Chap 100
Cuối cùng thì chuyến bay kéo dài hơn nửa ngày của cô cháu gái cũng đã đáp xuống sân bay Nội Bài, Dương Phương Linh chào tạm biệt anh chàng Trương Vỹ để ra cửa đón người thân, Trương Vỹ cũng đáp lại cô bằng một nụ cười và cái vẫy tay đầy lịch sự…
Và…kia rồi, một cô nhóc 20 tuổi, tóc nâu dài, làn da trắng muốt, khoác trên người bộ váy màu hồng nhạt, xinh xắn và tự tin đi bên cạnh một doanh nhân thành đạt lịch lãm trong bộ vest đen, Dương Phương Linh mỉm cười đưa tay vẫy…ngay lập tức cô nhóc nhận ra gương mặt bà dì khó tính của mình, cô thì thầm điều gì đó với người đi bên cạnh rồi tháo kính găm vào túi áo người đó, bỏ lại tất cả ở phía sau, những bước chân của cô cứ thế nhanh dần, nhanh dần rồi cô chạy òa đến người phụ nữ mà mình mong gặp nhất bấy lâu nay…hai dì cháu ôm nhau thắm thiết trong nụ cười trìu mến và những ánh mắt thân thiện của những người xung quanh…
- Oa xem nào !! cô nhóc của dì bữa nay thành người lớn thật rồi, trông ra dáng và xinh đẹp hơn so với dì nghĩ nhiều…
Tranny đưa tay vuốt mái tóc xù của mình, gương mặt méo xệch như kiểu làm nũng :
- 15 giờ ngồi trên máy bay, cháu chỉ mong mong thật nhanh để được gặp dì thôi…ôi cuối cùng thì cháu cũng đã về tới Việt Nam, cuối cùng thì cháu cũng đã được gặp dì, Oa.. I love you !!
Vừa nói Tranny vừa ôm chầm lấy Phương Linh rồi hôn chút chít chụt chịt vào mặt và má của cô khiến bà cô già vừa cười vừa quát :
- Ơ ! cái con bé này, thôi nào, trầy hết phấn của dì bây giờ ? muốn dì lộ hàng ở đây hả ?
- Không sao, không sao !! dì lúc nào cũng xinh đẹp, mất đi một chút cũng có làm sao đâu…You’re beautiful !
Lúc này 3 người theo sau Tranny mới xuất hiện, 2 trong số đó tách ra đi lấy đồ, người còn lại duy nhất cất tiếng nói :
- Suốt chặng đường đi, nó chỉ có nhắc về em thôi đấy, chúc mừng em, nhà tạo mẫu nổi tiếng của Việt Nam !
Dương Phương Linh mỉm cười, giang tay đón nhận cái ôm của người đàn ông, cô cũng không quên dành lại những lời khen tặng :
- Danh hiệu của bọn em chỉ là tự phong cho vui với nhau, làm sao sánh được với chức vụ của vị tổng giám đốc thành đạt đây ?
- Em cứ nói thế, với anh làm kinh doanh thì còn dễ chứ bảo anh nhẩy vào thiết kế thời trang thì sơ cấp anh cũng chịu !!
Thấy hai con người này chưa gì đã vội tâng bốc nhau, Tranny vội xen vào :
- Thôi con xin ba ! ba thì làm gì có năng khiếu mà đòi vẽ vời giống dì Linh, hjx, con đói rồi, đây nè, bụng kêu rồi đây ba nghe xem…
Giang “tổng đài” phì cười trước hành động của cô con gái yêu, đoạn nhìn sang phía Dương Phương Linh, cô nàng vội cất tiếng :
- Ba em có tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở Sheraton, ông cụ rất thích những bài viết của anh trên báo, hôm nay mới có dịp để ông gặp mặt anh, nhân đây em mời hai cha con đi ăn tối cùng với gia đình em luôn, ok ?
- Ồ ! Tất nhiên, đó là một vinh dự, anh không từ chối những lời mời đi ăn bao giờ đâu, nhưng để hỏi xem con bé háu ăn này có thích đi ăn tiệc không đã ?
- Tất nhiên là có chứ ! Tranny đáp ngay…nhưng mà…phải cho con đi tắm trước cái đã…
- Cháu yên tâm, dì sẽ cho cháu cả tiếng đồng hồ để tắm mát được chưa nào, bây giờ thì xin mời hai cha con ra xe, em cho người tới đón rồi…
- OK, vậy chúng ta đi thôi…
- Ba, thế còn anh Phước ?
- Cậu ấy sẽ tới sau bằng taxi, để ba gọi cho cậu ấy, được chưa nào…
- Yes, I’m ready !
Chuyến xe từ sân bay nội bài về đến trung tâm thành phố Hà Nội mất khoảng hơn 30 phút, ngần ấy thời gian là ngần ấy những câu hỏi mà Tranny đặt ra cho Dương Phương Linh về đất nước quê hương mình sau 8 năm trời xa cách, cô nhóc như trở lại cái thời thơ ấu được ba cho ra Hà Nội tham quan trước khi hoàn tất mọi hồ sơ thủ tục để nhập cảnh vào nước Mỹ. Tại California, cô nhóc được đổi tên từ Trà My thành Tranny Phạm và cũng từ đó trở đi, chẳng một ai còn nhớ đến hai chữ Lọ Lem mà chỉ có 1 người duy nhất dành riêng cho cô, nhưng Trà My vẫn nhớ, vẫn không quên cái biệt danh ngốc nghếch của mình, khi mà mọi vui buồn, hạnh phúc và khổ đau, cô đều ghi đầy đủ vào cuốn sổ kỷ niệm mà năm xưa anh Rùa đã từng tặng, món quà cuối cùng trước khi chia tay…
Những năm sau đó, khi đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ, Trà My vẫn không quên những cuốn nhật ký của mình, cô tiếp tục viết, hết quyển 1, cô lại viết tiếp sang quyển 2, cô viết về mọi điều mình nhìn thấy, về mọi thứ đang diễn ra xung quanh, về cuộc sống tại nơi đất khách, về nỗi buồn xa lạ, đến khi những nỗi nhớ cũng dần dần vơi đi, cô lại viết về Little Saigon, về Eden, về Hollywood về Disneyland – những địa danh từng một thời xuất hiện trong giấc mơ của cô khi còn bé…
Lớn thêm một chút nữa, Trà My bắt đầu viết về tình yêu, về cuộc sống, về người lớn với nhiều việc phải quan tâm cũng như dành thời gian chăm sóc, cô viết về người cha thành đạt, giỏi giang và là tấm gương sáng, viết về bà dì hụt Dương Phương Linh – người phụ nữ tài ba nhưng bạc phận, vì quá yêu Hải “khùng” mà cho đến bây giờ khi đã bước sang tuổi 34 mà dì vẫn chưa an dinh lạc nghiệp, nhưng cũng có những đoạn cô dành rất nhiều tình yêu của mình cho quê hương Việt Nam thân yêu…
Viết nhiều như vậy nhưng Trà My lại chẳng hề theo học chuyên Văn khi bước lên cánh cửa đại học. Theo lời khuyên và con đường mà cha đã lựa chọn, cô thi đậu và theo học tại trường đại học kinh doanh Stanford – một nơi mà sau này khi ra trường sẽ cho cô một tấm bằng đủ để trở về Việt Nam và làm được một điều gì đó.
Và ngày hôm nay, sau 8 năm xa quê hương, cuối cùng, Trà My cũng đã trở về, nhưng cũng từ nay sẽ chẳng còn ai gọi cô là Trà My nữa, tất cả bạn bè, người thân và những người bạn trên facebook, họ đã quen gọi cô là Tranny, Tranny Phạm – một cô gái tuổi 20 đang trên đường khẳng định giá trị bản thân !
Trầm mình trong chiếc bồn tắm sang trọng của khách sạn Melia, Tranny gội sạch những mệt nhọc của chuyến bay dài, điều làm cô vui nhất sau 15 tiếng đồng hồ lênh đênh trên gió và mây chỉ là khi dừng lại tại Hàn Quốc để transit, cô đã kịp nhờ một người bạn mua cho mình bộ mỹ phẩm Charmzone đẳng cấp mà cô săn lùng tại Mỹ bấy lâu nay nhưng vẫn chưa có. Có lẽ giờ này nó đang nằm trong valy mà anh Phước và anh Huy – những người thư ký của ba đang mang về từ sân bay nội bài…
Tiếng gõ cửa của Giang “tổng đài” cũng là lúc Tranny diện xong bộ váy eo thon màu đỏ sang trọng. cầm theo một chiếc túi xách Meisslie đồng màu và đôi guốc trùng tông cách điệu, cô nàng thực sự xinh đẹp khi ngắm mình trong gương.
Phía dưới cổng chính khách sạn, chiếc xe Audi Q7 sang trọng của bà dì Dương Phương Linh cũng đã chờ ở phía ngoài, hai cha con Giang “tổng đài” và Tranny cũng không để mất nhiều thời gian của hai cho con nhà họ Dương, cả hai nhanh chóng lên xe tiến về phía khách sạn Sheraton, lúc này có lẽ Dương Phương Linh cùng ông bố đầy quyền lực của mình đã ngồi sẵn bên bàn tiệc để chờ đợi.
Đó là một bữa tiệc thực sự dành cho giới thượng lưu, những người có tiền và có quyền ở đất thủ đô, ngoài sự có mặt của gia đình họ Dương, những khách mời khác đều là những doanh nhân thành đạt trong nhiều lĩnh vực, chủ yếu là nhà hàng, xây dựng và bất động sản.
Theo lời giới thiệu của cô con gái độc nhất Dương Phương Linh, ông trùm ngành nhà đất Dương Hùng mà giới chức quyền ở Hà Nội hay gọi là Hùng “đầu bạc” ra tận nơi để bắt tay nhà doanh nhân trẻ thành đạt yêu nước Kevin Phạm (Tên việt kiều của Giang “tổng đài”) :
- Cảm ơn cậu đã nhận lời mời ! Tôi rất thích những bài phân tích của cậu trên trang News Economy – đó là những cái nhìn của những người hiện đại, dám nghĩ, dám làm, nếu trẻ lại 20 tuổi, nhất định tôi sẽ cùng cậu thực hiện !
Với sự tinh ý của mình Giang “tổng đài” bắt đầu cảm nhận được khá nhiều điều, từ cái nắm tay khá chặt, cái nhìn xoáy vào bên trong và những lời khen tặng của ông Dương Hùng – một con người lọc lõi và già dơ ngay từ cái nhìn đầu tiên :
- Cảm ơn ông ! thực sự tôi cũng không nghĩ là những bài viết ấy lại nhận được nhiều sự quan tâm của một người đã quá thành công trên con đường kinh doanh như ông Hùng đây, chính tôi mới là người phải học hỏi ông nhiều !!
- Hahaha ! Cậu khiêm tốn quá đấy !! Thôi nào, cùng ngồi vào bàn đi, cả cháu nữa, mà đây có phải là cô bé Trà My xinh đẹp mà con thường hay nhắc tới không vậy ?
- Cháu chào ông ! Trà My nhanh nhẹn, kèm them một nụ cười vô cùng nhân hậu !
- Nó đấy thưa ba ? sao ? đẹp hơn những bức ảnh mà con cho ba xem đúng không nào ?
- Ừm ! mấy bức hình ấy cháu toàn phình mang trợn mắt ông sợ quá ! cứ đơn giản như thế này có phải đẹp hơn không nào…
Trà My cười ngất ngây, một chút gì đó lâng lâng trào dâng trong lòng khi lâu lắm rồi mới có người gọi mình là Trà My !
Suốt bữa tiệc hôm đó, thi thoảng cô nàng cũng dành thời gian để lắng nghe những câu chuyện về ngành kinh doanh của ông Hùng, những câu trả lời của ba hay những người khác nói chuyện, với một cô sinh viên năm 3 như cô có lẽ những kiến thức này là hơi quá vì thế cô quyết định bỏ qua và dồn sự quan tâm vào các món ăn Việt Nam.
Bà dì Phương Linh ngồi bên cạnh biết cô cháu háu ăn nên ra sức tiếp vào bát cho Trà My, nhưng cô nhóc luôn gạt đi :
- Để cháu, để cháu, cháu thích ăn mấy món Việt này kia !!
Sự hồn nhiên của cô nhóc khiến cho một ánh mắt không thể không dõi theo, đó là Việt “bat” – con trai của ông Huỳnh Long – tổng giám đốc công ty bất động sản nhà đất AMG Kiên Long.
Việt “bat” cũng vừa du học về, lúc này gã đang làm việc trong công ty của ba với chức danh phó giám đốc, trong giới ăn chơi đất Hà Thành, Việt “bat” tuy không quá nổi nhưng cũng là kẻ có số có má, những sô diễn văn nghệ lớn trong Sài gòn, những cuộc ăn chơi trác táng ở miền nam… không khi nào là thiếu mặt hắn, với Việt “bat” chuyện đi đi về về giữa 2 TP lớn nhất Việt Nam diễn ra như cơm bữa – và người ta gọi hắn là Việt “bat” có nghĩa là con dơi chuyên sống về đêm…
Từ nãy đến giờ gã công tử nhà họ Huỳnh lúc nào cũng dành sự chú ý cho Trà My, tuy nhiên chưa một lần hắn nhìn thấy cô nàng để ý đến mình dù chỉ là một chút, điều này đã đánh vào lòng tự trọng của hắn và có lẽ Việt “bat” không muốn mất mặt với những người cũng đang ngồi dự bữa tiệc và ít nhiều đã nghe về cái sự đào hoa của mình…
Nhận ra sự háu ăn của Trà My và thấy cô nàng đang lăm le đĩa rau xào sắp xoay tới, Việt “bat” liền quay ngược bàn ăn và gắp toàn bộ số rau vào đĩa của mình rồi nhẹ nhàng thả tay cho bàn quay tự do…(Truyện từ: thehe9X.mobi)
gã giả vờ không nhìn thấy gì, chỉ lén lút quan sát xem thái độ của Trà My ra sao, và thật buồn cười là hắn vừa được trông thấy một điệu bộ vô cùng dễ thương của cô nàng việt kiều khi Trà My phồng má trợn mang lườm hắn với gương mặt giận dữ…Nhưng ngần ấy cũng đủ lý do để lát nữa hắn bắt chuyện, xin số điện thoại, làm quen, rủ rê và thả mồi câu…
Tại bar coffee, Việt “bat” giả vờ kiếm chuyện :
- Xin lỗi, anh đoán em là dân du học về, anh cũng tốt nghiệp trường kinh doanh ở Tokyo, em học ở đâu vậy ?
Trà My ngó mắt nhìn lên, chớp chớp vài cái tỏ vẻ không thích thú lắm, đáp lời khá cộc lốc :
- em học ở Mỹ…
- Ổ vậy à ! em tốt nghiệp chưa ? hay sinh viên năm cuối ? năm cuối bên đấy là rảnh rỗi lắm !!
Trà My cười, nghĩ thầm “rảnh hơi chứ rảnh rỗi gì” :
- Em mới năm 3 thôi, còn 1 năm rảnh rỗi nữa mới ra trường !
- Vậy sao ! thế em về Việt Nam lâu không ? bao giờ em sang bên đấy ?
- Còn tùy ba em, em đang được nghỉ hè, khi nào vào năm học thì em bay !
- Vậy còn gần 3 tháng nữa kia mà ! anh là Việt – giám đốc công ty bất động sản AMG Kiên Long…vừa nói Việt “bat” vừa đưa tay ra bắt để làm quen…
Dù không thích nhưng dẫu sao Trà My cũng phải lịch sự, cô nàng bắt tay người bạn mới, đáp lời :
- I’m Tranny, đầu bếp trưởng của tập đoàn Kevin Phạm !
- Ồ ! Việt tỏ vẻ ngạc nhiên ? anh cứ nghĩ em theo học ngành kinh tế kia đấy, thế hóa ra em là đầu bếp à ?
“đồ ngốc, nói thế mà hắn không hiểu – Trà My bật cười, nghĩ thầm” :
- No, em làm bếp chính trong nhà, ba em làm bếp phó, Do you understand ?
Việt “bat” cười trừ, đưa ly cocktail lên miệng tu cái ực, vừa uống hắn vừa nghĩ thầm “gặp phải hàng cứng rồi đây”…
Đang loay hoay không biết phải đối đáp tiếp theo như thế nào thì bỗng có đôi bàn tay của một ai đó khẽ đặt lên vai của hắn, giật mình, Việt “bat” quay đầu lại, hóa ra là bà dì sư tử hà đông khó tính Dương Phương Linh :
- Chàng công tử nhà họ Huỳnh đánh hơi ghê nhỉ ? sao biết cháu tôi là bò lạc mà mò sang tận bên này vậy ?
Việt “bat” thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ bị ông bố của cô nàng sờ gáy, Dương Phương Linh thì hắn gặp nhiều rồi, cả hai cũng đều biết tiếng nhau cả nên hắn đâm ra cũng tự tin :
- cháu gái chị Linh có khác ? không dễ bắt nạt chút nào !
- Tất nhiên rồi ! Phương Linh búng tay ra điều đắc chí, đoạn hỏi nhỏ :
- Mà hai đứa đã làm quen chưa ?
Ngó xuống thấy Tranny gật gật, ngó lên thấy Việt “bat” cũng gật gật, Phương Linh gật theo và Ồ ồ một cái…
- E hèm, cậu Việt này, cô cháu gái chị mới về Việt Nam, ngày mai cậu rảnh không ? chở nó đi thăm Hà Nội giúp chị với ? mai chị bận quá !!
Vừa nghe thấy thế, Tranny trợn tròn mắt định phản kháng thì bỗng thấy bà dì nháy nháy mắt nên đành im lặng giả vờ e thẹn, nũng nĩu…
Còn Việt “bat”, tất nhiên rồi, có người bật đèn xanh cho như vậy, lẽ nào hắn lại từ chối :
- Ok, mai em cũng không có việc gì làm, mà nếu có em cũng xin nghỉ, ai chứ, chị Linh mà đã giao việc thì không thể nào từ chối được…
- Mồm mép quá đấy chú em, như vậy là nhận lời rồi hả ? thế đã xin được số điện thoại chưa ?
- À à, dạ chưa ! đây, máy của anh, em nháy số em vào đây để anh lưu…vừa nói Việt “bat” vừa rút túi quần đưa cho Tranny một chiếc Iphone 3GS…
Tranny cầm chiếc máy, mặt tỉnh bơ đáp lời :
- Em mới về Việt Nam, không có sim cũng không có máy, em mượn tạm cái này, sáng mai có gì anh gọi vào số của anh, em sẽ nghe máy, yên tâm em không làm gì đâu ! vậy nhé ! bây giờ em phải về rồi, goodnight !
Thế đấy, cô nàng Tranny đứng dậy ôm hôn dì Linh, vẫy tay tạm biệt Việt “bat” trong sự ngỡ ngàng của hắn rồi theo ba ra về, Việt “bat” biết là mình bị cài dù tức lắm nhưng cũng không dám ho he, cũng may cái máy đó là máy làm việc của hắn nên không sợ Tranny biết chuyện gì bí mật, còn đi tán gái, tất nhiên hắn sẽ dùng con E72 quen thuộc của mình….
Tiễn bước 2 cha con Giang “tổng đài” và Tranny lên xe, gương mặt Dương Phương Linh thì hạnh phúc ngập tràn còn Việt “bat” thì tối tăm mặt mày vì tức giận…nhưng nhìn cái đá mắt của Tranny sau khi quay đầu lại dành tặng cho mình, Việt “bat” mới chợt nhận thấy, cô nàng việt kiều này có một sức hút kỳ lạ và một sắc đẹp không thể cưỡng lại, hắn đặt ra mục tiêu trong 3 tháng Tranny ở Việt Nam sẽ phải xơi bằng được cô cháu gái của bà cô già Dương Phương Linh ! hắn tự thề với lòng mình như vậy
Vì lệch múi giờ nên Tranny cựa mãi mới có thể say giấc trên chiếc giường xinh đẹp ấm áp của khách sạn Melia, nhưng giấc ngủ của cô nàng đã ngay lập tức bị phá đám bởi tiếng chuông điện thoại đáng ghét !
Một hồi chuông…Tranny cố gắng ngủ tiếp….
Hồi thứ 2, cô cuộn chặt hai tai vào trong gối, giả vờ không nghe thấy…
Hồi thứ 3, cô đành dùng tay với cái máy Iphone 3GS quét sang một bên, giọng thều thào…
- A lô !!
- Tranny à ? Em dậy chưa ? giọng nói nhỏ nhẹ của Việt “bat” vang lên ở bên kia đầu dây
- Em buồn ngủ lắm…cô nàng vừa trả lời vừa nhắm mắt…
- Thôi nào, dậy đi chứ ! hơn 8 giờ sáng rồi đấy, anh qua bên Melia đón em nhé !
- Không…để cho em ngủ…
- Không được đâu, chị Linh đã nhờ anh rồi, anh mà không qua đón em đi ăn sáng là chị ấy lại mắng anh chết ! mà 9h là quán phở Hà Nội người ta đóng cửa rồi đấy…
- Ưhm ? Cái gì ? nghe thấy phở Hà Nội, Tranny ngay lập tức có phản ứng…
- 9h quán phở ngon nhất Hà Nội đóng cửa ! em có đi ăn không nào ?
- Có có, anh qua đợi em chút ! em dậy ngay đây…
Ngay sau câu nói đó là tiếng tắt máy đột ngột của Tranny, ngay từ khi mới lên lịch về Việt Nam, cô nàng đã háo hức để được thưởng thức phở Hà Nội – món ăn mà 8 năm qua cô lúc nào cũng nhớ đến dù đã không ít lần đánh chén ở Litte Saigon hay Eden, phở Hà Nội có cái đặc trưng riêng mà không nơi nào trên thế giới có được, kể cả ở các tỉnh thành trong đất nước hình chữ S.
8h30, Việt “bat” đã chờ sẵn ở dưới tiền sảnh, hơn 15p rồi mà vẫn chưa thấy cô nàng việt kiều Tranny xuất hiện, hắn sốt ruột, định bụng sẽ lên gõ cửa phòng thì đột nhiên trông thấy cô nàng dảo bước đi xuống.
Tranny diện chiếc quần jeans màu xanh, giầy cao gót, điểm nhẹ chiếc áo font rộng màu trắng có in hình ban nhạc Linkin Park, vẫn mái tóc vàng óng ả nhưng nay đã được buộc cao, Tranny khoe một vẻ trẻ trung năng động, đôi chân dài miên man và một làn da trắng muốt, cô thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh.
Trông thấy Tranny đang ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh có vẻ như là đang tìm mình, Việt “bat” ngây người đứng dậy ra tay vẫy, ánh mắt hắn đầy ngạc nhiên, đầy ham muốn khi trông Tranny thực sự quá xinh đẹp và cá tính.
Nhìn thấy ông vua con nhà họ Huỳnh, Tranny nháy mắt ra hiệu ra bên ngoài chờ trước, Việt “bat” hiểu ý, vội vàng lui ra cửa bên hông đi lấy xe…
Sửa sang lại chiếc đồng hồ, Tranny tặc lưỡi vì đã hơn 8 rưỡi sáng rồi ! nhưng không sao ngủ nướng một tý ăn mới thấy ngon, tối qua ăn tiệc cô nàng không dám ăn nhiều nên đêm về thấy bụng hơi đói.
Đang đứng đợi Việt “bat” thì bất ngờ một cánh tay đàn ông từ phía sau vuốt nhẹ vào tóc cô, giật mình, Tranny quay người lại, nhận ra Giang “tổng đài”, cô nàng vội trần tình :
- Ba, sao ba nói sáng nay ba đi có việc sớm mà ?
- Ba về rồi ngốc ạ, sao thế, con định đi chơi đâu à ?
- Dạ, anh Việt giám đốc AMG Kiên Long hôm qua cùng đi ăn tiệc với mình đó ba, anh ấy rủ con đi ăn sáng…con nói với ba rồi còn gì…
- Ừm, đi ăn sáng hả ? vậy về sớm nghe chưa ! mà khoan đã, Huy, Huy ơi !
Nghe tiếng gọi, từ đằng xa một thanh niên chạy lại, anh chàng này là Huy – 28 tuổi, nhân viên của ông Giang.
- Dạ thưa chú !
- Cháu đưa điện thoại cho Tranny để lát nữa chú còn biết nó đang ở đâu, tiện thể cháu đi lấy xe luôn, chú cần đi có chút việc.
- Dạ vâng ạ ! vừa nói Huy vừa rút túi quần đưa cho Tranny một chiếc Iphone.
- Thôi không cần đâu mà ba ! Tranny dùng dằng…
- Kêu con cầm thì con cứ cầm lấy, ba sẽ mua cái khác cho cậu Huy sau !
Nhăn mày, trau mặt một lúc, Tranny đành cầm chiếc điện thoại, nhét vào túi quần rồi lững thững bước ra cửa chính nơi Việt “bat” vừa vẫy tay gọi.
- Trả anh nè !! vừa đến nơi, cô nàng đã đưa trả cho Việt chiếc Iphone mượn từ hôm qua.
- Ủa sao thế ? em không biết dùng à ? Việt “bat” ngạc nhiên.
- Không phải, mà là em có cái khác rồi, đây nè ! Tranny rút ra cái mới giơ lên trước cửa xe…
Việt bat cười, nhẹ nhàng mở cửa xe rồi lịch thiệp nói :
- Được rồi được rồi, anh đang định tặng em cái này làm quà ra mắt nhưng nếu mà e đã có cái khác rồi thì thôi vậy, nào bây giờ thì lên xe và đi ăn sáng thôi anh đói quá rồi đấy thưa tiểu thư !
- Ok ! me too !
Con xe Audi A6 màu trắng bóng láng của Việt “bat” luôn khiến hắn tạo ra sự ngưỡng mộ với những em chân dài mới quen nhưng có vẻ như lần này, nó chẳng giúp gì cho ông chủ trong việc gây ấn tượng với Tranny, vì đơn giản lúc này cô nàng chỉ nghĩ đến phở và chỉ có phở mà thôi.
Chiếc xe đậu lại bên đường, rồi cả hai lững thững xuống xe đi bộ một đoạn dài để tới ngôi nhà có địa chỉ 49 Bát Đàn.
- Sao phải đậu xe xa thế hả anh ? Tranny thắc mắc…
- Ừm, Việt “bat” nhún vai, vì ăn phở ở quán này là phải đợi, phở Hà Nội mà, phải chờ lâu đấy nên anh đậu xe ở ngoài đó đi bộ mệt mệt chút ăn cho thấy ngon !
- Vậy sao ? Tranny tưởng thật, ực ực…măm măm…gương mặt cô toát lên một cái vẻ háu ăn đến đáng yêu…
Cuối cùng thì cũng chờ đến lúc Việt “bat” bê ra bán phở bò thơm lừng béo ngậy, nước dùng trong veo nghi ngút khói, Tranny hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương vị của Phở Hà Nội, cô húp một thìa nước…rồi lâng lâng…
- Ôi ! ngon tuyệt ! ăn thôi anh…em thèm lắm rồi…
Việt “bat” mỉm cười lắc đầu “đúng là ngố tầu” !
Cách đó chỉ một dẫy bàn, có lẽ Tranny không thể ngờ được rằng cái người đàn ông đang húp lấy húp để bát phở bò vừa chín tới kia lại là một người mà bấy lâu nay cô đang tìm kiếm, Quang “rùa” sáng nay cũng đi ăn sáng cùng với Vân Anh…
Họ ngồi đối diện nhau, nhưng chỉ có Vân Anh và Tranny là nhìn thấy nhau mà thôi, cả hai ở rất gần nhưng thực sự lại rất xa…
- Ơ kìa ! không đợi em với à ? eo, sao tham thế, Vịt con nũng nịu trách móc…
- Hi ! đêm qua không ăn gì, anh đói quá, mà anh mới chỉ húp nước thôi chứ đã ăn đâu…Quang “rùa” phân bua..
- Thôi đi…nào cho anh miếng thịt bò này ! thấy em thương anh nhiều chưa ??
Còn ở bên bàn đối diện, Việt “bat” cũng đang rất bối rối với khả năng ăn phở của Tranny :
- Trông em ăn ngon lành quá ! em thích ăn phở vậy kia à ?
Đưa tay gạt những giọt mồ hôi lấm tấm, Tranny dừng đũa nghỉ lấy sức :
- Hồi bé, mẹ em hay dẫn em đi ăn phở lắm, sau này lớn lên em cũng rất thích ăn, nhưng từ hồi sang Mỹ, em không được ăn những bát phở có hương vị Việt Nam như thế này…
- Ừm, em yên tâm, bất kỳ khi nào em thích ăn, cứ gọi cho anh, nhất định anh sẽ đưa em đi ăn…
- Thôi…em sợ làm phiền anh lắm ! lần sau… em đi taxi là được rồi, ừm, đây là ở đâu ấy anh nhỉ ? xem nào…49…Bát Đàn, Ok !
- Không sao, không sao, phiền gì đâu em, đây là công việc chị Linh giao cho anh, với lại em cũng chỉ ở Việt Nam có 3 tháng thôi mà, anh mà không nhiệt tình sẽ mang tiếng xấu mất…
- Ok ! vậy em không ngại đâu nha…mà khoan…để em cảm nhận hết bát phở này đã !!
Đang ăn, Tranny chợt ngoái đầu lên nhìn chiếc bàn phía đối diện, ồ một cô gái Việt Nam xinh đẹp, trạc tuổi với mình. Tranny mỉm cười, cô gái ấy đang rút tiền ra mua một gói kẹo cao su của một em bé bán hàng rong và nhẹ nhàng nói “không cần trả lại đâu, chị cho em tiền thừa đấy !”
Tranny vô cùng thích thú với ánh mắt đầy nhân hậu và nụ cười xinh xắn của bạn gái đó, và khi thấy cậu bé tiến về bàn mình, cô nàng vội nói với Việt “bat”
- Anh Việt, anh Việt…cho em…mượn ví…
Việt “bat” đang ăn, suýt bị sặc, gã bối rối :
- Sao thế em ? Anh thanh toán rồi mà…
- Không…anh cứ cho em mượn đi…
Cực chẳng đã, Việt “bat” đành phải rút ví đưa cho cô nàng nhiễu chuyện, đang hoang mang chả biết chuyện gì thì thằng bé bán kẹo đã đứng sát bên :
- Anh chị mua giúp dùm em kẹo…
Tranny ngay lập tức rút ra một tờ 100k, mỉm cười :
- Ưm, chị mua giúp nhóc một thanh nha…
- Dạ vâng ! cảm ơn chị, hết 10 nghìn chị ạ !
- Chị cho em, không cần phải trả lại đâu…
Nghe xong câu này, mắt thằng bé bỗng sáng rực, oa, lâu lắm rồi nó mới gặp được người khách hào phóng thế, thế là bữa cơm trưa nay và món tiền về nộp cho bố mẹ đã được giải quyết, nó vui mừng, cảm ơn rối rít…
Tranny cũng mỉm cười nhìn theo cái dáng vẻ tíu tít của thằng nhóc cho đến lúc nó đi xa, ở bàn đối diện, Vân Anh thầm cảm phục cô gái tóc vàng tốt bụng và chúc mừng ông người yêu ngồi đối diện có 1 cô người yêu tốt.
Nhận lại ví từ tay của Tranny, Việt “bat” lắc đầu, chép miệng :
- Em cho nó làm gì, bọn này rồi lại nướng vào điện tử hết ấy mà, con nít bây giờ quái thai lắm !
Tranny không nói gì, cô chỉ cười, cô cho nó, đơn giản vì những đứa trẻ Việt Nam thật đáng thương, và cái hình ảnh thằng bé đội chiếc mũ, bộ quần áo và cái dáng vẻ đó…khiến cô nhớ lại một người…
Cả 4 người cứ thế say sưa với bát phở bò Hà Nội thơm lừng, béo ngậy mà chẳng ai để ý ở phía đối diện, có 2 người đàn ông mặc đồ đen đang lặng lẽ quan sát tất cả những gì đang diễn ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro