Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Góc nhìn của Lăng Vi (1)

Lục Xuyên Tễ hơn tôi bốn tuổi, nhưng cuộc đời của hắn như được buff, 16 tuổi đã tham gia đội tuyển thiếu niên, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ về nước, thuận lợi nhận được chức vụ trong trường cũ của hắn.

Từ trước tới nay hắn chính là "con nhà người ta" trong miệng phụ huynh, thành tích xuất sắc, dáng cao, ngoại hình ưu nhìn, có thể nói đây là học sinh anh tuấn nổi tiếng mười dặm.

Hai nhà chúng tôi cũng có quan hệ rất tốt, từ nhỏ người lớn đã thường trêu rằng tôi chính là cô dâu nhỏ của Lục Xuyên Tễ.

Bởi vì tôi như một cái đuôi nhỏ, suốt ngày bám lấy hắn, lúc nào cũng mong chờ tới ngày nghỉ để đi tìm anh A Tễ của tôi.

Anh A Tễ có một chiếc răng khểnh, khi anh cười lên, ánh mắt như cả bầu trời sao, khiến đứa trẻ khi đó cũng chính là tôi đây mê mẩn.

Rồi khi tôi đòi ngủ chung giường với hắn, người lớn vẫn trêu chọc tôi, tôi lại rất tự tin, nói: "Con là cô dâu nhỏ của A Tễ thì đương nhiên phải ngủ cùng anh ấy rồi! Người lớn các người không phải cũng ngủ chung sao?"

Khi đó, do còn trẻ người non dạ nên tôi thường xuyên chiếm cứ thời gian rảnh của Lục Xuyên Tễ, cũng may là hắn thông minh, nếu không thì chính tay tôi sẽ hủy hoại một trụ cột đất nước mất.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra từ khi còn nhỏ tôi đã cảm nhận được nguy hiểm, biết tiên hạ thủ vi cường*.

(*Tiên hạ thủ vi cường, Hậu thủ vi tai ương: ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi)

Nếu như cảm nhận được nguy hiểm trong đêm xảy ra chuyện thì tốt biết bao....

Nhưng mà làm gì có chuyện 'nếu', không ai có thể biết trước được tương lai. Vụ tai nạn ô tô năm tôi sáu tuổi, đã trở thành trò đùa đầu tiên của số phận.

Chú Lục và dì Lục cùng đi đón mẹ tôi tan làm, khi chờ đèn đỏ thì bị một tên quái xế say rượu tông trúng, mẹ tôi ngồi ở ghế sau, tử v*ng tại chỗ, dì Lục ngồi ở ghế phụ được chú Lục bảo vệ, không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng còn chú Lục thì lại không thể cứu chữa....

Số tiền bồi thường lớn nhưng không giải quyết được gì, người chớt thì không thể nào tỉnh lại nữa, một vụ tai nạn mà khiến ba gia đình tan nát.

Ngày đó, tôi chờ hoài chờ mãi cũng không thấy mẹ về, còn bố thì lại vắng nhà cả đêm. Mấy ngày trời tôi không gặp được học, cho đến một ngày Lục Xuyên Tễ xuất hiện trước mặt tôi với đôi mắt đỏ hoe.

"Vi Vi, sau này anh A Tễ sẽ chăm sóc em thật tốt."

Khi đó, tôi không hiểu '4 vong' nghĩa là gì, chỉ biết rằng từ sau ngày đó, không còn được mẹ dỗ dành một khi gặp ác mộng nữa, đầu giường cũng không còn những bộ quần áo được gấp sẵn, khi không tìm thấy khăn quàng thì dù tôi có gọi mẹ tới khản cổ, cũng không ai trả lời.

Đặc biệt là những khi nhìn thấy các bạn nhỏ khác được mẹ bế trên tay.

Lúc này tôi mới hiểu ra rằng, hóa ra tôi đã không còn mẹ nữa rồi.

Tất nhiên tôi cũng khóc, còn người dỗ dành tôi, từ mẹ đã trở thành Lục Xuyên Tễ.

Dường như hắn đã trưởng thành sau một đêm, trở thành một người lớn.

Mà nỗi buồn của người lớn lúc nào cũng sâu sắc hơn trẻ con, nhưng họ vẫn phải bôn ba để mưu sinh, bố tôi bận rộn việc làm ăn buôn bán, dì Lục cũng phải đi làm, trong nhà tôi còn có một người nữa, đó là bà nội nhưng bà không thích tôi, bà cũng đã ra đi được vài năm rồi.

Tôi là một đứa mất mẹ từ khi còn nhỏ, còn Lục Xuyên Tễ là người gánh vác vai diễn người giám hộ của tôi.

Khi tôi gây họa, hắn sẽ nhận tội, tôi có một đống bài tập chưa làm, hắn sẽ thức khuya rồi trốn trong chăn để chép giúp tôi, khi tôi quên đồng phục, hắn cũng chạy từ trường về để lấy cho tôi trước khi tới giờ vào lớp.

Mỗi buổi sáng, tiếng đánh thức tôi không phải là báo thức mà là giọng nói của Lục Xuyên Tễ từ dưới lầu vang lên: "Vi Vi, mau xuống nhà đi, sáng nay có bánh bao hải sản đó."

Hồi tôi còn học lớp sáu, có một bạn nam nghịch ngợm cùng lớp luôn chỉ chỉ vào ngực tôi để trêu chọc, tôi khóc lóc kể lại chuyện cho Lục Xuyên Tễ, sau đó dì Lục liền xin nghỉ về nhà mua cho áo ngực cho tôi.

Khi lần đầu tiên tôi rụng dâu, ta lại khóc lóc gọi điện thoại cho hắn: "A Tễ, em chảy nhiều máo quá, em sắp chớt rồi, sau này anh đừng bao giờ quên em nhé."

Đột nhiên bên kia vang lên tiếng động mạnh, hắn vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng vẫn không quên an ủi tôi: "Vi Vi, em đừng sợ, anh lập tức mua vé về ngay."

Khi đó, hắn đang tham gia đội tuyển thiếu niên ở một tỉnh khác, muốn rời đi thì phải xin phép giáo viên. Cúp điện thoại xong, một lúc sau, dì Lục xuất hiện ở trong trường, rồi đưa tôi về nhà.

Nửa đêm, tôi đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng động ở phòng khách, dưới khe cửa có ánh sáng chiếu vào, rồi có người mở cửa bước vào phòng.

"A Tễ?" Tôi mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm.

"Ừ, anh đây, em ngủ tiếp đi." Hắn xoa xoa đầu tôi, vén lại chăn rồi ngồi ở đầu giường.

Tôi thật sự rất mệt, liền ngủ tiếp ngay, không biết hắn đi ra ngoài từ lúc nào.

Ngày hôm sau, tôi hào hứng dậy sớm, dì Lục lại nói với tôi rằng vì thấy tôi vẫn ổn nên Lục Xuyên Tễ đã về trường từ sáng sớm, buổi sáng có buổi chung kết của cuộc thi gì đó, mà hắn lại là đội trưởng.

"Tiểu Vi, Tiểu Tễ nói có để lại đồ cho cháu ở trong cặp sách, cháu nhớ kiểm tra xem nhé."

"Vâng, cháu cảm ơn dì ạ."

Về đến nhà, bố tôi vẫn chưa thấy về, tôi mở cặp sách ra, ngoài mấy đồ ăn vặt, thì còn có một quyển sách nữa.

Vừa mới rút ra, thấy trên bìa sách viết "Mười tám câu hỏi về tình d**: phiên bản dành cho nữa", tôi sợ tới mức lập tức ném văng quyển sách ra ngoài, rồi nhanh chóng nhặt nó lên, giấu lên góc giá sách.

Còn có một lá thư nữa, trong đấy chỉ mấy câu đốc thúc tôi chăm chỉ học tập, đừng có yêu sớm, nếu cuối kì này điểm của tôi mà lọt top 10 thì kì nghỉ hè hắn sẽ về đưa tôi đi chơi nhà ma.

Sau khi được nhận vào một trường trung học trọng điểm, áp lực học tập cũng tăng lên, thời kỳ nổi loạn cũng bất ngờ ập tới, thành tích của tôi cứ tuột dốc không phanh, mỗi lần nhận được kết quả thi hàng tháng, tôi đều gọi điện thoại khóc lóc kể lể với Lục Xuyên Tễ.

Lúc đó hắn đang học lấy bằng tiến sĩ bên nước ngoài, ngày đêm trái ngược, mà mỗi lần gọi điện hắn đều bắt máy bằng giọng nói khàn khàn ngái ngủ.

Và rồi tối hôm đó, tôi sẽ nhận được bản kế hoạch học tập và các kiến thức trọng tâm của môn học do chính hắn biên soạn, các môn học được chia tách bằng những màu chữ khác nhau, nhìn rất đẹp mắt.

Đương nhiên, cuối tài liệu luôn luôn có đính kèm thêm một phần đó là --- mười tác hại của việc yêu sớm.

Thiếu nữ trong tuổi thanh xuân này ai ai cũng thảo luận xem ai là người đẹp trai nhất trường, mà lúc này trong tiềm thức của tôi đã bắt đầu so sánh người này với Lục Xuyên Tễ.

Người này không cao bằng Lục Xuyên Tễ, người kia không trắng bằng Lục Xuyên Tễ, người nọ thì miệng cũng không đẹp bằng Lục Xuyên Tễ.

Sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, Lục Xuyên Tễ đã bỏ cả buổi hướng dẫn của giảng viên, từ nước ngoài bay về chỉ để hướng dẫn tôi điền nguyện vọng.

Hắn cười, xoa đầu tôi: "Cô gái nhỏ của anh cuối cùng cũng lớn rồi, anh phải trông chừng cẩn thận kẻo tên nào lại nhấc em đi mất thôi."

Cũng may là điểm của tôi cũng khá cao, vì hắn kiên trì, nên tôi cũng điền nguyện vọng vào trường cũ của hắn.

Hắn nói hắn có người quen ở trường, nên có thể nhờ họ chăm sóc tôi, hắn ra nước ngoài cũng yên tâm phần nào.

Thật ra có thể vào cùng trường đại học với hắn, đi qua con đường mà hắn đã từng đi, ngồi trong lớp học mà hắn đã từng ngồi, mượn cuốn sách mà hắn đã từng đọc, những điều này cũng đủ khiến tôi vui vẻ.

Trước đây vì lý do học tập nên tôi thường xuyên chủ động gọi điện thoại cho hắn, bây giờ đổi lại là hắn chủ động gọi cho tôi, nói rằng sợ tôi chưa thích nghi được với đại học, nên đưa ra vài lời khuyên.

Vì việc này nên bạn cùng phòng hay trêu rằng có phải tôi yêu đương qua mạng không, sau đó hắn cũng nhanh chóng lấy được thông tin liên lạc của mọi người, gọi cho họ nói rằng nhờ họ chăm sóc tôi nhiều hơn, khi nào về nước sẽ mời mọi người ăn cơm.

Đôi khi vì học tập bận rộn nên tôi không kịp kiểm tra điện thoại, đến lúc giải lao, mở ra mới thấy vài cuộc gọi nhỡ từ hắn.

Hắn còn nhờ bạn cùng phòng của tôi rằng, nếu mà tôi có yêu đương với ai thì nhất định phải lặng lẽ nói cho hắn biết, chuyện này thì mãi sau tôi mới biết.

Trong kỳ nghỉ đông năm thứ nhất, bố tôi và dì Lục cùng làm bánh bao đêm giao thừa, hắn lại bí mật gọi tôi ra ngoài, nói là muốn làm người tuyết trong sân.

Rồi bất ngờ tỏ tình với tôi.

Mãi sau, tôi mới biết rằng, hóa ra bạn cùng phòng của tôi đã sớm báo lại cho hắn, rằng có một nam sinh muốn theo đuổi tôi, từ kinh nghiệm xương máu, cuối cùng hắn vẫn quyết định tiên hạ thủ vi cường.

Tôi ra vẻ rụt rè, lưỡng lự, mãi mới đồng ý.

Nhưng tôi kêu hắn phải hứa rất nhiều lần rằng chờ tới khi tôi tốt nghiệp đại học mới được báo chuyện này với bố tôi và dì Lục.

Sau này, khi hồi tưởng lại, tôi không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay tiếc nuối.

Từ đó về sau, mỗi đêm hắn đều gọi điện thoại xuyên đại dương, thấy thứ gì thú vị đều chụp lại rồi gửi cho tôi, cũng gửi về cho tôi rất nhiều thứ kì lạ ở phòng thí nghiệm của hắn.

Bạn cùng phòng nhờ hắn mua giúp đồ ở bên đó, hắn không nói nhiều liền đồng ý.

Kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, hắn thường xuyên lên kết hoạch đi du lịch, đưa tôi đi rất nhiều nơi.

Có vài lần suýt lau sú/ng cướp cò, hắn đều kịp thời nhịn xuống, "Vi Vi, anh muốn trừng phạt em thật nặng, nhưng mà đàn ông đích thực thì sẽ chờ đợi được."

Thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ thảo luận với nhau về hôn lễ trong tương lai, sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật, sinh mấy đứa con, đặt tên chúng là gì.

Chuyện của chúng tôi được giấu rất kỹ, dì Lục và bố tôi cũng không hề phát hiện, cũng như tôi và Lục Xuyên Tễ cũng không hề phát hiện ra chuyện của họ.

Nếu khi đó, thời gian dừng lại thì tốt biết bao!

Đáng tiếc là, số phận lại bắt đầu trêu đùa tôi lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro