Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 112

Melody Club

Có một vị giáo sư đã từng nói, âm nhạc chính là thứ ma thuật kỳ lạ, sức mạnh của nó có thể khiến hàng triệu người cùng rơi nước mắt cho dù chẳng có một chiếc quan tài hay một bóng ma, âm nhạc hàn gắn thế giới, đưa con người xích lại gần nhau, mang đến sự hòa bình nhưng cũng có thể là chiến tranh. Trong cuộc sống, con người ai cũng cần đến âm nhạc, như một cách thức thể hiện cảm xúc và nỗi lòng của chính bản thân. Khi người ta bế tắc, họ tìm tới âm nhạc như một sự giải thoát, khi không thể nói thành lời, lúc đó hãy để âm nhạc lên ngôi…

Đêm nay cũng vậy, Melody Club là nơi mà âm nhạc đã nói thay rất nhiều điều, giúp cho Long và Xuân Lan chỉ cần nhìn và không cần nói. Còn gì tuyệt vời hơn khi thưởng thức những ly cocktail và lắng nghe âm thanh huyền ảo đến từ bản nhạc không lời bất hủ “Song From A Secret Garden”.

Phải chờ đến khi những tiếng đàn violon cuối cùng kết thúc, Xuân Lan mới là người lên tiếng trước tiên :

- Em có việc muốn nhờ anh giúp !

Long “cùn” thì đang mải ngắm người đẹp và thiu thiu trong giấc ngủ, chợt nghe giọng nói của Xuân Lan thì bừng tỉnh, ấp úng trả lời :

- À, ừ, có chuyện gì em nói đi !

- Anh mệt rồi à ?

- À không ! Anh…anh đang nghe nhạc !

- Gớm ! có mà buồn ngủ rồi thì có, thôi em không làm phiền anh lâu nữa đâu, chuyện em muốn anh giúp, có lẽ chỉ mình anh mới giúp được em mà thôi.

- Dài dòng quá nhỉ, em nói đi, chỉ cần không phải lên trời hái sao hay xuống biển mò ngọc trai, cái gì anh cũng có thể giúp được em hết !!

- Gì mà có sao với ngọc trai ở đây ? Em nói nghiêm túc đấy ! Em cần 1 việc làm !

- Việc làm ?? Long ngạc nhiên ! Việc làm gì ?

- Một việc làm ổn định tại Hải Phòng và đúng với ngành nghề của em !

- Là sao ?? Anh không hiểu…

- Là thế này, em sẽ không sống ở Hà Nội nữa, nơi đó thực sự không hợp với em, em đã thuê nhà riêng tại Hải Phòng rồi, và em muốn được phát triển công việc của mình tại đây.

- Thật sao ? Em sẽ chuyển đến sống tại Hải Phòng ? Có thật không đấy ??

- Em nói thật, cuộc sống xô bồ của Hà Nội không hợp với em, em thích nơi này hơn…thế…anh có giúp được em không ?

- Có…có chứ…mà em muốn làm gì ?

- Hứ hư…Xuân Lan mỉm cười, anh ngốc thật hay giả vờ đấy ? thế hiện tại em đang làm gì nào ?

- Em là một DJ !! một chuyên gia…một…

- Đúng rồi, và em muốn được đầu quân cho một câu lạc bộ, được chơi ổn định tại một nơi, không phải chạy đi chạy lại quá nhiều và chỉ cần 1 mức lương vừa đủ mà thôi…

- Vậy sao ??? nếu vậy em về Club Galaxy của bọn anh đi, anh sẽ đảm bảo cho em tất cả mọi thứ, có xe đưa đón đàng hoàng…

- Galaxy ư, Club đó có phải là của anh Tâm không ? em có nghe qua nhưng chưa từng đến…

- Tâm tiếc gì ở đây, anh ấy là huynh đệ kết nghĩa với anh, hiện giờ lão ấy bỏ Galaxy để chuyên tâm vào làm khách sạn nhà hàng rồi, Galaxy bây giờ là do anh quản lý và là một trong những Club đông khách nhất Hải Phòng.

- Ô ! Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng em muốn được ký kết hợp đồng đàng hoàng, có thời gian cụ thể, công việc cụ thể và mức lương cụ thể…

- Hợp đồng à ? Không cần đâu ! có anh bảo kê rồi, em không cần phải lo gì hết !

- Anh vẫn làm việc theo kiểu này từ trước tới nay à ? Cô nàng trừng trừng mắt nhìn thẳng vào Long “cùn”

- Ừm, thôi được rồi, vậy hẹn em chiều mai qua Khách sạn Thiên Ý gặp anh và anh Tâm để làm hợp đồng nhé…

- Có vậy chứ ! À, mà em cũng vừa hết hợp đồng với đội vệ sĩ Hà Nội rồi, từ nay về sau chẳng có ai đi theo bên cạnh em cả, có chuyện gì em alo là anh phải giúp em đấy !

- Ôi giời !! nếu thế thì để ký hợp đồng làm vệ sĩ cho em, không cần lương, chỉ cần cho anh đi theo em, em ở đâu anh ở đó thế là được. Hì hì

- Sao anh khôn thế, mà thôi muộn rồi, mình về đi ngủ thôi anh, có gì chiều mai lại gặp nhau sau ! Anh tới đây bằng gì vậy.

- Anh đi…taxi…thế còn em ?

- Em cũng đi taxi thôi, nếu thế để em gọi xe rồi mình về chung !

Long “cùn” mỉm cười nhìn Xuân Lan một cách trìu mến, không thể ngờ được là hắn lại có một buổi tối đầy lãng mạn như thế này bên cạnh người đẹp. Cô nàng lại còn thuê nhà sống tại Hải Phòng và còn muốn làm việc tại Galaxy nữa…Như vậy là từ nay về sau lúc nào cũng sẽ được gặp nàng, nghĩ tới đây mà cả người Long “cùn” cứ sướng run lên…

Long cứ thế lấy hàm răng trên cắn vào bờ môi dưới, xuýt xoa một mình khiến Xuân Lan vô cùng ngạc nhiên, chỉ đến khi cô nàng cất tiếng gọi, Long mới như người từ cõi trên trở về mặt đất :

- Xe đến rồi, mình đi thôi anh !

Nhẹ nhàng rút ví để lại trên bàn rượu 500k, Long vội vàng theo người đẹp ra cửa, đêm nay là giữa hè, trời nóng oi ả, vậy mà chả hiểu sao toàn thân gã giang hồ lại rét run ? Có lẽ đôi khi sướng quá, con người ta cũng rét !!!

“Đâu đó trong tâm hồn mỗi chúng ta đều có một khu vườn bí ẩn, đó là nơi mà mỗi khi mệt nhoài với bao bộn bề lo toan trong cuộc sống, chúng ta lại tìm về nơi đó, thu mình lại, sống một cuộc đời nhẹ nhàng, thanh thản, chẳng chút đắn đo…”

Phải chăng Xuân Lan thực sự muốn sống cuộc sống giống như lời bài hát mà cô đã nghe cả đêm tại Melody Club đêm nay….

Sáng hôm sau tại phòng riêng của Tâm “ma xó”

- Thôi đi, sáng ra thằng này mày bị mơ ngủ à ?? Tâm vừa hít một hơi cà phê vừa buông giọng trêu trọc đàn em.

- Có anh mơ ngủ ấy, cả tối qua em và cô ấy đã bàn bạc kỹ càng rồi, chiều nay em sẽ dẫn Xuân Lan đến công ty mình ký hợp đồng. Long “cùn” cự lại.

- Ký với ai ? ai ký ? hợp đồng nào ? Anh không đồng ý !

- Tại sao lại không đồng ý ? Long nổi xung…

- Một nữ DJ số 1 miền Bắc, chắc đòi lương cao lắm, Công ty không có tiền trả đâu, mà lâu nay Galaxy cũng có làm ăn được đâu mà thuê DJ xịn làm gì ? Tâm bĩu môi, nhắc khéo…

- Em biết anh trách em bỏ bê công việc, nhưng anh yên tâm, em có kế hoạch cả rồi, chỉ cần có sự góp mặt của Xuân Lan, em sẽ phục hưng lại Galaxy, tiếng tăm của cô ấy sẽ giúp Club của anh em mình nổi như cồn và sẽ trở lại vị thế số 1 tại Hải Phòng.

- Chắc không đấy ? Hay lại vẫn tiếp tục ăn chơi ?

- Chắc chắn, anh cứ cho em cơ hội đi…

- Mà tại sao Xuân Lan lại nhờ tới mày nhỉ ? 2 đứa bay có chuyện gì à ? quen từ khi nào mà sao anh không biết ?

- Anh thì có thèm để ý đến ai, suốt ngày Thiên Ý, Thiên Ý, có còn ngó ngàng đến anh em bọn em nữa đâu, em quen lâu rồi…

- Ái chà, trách anh kia đấy, vậy anh hỏi chú nhé, nếu anh không tập trung phát triển cái nhà hàng này thì một tháng đào đâu ra cả trăm triệu để trả lương và nuôi bọn đàn em của chú đây ? Trong khi đó việc cho vay cũng là anh, đòi tiền bảo kê cũng là anh, chú thử nghĩ xem ? chú với lũ đàn em của chú đông như kiến mà có giúp cho anh được cái gì không ?

- Anh cứ nói quá…tiền em vẫn đi thu đều đặn và đóng về hàng tháng đấy thôi…

- Thôi được rồi, không bàn nữa, chiều nay hẹn gặp rồi hả ? Ok, anh sẽ trừ 1/3 tháng lương của chú để trả cho Xuân Lan, làm thứ 3-5-7 từ 8h tối đến 12h, được chưa nào ?

- 1/3 tháng lương ? sao lại liên quan đến em ?

- Nếu không muốn bị trừ lương thì ngày mai gọi người sang bên Kiến An đi lấy nợ về cho anh, 3 tỷ cộng cả lãi, có giấy viết tay đàng hoàng. Nếu lập được công anh sẽ xem xét vụ 1/3 đấy cho !

- Ái chà, bọn Minh “ngộ” chứ gì, bọn này nợ dai VKL, được rồi, anh cứ để đó cho em, mai em sẽ mang tiền về cho anh !

Cứ như thế, với lời giới thiệu và đảm bảo của Long cùn, một đàn em thân thiết, Tâm “ma xó” đành miễn cưỡng và chấp nhận đồng ý cho Xuân Lan gia nhập vào tập đoàn kinh doanh giải trí nhà hàng khách sạn Thiên Ý Group với công việc chơi nhạc tại hộp đêm Galaxy và mức lương khởi điểm là 20 triệu một tháng. Ngoài ra do được đào tạo và tốt nghiệp khoa nhạc cụ truyền thống của nhạc viện Hà Nội, Xuân Lan cũng được đề nghị chơi thêm đàn tranh mỗi khi có khách nước ngoài hoặc có đề xuất của ban giám đốc, mỗi lần biểu diễn dòng nhạc dân tộc này, giá cát-sê sẽ là 3 triệu một lần.

Cứ thế, cô nàng được tự do ra vào Thiên Ý nhiều hơn, thi thoảng cũng có ghé qua văn phòng riêng của xếp Tâm “ma xó” để bàn bạc công việc. Những việc này ban đầu thì không sao, nhưng dần dần lọt đến tai mắt của 2 người, và tất nhiên cả hai đều rất không ưa gì chuyện này đó là nữ hoàng hàng hiệu Bảo Trang và đàn em Long “cùn”.

Kể từ ngày có sự xuất hiện của Xuân Lan, Galaxy như ong tìm được mật, đông khách trở lại và náo nhiệt vô cùng những ngày 3-5-7 trong tuần. Cô nàng cũng rất thoải mái khi làm việc dưới sự bảo kê và chỉ đạo của Long “cùn” người vừa được giữ nguyên lương sau khi chém cụt 1 ngón tay của Minh “ngộ” – một tay anh chị có tiếng của quận Kiến An để thu về số tiền nợ cộng lãi là 3 tỷ đồng cho Tâm “ma xó”. Thấy Long chuyên tâm đi làm trở lại và bớt chơi bời rượu chè, Tâm vui lắm, nhưng trong thâm tâm gã vẫn có những lo lắng bất an. Nhất là về thân phận của cô nàng Xuân Lan…Rất nhiều lần Tâm “ma xó” đã tâm sự điều này với đàn em thân tín là Hưng “nhồi”, thậm chí có ý định nhờ Hưng chịu khó cuốc 1 chuyến về tận quê cũng như ra Hà Nội để điều tra về nữ DJ số 1 miền Bắc bỗng nhiên rút lui khỏi thế giới showbiz để làm việc cho một club nhỏ tại Hải Phòng.

Trong khi đó, Long và Xuân Lan dù không nói ra nhưng ai cũng hiểu là một đôi, 2 người này thường xuyên đưa đón nhau đi ăn sáng tại phố Lê Chân, người ta cũng thường xuyên thấy cặp đôi này tay trong tay đi shopping tại các cửa hiệu lớn, cũng hay nhìn thấy con xe của Long “cùn” đậu trước cổng chung cư của nhà nàng DJ….đến tận sáng mai mới về…

Cá đã cắn câu và thời gian có vẻ như cũng đã chín muồi…từ Nam Định, Thành “ba tai” di chuyển về Hải Phòng và tổ chức cuộc gặp kín với Quý “ma” cũng như đàn anh Tuấn “tờ”. Cả 3 lên một kế hoạch mà mọi nước cờ đã được Thành “ba tai” tính toán một cách hoàn hảo từ khá lâu, lúc này tất cả chỉ còn chờ Xuân Lan báo tin về và mọi chuyện sẽ bắt đầu diễn ra…
Rít một hơi thuốc, Thành “ba tai” đứng ngoài sân thượng ngắm nhìn thành phố Hải Phòng trong đêm, tên sát thủ đầu trọc Nam Định cười xòa trong làn khói trắng “Tâm “ma xó” – cuối cùng thì cái ngày mà tao sẽ trả thù mày cũng sắp đến”…

Hà Nôi, ngày…tháng…năm….

Cuối cùng thì chuyến xe tình nguyện bão táp đưa đoàn Sinh viên từ Simacai trở về thủ đô Hà Nội cũng đã tới nơi, từ hàng ghế đá phía cuối sân trường, Vịt con mừng lắm, cô nàng đã bắt chuyến xe từ sáng sớm để ra tận trường đón người yêu, cũng chẳng thông báo gì cho Quang vì muốn gã Rùa sẽ phải bất ngờ và cảm động vì cô. Tối nay 2 đứa sẽ đi chợ, ăn cơm và ở lại Hà Nội một đêm trước khi trở về Hải Phòng.

Người đi xuống đầu tiên, tất nhiên rồi vẫn là anh Huy – kẻ chuyên nhận hết công lao về mình, chỉ tiếc là dù tài giỏi và hót hay nhưng anh chàng này cho đến tận hôm nay vẫn chẳng có một bóng hồng nào tới đón.

Lần lượt mọi người đi xuống, trông ai cũng có vẻ mệt mỏi sau những ngày dài trên miền núi. Vịt con vẫn ngồi im tại chỗ, cô muốn xem, trong ngày trở về, Quang “rùa” sẽ thường làm gì ? chắc chắn gã sẽ xách ba lô giúp mọi người, sẽ đỡ các bạn yếu ra ghế đá, sẽ leo lên tít capo để ném xuống dưới những chậu hoa lan, những món quà của rừng núi…

Nhận xét của Vịt con là không sai, anh Huy còn đang mải mê bắt tay và trả lời câu hỏi của các thầy giáo bên đoàn trường ra đón, chỉ có anh Long là phụ giúp Quang khuân hành lý xuống xe cũng như đỡ các chậu hoa và những món quà mua được từ phiên chợ vùng cao.

Không hiểu sao nhưng đối với Vân Anh, được trông thấy người yêu mình lao động giúp đỡ mọi người, được trông thấy anh nở nụ cười nhẹ nhàng và bình dị lại là một điều gì đó khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc. Vịt con định sẽ bí mật lại gần và chìa vào tay Quang chiếc khăn ướt nãy giờ vẫn cầm trên tay. Chắc chắn anh sẽ rất bất ngờ và xúc động. Rồi chiều nay hai đứa sẽ đi chợ, sẽ ăn tối cùng nhau và sẽ ở lại Hà nội 1 đêm trước khi trở về Hải Phòng.

Nhận thấy có lẽ mọi người đều đã xuống xe hết, cô nàng toan đứng dậy lén theo đường vườn hoa để vòng ra sau xe…thì…bỗng nhiên…

Cách đó 50m, Quang “rùa” đỡ 2 tay nâng 1 người con gái cuối cùng xuống xe, một cô nàng tóc vàng, da trắng, dáng cao và vô cùng khác biệt với các bạn sinh viên còn lại. Chính là người phụ nữ tóc vàng bí ẩn xuất hiện trên bản tin thời sự VTV3 vào tối qua. Nhưng tại sao cô ấy lại có mặt trong chuyến đi này ?
Chưa dừng lại ở đó, bất ngờ hơn nữa khi cô ấy choàng tay qua vai ôm chầm lấy Quang “rùa” trước sự chứng kiến của hàng chục con người và cả đôi mắt từ đằng xa của Vân Anh.

Có những lời nói mà vịt con không thể nghe thấy…

- Thôi nào…về đến Hà Nội rồi, không còn gì phải sợ hãi nữa đâu…Quang vỗ về…

- Em không sợ những điều đó…Tranny nói trong nước mắt, đầu vẫn gục vào vai của Quang…

- Thế còn chuyện gì nữa ??

- Em rất vui vì đã tìm thấy anh…nhưng…sau ngày hôm nay…có lẽ chúng ta sẽ lại lạc mất nhau thêm một lần nữa…em sắp phải trở về Mỹ rồi…

- Ngốc nào, lạc là lạc thế nào được…em có số điện thoại của anh rồi kia mà…

- Em sợ…ba em sẽ không cho em cơ hội được trở về Việt Nam…

- Nếu là như vậy…thi thoảng, em bay về đây thăm anh

2 con người này vẫn cứ ôm nhau thủ thỉ, không hề biết rằng vài chiếc điện thoại đã sáng đèn ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ, lão Huy cuối cùng cũng vội vàng can ra :

- Thôi nào, lại sướt mướt rồi đấy, sao lúc nãy ở trên Simacai thì không ôm nhau mà khóc đi…Mọi người, tập trung nào, có tin vui đây, BCH Đoàn trường quyết định tổ chức liên hoan cho đội tình nguyện mình tại nhà hàng Minh Khang cách cổng khu nội trú 200m, mọi người được về nhà 10 phút để cất đồ sau đó nhớ tập trung đầy đủ để liên hoan bữa cuối cùng nhé, ai không có nhà trọ để về có thể gửi tạm đồ vào văn phòng đoàn.

Anh Huy vừa nói xong, 40 con người đã đồng thanh hét to : Hoan hô !!!

Thế đấy, 7 ngày bên nhau đã giúp họ thân thiết như một gia đình và hoàn toàn không muốn xa nhau, cả đoàn ngay lập tức nhất trí không ai về nhà trọ hết, tất cả ném hết đồ vào văn phòng đoàn và sẽ đi bộ rồng rắn ra nhà hàng Minh Khang luôn cho đúng chất sinh viên.

Quang “rùa” vuốt tóc Lọ Lem, nhún vai cười nhẹ :

- Thôi nào, nín đi rồi còn đi liên hoan với mọi người nữa…

Lọ Lem lúc này mới chịu buông tay ra, đưa tạm chiếc ba lô cho anh Phước, cô nàng gạt nước mắt rồi khẽ nói :

- Có lẽ em không tham gia được rồi, ba em đang rất nổi giận, ông đang chờ em ở bên ngoài cổng, em phải về trước thôi !!

- Không sao đâu ! để anh và mọi người ra xin ba em cho !!

- Không được đâu ! em khác với tất cả các bạn, em không phải là sinh viên của trường, sự có mặt của em sẽ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối, hơn nữa, em đã hứa với ba, sẽ về nhà ngay khi tới Hà Nội. Mong mọi người hiểu cho em…

Nói xong, Lọ Lem lấy trong valy ra một chiếc hộp gỗ, có lẽ đêm qua lúc ngủ tại Simacai, cô nàng đã chuẩn bị cái này :

- Đây là 2 chiếc thẻ nhớ chụp toàn bộ những bức hình của mọi người tại chuyến đi, anh giữ giùm em, hy vọng em đã làm được một điều gì đó có ích cho mọi người…

Nói xong, Lọ Lem cùng anh Phước xách hành lý lên vai, cả 2 lững thững bước ra khỏi cổng trường, chưa đầy 30 giây sau, đã có 3 chiếc xe ô tô phóng tới, 1 trong số đó đón Lọ Lem lên xe, anh Phước lên một xe khác và ngay lập tức cả 3 phóng đi…

Lúc này nhóm sinh viên đi cất hành lý mới quay trở lại, tất cả đều ngạc nhiên vì không thấy Tranny đâu, ai ai cũng hỏi Quang và đều nhận được 1 câu trả lời : “Cô ấy đi rồi và không biết đến bao giờ sẽ được gặp lại…”

Cô ấy là ai ??? Câu hỏi này nãy giờ vẫn cứ lởn vởn trong đầu của Vân Anh, tại sao cô ta lại ôm chặt lấy Quang như vậy ?? Đã có chuyện gì xảy ra trong 7 ngày qua ?? tại sao Quang lại có thể ôm một người phụ nữ khác mà không phải là mình ? Chưa bao giờ mình trông thấy anh ấy có những hành động thân thiết quá mức như vậy với một người con gái khác ??? Cô ta là ai ?? Ôi trời ơi !! sao lại thế này ? sao không thể bước đi được nữa vậy ??? đôi chân không còn nghe lời mình nữa rồi…

Buổi chiều hôm đó, Vịt con đã không thể gặp được anh Rùa, cô không dám gọi cho Quang vì không muốn phá vỡ bữa cơm vui cuối cùng thời sinh viên của anh, nhưng quan trọng hơn cả, cô không muốn phải hỏi anh : người con gái đó là ai ? và tại sao ? tại sao ? tại sao…có thể cô sẽ hỏi, nhưng không phải là hôm nay…không phải là hôm nay vì ngay lúc này…Vân Anh đang cảm thấy rất đau nhói…từ lâu đến nay cô đã quen với việc chiếm hữu tất cả mọi thứ là của riêng mình. Kể cả anh, cái người mà cô đã từng nghĩ, sẽ chỉ có 1 mình mình mà thôi…

Trên chuyến xe ngược về Hải Phòng chiều muộn hôm đó, Vịt con vẫn cầm theo chiếc khăn ướt, chiếc khăn vẫn chẳng khô được sau hơn 3 giờ đồng hồ trên xe, chỉ có điều nó không còn mát lạnh nữa mà thay vào đó là đắng ngoét và mặn chát…

Cũng trên một chiếc xe khác, Tranny mở toang cửa thò đầu ra ngoài để cho gió xua tan những giọt nước mắt, cho những lời tức giận của Giang “tổng đài” cũng tan theo trong gió. Cô không quan tâm đến những gì ba nói, lúc này cô chỉ nghĩ đến Quang – đến câu chuyện cổ tích thời thơ ấu bất ngờ sống lại giữa hiện thực, chỉ nghĩ đến những chiếc lá sen, nghĩ đến chiếc nhẫn Lọ Lem, đến bát cháo hành tía tô và một nụ hôn bất ngờ như trong giấc mộng.

Người ta bảo, tình yêu giống như một hình tam giác, người này cứ mải miết chạy theo một bóng hình phía trước, không biết được rằng mình đã bỏ lại phía sau một người thương yêu mình nhất, cả 3 cứ thế đi tìm nhau suốt cuộc đời nhưng chẳng bao giờ tìm thấy vì thường đã là một hình tam giác thì có bao giờ tròn được đâu.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: