
Về Thôi
(Xin lưu ý: mọi tình tiết trong truyện đều có thật, nhưng đã thay đổi một số các chi tiết trong truyện. Do tính chất công việc của những chiến sĩ công an nằm vùng, phòng chống tội phạm về ma túy và buôn bán người.
Tên nhân vật hy sinh, số hiệu cảnh sát của các nhân vật và đa chấn thương nhân vật được thay đổi, không kết lộ quá nhiều tình tiết man rợ ngoài đời thực. )
Biệt thự Quận 6, Thành phố H.
Ngày 11 tháng 5 năm 2018, 3 giờ 15 phút rạng sáng.
Phòng khách rộng rãi, nội thất xa hoa. Một vài món đồ cổ trị giá hàng tỉ đồng được bày trên kệ tủ gỗ sẫm màu. Hương xì gà lan nhẹ, vương mùi như cà phê khét. Quanh chiếc bàn đá lớn, những người đàn ông che mặt đang ngồi lặng lẽ. Sau lưng họ là các vệ sĩ, không ai trong số đó tầm thường.
– Lâm Mèo Già cũng được đấy,
Một giọng đàn ông vang lên trầm khàn.
– Mới đó đã lần ra X.K87. Vậy đã cho người hành động chưa?
(Ông trùm Samane
Giới tính: nam, 40 tuổi.
Trùm tội phạm tại nước L.)
– Cho rồi. Sớm muộn gì nó cũng chết thôi.
Samane khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Ánh mắt ông không giấu được vẻ nghi ngờ. Bên cạnh, ông trùm Than Lwin cũng cất giọng đồng tình.
– Đáng lẽ phải hạ thằng Chim Sẻ trước. Nó phá tan một phi vụ hàng triệu đô. Lẽ ra phải thủ tiêu nó trước khi đụng đến X.K87.
(Ông trùm Than Lwin
Giới tính: nam
37 tuổi.
Trùm tội phạm nước M, đang bị truy nã quốc tế.
Từng là lính đánh thuê, có kinh nghiệm thực chiến.)
– Không dễ đâu,
Một người đàn ông khác chen vào.
– Chim Sẻ không dễ bị thủ tiêu. Giờ chúng ta còn chẳng biết nó là ai. Có thể nó vẫn đang ở biên giới nước M, và chưa chắc người trong ảnh là đội trưởng thật
Phải nói đúng hơn, cả hai lực lượng đặc nhiệm ‘Lạc Hồng Phantom Unit’ và ‘Lạc Hồng Crimson Squad’ đều rất nguy hiểm. Nhưng giờ thì im rồi. Lão già Dương chết, hai đội đó cũng coi như tan biến.
(Ông trùm Minh Khôi.
Giới tính nam.
37 tuổi.
Trùm tội phạm tại City, tại nước VN)
– Bố à, con nghĩ chưa chắc vậy đâu.
Giọng nữ vang lên, trẻ nhưng cứng rắn.
(Ngọc Bích,16 tuổi.
Giới tính: nữ
Con gái ông trùm City và Tố Nga.)
Người con gái có làn da trắng, khuôn mặt đẹp đến mức dễ khiến người khác lầm tưởng là hiền dịu. Nhưng trong ánh mắt ấy, sát khí lạnh như băng.
– Bọn đặc nhiệm đó chỉ đang ẩn danh chờ lệnh cấp trên. Khi đồng đội của chúng gặp nguy hiểm, chúng sẽ xuất hiện. Và người mang mật danh Chim Sẻ chính là đội trưởng bảo vệ tổ đặc nhiệm ấy.
Một người khác khẽ cười nhạt, giọng mỉa mai vang lên.
(Đại ca Tuấn,
Giới tính nam
Mật danh Hapless
22 tuổi.
Con riêng của ông trùm City.)
– Hapless chắc chứ? Tôi thấy cậu đoán mò thì đúng hơn.
Than Lwin nhướng mày, nhìn Hapless bằng ánh mắt thách thức.
– Không tin à? Thế thì nghe đoạn ghi âm này đi.
Hắn ném chiếc máy ghi âm lên bàn. Tiếng kim loại va chạm vang lên khô khốc. Trong máy, giọng hét của một người đàn ông trẻ vang dội, lẫn với âm thanh điện giật réo rắt.
– Nói đi! Đội trưởng Chim Sẻ là ai?
– Tao… không biết.
– Mày chết với tao!
Tiếng điện giật vang lên lần nữa. Không khí trong căn phòng như đông đặc lại.
– Tao hỏi lại, đội trưởng Lạc Hồng là ai?
– Dù có chết tao cũng không nói! Đừng mơ tao mở miệng!
Giọng Hapless bật cười trong máy ghi âm.
– Người đâu, giữ nó lại.
– Bỏ ra!
Rồi hắn ra lệnh lạnh lùng. Một viên nén trắng bị nhét thẳng vào miệng người cảnh sát trẻ. Nạn nhân vùng vẫy, cảm nhận vị đắng lan xuống cổ họng. Mười lăm phút sau, thuốc phát tác, ý thức người ấy trở nên mơ hồ.
– Tên và số hiệu cảnh sát?
– Nguyễn Thái Nam… số hiệu 047203.
– Biết người mang mật danh Chim Sẻ là ai không?
– Chim Sẻ là… Mạnh Tiến.
Đoạn ghi âm dừng lại.
Phòng họp chìm trong im lặng. Không ai nói thêm lời nào.
Sau lưng Hapless, một người vệ sĩ đứng im lặng, trong vai trò là người của bọn chúng.
Nắm tay anh siết chặt, ánh mắt dằn nén. Ít ai biết rằng anh chính là thành viên của đội đặc nhiệm Lạc Hồng, giờ đang hoạt động như một công an chìm.
Ngay sau đó, trên màn hình chiếu lớn, cảnh quay từ một xưởng gỗ bỏ hoang hiện lên, nơi cuộc săn đuổi đang diễn ra khốc liệt. Tiếng súng nổ liên hồi. Đám lính đánh thuê được thuê để thủ tiêu Tùng, mật danh X.K87, chiếc máy nhắn tin trong túi rung lên không ngừng...
★★★
Quận 4, xưởng gỗ.
Lúc 3giờ30 phút rạng sáng.
Tiếng súng ngừng, chỉ còn tiếng bước chân đang lại gần chỗ hai người và cơn ảo giác xen lẫn thực tại vẫn còn, không thể thoát ra.
Trước mắt tôi lại thấy mình bị treo lên, Lâm Mèo Già trên tay cầm thiết bị sốc điện. Khuôn mặt lão không biểu lộ cảm xúc, chỉ có sự tàn nhẫn lạnh lẽo, một thứ bóng tối sâu thẳm trong đôi mắt.
Lão dí mạnh hai điện cực vào giữa ngực tôi, ngay trên vùng tim. Một tiếng “tách” khô khốc vang lên, cơ thể tôi giật nảy lên dữ dội, lồng ngực co thắt nghẹt thở.
Cơn đau như luồng điện hàng ngàn volt xuyên thấu khắp cơ thể, khiến tôi cảm giác như tim ngừng đập, như linh hồn đang cố gắng thoát khỏi lớp vỏ thể xác tàn tạ.
Lúc đó tôi muốn thét lên vô thanh, cơ thể quằn quại trong đau đớn tột cùng, nhưng tiếng kêu không thể thoát ra thành lời.
Càng kêu đau, chúng nó càng sướng và thích thú cảm giác hành hạ nạn nhân. Nhưng giờ đây, hình ảnh ấy lại tái hiện một cách chân thật, áp đi sự trấn an của Nhật.
– Tùng, nhìn tao đây này. Không phải như thế đâu, mau trở lại đi Tùng, đừng đập đầu nữa.
Một tên lính đánh thuê lại gần, súng trong tay run nhẹ. Ánh mắt hắn dao động, có lẽ chưa từng thấy người nào vẫn sống sau khi bị sốc điện nhiều lần mà còn sống sót sau 4 năm, vừa rồi còn bắn chết một người bên mình. Hắn nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhận ra thứ đang đứng trước mặt không chỉ là mục tiêu, mà là một con người. Song, mệnh lệnh đã có, tiền đã nhận, và việc bóp cò là điều duy nhất hắn được phép làm.
Hắn siết cò. Nhưng chưa kịp bắn thì “Tạch!” đầu hắn giật ngược, viên đạn xuyên qua thái dương. Máu nóng bắn tung ra nền xi măng.
Những tên còn lại hoảng hốt, một số trượt tay vì mồ hôi, vài kẻ gào lên chửi thề. 4 tên khác ngã xuống liền sau đó.
Bọn lính đánh thuê phải rút lui. Chúng cố quan sát hướng bắn tỉa, tiếng súng từ xa khiến thần kinh căng như dây đàn. Khi xác định được vị trí ở hướng 3 giờ, xạ thủ của chúng bắn trả, nhưng đã không kịp. Hai cửa trái phải đội đặc nhiệm Lạc Hồng đồng loạt lao vào, phá vỡ vòng vây, tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn tiếng chửi rủa.
Một gã trẻ tuổi trong nhóm hô to.
– Cố lên, không rút được đâu, chết cũng phải kéo theo vài thằng!
Câu nói ấy khiến mấy tên khác cắn răng. Họ biết mình chỉ là “vật hi sinh” trong kế hoạch của kẻ thuê. Nỗi sợ và bản năng sống khiến chúng bắn loạn, không còn theo chiến thuật.
– Đại Bàng làm tốt lắm.
Cá Heo nói vào bộ đàm, Đại Bàng một lúc sau mới trả lời lại.
– Lâu lắm rồi mới động vào khẩu APR 308.
– Hớ hờ.
Nhật nằm im, thở dài nhẹ nhõm, nhận ra góc bắn của đồng đội. Dù họ không mặc cảnh phục tác chiến trên người, nhưng Nhật vẫn nhận ra kỹ hiệu nhóm máu và mật danh trên balo, áo chống đạn, tay cầm súng tiểu liên, thao tác nhịp nhàng và có tổ chức.
– Lâu rồi không gặp, Táo Độc số hiệu cảnh sát 470153.
Các cậu ấy tiếp cận tôi và Nhật, đưa Táo Độc nằm xuống, băng bó và nhắc biệt danh của Nhật.
– Nằm im cho tao nhờ.
– Đến kịp lúc đó, Cá Heo… ngắm gái xinh… A đau!
– Không phải lúc trêu chọc. Còn nói nữa tao buộc mạnh tay hơn đó!
Sau đó, Cá Heo quay sang quát tôi, như kéo tôi trở lại thực tại. Tiếng súng vang dội, tôi giờ mới thoát khỏi ảo giác.
– Tùng, nhìn tao này, Tùng!
Tôi trở về trạng thái bình thường, mồ hôi lạnh rịn trên trán.
– Tùng, mày ổn chứ?
– Tao ổn.
– Cầm súng lên và bắn!
Cá Heo vừa bắn trả, vừa chỉ huy ba đội hình, mỗi đội năm người áp sát bọn lính đánh thuê. Tiếng súng nổ dồn dập, lựu đạn vụn nát, khói thuốc xộc lên mũi. Chỉ sau năm phút hỗn loạn, tất cả 15 tên đã bị khống chế, 7 kẻ chết tại chỗ, 3 tên bị thương.
Vài tên vẫn còn sững sờ, ánh mắt trống rỗng. Một tên ngồi gục, lẩm bẩm tiếng mẹ đẻ như đang cầu nguyện. Họ hiểu rõ: thất bại nghĩa là cái chết, mà sống sót cũng đồng nghĩa với bị chính chủ thuê thanh trừng.
Phía chúng tôi chỉ bị thương nhẹ ngoài da. Cá Heo lại gần một tên trẻ bị bắt, hỏi lớn.
– Ai thuê bọn mày, nói mau!
– Tao không khai, có giỏi thì giết đi.
Giọng hắn khàn đặc, không còn vẻ hiếu chiến, chỉ là chống trả theo quán tính. Cá Heo cười nhạt, nhưng nhanh chóng phát hiện bọn chúng chuẩn bị nuốt thuốc độc và kịp thời ngăn chặn.
Một đồng nghiệp chửi thề.
– Mẹ khiếp! Không dễ tự sát đâu.
Tiếng xe cảnh sát vang lên. Những tên lính đánh thuê bị áp giải đi. Tôi nhìn bọn chúng, thừa biết đó là người của Lâm Mèo Già thuê để thủ tiêu tôi.
– Đứng ngơ ra đó làm gì, về thôi.
Tôi gật đầu, đi được hai bước thì vai đau nhói vì di chứng.
– Sao đó?
Cá Heo hỏi.
– Căng cơ ở chân thôi, không sao.
Cá Heo, tên thật là Thịnh, từng là lính gỡ bom nhưng giờ là người cầm súng. Bước đi của tôi chậm, chân trái hơi kéo lê về phía trước, vai nghiêng sang phải để giữ thăng bằng.
– Để tao đỡ mày.
– Không cần đâu.
Cá Heo lườm tôi và cương quyết. Tôi nhìn sang Nhật được đỡ lên cáng, cậu ta nhìn thấy tôi rồi nói.
– Nhớ những gì tao nói, đừng có ý định đó nữa.
– Biết rồi, nói nhiều.
Tôi trả lời, Nhật dỗi.
– Ờ hay thiệt, người ta nói rõ ít.
– X.K87 nói đúng mà, từ giờ đừng tự ái.
Đại bàng trêu Nhật.
– Tao khỏe lại, tính sổ với mày sau. Vì không thanh toán tiền điện nước tháng trước, lúc nào cũng quên.
Đại bàng gơi tay đầu hàng cười, còn Cá Heo đẩy người Nhật nằm thẳng.
– Yêu cầu đồng chí Táo Độc nằm im, vết thương ở cổ đang chảy máu rồi.
– Không chịu đâu Cá Heo ngắm gái xinh... A đau! Không trêu đại ca nữa, xin tha.
– Cho chừa cái tội trêu chọc, lúc nào cũng nói tao như thế. À nhớ dọn gọn đống hồ sơ trên trên bàn làm việc của tao đi, cái gì cũng để sang bàn tao.
– Ủa, mày tự bê sang hộ tao.
– Tao bê đi vứt nhé.
Cá Heo buông tay rồi lườm Nhật, tôi và Đại Bàng cười vỡ bụng. Sau đó chúng tôi ra xe, trước mặt là đám đông vây kín. Chúng tôi bịt mặt, chỉ hở đôi mắt. Tất cả thành viên đặc nhiệm điểm danh quân số, sau đó nhanh chóng lên xe bọc thép, bánh xe lăn khỏi hiện trường.
Còn bọn chúng, những kẻ sống sót, ngồi trong xe chở phạm nhân, im lặng. Một vài tên cúi đầu, môi run rẩy, kẻ nhìn lên trần xe, mắt ầng ậc nước, vừa sợ, vừa uất, vừa biết mình chỉ là con tốt bỏ đi trong bàn cờ, nếu như ở một nơi khác thì bọn chúng đã không còn đường quay về.
Ở phía xa quận 4, Hapless nhìn màn hình, bật cười khẽ, một nụ cười nhạt nhẽo đến đáng sợ.
Ngoại truyện.
Quận 6, nhà bỏ hoang — cùng thời điểm chiến trận ở xưởng gỗ.
Bóng đen di chuyển nhẹ nhàng, gió thổi bay vài tờ báo cũ. Một nhóm đặc nhiệm Lạc Hồng đội hai đang chuẩn bị đột kích vào bên trong. Ánh sáng phản chiếu qua cửa sổ vỡ, lộ bóng người đi lại. Bộ đàm của một chiến sĩ vang lên nhỏ gọn:
– Chim Sẻ, phía trong có bốn tên. Tôi Hổ Trắng, chờ lệnh.
– Chim Sẻ nghe rõ, bắn hạ đi.
– Rõ!
4 tên gác bị hạ gọn. Chim Sẻ ra hiệu chia đội: ba tổ, mỗi tổ 5 người. Đội 3 bảo vệ vòng ngoài, chặn đường thoát thân và làm đội dự bị. 2 đội còn lại tiến vào trong căn nhà bỏ hoang.
– Đội 1 theo tôi, đội 2 theo Dưa Hấu.
– Rõ!
Những bước chân khẽ khàng. Rồi hàng loạt tiếng súng nổ, lựu đạn ném ra nổ tung mịt mù.
Khói bụi dày đặc, tiếng đạn va vào tường, vài lần họ phải cận chiến với lính đánh thuê chuyên nghiệp, suýt nữa có người ngã xuống.
Số lượng địch không đông nhưng liều lĩnh. Mảnh vỡ gỗ rơi lả tả. Sau khoảng 5 phút khống chế, đội 1 và đội 2 đã áp sát được phòng giam giữ công an chìm Nguyễn Thái Nam. Đội trưởng dùng camera nhỏ luồn qua khe cửa.
– Không thấy bóng tên nào, chuẩn bị phá cửa!
– Rõ!
Chim Sẻ lùi lại, người đặt thuốc nổ dán vào bản lề, đếm ngược.
– Ba… hai… một!
BÙM!
– Vào nhanh!
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cả đội sững sờ, ác liệt hơn cả lần giải cứu X.K87 bốn năm trước.
– Nam! Tỉnh lại đi! Nam, cố gắng lên!
Thân thể cậu ta gần như không còn da lành, lộ rõ cơ mặt. Miệng bị khâu kín, cổ và ngực chi chít vết thương cũ mới. Chim Sẻ và đồng đội cắt bỏ dây trói, đỡ Nam nằm xuống, tiến hành kiểm tra mạch và hô hấp.
– Không còn mạch! Chuẩn bị cấp cứu!
Chim Sẻ nhanh chóng cắt chỉ miệng, mở đường thở, hút sạch máu trong miệng rồi đặt ống nội khí quản, bóp bóng Anbu nhịp nhàng.
– 28, 29, 30! Bóp bóng!
Họ luân phiên ép tim, bóp bóng, kiểm tra phản xạ đồng tử. Đến chu kỳ thứ ba, tim Nam bắt đầu đập trở lại, yếu ớt nhưng rõ nhịp.
Ngay lúc đó, nhân viên y tế chạy vào tiếp ứng, cố định cổ, đặt đường truyền tĩnh mạch, bắt đầu truyền máu và theo dõi huyết áp. Vết thương của Nam cực kỳ nghiêm trọng: đa chấn thương, mất máu cấp, có ít nhất ba vết đâm sâu vùng bụng và ngực.
Máu vẫn chảy ra qua ống dẫn, nhưng tín hiệu mạch đã khôi phục. Cả đội nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.
– Đưa ra ngoài ngay!
Chim Sẻ ra lệnh.
Hai nhân viên y tế cẩn thận nâng cáng, di chuyển ra cửa, tránh va chạm mạnh để không ảnh hưởng cột sống. Bên ngoài, xe cứu thương đã chờ sẵn.
Khi cửa xe đóng lại, tiếng còi hú vang lên xé màn đêm. Mọi người im lặng nhìn theo, không ai nói lời nào. Cuộc giải cứu thành công, nhưng trong mắt họ vẫn còn ánh nhìn nặng trĩu, vừa là tức giận, vừa là thương xót. Dù biết rằng trên đường đi, cậu ấy sẽ không qua khỏi. Sinh mạng của một người lính thật sự rất mong manh...
Mạnh Tiến vẫn đứng tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm lưng áo. Đôi găng dính máu khô, mùi thuốc súng còn bám trên cổ tay. Không ai nói gì. Chỉ có gió lùa qua khung cửa vỡ, mang theo mùi sắt gỉ và khói nổ. Anh nhìn về phía ánh đèn xa dần, trầm giọng, gần như nói với chính mình.
“Sống sót một người… cũng là đủ. Nhưng mấy năm nay, hình như mình quên mất cảm giác thế nào là ‘đủ’ rồi.”
Bàn tay anh khẽ nắm lại, gân xanh nổi lên. Trong đầu vẫn còn vọng tiếng hét, tiếng điện giật từ đoạn ghi âm được Gấu Đỏ gửi trước đó.
Từng giây từng phút, anh tưởng tượng lại cảnh đồng đội bị tra tấn, không phải để tự hành hạ, mà để nhớ lý do mình vẫn còn đứng ở đây.
“Người ta gọi bọn mình là những chú chim Lạc Hồng… nhưng thật ra, chúng ta chẳng có đôi cánh nào để bay, thoát khỏi máu và tiếng khóc.”
Ánh đèn pin quét qua khuôn mặt anh. Ánh sáng đó làm rõ đôi mắt đã sạm vì thiếu ngủ, nhưng vẫn tỉnh táo lạ thường.
Một chiến sĩ tiến lại, nhỏ giọng.
– Đội trưởng… ta rút chứ?
Anh gật nhẹ.
– Về thôi.
Giọng trầm, không cảm xúc, nhưng ai ở đó cũng nghe thấy chút gì nghẹn lại trong hai chữ “về thôi” ấy.
Bộ đàm của anh lại nhận sóng đội bên xưởng gỗ.
– Cá Heo, số hiệu cảnh sát 230590 báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ tại xưởng gỗ và không có thương vong.
– Chim Sẻ đã nghe rõ. Đội đặc nhiệm LH1 làm tốt lắm, bên LH2 chúng tôi không có thương vong.
Không phải là kết thúc nhiệm vụ. Mà là kết thúc một sinh mạng khác dưới tay họ, dù họ đã cố hết sức.
Khi xe bọc thép lăn bánh rời khỏi nhà bỏ hoang, Mạnh Tiến nhìn qua gương chiếu hậu. Mọi thứ phía sau chìm dần trong bóng tối. Anh không biết bao giờ mình mới ngủ lại được, hay khi nào mới thôi thấy khuôn mặt của cậu ấy trong mơ.
★★★
04 giờ 30 phút rạng sáng.
Trên đường đến Bệnh viện BM, thành phố H.
Tôi mở mắt. Tầm nhìn đã không còn rõ ràng nữa ánh đèn chớp đỏ hắt lên trần xe, loang loáng như nhịp tim chập chờn cuối cùng. Không còn cảm giác đau đớn là thế nào. Cả cơ thể tê dại, chỉ nghe tiếng máy theo dõi vang lên từng hồi yếu ớt.
Bên cạnh, các nhân viên y tế đang cố giữ máu chảy không ngừng từ vùng bụng. Miếng gạc trên ngực đã ướt đẫm đỏ sẫm. Một người đè chặt vết thương, người khác bóp bóng, liên tục theo dõi nhịp tim.
Tiếng còi xe cấp cứu vẫn vang lên, đều đặn, như thể đang đếm ngược thời gian của tôi. Cổ bị cố định, tôi không thể quay sang bên trái, nơi người đặc nhiệm Lạc Hồng đang siết chặt tay tôi rất quen, ánh mắt căng như muốn giữ lại sinh mạng sắp trôi đi.
Tôi biết, mình chỉ còn ít phút.
“Nhưng cũng tự hào, bảy năm sát cánh cùng Đội đặc nhiệm Lạc Hồng, tôi đã sống trọn một đời lính.
Giờ phút phải chia tay, chưa kịp nói với đồng đội một câu nào.
Xin lỗi ba mẹ… con không thể trở về nhà sau hai năm đi xa.
Giờ đồng đội sẽ đưa con về, ba mẹ đừng buồn. Con chỉ… ngủ thôi.”
– Nam, cố gắng lên! Sắp tới bệnh viện rồi!
Tôi nhận ra giọng thằng Tú, nhưng tầm nhìn dần nhòe đi. Tôi cử động một chút, cánh tay nặng như chì. Thằng Tú mặc cảnh phục đặc nhiệm nắm chặt, cúi sát xuống.
– Tao nghe nè, Nam. Mày cứ nói đi.
Hơi thở tôi rít qua ống thở, máu bắt đầu trào ngược lên cổ họng. Tôi cố bật ra từng tiếng, đứt quãng:
– Sớm… kéo các anh em… rời khỏi tổ chức tội phạm… City đi… nhất là… bảo vệ thằng… Gấu… Đỏ.
Ngực tôi co thắt. Máu sủi bọt theo nhịp thở cuối. Tôi cố gắng thêm một lần nữa, tiếng khàn lạc trong cổ:
– Trong đó có một kẻ ...liên quan đến đội của ta và kết lộ... thông tin... từng người trong đội...
– Không nói nữa, giữ sức đi Nam.
– Thông tin về... 6 nhân nhân chứng... năm xưa, cũng bị lộ... Tao xin lỗi đội trưởng....
Cánh tay rơi xuống. Đôi mắt tôi mở trừng, không còn ánh sáng.
– Nam! Mày không được phép nhắm mắt! Nam, mày nghe tao nói không!?
Tiếng hét của Tú nghẹn lại. Các nhân viên y tế luân phiên ép tim, bóp bóng, truyền adrenaline nhịp monitor vẫn là đường thẳng kéo dài.
Ba mươi phút trôi qua. Người y tá ngẩng lên, lắc đầu nhẹ. Một nhân viên y tế gõ vào vách ngăn với buồng lái, giọng trầm, khản đặc:
– Bệnh nhân… tử vong rồi. Tắt còi đi.
Người phụ lái lặng người, tay khựng lại trên vô lăng. Còi cấp cứu im bặt. Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh về hướng Bệnh viện BM, trong lặng im tuyệt đối.
Người chiến sĩ nằm yên như đang ngủ. Còn đối với đồng đội đặc nhiệm đi theo cúi đầu, nước mắt rơi lên bàn tay còn vương mùi thuốc súng. Giữa ánh đèn mờ, chỉ còn lại tiếng bánh xe nghiến lên mặt đường, chậm, nặng, và lạnh lẽo như tiếng thở cuối cùng của một người lính đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cả đội đều nghe rõ lời Nam nói từ bộ đàm của Tú, ai cũng trầm xuống. Cơn bão ở thành phố H sắp bắt đầu, và cuộc chiến giữa lực lượng cảnh sát với tội phạm City sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Lời tác giả:
Có nhiều cách gọi và nhiều “màu sắc” trong nghề lính đánh thuê, từ những tổ chức được nhà nước ký hợp đồng đến các tay lính được thuê chui cho các băng nhóm tội phạm. Ở đây tôi tạm phân làm hai nhóm chính để giúp độc giả dễ hình dung:
1. Làm việc cho thực thể nhà nước hoặc hợp đồng chính thức
Những người này thường làm việc cho các Nhà thầu Quân sự Tư nhân (PMC) hoặc Nhà thầu An ninh Tư nhân (PSC). Họ được ký hợp đồng công khai hoặc bí mật với chính phủ, cơ quan ngoại giao, doanh nghiệp đa quốc gia… để làm các nhiệm vụ như bảo vệ cơ sở vật chất, huấn luyện lực lượng địa phương, hỗ trợ hậu cần, bảo vệ đoàn ngoại giao, hoặc cung cấp lực lượng hỗ trợ trong môi trường xung đột. Về danh nghĩa họ không phải là quân đội chính quy, nhưng về trang bị, huấn luyện và quy trình làm việc thường chuyên nghiệp, có hợp đồng, và đôi khi có quy định về “rules of engagement” mặc dù trong thực tế ranh giới pháp lý và trách nhiệm có lúc rất mơ hồ.
2. Làm việc cho tổ chức/nhân vật phi pháp.
Đây là những tay lính được thuê để phục vụ mục tiêu phi pháp: bảo vệ đường dây tội phạm, thực hiện “thanh toán”, bắt cóc, thủ tiêu, hoặc các hoạt động băng đảng khác. Họ vận hành ngoài vòng pháp luật, chỉ vì tiền và ít khi có cơ chế chịu trách nhiệm quốc tế hay hợp pháp. Trong truyện, nhóm này thường là những nhân vật lạnh lùng, linh hoạt trong cách hành xử, và sẵn sàng vi phạm quy tắc đạo đức lẫn pháp luật.
Ghi chú: Trong thực tế có nhiều tình huống “xám” tổ chức tư nhân được nhà nước thuê nhưng thực hiện hành động vượt hợp đồng, hoặc tay lính phi pháp từng làm cho PMC rồi bị sa ngã về phía tội phạm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro