ấy mới tốt nghiệp.

Cô ấy thích Lục Xuyên Tễ, tôi biết, vì ánh mắt của cô ấy khi nhìn Lục Xuyên Tễ giống hệt ánh mắt tôi khi nhìn hắn.

Lưu luyến, nhẹ nhàng, hoài niệm.

Nhưng tôi biết Lục Xuyên Tễ thích tôi, nên tôi không để cô ấy ở trong lòng. Người càng ưu tú thì sẽ có càng nhiều người thích, Lục Xuyên Lễ cũng không hề làm gì có lỗi với tôi, sao tôi phải hoài nghi hắn chứ.

Nhưng mà tôi không ngờ rằng, sau này người đó sẽ trở thành nguyên nhân khiến tôi và Lục Xuyên Tễ chia tay nhau.

Sau khi về nước, Lục Xuyên Tễ bận rộn xin dự án, tôi cũng không rảnh rỗi, dự định trước tiên sẽ viết luận văn tốt nghiệp.

Ngày đó, Lục Xuyên Tễ gọi tôi tới nhà hắn ăn cơm, nói là có chuyện vui muốn báo cho tôi.

Trời âm u, đi được nửa đường thì bỗng mưa to, dì Lục gọi điện thoại cho tôi, nói đã đặt một chiếc bánh ngọt ở một cửa hàng, nhờ tôi tới đó lấy giúp, tối nay bà có tin vui muốn báo, rồi bà ấy làm món mà tôi thích ăn nhất.

Tôi cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Xuyên Tễ, cũng không ngẩng đầu lên bảo tài xế, đi vòng đường Quốc Thịnh.

Vì tôi chỉ mải cắm đầu nhắn tin với Lục Minh Tễ mà không phát hiện ra rằng khung cảnh bên cửa sổ đang dần thay đổi.

Mãi cho đến khi một tia chớp lóe lên, sấm ầm vang, tôi mới giật mình ngẩng đầu, mới biết xe đã chạy đến một con đường tôi không biết tên.

Tôi giả vờ không biết, cả người như rơi vào hầm băng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay tôi run liên hồi, không gõ nổi chữ. Tôi cắn răng gửi định vị và tín hiệu S.O.S cho Lục Xuyên Tễ.

Vừa bấm gửi thì tiếng 'cạch' vang lên, tài xế dừng xe.

Tôi run run quay đầu lại, lúc này một tia chớp lại giáng xuống, chiếu sáng chiếc xe rõ như ban ngày.

Cũng chiếu rõ khuôn mặt béo phì của tên tài xế, hắn đang nghe rằng cười nhìn chằm chằm tôi, bộ râu rườm rà.

"Bác... Bác tài... tôi muốn đi đường... đường Quốc Thịnh.... chú đi nhầm... nhầm đường đúng không?"

Trong bóng tối, giọng nói của tôi run rẩy, tôi không thể nói năng một cách mạch lạc.

"Bé cưng ơi, đây là con đường sẽ đưa em tới hạnh phúc."

Nỗi sợ hãi lan từ đầu đến chân tôi.

Tôi hét chói tai, với tay mở cửa xe, rồi đập mạnh lên cửa sổ, đấm đá tên tài xế.

Nhưng trời sinh nam nữ chênh lệch, hắn đã khống chế tôi ở ghế phụ.

Bỗng nhiên, điện thoại của tôi vang lên, là cuộc gọi của Lục Xuyên Tễ.

Tôi kinh hoàng nhìn tên đàn ông ghê tởm này vuốt vài lần lên màn hình rồi ném điện thoại ra ngoài.

Hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị vứt theo.

"Đ/u, làm tao lại phải đổi chỗ."

Hắn lấy một chiếc khăn dưới ghế ô tô ra, lấy nước làm ướt khăn rồi bịt miệng tôi lại.

Mùi hăng gay mũi lập tức tràn ngập khoang mũi...

Đây là tên đã tái phạm nhiều lần.

*

Khi tôi tỉnh lại, cả người đều đau nhức, nhất là phần dưới cơ thể, khiến tôi rơi vào tuyệt vọng vô bờ bến.

Bên ngoài vẫn đang mưa, đây là một nhà nghỉ sập sệ, khắp nơi toàn là đồ đạc mục nát, tường lốm đốm vết sơn, bóng đèn trên đầu mờ mờ, cách âm cũng không tốt.

Tôi bất chấp hét to lên, hy vọng có ai đó ở ngoài có thể nghe thấy.

"Con di~, câm mồm lại cho tao!"

Tên tài xế tát lên mặt tôi mấy cái, mắt tôi tối sầm lại, tai ù đi, hình như có chất lỏng ấm nóng chảy ra, tôi dùng hết sức mình để cắn rồi đạp hắn.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tiếng sau to hơn tiếng trước, hòa lẫn với giọng nói lo lắng của Lục Xuyên Tễ.

Tôi còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

"Vi Vi, anh ở đây, anh tới rồi đây."

Trong vòng tay hắn, tôi gào khóc, giọng the thé như ma nữ, khóc lóc thảm thiết, cơ thể cũng không kiềm chế nổi mà run rẩy, cảnh sát đứng ở cửa đều lặng lẽ lùi ra ngoài.

"Vi Vi, anh đây, anh ở đây rồi."

"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em đừng sợ."

"Anh sẽ không bao giờ rời xa em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Lúc đó hắn quá dịu dàng nên khiến tôi xem nhẹ một chuyện.

Đó là, khi hắn phá cửa tiến vào, ánh mắt hắn vô cùng kinh ngạc, có đau lòng tức tối, cũng xen lẫn cả chán ghét.

Bởi vì tin tưởng hắn, vì yêu hắn, nên tôi không nghĩ nhiều về điều này.

Mãi đến khi ánh mắt nóng bỏng của hắn dừng trên người cô gái khác, tất cả những mảnh ký ức vỡ vụn bị tôi vứt trong góc tối mới lần lượt hiện rõ ra.

Cả tôi và hắn đều đánh giá quá cao sức mạnh của mối quan hệ này, cứ nhĩ rằng nó có thể phá tan hết tất cả trở ngại trên thế gian.

Thế nhưng bản chất con người mới chính là thứ chịu đựng thử thách kém nhất.

3.

Tôi không biết những cô gái bị xâ* ha* làm sao có thể vượt qua chuyện đó.

Tôi cứ nghĩ rằng bản thân mình rất kiên cường, mạnh mẽ, tôi biết chuyện đó không phải là lỗi của tôi, tôi muốn nhìn thấy tên khốn đó bị đưa ra công lý và nhận hình phạt thích đáng.

Từ cái cách mà hắn thành thục lấy thuốc mê ra, liền nói rõ rằng đây không phải là lần phạm tội đầu tiên của hắn.

Không biết có biết bao nhiêu cô gái bị hắn hại rồi.

Nhưng đối mặt với sự tra hỏi của bác sĩ, cảnh sát, luật sư, thẩm phán, sự quan tâm hỏi han của người nhà.... dường như tất cả mọi người đều đang ép bạn nhớ kỹ lại những điều mà bạn đang cố trốn tránh.

Tôi suy sụp, quá trình này rất đau khổ, tôi phải rạch ra những vết thương của mình cho người khác xem, phải phơi bày những thứ xấu xí hết lần này tới lần khác.

Tôi từ bỏ làm chứng trước tòa.

Bố tôi bạc trắng đầu chỉ sau một đêm, dì Lục thì không ngừng khóc lóc tự trách, tất cả mọi người đều đang âm thầm lo lắng cho tôi.

Nếu ngày đó tôi không gặp chuyện không may, Lục Xuyên Tễ sẽ thú nhận chuyện của chúng tôi với dì Lục, rồi nhân tiện cầu hôn tôi.

Dì Lục cũng sẽ thông báo rằng bà và bố tôi cũng đã đăng ký kết hôn rồi.

Khi đó sẽ có một cảnh tượng tuyệt vời khác.

Nhìn đi, vận mệnh luôn thích đùa bỡn lên thế nhân.

Tôi cũng bắt đầu giả vờ mạnh mẽ trước mặt họ, tôi cũng muốn tự lừa mình dối người, tự nhủ rằng: tôi rất mạnh mẽ. Cũng giống như khi mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ, khi đó vì tôi chưa hiểu được ranh giới giữa sự sống và cái chớt.

Những cảm xúc bi thương đó không thể nào tự giải tỏa hết được.

Nhưng thời gian trôi đi, những ký ức ố vàng đó đột nhiên quay về tâm trí tôi một cách bất lịch sự, giống như những thước phim cũ, tự mình nhấm nuốt.

Cảm xúc dù bi thương hay vui vẻ gì cũng cần được giãi bày ra.

Với tôi mà nói, vụ việc lần này cũng giống như vậy.

Khi những vết thương trên cơ thể dần lành lại, thì vết thương trong trái tim liền bắt đầu rách ra, rồi dần vỡ vụn.

Chỉ khi hòa vào đại dương bao dung thì hồng thủy mới nguôi ngoai.

Nhưng lần này, Lục Xuyên Tễ không còn trở thành đại dương bao dung nữa rồi.

*

Thời gian trôi nhanh, đã tới lúc bắt đầu năm học mới, bố tôi và dì Lục cùng thương lượng, rồi cuối cùng hai nhà hỏa tốc chuyển tới tỉnh nơi trường tôi học tọa lạc, thứ nhất là để tránh những lời ra tiếng vào, thứ hai thì cũng không ngoài dự đoán, tôi và Lục Xuyên Tễ sẽ bén rễ tại thành phố này trong tương lai.

Năm cuối không cần lên lớp, mọi người không phải đang đi thực tập thì là chuẩn bị thi lên cao học, chỉ còn lại mỗi mình tôi viết khóa luận tốt nghiệp.

Ta ở nhà.

Đêm nào nằm xuống tôi cũng nhớ tới cảnh bị tên cặn bã tra tấn, khuôn mặt béo phệ của tên tài xế lủng lẳng trước mắt, mùi hôi thối trong miệng hắn cọ tới cọ lui trên mặt tôi.

Đêm này qua đêm khác, tôi không thể ngủ nổi, luôn ngồi ở góc giường, ánh mắt tĩnh lặng nhìn vào góc tường rồi rơi lệ, đến rạng sáng, tôi lại trốn vào chăn bắt đầu giả vờ ngủ, bởi vì tôi biết bố tôi sẽ lặng lẽ vào phòng kiểm tra.

Tóc tôi rụng cả mảng lớn, tinh thần bất ổn, luôn trong trạng thái hoảng hốt, người cũng gầy đi, họ sợ tôi làm chuyện điêng rồ nên dì Lục đã đón tôi về nhà bà, từ đó đêm nào bà cũng ngủ với tôi.

Ở trường, khi nhìn thấy các bạn học trẻ trung năng động tuổi xuân ấy, tôi sẽ bất giác rơi nước mắt, các cô gái tươi tắn xinh đẹp, sạch sẽ biết bao.

Mà tôi đã là một khúc gỗ mục, cả người toát ra mùi khó chịu của tuổi già, thân thể khô khốc tới nỗi không thể rơi thêm giọt nước mắt nào.

Có lúc tôi ngồi trên sân thượng nhìn xa xăm, thậm chí còn nghĩ rằng: vì sao lại là mình? Tại sao những chuyện đó lại xảy đến với tôi?

Những câu chữ đầy cảm hứng như "Trời sẽ tạo ra những điều lớn lao cho chúng ta...", "Sau cơn mưa trời lại sáng" mà tôi từng rất tin tưởng, giờ đây lại chẳng thể nào kéo tôi ra khỏi bóng tối.

Tôi bị trầ/m cả/m.

Lúc này Lục Xuyên Tễ đang làm gì?

Là một giảng viên trẻ, hắn bề bộn nhiều việc, bận rộn lên lớp, bận rộn viết báo cáo dự án, bận rộn viết luận văn cho tạp chí. Dự án cũ vừa kết thúc thì dự án mới triển khai ngay.

Hắn đi sớm về muộn, chỉ mỗi sáng trước khi đi làm, hắn sẽ lặng lẽ tới phòng của tôi, ngồi bên giường một lúc rồi mới rời đi.

Không có những cái ôm hay những chiếc hôn tạm biệt lên trán.

Nhưng ngày nào cũng gửi tin nhắn cho tôi, khuyên tôi ăn uống đầy đủ, đừng suy nghĩ nhiều, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, tập thể dục cũng khiến người ta sảng khoái hơn, hắn cũng sẽ chia sẻ cho tôi những video vui nhộn, đồng thời cũng kể liên miên về những chuyện thú vị mà hắn gặp được hàng ngày....

Mối quan hệ này dương như không hề thay đổi, nhưng cũng giống đã thay đổi rồi.

Tôi cũng vui vì không cần phải đối mặt trực tiếp, bởi vì tôi không muốn dùng khuôn mặt hốc hác để gặp hắn, không muốn hắn nhìn tôi dơ bẩn như này.

Tôi đang trốn tránh, trốn tránh tất cả tình cảm của mọi người.

Khi sự việc xảy ra, tôi cũng từng đề nghị chia tay với hắn, nhưng hắn cự tuyệt, hơn nữa còn giận tím mắt, đấy là lần đầu tiên hắn nổi giận với tôi.

Hắn mắng tôi vì đã nói những điều ngốc nghếch như vậy, nói tôi tại sao không tin hắn, nói tôi sao có thể đối xử với hắn như vậy, nói tôi xem nhẹ thứ tình cảm này, muốn bỏ là bỏ.

Tôi khóc, rồi rối rít giải thích.

Hắn ôm nhẹ lấy tôi, nhấn mạnh với tôi rằng hắn sẽ không bao giờ buông tay tôi, chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau.

Sau này, tên của chúng tôi cuối cùng cũng xuất hiện trên cùng một cuốn sổ hộ khẩu.

Nhưng với danh nghĩa là anh em.

Khi tôi bị chẩn đoán là mắc chứng trầ/m cả/m nặng, hắn luống cuống.

Hắn thuyết phục bố tôi và dì Lục, đăng ký tham gia một chương trình du học của trường, sau đó đăng ký chương trình trao đổi sinh viên cho tôi rồi dẫn tôi ra nước ngoài chữa bệnh.

Bác sĩ cũng nói rằng thay đổi môi trường sống cũng có thể cải thiện sức khỏe tinh thần.

Hắn đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức mà tôi cảm thấy rằng chuyện tình của chúng tôi đã quay về như lúc ban đầu.

Những ngày tháng dùng thuố/c, chính hắn là người cùng tôi vượt qua, những đêm gặp ác mộng, là hắn ngồi ở bên giường tôi, dỗ dành tôi từng chút, hắn cũng không ngại chứng bệnh kén ăn của tôi, ngày nào cũng sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, dỗ tôi ăn từng miếng.

Có những lúc tôi đột nhiên phát bệnh, muốn tìm người nói chuyện, hắn sẽ ngay lập tức xin nghỉ để trở về.

Hắn cẩn thận bảo vệ và chăm sóc tôi, chiều theo ý tôi, coi tôi như báu vật.

Nhưng dường như đã ít đi những cái ôm.

Hắn cũng sụt cân một cách rõ rệt, ở nơi đất khách quê người, vừa phải chăm lo cho tôi - một người không thể tự gánh vác cuộc sống của mình, vừa phải giải quyết các công việc ở trường.

Khiến chúng tôi như một đôi tị nạn chạy trốn ra nước ngoài.

Tôi tự ép bản thân phải phấn chấn lên, ngày nào cũng nhìn vào gương để tự lấy dũng khí, tự nhủ rằng bố và dì Lục vẫn đang chờ tôi trở về, rằng tôi sẽ mãi mãi ở bên Lục Xuyên Tễ, rằng sau này chúng tôi sẽ sinh ra những búp bê mập mạp.

Tôi cố gắng nhặt nhạnh lại những sở thích ngày xưa, an ủi mình rằng ngày nào cũng phải tiến lên phía trước, tích cực giao tiếp với mọi người, tham gia các hoạt động và hòa nhập với các sinh viên ngoại quốc xung quanh.

Trong quá trình này, Lục Xuyên Tễ vẫn đồng hành cùng tôi, trên bàn làm việc của hắn có rất nhiều sách về sức khỏe tinh thần, trong máy tính của hắn cũng có rất nhiều tài liệu liên quan tới chứng bệnh trầ/m cả/m, cũng như các video hay âm nhạc chữa lành tâm lý.

Vào thời điểm tôi về nước để bảo vệ khóa luận tốt nghiệp, ít nhất thì nhìn bề ngoài thì không thể nào ngờ tới tôi đã từng sống như một thâ/y m/a.

Chuyến công tác này của Lục Xuyên Tễ kéo dài một năm, ngay sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, hắn lại nhanh chóng bay sang bên đó.

Chúng tôi đã quay lại mối tình yêu xa như hồi đó, nhưng đã không còn giống như vậy nữa.

Hai người ai cũng có công việc riêng của mình, tôi thường chỉ báo cho hắn biết những tin vui chứ không báo tin xấu.

Mà hắn, mặc dù vẫn thường xuyên hỏi han, nhưng không còn những cuộc điện thoại hàng ngày nữa, những video hay mẩu tin thú vị cũng không còn, những món đồ kì quái trong phòng thí nghiệm cũng không thấy, mà chỉ còn lại thuốc thang và những cuốn sách liên quan tới tâm lý học.

Sự thay đổi diễn ra vừa tự nhiên vừa đột ngột.

Sau này, chúng tôi càng ngày càng ít liên lạc với nhau hơn.

Cuộc khủng hoảng mà tôi lo sợ nhất khi yêu xa cuối cùng cũng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro