
Một Buổi Sáng
Ngày 2 tháng 3 năm 2018. Trời lạnh cắt da.
Trong cái se sắt cuối đông, quán phở nhỏ ven đường ở thành phố H bốc khói nghi ngút, lan tỏa hương thơm nồng đượm của nước dùng ninh xương. Ánh đèn vàng hắt ra từ trong quán tạo nên một vùng sáng ấm áp, như muốn đẩy lùi màn sương lạnh nhạt nhòa buổi sớm. Yến và Hải Phương ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ cũ, mặt bàn lấm tấm vệt dầu mỡ, hạt tiêu rơi vãi và vài vệt tương ớt còn sót lại từ những thực khách trước.
Yến choàng khăn len màu be mềm mại, chăm chú nhìn ra con phố vắng. Thỉnh thoảng, vài chiếc xe máy lướt qua, tiếng động cơ nhẹ vang vọng trong không gian còn mơ ngủ. Đôi mắt cô lặng lẽ dõi theo những giọt sương long lanh đọng trên cành cây trơ trụi – lặng lẽ, như đang nghĩ ngợi điều gì đó rất xa xăm.
Hải Phương lại khác. Cô ngồi tựa vào lưng ghế, mắt nhắm hờ, hàng mi run nhẹ. Cái lạnh đầu xuân như khiến vẻ mệt mỏi in hằn trên khuôn mặt tái nhợt của cô rõ nét hơn. Những mảnh ký ức rời rạc vẫn lẩn khuất trong tâm trí, bủa vây sau một đêm trằn trọc. Cô khẽ gật gù theo nhịp thở, rồi giật mình tỉnh dậy, cố giữ bản thân không chìm vào giấc ngủ nữa.
— Hải Phương ơi, lại ngủ gật nữa rồi.
Yến gọi khẽ, giọng dịu dàng như cơn gió xuân mỏng, ẩn chứa chút lo âu.
Hải Phương khẽ rên khe khẽ, hàng mi rung lên như cánh bướm trước khi hé mở. Đôi mắt cô phủ một lớp mờ đục, nhìn Yến như đang xuyên qua một lớp sương ký ức.
— Ừm... gần xong chưa Yến?
Giọng cô khàn và mỏng, như một sợi dây đàn chùng xuống.
Yến mỉm cười nhẹ, rót thêm nước nóng từ bình giữ nhiệt vào chiếc cốc sứ của bạn.
— Chắc sắp rồi. Cậu thấy lạnh không? Hay vẫn còn mệt?
Phương lắc đầu, tay dụi nhẹ mắt. Không gian quán phở lúc này yên bình, tiếng húp phở khe khẽ từ vài vị khách lặng lẽ khiến buổi sáng càng trở nên dịu dàng. Mùi nước dùng ngấm sâu vào khứu giác, đánh thức những giác quan còn ngủ say.
— Chỉ hơi buồn ngủ thôi... chắc tại đêm qua lại thấy mấy hình ảnh đó.
Phương nói, cố ngồi thẳng lưng, ánh mắt vẫn đượm vẻ bất an.
Lúc ấy, bác chủ quán mang hai tô phở bốc khói đặt trước mặt họ.
— Mời hai cháu.
Giọng bác hiền hậu, nụ cười móm mém như ánh mặt trời buổi sớm.
Khói phở quyện lấy không khí, thơm nức với vị thịt bò tái ngọt mềm, hành lá xanh mướt và lớp mỡ vàng óng ánh như một lời mời gọi ân cần. Hải Phương khẽ hít sâu, như thể tìm thấy chút ấm áp mong manh. Cô chầm chậm cầm đũa lên.
— Nóng hổi đấy, vừa thổi vừa ăn nha.
Yến cười nhắc, ánh mắt dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, dù bình dị, cũng trở thành sợi dây neo giữ Phương lại với thực tại.
— Hôm nay cậu định đi đâu? Hay nghỉ thêm chút nữa?
Yến hỏi, nhẹ nhàng dò xét. Phương lắc đầu, ánh mắt mơ hồ.
— Mình... không biết nữa. Đầu óc vẫn hơi nặng.
— Lần trước cậu phá án giỏi thật! Nhanh mà sắc sảo kinh khủng.
Lời Yến khiến Phương hơi khựng lại. Cô nhíu mày, như đang cố nhớ lại điều gì đó… nhưng chỉ là khoảng trống. Gương mặt thoáng hiện sự hoang mang.
— Ủa, cậu... không nhớ gì sao? Vụ ở trung tâm thể thao ấy.
Phương lắc đầu. Yến bắt đầu kể lại, chậm rãi nhưng đầy thận trọng…
(Một tuần trước)
Buổi chiều thứ Bảy, trời trong xanh. Yến đẩy xe lăn đưa Hải Phương tới câu lạc bộ thể thao “Hồ Tây”.
— Chẳng phải cậu muốn tới đây sao?
— Ừ... hình như vậy.
Phương đáp khẽ, vẫn đượm vẻ hoài nghi. Không gian nơi đây khiến cô có cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ. Khi Yến đi liên hệ với lễ tân để kiểm tra chiếc thẻ hội viên lạ, Phương dừng lại trước một bức ảnh cũ trên tường.
Ảnh chụp tám người: sáu thanh niên trẻ, một người đàn ông trung niên và một cô bé – tay ôm khẩu súng gỗ AK47, gương mặt quen quen như phản chiếu từ ký ức của cô. Tất cả mặc trang phục dã chiến, trên ngực áo in chữ:
Cảnh sát hình sự số 1 TP H – Năm 2013 – Cuộc thi bắn súng nghiệp vụ.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hải Phương rùng mình. Bàn tay cô siết chặt con dao găm giấu trong túi áo, món đồ duy nhất cô giữ lại sau phiên xử và những năm tháng tù tội.
Đúng lúc ấy, từ khu bắn tập vọng ra tiếng động khô khốc như kim loại chạm vào nhau.
Bỗng nhiên, hình ảnh vỡ vụn tràn ngập đầu cô: tiếng súng nổ, vũng máu loang trên nền xi măng… Một cơn đau đầu dữ dội ập tới, như kim châm xé óc. Cô ôm đầu, rên rỉ. Hơi thở nghẹn lại, như bị ai đó bịt miệng.
Bàn tay cô đập hai bên thái dương, cố xua đi hình ảnh ám ảnh trong đầu.
— Hải Phương! Cậu sao thế?
Yến chạy đến, mắt lo lắng nhìn Phương với đôi mắt đỏ ngầu, giăng tơ máu.
— Xin lỗi… cơn đau đầu lại đến.
— Để mình đưa cậu đến viện nhé?
— Không sao đâu. Chỉ là… chuyện cũ thôi.
Yến khựng lại, nhưng không hỏi thêm. Cô nhắc đến chiếc chìa khóa P96 – vật họ tin rằng sẽ mở ra ký ức đã mất của Phương.
— Họ đang tìm vị trí tủ đồ liên quan đến thẻ hội viên này.
— Ừ... mong sẽ có chút gì đó giúp mình nhớ lại...
Đột ngột, một tiếng hét thất thanh vang lên từ khu phòng thay đồ phía tây. Cả hai giật mình.
Phương lập tức điều khiển xe lăn lao về phía phát ra tiếng động.
— Phương! Chậm thôi! Cẩn thận!
Yến vội vã đuổi theo.
Trước mặt họ, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra: một cô gái ngồi bệt, mặt trắng bệch, mắt mở to kinh hãi. Cánh cửa tủ đồ bên cạnh bật mở toang. Bên trong, một người phụ nữ nằm co quắp, máu từ thái dương loang dài trên nền gạch lạnh lẽo.
— Yến, gọi cảnh sát và xe cấp cứu! Nhanh lên!
— Mình biết rồi...
Yến rút điện thoại, tay run run bấm số. Gương mặt hai cô gái tái mét. Một vụ án mới đang bắt đầu, và có lẽ, nó lại là một mảnh ghép khác trong ký ức chắp vá của Hải Phương...
Tiếp theo: chương 23 vụ án trong phòng thay đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro