
Tiếng khóc vong nhi.
Ngày 15 tháng 5 năm 2018.
Trung tâm huấn luyện đặc nhiệm số 2.
Buổi sáng hôm ấy, nắng vàng trải khắp sân cỏ nhân tạo rộng lớn. Những dãy ký túc xá nằm yên tĩnh phía xa, chỉ còn vang vọng tiếng loa thông báo và tiếng bước chân đồng đều của hàng ngàn học viên. Không khí trong lành của mùa hè xen lẫn mùi cỏ mới cắt, hơi ấm từ mặt đất phả lên khiến ai nấy đều cảm nhận rõ sự nghiêm nghị và hồi hộp.
Kim Nương sau khi nghỉ ngơi vài ngày, thì chính thức sáng nay, tập hợp dưới sân cỏ nhân tạo. Cô vẫn để nhân cách Hải Phương giao tiếp xã hội lên thay. Ngày hôm ấy trời nắng đẹp, hơn một nghìn học viên công an nghĩa vụ xếp hàng đầy đủ chờ đợi kết quả tuyển chọn Đặc Nhiệm Lạc Hồng. Có những người vui mừng, có người thì buồn do không đạt đủ tiêu chuẩn thể lực, nhưng họ đã cố gắng hết sức rồi. Giờ đây, tất cả sẽ chỉ còn là kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mỗi người, nơi dạy họ về sự trưởng thành và kỷ luật, mà chỉ trong một tháng rèn luyện.
Sau khi công bố kết quả, chỉ còn hơn năm trăm người vượt qua đủ tiêu chuẩn. Trong danh sách ấy có cả tôi, người yếu thể lực nhất, gần như chạm cuối bảng.
Nhưng dẫu vậy… kết quả này không liên quan gì đến lần bị gọi đi phá án trước đó. Có lẽ, dù muốn hay không, việc tôi được giữ lại là điều đã được quyết định từ trước. Chỉ có một cảm giác lặng đi, như thể mọi thứ đang được sắp đặt, còn tôi chỉ là người phải bước tiếp, dù không biết phía trước là gì.
– Sau đây là 10 đồng chí đã được đặc cách trước đó.
Giọng của Trung tá Huỳnh Minh Khang, người phụ trách huấn luyện, vang dội giữa khoảng sân rộng. Âm thanh dứt khoát, nghiêm mà vẫn ẩn chút tự hào khi nhìn xuống hàng nghìn học viên đang đứng thẳng tắp dưới nắng sớm.
Mọi người bắt đầu xôn xao, vì ai cũng hiểu: “đặc cách” nghĩa là được bước vào chương trình huấn luyện nâng cao khắt khe hơn, khốc liệt hơn, chỉ dành cho những người thật sự xuất sắc. Phải biết thành thạo võ thuật, kỹ năng sử dụng công cụ hỗ trợ, lái được nhiều loại phương tiện, và đặc biệt là có khả năng sơ cứu chiến trường trong mọi tình huống.
– Không biết ai được đặc cách trong số 10 người nhỉ…
– Đúng vậy, được vào chắc chắn phải được xem xét kỹ lắm.
Tiếng xì xào nhỏ dần khi Trung tá Khang nhìn lướt qua hàng ngũ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng khó giấu niềm tự hào. Ông chắp tay sau lưng, giọng trầm xuống:
– Trật tự. Tất cả im lặng để nghe gọi tên.
Ngay lập tức, cả sân huấn luyện im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió thoảng qua vai áo và hơi thở của hàng nghìn con người đang chờ đợi.
– Lê Hồng Mai KP69, Phạm Ngọc Ánh K40, Nguyễn Văn Hùng KP27, Đỗ Khánh Toàn KP36, Vũ Minh Xuân KP50, Trần Gia Bảo D59, Đỗ Hoàng Long KP02, Phạm Nhật Tân KP51, Nguyễn Minh Tuấn KP26, và Đỗ Hải Phương KP2.
Giọng đọc rõ ràng, chậm rãi, kết thúc bằng sự nhấn mạnh ở cái tên cuối cùng. Trong ánh nắng rực rỡ buổi sáng, ánh mắt của Trung tá Khang khẽ dừng lại, như muốn gửi gắm niềm tin vào thế hệ kế tiếp, những người sẽ bước vào con đường mà ông từng đi qua.
Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Khoảnh khắc tên mình vang lên giữa sân huấn luyện, mọi âm thanh xung quanh như bị nén lại. Tôi lúc đó cũng chẳng vui, cũng chẳng buồn khi được giữ lại, cảm giác trống rỗng đến lạ. Cô bạn thân đứng cạnh thì vui mừng, vì có một người trong hàng ngũ được chọn. Còn tôi chỉ khẽ cười, nhưng thực tế thì tôi không hề có cảm xúc, như thể nghề chọn người.
Kể từ giây phút ấy, tôi bắt đầu một hành trình mới trong cuộc đời, hành trình của một chiến sĩ công an. Tôi được đứng trong hàng ngũ khóa D47–PK2, mang trên mình số hiệu 047960. Một con số không chỉ định danh, mà còn là lời nhắc nhở đứng giữa 2 con đường giữa thiện và ác, những gì tôi buộc phải cẩn thận với tương lai của chính mình.
Sau buổi tổng kết, tối hôm ấy mọi người ăn mừng rộn ràng. Tiếng cười, tiếng hát vang khắp khu ký túc. Nhưng tôi lại rời khỏi căn phòng đội, chỉ muốn đi dạo một chút cho yên tĩnh. Cả đội không ai để ý, họ vẫn cười nói vui vẻ. Yến định đứng dậy đi theo, nhưng bị mấy người giữ lại, ép ở lại tiếp tục ăn mừng.
Tôi vốn không thích những nơi quá ồn ào. Ciara và Jezebel bên trong tôi bắt đầu khó chịu, một người sợ tiếng ồn, một người ghét sự hỗn loạn. Tôi cứ thế đi mãi, không nhận ra mình đã lạc vào khu vực dành cho giảng viên huấn luyện. Dưới ánh đèn trắng của hành lang, bóng người thưa thớt, chỉ còn lại tiếng bước chân tôi vang lên đều đều.
Đến khi định quay lại, men theo lối về sân cỏ nhân tạo, tôi bỗng nghe thấy một tiếng ho khàn, khô và rất quen thuộc. Ban đầu tôi không để tâm, nghĩ là ai đó bị cảm. Nhưng tiếng ho ấy cứ lặp lại, gấp gáp hơn, như thể người kia đang cố nén cơn ho xuống.
Tôi dừng lại, lắng nghe. Tiếng ho vọng ra từ dãy phòng gần cuối hành lang. Linh cảm khiến tôi quyết định bước đến, lần theo âm thanh ấy.
Không ngờ, nó dẫn tôi đến phòng của đội trưởng Đội đặc nhiệm Lạc Hồng. Tôi đã từng nghe qua về người này rất khó tính, kín tiếng, và chưa từng lộ mặt trước học viên. Nhưng cái biệt danh “Chim Sẻ” thì ai trong trung tâm cũng biết.
Hành lang khu giảng viên vắng lặng. Ánh đèn vàng từ khe cửa phòng cuối hắt ra thành một vệt sáng mờ trên nền gạch. Tôi dừng lại, nghe thấy tiếng ho khan kéo dài bên trong, rồi vài tiếng động nặng nề như vật gì rơi xuống sàn.
– Đội trưởng, không sao chứ?
Tôi chờ đợi người trong phòng trả lời và có chút lo lắng. Vì sợ bị kiểm trách, đi vào khu vực cấm của giảng viên. Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng hồi âm của người bên trong, nên quyết định xoay nắm cửa thử, cảm thấy không khóa và đẩy cửa bước vào.
Khi vừa mở cánh cửa ra, trước mắt tôi là một căn phòng yên tĩnh đến nặng nề, chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt từ bàn làm việc hắt xuống những chồng sổ sách ngổn ngang.
Trong khoảng sáng ấy, tôi chợt nhận ra khuôn mặt quen thuộc thước mắt, đó lại là người thân trong gia đình mình, đang nằm gục bên mép giường. Tôi muốn gọi hai chữ “Cậu Năm” nhưng lại không thể thốt nên lời, cổ họng nghẹn lại. Chỉ đứng đờ ra một lúc cho đến khi tiếng ho khan của người ấy bật lên lần nữa, tôi mới khẽ tiến lại gần, run giọng gọi:
– Đội trưởng?
Cậu Năm vẫn không tỉnh táo, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi rịn trên trán. Tôi khẽ chạm tay lên trán, cảm nhận rõ hơi nóng hầm hập lan ra từ da.
– Tìm nhiệt kế và thuốc đi, Kim Nương.
Giọng của Keisha vang lên trong tâm trí. Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy tủ y tế đặt ở góc trái phòng. Sau khi kẹp nhiệt độ cho Cậu Năm, tôi nhanh chóng pha thuốc hạ sốt hòa tan trong nước, rồi quay lại xem nhiệt kế, gần 40 độ, con số khiến tôi thoáng rùng mình.
– Đội trưởng Mạnh Tiến, cố gắng tỉnh dậy uống thuốc hạ sốt...
Cậu Năm nửa tỉnh nửa mê. Tôi nhẹ nhàng đỡ đầu anh lên, đưa ly nước kề sát môi. Một ít nước tràn ra tay tôi, mát lạnh, nhưng thuốc cũng đã trôi xuống cổ họng khiến anh nhăn mặt vì vị đắng. Tôi đặt ly nước lên bàn, rồi cẩn thận đỡ anh nằm xuống lại. Sau đó đi lấy chậu nước ấm, vắt khăn lau tay và lưng để hạ nhiệt, cuối cùng đặt chiếc khăn mát lên trán anh.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi kéo ghế ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Cậu Mạnh Tiến. Hình ảnh ấy khiến tôi chợt nhớ đến ông ngoại, nhớ về nơi từng được gọi là nhà. Nhưng giờ đây, tôi chỉ là một đứa trẻ không còn nơi nào để trở về, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này. Bên trong tôi là một nửa ác quỷ, tôi không biết tương lai của mình rồi sẽ đi về đâu.
“Nếu như một ngày nào đó, con không còn là Kim Nương nữa, giống như hiện tại mà Cậu Năm muốn...
Thì con xin Cậu Mạnh Tiến đừng nhẹ tay với con nhé.
Vì lúc đó, người trước mặt Cậu đã trở thành 570 mất rồi.”
Tôi ngồi đó cho đến 5 giờ rạng sáng. Một ngày mới lại bắt đầu. Bầu trời ngoài khung cửa sổ vừa hửng sáng, ánh nắng đầu tiên len qua tán cây, hắt nhẹ vào căn phòng yên tĩnh còn vương hơi ấm của đêm dài. Ngoài kia, tiếng còi báo thức vang lên từ khu huấn luyện, xen lẫn tiếng bước chân dồn dập của những học viên chạy tập sớm, hòa vào tiếng loa phát hiệu lệnh quen thuộc.
Lúc này, Cậu Mạnh Tiến đã hạ sốt, chỉ còn khoảng 37 độ, gương mặt không còn đỏ và nóng như lúc 2 giờ sáng nữa. Tôi cúi xuống kiểm tra lại nhiệt kế, chạm nhẹ lên trán anh thêm một lần cuối để chắc chắn. Sau đó, tôi đứng dậy, chỉnh lại tấm chăn ngay ngắn.
Trước khi rời đi, tôi đặt lên bàn cạnh giường 6 viên kẹo rừng, như một đáp án cho sự tồn tại của chính mình, tiện thể nhặt chiếc mũ chiến thuật bị rơi từ đêm qua, đặt ở cuối giường.
★★★
Tại khu trọ quận 7, phường Trọng Tân, thành phố H.
7 giờ 30 phút sáng, ngày 16 tháng 5 năm 2018.
“Một shipper giao đồ ăn cho một nhà trọ cuối dãy, vì khách hàng này cũng thường xuyên đặt đồ ăn ship đến nhà. Nhưng từ tháng 4 trước đó thì không thấy đặt, bất ngờ vị khách hàng quen đặt đồ ăn lúc 6 giờ 30 phút sáng nay. Ban đầu anh shipper tên Tài không nhận, nhưng thấy người đặt là khách quen nên nhận thôi.
Sau khi đến nơi, anh ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc phát ra từ đâu đó xung quanh dãy trọ; nó giống như mùi của những con chuột chết, nhưng mùi này nặng hơn, cảm tưởng như mùi trứng thối. Anh Tài gõ cửa mãi không thấy hồi âm, thì có người chủ trọ nói, mấy ngày nay không thấy cô gái ấy bước ra từ trong phòng đó. Cả hai người gọi mãi mà không thấy người bên trong hồi âm. Cho đến khi anh Tài thử đẩy nhẹ cửa sổ bên trái, thì cảnh tượng khiến cho cả hai người trắng bệch khuôn mặt...”
Khi các kỹ thuật viên hình sự bước vào, trên người là bộ đồ bảo hộ bịt kín từ đầu đến chân, chúng tôi đeo hai cái khẩu trang y tế và một mặt nạ phòng độc, nhưng cũng không thể phủ nhận là không ngửi thấy. Mùi tử thi nồng nặc đến nỗi khiến chúng tôi cay xè mắt, các bạn cứ tưởng tượng ra mùi trứng thối, hoặc là những ai không ăn được sầu riêng thì y chang như vậy.
Anh Long khẽ cau mày, hơi thở nghẹn lại trong lớp mặt nạ. Anh đã từng chứng kiến nhiều vụ án, nhưng mùi phân hủy kiểu này vẫn luôn khiến bao tử co thắt, không phải vì sợ, mà vì phản xạ sinh lý.
Cho dù có buồn nôn đến mấy thì cũng phải nuốt ngược vào trong. Một số nhân viên giám định trẻ không chịu nổi, phải ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Vài người dân ngó nghiêng vào xem nhưng bị mấy chiến sĩ công an nhắc nhở; có người thì ngất xỉu tại chỗ, phải đưa về nhà. Trong nhóm kỹ thuật hình sự của chúng tôi, có một người mắng người dân bên ngoài không được chụp ảnh hoặc quay hiện trường.
Anh Long chỉ liếc ra ngoài, không nói gì. Ánh mắt anh lúc này lạnh tanh, sự tập trung nghề nghiệp lấn át mọi cảm xúc riêng. Với anh, mùi hôi, máu hay xác trương phình, không còn đáng sợ bằng việc bỏ sót một dấu vết nhỏ trên nền nhà.
Pháp y Anh Long từ lúc bước vào căn phòng trọ này, đã thấy có dấu hiệu vật lộn giữa nạn nhân và hung thủ. Trên sàn nhà có tận ba dấu giày, trong đó có cả của nạn nhân. Căn phòng trọ không rộng quá 2 mét vuông, giường để ngay cạnh cửa sổ và ngay cửa ra vào. Đi khoảng bốn bước chân thì đến chỗ gian bếp và phòng tắm. Tủ quần áo nằm sát tường phòng tắm, nơi nấu nướng.
Anh cúi thấp người, quan sát kỹ từng vết xước, từng hạt bụi, như thể mọi thứ đang kể lại một câu chuyện chỉ mình anh nghe được.
Thi thể nữ nằm trên giường, bị chăn che ngang bụng. Khi pháp y Anh Long bỏ chiếc chăn ra, cảnh tượng là những con giòi bò nhúc nhích ghê rợn khiến anh và đồng nghiệp nổi hết da gà.
Bên trong ổ bụng toàn là giòi và chất lỏng xanh đen; nội tạng của thi thể này đang trong quá trình phân hủy mạnh và không còn thấy dạ dày nữa. Sau khi lấy chút mẫu trong ổ bụng, anh lật thi thể sang một bên, một dấu hiệu chữ X của tên sát nhân Hapless hiện ra.
– Anh Quân, chụp lại dấu này đi.
Anh Quân gật đầu, tiếng máy ảnh vang lên tách... tách... hòa cùng mùi nặng nề của căn phòng trọ. Khi anh vừa hạ máy xuống, một đồng nghiệp khác từ trong gọi với ra, giọng gấp gáp và có phần hoảng loạn:
– Pháp y Anh Long, ra đây xem!
Anh Long cau mày, bước nhanh về phía nhà tắm. Mùi xi măng trộn lẫn ẩm mốc phả ra. Một góc tường đã được đục mở, vết máu đỏ thẫm loang trên nền gạch. Khi ánh đèn pin lia vào, cả đội đứng chết lặng.
Bên trong lớp tường xi măng vừa nứt, là một thi thể nam giới. Phần mặt bị vùi trong lớp bê tông nhưng vẫn hiện rõ ánh nhìn mở trừng, như thể người ấy đã chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của chính mình. Da đã chuyển sang màu xám lạnh, kẽ môi khô nứt, còn xi măng đóng cứng quanh cổ và vai, khiến thi thể ấy trông như bị nuốt chửng trong bức tường...
★★★
Trụ sở Công an Thành phố H, Phòng họp Đội Điều tra Số Một, tầng 3.
11 giờ trưa, ngày 16 tháng 5 năm 2018.
Không khí trong phòng họp im phăng phắc. Chỉ nghe thấy tiếng quạt trần quay đều và tiếng lật giấy báo cáo khẽ vang. Mọi người đã ngồi vào chỗ, khuôn mặt đều ánh lên vẻ căng thẳng sau nhiều giờ ở hiện trường.
Trên tường, màn hình lớn đã bật sẵn, chiếu lên loạt ảnh pháp y được lưu trữ từ sáng. Giọng đọc từ đầu bàn vang lên, rõ và chậm:
“Nạn nhân tên Phạm Thanh Huyền. (26 tuổi)
Thời gian tử vong đã quá 72 giờ, nguyên nhân tử vong là đâm hoặc có thể bị rạch lúc còn sống, dẫn đến sốc mất máu rồi mới tử vong.
Khi tiến hành khám nghiệm ngoài và bên trong, trên đầu nạn nhân, có nhiều vết nứt nẻ ở phần trước trán, sẽ không gây tử vong ngay, mà mất nhận thức hành vi.
Sau lưng nạn nhân có một chữ X lớn, còn lại là các vết tụ máu rất nhiều, ở tay chân, khám nghiệm cho thấy lúc nạn nhân còn sống đã trải qua nhiều hình thức hành hạ đáng sợ, trước khi bị sát hại dã man. Ngoài ra chúng tôi thấy một sinh linh mới 4 tuần tuổi trong bụng nạn nhân.
Nạn nhân thứ hai là Vũ Hoàng Hưng. (28 tuổi)
Thời gian tử vong đã quá 72 giờ. Nguyên nhân tử vong là bị đâm 7 nhát trên ngực và bụng, có dấu hiệu bị rạch ngang bụng dưới, chỉ còn chất lỏng màu xanh.
Khi tiến hành khám nghiệm, bên trong thi thể nạn nhân, toàn bộ bên trong khoang bụng, đã phân hủy mạnh. Nhiều vết thương ngoài da xuất hiện dấu hiệu tụ máu, cho thấy nạn nhân đã bị hành hạ trước khi tử vong, tương tự trường hợp của nạn nhân Huyền. Theo người dân xác nhận, hai nạn nhân là vợ chồng, và xét nghiệm độc chất không phát hiện chất gây tử vong.”
Trên màn hình là những hình ảnh khám nghiệm tử thi trước và sau khi giải phẫu, khiến mọi người trong phòng phải phẫn nộ, cố giữ bình tĩnh trước sự tàn nhẫn của kẻ sát nhân Hapless. Đến khi hiện lên bức ảnh cuối cùng, tấm chụp trong phòng tắm, một dòng chữ máu đỏ tươi đập vào mắt tất cả:“Trò chơi săn đuổi bắt đầu.” Câu chữ ấy như một lời thách thức. Cũng đồng nghĩa với việc, thời gian của họ đã bắt đầu đếm ngược.
Đại tá Lộc thở dài, bàn tay đặt lên hồ sơ, giọng ông trầm xuống.
– Thế còn giám định viên Anh Quân thì sao?
– Ở hiện trường chúng tôi không tìm thấy dấu vân tay hoặc hung khí gây án, toàn bộ trong căn nhà trọ dường như đã được lau dọn sạch sẽ, trước khi đồ đạc bị làm cho lộn xộn lần thứ hai.
Giám định viên Anh Quân ngồi xuống, nhưng anh vẫn không quên được cảm giác ớn lạnh, nổi hết cả da gà ở hiện trường cùng với Pháp y Anh Long. Đại tá Lộc lên tiếng hỏi Điều tra viên Dũng.
– Thế còn lời khai xung quanh thì sao?
– Báo cáo thủ trưởng, lời khai của các người dân xung quanh sống bên cạnh phòng trọ, đều không nghe thấy động tĩnh gì trước và sau khi xảy ra trong căn phòng đó.
– Tức là... trong im lặng?
Đại tá Lộc hỏi, Dũng trả lời.
– Vâng, rất có thể hoặc 2 nạn nhân đã bị tra tấn ở nơi khác rồi mới được đưa về phòng trọ.
Đăng Khoa lên tiếng.
– Không hẳn như những gì đồng chí Dũng nói, theo suy nghĩ của tôi cả 2 nạn nhân bị giam giữ trong một thời gian dài trước khi bị sát hại. Tôi đã hỏi một số người dân bên ngoài, 4 ngày trước có một đám người khoảng 1 đến 6 người thường xuyên ra vào trong phòng trọ đó, họ còn nói rằng bên trong dãy nhà trọ này, họ không muốn bị liên lụy. Người dân ở ngoài không ai mà không biết chuyện đang xảy ra bên trong dãy nhà trọ, mỗi khi màn đêm buông xuống, lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Sau khi tất cả mọi người thảo luận xong, quyết định tạm giữ ông chủ trọ để lấy lời khai, đồng thời lấy lời khai những người sống trong các phòng bên cạnh hoặc đối diện với phòng nạn nhân.
Ai cũng có linh cảm, nhưng không ai dám chắc, vụ án này mang cảm giác quen thuộc đến lạnh người. Nó giống như vụ án năm 2013, một vụ việc mãi chưa có lời giải thích rõ ràng. Phía sau bức tường ấy là một cái ao, nơi từng phát hiện thi thể cô gái 16 tuổi vô danh năm nào…
★★★
Biệt Thự Quận 6
22 giờ 30 phút, phòng khách.
Căn phòng khách sang trọng như một vỏ bọc; dưới lớp thảm dày và đồ gỗ bóng loáng, sự tàn nhẫn đang ẩn mình. Ánh đèn chùm vàng rót xuống, vệt sáng dài như lưỡi dao, xuyên qua khói thuốc mỏng, cuộn lại rồi tan, như hơi thở của một con thú chờ thời. Đồng hồ treo tường tích tắc đều, mỗi tiếng vang lên là một nhịp giãn căng thẳng, đo đếm thời gian cho những kế hoạch đen tối.
Ông trùm Minh Khôi ngồi chầm chậm, dáng ông như một ụ đá, mắt quét chậm sang người đàn ông đối diện. Đốm lửa trên đầu điếu thuốc lóe lên rồi tắt.
– Kim Nương thế nào rồi? Lần trước tao thấy nó khống chế được thuộc hạ của tao. Chắc nó đã phục hồi trí nhớ và nhận thức.
Câu nói ném ra như viên bi vào mặt nước, đo phản ứng. Người đàn ông đối diện nhún vai, ánh mắt lạnh như băng:
– Chưa nhớ gì hết. Nó vẫn sợ máu khi đứng ở hiện trường vụ án trên sân trường, ngay cả trong cuộc họp cũng run rẩy. Chắc không thể làm công an. Mai nó sẽ được trả về cuộc sống bình thường. Sáng nay hơn 500 học viên bị loại, chắc chắn có tên nó.
Minh Khôi hít một hơi, khói thuốc cuộn quanh ngón tay như chiếc vòng dấu. Trong khoảnh khắc im lặng, ông vẽ ra trình tự: bắt — bẻ — biến đổi. Lời nói tiếp theo trượt ra khỏi môi ông, lạnh lùng như mệnh lệnh:
– Bắt lại Kim Nương và biến nó thành 570, một con quái vật chỉ biết giết người và tàn phá.
Người đàn ông đáp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén, như đang điều khiển cả một cơ thể sống:
– Không dễ đâu. Phải phá vỡ Keisha và Amanda trước, rồi đến Ciara với Jezebel. Nếu không, nhân cách Kim Nương sẽ không biến mất. Đây là thời điểm vàng.
Một giọng nữ vang lên từ phía sau, lạnh lùng và sắc bén:
– Nếu không thành công, để nó cho em. Kim Nương sẽ trở thành nội tạng dự bị sống cho Ngọc Bích, đến khi hết giá trị thì thủ tiêu, không tìm thấy xác.
– Chị đại Tố Nga vẫn như xưa, không thay đổi.
– Cậu cứ khen đểu chị, còn phía cậu thì sao?
Người đàn ông trung niên nhún vai, giọng điềm tĩnh:
– Mọi thứ bình thường. Giờ cứ dắt mũi bọn cớm đi. Nhưng Hapless xác nhận Mạnh Tiến liên quan đến mật danh Chim Sẻ Huyền thoại. Nhưng tôi đã kiểm tra hệ thống, thấy Mạnh Tiến không phải Chim Sẻ.
Người trong ảnh chụp với đội đặc nhiệm 5 năm trước, cùng “Lac Hong Phantom Unit” và “Lac Hong Crimson Squad”, có đến 4 người mang mật danh Chim Sẻ, nên chưa thể khẳng định ai là ai. Thực tế, em trai chị vẫn chỉ là công an điều tra về ma túy, giờ thì làm công an hình sự chuyên điều tra án mạng bên tổ số một.
Minh Khôi thoáng nghi ngờ, còn Tố Nga gõ ngón tay xuống bàn, tiếng gõ đều đều như nhịp đếm:
– Tôi cũng không dám khẳng định. Đoạn ghi âm tra tấn tên Thái Nam, chưa chắc đã là Mạnh Tiến liên quan đến Chim Sẻ “Lac Hong Phantom Unit”. Còn con bé Kim Nương, nó làm gì có cơ hội được bước chân về nhà ngoại nữa. Tôi dắt mũi cả gia đình rồi, thử mà về xem, chắc bị đuổi khỏi cửa ngay.
Im lặng kéo dài, không phải vì thiếu lời, mà vì họ nghe thấy bước chân vô hình trên lằn ranh mong manh giữa con người và 570. Trong đầu họ, Kim Nương không còn là cô gái: là một đề bài, một thí nghiệm. Căn phòng như co lại, tiếng đồng hồ tích tắc trở thành nhịp máy móc, đo đếm ngày tháng cho kế hoạch sắp bày ra.
Làn khói thuốc mỏng manh như tấm màn phủ lên căn phòng. Bên ngoài, thành phố vẫn yên bình, như thể chưa từng có cơn bão nào đi qua. Nhưng ở đây, hơi ấm đã bị xóa sạch bởi sự lạnh lùng. Trong khoảnh khắc ấy, ba con người ngồi đối diện nhau chợt hiểu: họ không chỉ đang bàn về một cái tên, mà là đang chuẩn bị xóa đi cả một con người.
Ngoại Truyện.
12 giờ 30 phút trưa, ngày 16 tháng 5. Phòng đội trưởng.
Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng quạt trần quay chậm. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuyên qua tấm rèm, hắt lên bàn làm việc ngổn ngang hồ sơ và tách nước còn vương hơi ấm. Mạnh Tiến lúc này tỉnh dậy, họng vẫn còn đau, vì anh nhớ lờ mờ đêm qua anh ho rất nhiều, cảm giác người mình nóng bỏng, thiếp đi cho đến khi có người gọi. Giọng nói ấy là nữ, quen lắm, nhưng anh không nhìn rõ mặt.
Đỡ anh dậy uống nước, không nhớ chính xác là thế nào, chỉ có thể là ly nước đưa vào miệng, có vị đắng đến mức anh nhăn mặt. Rồi hạ anh nằm xuống, một lúc sau lại cảm giác tay và sau lưng mát.
Anh nhớ đến vậy thôi, trên đầu vẫn còn chiếc khăn mặt vẫn còn ướt trên trán. Anh bỏ khăn sang một bên rồi ngồi dậy, đầu vẫn đau như búa bổ và ho khan. Với lấy chiếc điện thoại để ở bàn, trên màn hình hiển thị 5 cuộc gọi nhỡ, 3 cuộc gọi từ đại tá Lộc và 2 tin nhắn. Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn về vụ án sáng nay của đội điều tra số 1 và đại tá Lộc, anh trả lời lại nội dung ngắn gọn “Chiều tôi sẽ có mặt ở cơ quan, đêm qua tôi bị cảm lạnh.” Xong thì anh để điện thoại lên bàn.
Ánh sáng ngoài cửa hắt nhẹ qua mặt bàn, in bóng dáng anh lên tường. Cơn nhức đầu vẫn còn, khiến Mạnh Tiến phải khẽ day trán. Trong lòng dấy lên cảm giác trống trải xen lẫn mệt mỏi, như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ không rõ thực hư. Chợt nhìn thấy có 6 viên kẹo rừng trên bàn. Từ đó, anh biết được bóng người con gái đêm qua, cũng là đáp án từ nhân cách Kim Nương vẫn còn tồn tại.
Mạnh Tiến ngồi lặng hồi lâu, ánh mắt chạm vào từng viên kẹo như đang đọc một thông điệp không lời. Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió luồn qua khe cửa.
“Kim Nương có thật là con đã trở lại không? Hay là vẫn mất trí nhớ tạm thời. Cậu xin lỗi, đã đẩy con đi phá án trên sân trường lần trước, suýt nữa làm tái phát tình trạng trái tim ghép, do hoạt động quá sức.
Nhưng buộc phải làm vậy để chính con quay lại, trước khi mọi thứ nuốt chửng chính con. Bên ngoài bọn chúng sẽ nghĩ rằng, con đã bị loại khỏi trung tâm huấn luyện đặc nhiệm số 2 và không còn nơi được gọi là an toàn.
Nhưng đây là sắp xếp từ đại tá Lộc, không biết con còn nhớ không? Hay đã quên mất chuyện 5 năm trước, ông Lộc chính là người, gỡ khẩu súng k54 rời khỏi tay con nắm rất chặt.”
Mạnh Tiến bóc vỏ kẹo rừng, cho viên kẹo vào miệng. Vị ngọt cay quen thuộc, thứ kẹo ngày xưa anh và cháu gái thường ăn mỗi khi đau họng. Khẽ tan ra, gợi lại chút ấm áp hiếm hoi. Ánh mắt anh hướng ra sân tập, nơi các học viên đang đi dạo quanh vòng. Một lát sau, anh đứng dậy, bước đến bên cửa kính, tựa lưng vào khung cửa sổ lạnh. Bàn tay vẫn không quên kéo khẩu trang che nửa khuôn mặt.
Ngoài kia, sân tập ngập nắng. Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện vang xa, hòa vào không khí trưa oi ả. Anh đứng lặng, ánh mắt trầm xuống, như cố giấu đi một nỗi lo chưa kịp nguôi. Trên bàn, năm viên kẹo nằm im, lặng lẽ như một dấu hiệu nhỏ nhoi rằng, dù ở tầng sâu của ký ức, cô cháu gái ấy vẫn chưa thật sự biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro