chương 36:
Tại sao lại như thế?
Tại sao không có gì cả?
Triết Hàm dường như không tin vào mắt mình. Bàn tay chị đặt lên tấm lưng cô, nếu như lúc này tấm lưng cô xuất hiện dấu tích của hình xăm đó dù chỉ là một vệt nhỏ nhoi thì chị sẽ mừng biết mấy
Lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại, trong đầu chị đột nhiên hiện lên ba con chữ: ADN
Những vật dụng trong phòng của Giai Kỳ vẫn để như cũ, chắc hẳn sẽ còn lưu lại một vài sợi tóc của cô. Đem tóc của Rose và đi xét nghiệm. ADN là con đường cuối cùng để nhận biết được sự thật
"Tôn Nhuế, đem hai mẫu tóc này đi xét nghiệm. Càng nhanh càng tốt" Triết Hàm đưa hai sợi tóc được đựng trong túi
"Dạ vâng" Tôn Nhuế nhận lấy
3 năm, đã 3 năm chị không thể nào ngủ yên. Hình ảnh cô nở nụ cười tươi rói gọi chị là mẹ, hình ảnh cô đang cố gắng bò đến chỗ chị, tất cả như một cơn ác mộng
Nhìn Rose nằm trên giường, bàn tay chị đưa ra muốn chạm vào gương mặt ấy. Gương mặt khiến chị phải hàng ngày nhớ nhung đến phát điên. Nhưng rồi bàn tay chị dừng giữa không trung, sau đó rút về
Trước khi chưa xác định được điều gì, chị không thể tùy tiện làm bừa, không thể phản bội Giai Kỳ!
Kết quả xét nghiệm chính là cơ hội cuối cùng để chị biết được sự thật
~~~~~~~*~~~~~~~
"Lão đại, chúng tôi đã theo dõi Tôn Nhuế, cô ta mang theo hai vật gì đó vào trung tâm xét nghiệm, có vẻ rất gấp gáp"
"Xét nghiệm?" Đôi môi Phong Liên nhếch lên, gõ ngón tay xuống mặt kính bàn
Xem ra, có kẻ bắt đầu nghi ngờ rồi! Chị cũng nên phải làm một trò gì đó để đón tiếp người ta đi chứ?
"Ta không chắc liều thuốc của ta sẽ khống chế bộ nhớ của con ngốc đó mãi mãi khi ngươi cứ cho nó luôn ở bên cạnh ả ta"
Một người phụ nữ mặc trên người chiếc đầm khoét ngực sâu, dài ngang đùi, ôm lấy ba vòng nóng bỏng đỏng đảnh bước vào
"Ta tin ngươi sẽ không khiến ta thất vọng" Phong Liên bước lên ôm eo cô ta
"Ngươi dựa vào đâu mà tự tin như thế?" Cô ta nắm cà vạt chị kéo chị đến sát mình hơn
Phong Liên không nói, chỉ mỉm cười kéo dây khoá đằng sau lưng cô ta, chiếc đầm rơi xuống sàn, nhấc bổng cô ta đi vào cánh cửa sau phòng làm việc...
_______________________
Đây là đâu?
Đó là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu Rose
Nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, bàn chân cô nhẹ đặt xuống sàn, từng bước đi ra ngoài
Kiến trúc của toà nhà này, sao lại mang cho cô cảm giác thật quen thuộc? Những người giúp việc, tại sao họ lại nhìn cô chằm chằm như thế?
Đến bậc cầu thang, cô đứng hình nhìn bức tranh to lớn được treo trên tường
Một cô gái bế trên tay một đứa bé gái khoảng 5,6 tuổi. Ánh mắt cô gái ấy thật lạnh lẽo, khí chất vương giả toát lên mạnh mẽ. Từng nét vẽ đều rất chân thật, sống động
Đặt tay lên bức tranh, từng nơron trong đầu cô bắt đầu hoạt động thật mãnh liệt
"Con ghét Người!"
"Tại sao Người lại bắt con học những thứ con không thích chứ?"
"Con sợ lắm! Con biết sai rồi! Người trở về với con đi!"
"Máu! Máu! Tránh xa tôi ra!!!!"
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!"
Đau đầu quá! Dừng lại đi! DỪNG LẠI ĐI!!!!
Rose mồ hôi nhễ nhại nhìn bức tranh, bước chân cô lùi về sau. Chạm vào mắt mình, một dòng lệ chảy ra từ khoé mắt cô
Càng nhìn cô bé trong bức tranh, cô dường như thấy mình trong đấy. Những hình ảnh ghê rợn cứ kéo về trong cô. Xoay người về sau, cô bắt gặp Triết Hàm đang đứng nhìn cô
"Em đã nhớ lại được điều gì đó phải không?"
"Không! Tôi không nhớ gì cả" Cô lắc đầu vội vàng bước qua chị
"Em nói dối! Chị là Ngô Triết Hàm, người em đã từng ở cạnh bao nhiêu năm, chị là mẹ nuôi của em! Ngô Giai Kỳ chính là tên em!" chị nắm tay cô
"Chị là mẹ nuôi của tôi? Tên tôi là Ngô Giai Kỳ? Ai có thể chứng minh? Buông ra!" Cô lạnh lùng gạt tay chị, xem chị như không khí mà bỏ đi
Triết Hàm đứng thẫn thờ nhìn bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa. Như một kẻ vô hồn, chị sờ vào gương mặt cô bé trong bức tranh, vẫn đứng nhìn ngắm bức tranh mặc cho trái tim đang rỉ máu
*****************
Mẹ con gì chứ? Ngô Giai Kỳ gì chứ? Cô ta chẳng qua đang lừa dối cô! Cô ta muốn xem cô là thế thân của Ngô Giai Kỳ chứ chẳng hề tốt lành gì
Mở cửa vào nhà, một người phụ nữ từ trên lầu bước xuống, chán ghét nhìn Rose
"Cứ tưởng cô đi không biết đường về" Cô ta khoanh tay nhướng mày nói
"À, thì ra cô quên nhà mình ở đâu rồi. Để tôi gọi taxi đưa cô về nhé!" Rose mỉm cười
"Cô! Đừng cho rằng được Phong Liên dung túng, cô có thể tuỳ tiện làm càn"
"Châu Sa à. Cô cho rằng Phong Liên quản nổi tôi sao?"
Càng nói, Rose càng ra vẻ xấc xược, ngông cuồng. Đối với loại người như thế này, khiến họ tức giận một chút cũng là chuyện vui
Châu Sa tức đến nỗi không nhịn được giơ bàn tay lên hạ thẳng xuống gương mặt Rose
Bộp!
"Làm càn nhiêu đó đủ chưa?" Phong Liên từ đâu xuất hiện đến trước mặt Rose, nắm lấy tay Châu Sa
"Hừ! Đưa cô ta đi!" Châu Sa phẫn uất giựt tay ra, ném một lọ thuốc vào người Phong Liên rồi đi ra ngoài
"Bộ dáng tự cao tự đại này của em đến khi nào mới hết?" Phong Liên cau mày nhìn Rose
"Trừ khi Thượng Đế cướp nó đi" Cô nhún nhún vai
"Aizzz! Cầm lọ thuốc này uống đi, dạo này trông em nhợt nhạt quá" Chị đưa lọ thuốc cho cô
"Chị cầm lấy uống bồi dưỡng sức khỏe chút đi để còn phục vụ cho Châu Sa" Cô dửng dưng đi lên phòng
Gì đây? Phục vụ? Cô ta coi chị là "con gà" sao?
Đôi lúc Phong Liên thật muốn bóp chết người phụ nữ này. Nhưng may mắn cô ta là con thí quan trọng trong kế hoạch sắp tới của chị cho nên chị không thể ra tay
Có lẽ từ nhỏ đã ở cạnh Triết Hàm, nên từng cử chỉ của cô ta y hệt với ả, đến ngay cả cái liếc mắt cũng đủ khiến chị lạnh cả sống lưng
Người phụ nữ này một khi nổi giận thì không biết sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ gì. Tốt nhất sau khi hoàn thành xong kế hoạch, chị cũng nên trừ khử cô ta để tránh hậu hoạ sau này
Vứt lọ thuốc vào sọt rác, chị xoay người đi ra ngoài. Không cần đến lọ thuốc này, chị cũng sẽ có cách để cô nếm phải nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro