Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Chiếc xe màu đen 4 chỗ hiệu Toyota đã chở Dương Phương Linh về đến nhà của Hải “Khùng”, căn nhà trước đây vốn rất quen thuộc với Linh khi nhiều lần cô theo người yêu về quê thì nay bỗng trở nên lạ lẫm, lạnh lẽo và xa lạ đến lạ kỳ. Tiểu thư đất Hà Thành là người bước xuống đầu tiên, vẫn vóc dáng thanh cao và đôi chân thon dài ấy, Linh hôm nay mặc một bộ vest đen dành cho nữ, quàng khăn trắng phủ ngang vai, kiều diễm và lộng lẫy bước vào gian nhà trong.

“Anh Hải – hôm nay dù lòng em rối bời, nhưng em vẫn muốn anh được trông thấy em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy ! Như những lời ngây ngô mà lần đầu tiên anh đã nói với em… Em rất sợ – thực sự em rất sợ ngày hôm nay, nhưng cuối cùng nó vẫn xảy đến, nhưng anh yên tâm, Phương Linh của anh rất cứng rắn, em sẽ không ngã quỵ nơi đây đâu, nhưng xin anh – xin anh hãy cho em được khóc…”

2 bên linh cữu là rất đông đàn em của Hải “khùng”, tất cả hôm nay đều mặc đồng phục của nhóm, một chiếc áo đen có thêu hoa cúc ở trên ngực, không ai ngờ ngày hôm nay chúng lại trở thành những chiếc áo tang thê lương và buồn bã. Trông thấy Phương Linh đi vào, tất cả số này đều đứng dậy tách nhau ra để nhường chỗ cho Linh – đã là đàn em của Hải “khùng” không ai là không biết đến cô con gái rượu của tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Duy Khang – ông trùm thế giới ngầm của thành phố Hà Nội những năm cuối thập niên 90.

Hoàn “kim” thắp ba nén nhang rồi đưa sang cho Linh, cô gái trẻ chắp tay trước quan tài của người yêu, cố kìm nén ngăn không cho những dòng cảm xúc đánh gục mình trước khi đến giờ cử hành tang lễ.

Quay sang bên phía đàn em của người yêu, Linh hỏi nhỏ :

- Cho chị nhìn mặt anh Hải lần cuối có được không ?

- Không được đâu chị ạ ! anh ấy bị tai nạn giao thông, em nghĩ chị không nên nhìn…cũng sắp đến 3 giờ rồi…

- Không sao đâu ! dù anh ấy có như thế nào đi nữa chị vẫn muốn được nhìn thấy anh ấy lần cuối…làm ơn…

Hoàn “kim” bất lực trước những lời khẩn cầu của Linh, đành miễn cưỡng dẫn cô vòng lên phía trên, nhẹ nhàng tháo bỏ tấm khăn trắng phủ lên miếng kính nắp quan tài để Linh được trông thấy Hải lần cuối…
(Truyện từ: Thehe9X.mobi)
Phòng D1 – hồi sức sau phẫu thuật – bệnh viện đa khoa tỉnh :

Giang “tổng đài” sau một phút sững sờ trước câu nói đầu tiên của con gái thì đã kịp hoàn hồn trở lại :

- Trà My !! sao con lại nói như vậy ? ai nói cho con biết cậu Hải đã mất ?

Cô bé quay hẳn đầu sang bên phía của ba nó, vẫn đôi mắt to tròn ấy, nhấp nháy hàng mi một lát rồi mới trả lời :

- Lúc nãy khi tỉnh lại con thấy mình đang đứng ở nhà cậu Hải, ở đó đông người lắm ba à ! con thấy người ta khiêng cậu đặt vào trong quan tài giống như mẹ ngày xưa ấy, mọi người ở đó ai cũng khóc nên con nghĩ chắc cậu Hải đã mất, sao cậu Hải lại mất hả ba ?

Đôi mắt Giang tổng đài trợn ngược, kinh ngạc trước những gì mà mình vừa nghe thấy, có lẽ nào thân xác thì vẫn nằm đây còn hồn con bé thì đã phiêu du tới tận nhà của cậu nó – một nơi cách bệnh viện tới gần 30km ?

Mồ hôi ra đầm đìa, Giang ngồi dậy, loạng choạng bỏ ra ngoài, chỉ dặn lại cho con gái vài lời :
- Trà my, con nằm nghỉ một lát đi, ba sẽ vào ngay !!

Xô cửa bước ra ngoài, Giang lao ngay sang phòng nghỉ của Trần Nam, gõ cửa và gọi lớn :

- Trần Nam, Trần Nam…

Cánh cửa trắng được mở ra, bác sĩ Trần Nam khoác vội chiếc áo blouse hỏi vội vã :

- Có chuyện gì vậy, con bé bị làm sao ???

Giang chống một tay dựa vào tường, thở gấp gáp :

- Không, nó khỏe, nó không làm sao !! nhưng cậu nghe này, tại sao một con bé nằm miên man trong phòng bệnh suốt nửa ngày trời lại có thể biết được cậu ruột của nó bị tai nạn và mất ở bên ngoài ?

Trần Nam ngạc nhiên, đôi vầng trán của ông bác sĩ nhăn lại, suy ngẫm “có lẽ nào…”

- Nếu đã như vậy, cậu vào phòng đi, tớ cũng có chuyện này muốn kể cho cậu nghe về con gái cậu, bé Trà My !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: