Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ký ức K54 trỗi dậy

72 giờ trước, tại khu trọ quận 7, phường Trọng Tân thành phố H.

Đêm xuống tất cả các khu dân xung quanh đây đều đóng cửa và tắt đèn, nhưng họ không biết nơi đây sẽ trở thành một hiện trường vụ án kinh hoàng sau 72 giờ.....

– Em cũng giỏi đó, tìm ra nơi ở của mấy cô gái khi xưa, chơi đùa cho bọn cớm phải đau đầu, việc bảo vệ nhân chứng.

– Anh trai quá khen, lần này cho em biết cảm giác chết chóc là thế nào, dù sao sắp tới sẽ bắt con Kim Nương.

– Em nghe ai nói vậy?

– Đêm qua chú từ cơ quan về, nói suy đoán 4 ngày nữa bắt cóc Kim Nương.

Hapless đứng lại nhíu mày tỏ ra không tin.

– Anh nghe nói, nó đang được huấn luyện thử tại trung tâm huấn luyện, cảnh sát cơ động thôi.

– Đúng là như vậy, haizz nhưng em đoán sớm muộn gì nó cũng bị loại thôi.

Hapless cười đáp lại cô em gái.

– Sức khỏe em đã lấy của nó rồi Ngọc Bích ạ. Làm sao đủ sức để phục vụ trong lực lượng công an, cộng thêm nó đã từng có tiền án, tiền sự rồi.

– Dạ, mong ngày được gặp lại nó.

– Tất nhiên nó sẽ trở thành món đồ chơi của riêng em, món đồ sinh nhật năm nay. Dù sao cũng sắp đến sinh nhật em rồi.

Ngọc Bích cười, nói tiếp.

– Giờ cho em xem, tác phẩm của anh coi.

– Được thôi, xem anh mà học hỏi nhé.

– Dạ.

Bọn chúng vừa đi vừa hít sáo, họ đi cuối dãy trọ. Khi đứng lại ở trước cửa căn phòng trọ, âm thanh thảm thiết đau đớn, cho dù có kêu cứu đến đâu, thì xung quanh nơi dây im lặng và không ai ngăn cản. Vì tất cả dãy nhà trọ này hắn ta bao hết rồi, bên trong toàn là những cô gái làm chơi trong quán Bar chị đại Thu Chuột.

Hapless 3 lần gõ cửa, người bên trong phòng trọ lập tức mờ ra. Tất cả 4 người đi theo hắn và Ngọc Bích bước vào căn phòng trọ ấy.

2 tiếng sau, 2 vợ chồng trẻ bị tra tấn xong, cộng thêm tiếng khóc đứa bé sơ sinh vang lên, người vợ trẻ cố gắng gành lại đưa con, nhưng bị bọn chúng đẩy lên giường và làm những hành vi không còn lương tâm.

– Các người thả vợ tôi ra, thả cô ấy ra...

Hapless túm tóc anh Hoàng Hưng, đập mạnh đầu anh xuống nền nhà một cách tàn bạo. Dù bị thương nặng, anh vẫn cố gắng lê người đến bên giường, nơi người vợ đang bị hành hạ. Cô đã chống cự suốt 2 ngày qua, nhưng giờ kiệt sức hoàn toàn, máu bắt đầu rỉ xuống từng giọt phía dưới.

Chân tay anh cũng không còn lành lặn, bị hắn ta đập nát bét, nhưng vẫn cố gắng lê đến bên vợ, vì trong bụng đang có thai mới 4 tuần tuổi.

Hapless và Ngọc Bích đứng đó, hả hê. Dưới chân họ là đứa trẻ sơ sinh đã chết, con đầu lòng của anh. Chiếc áo nhỏ của bé thấm đẫm máu. Người vợ anh lúc này bị một kẻ to khỏe dùng búa đập hai nhát vào đầu, nhưng cô chưa chết ngay; chỉ còn thoi thóp, mắt mở trừng trong cơn đau tột cùng.

Tiếp đó, cô gái 16 tuổi rút dao ra. Những gì anh chứng kiến thật kinh hoàng, sự tàn nhẫn lạnh lẽo đến rợn người. Anh gào thét trong tuyệt vọng, nhưng Hapless giữ chặt, đôi mắt hắn ánh lên thứ khoái cảm bệnh hoạn trước cảnh tượng ấy.

Hắn gơi chiếc điện thoại lên ấn vào, trên màn dính máu hiển thị “đang thực hiện cuộc gọi Thái Nam”.

– Tiếc là không ai đến cứu 2 chúng mày nữa rồi, anh ta đã đi đến một nơi xa rồi.

Rồi hắn quay ra nói em gái mình.

– Ngọc Bích, cứ làm những gì em thích đi. Còn thằng này, để anh lo. Phải làm cho đẹp, để bọn cớm nhìn vào cũng phải khen tác phẩm của chúng ta.

– Vâng ạ.

Rồi hắn lôi anh ta vào phòng tắm. Anh ta vùng vẫy chống cự, nhưng cuối cùng bị đâm nhiều nhát, gần như không còn cơ hội sống sót. Sau khi xong việc, bọn chúng lau dọn hiện trường tỉ mỉ, sạch sẽ đến đáng sợ, trước khi cố tình làm căn phòng trọ bừa bộn lại lần thứ hai để đánh lạc hướng điều tra.

Hiện tại...
Phòng phỏng vấn.
17 giờ 30 phút chiều, ngày 16 tháng 5 năm 2018.

– Cán bộ à, những gì tôi biết thì tôi đã nói hết rồi. Cán bộ còn chưa cho tôi về là sao?

Giọng ông khàn, chậm rãi, cố giữ vẻ bình thản. Bàn tay đặt trên đùi khẽ run, nhưng mắt vẫn hướng lên, thách thức.

“Ông Phạm Nhật Tân (41 tuổi)
Chủ khu trọ phường Tân Trọng.
Từng có tiền án tiền sự về tội cố ý gây thương tích năm 2010.”

Hai đồng chí công an tỏ vẻ không quan tâm, cùng thở ra nặng nề. Người mang cấp bậc trung úy mở lời, giọng đều và lạnh:

– Theo như tôi đọc lại lời khai của ông từ đầu đến giờ, ông đã thay đổi quá nhiều nội dung trong lời khai.

Người đàn ông vẫn ngồi thẳng lưng, nét mặt không hề dao động. Chỉ có khóe miệng giật nhẹ như đang nén cười. Đăng Khoa nhìn ông ta chằm chằm, rồi nói tiếp, giọng thấp hơn, sắc hơn:

– Rốt cuộc, lần cuối ông gặp nạn nhân là vào ba ngày trước? Nhưng theo tôi hỏi thăm xung quanh, người ta nói ông gặp họ lần cuối cách đây đã một tháng. Từ thời điểm đó, không còn ai đến thuê thêm phòng trọ nữa, đúng chứ?

Ông Tân nhếch môi cười, giọng kéo dài:

– Cán bộ nghi ngờ hơi quá rồi đó. Các căn phòng trọ cho thuê trước một tháng là chuyện bình thường, người ta đặt sẵn cả rồi, lên tôi ngừng cho thuê phòng. Cán bộ nếu còn nghi thì cứ kiểm tra thoải mái.

Tôi không che giấu tội phạm, cũng chẳng bao che cho ai cả. Dù sao đi nữa, tôi cũng vừa mới ra tù, mở dãy trọ chưa đầy hai tháng để làm ăn, thế mà lại gặp chuyện xui xẻo như thế này.

Nụ cười của ông ta nhạt nhẽo, lộ rõ sự phòng bị. Trước mặt, trung úy Đăng Khoa giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh nhìn đã xuất hiện sự cảnh giác.

Còn Mạnh Tiến, đứng bên cửa kính, nhận ra ngay sự giả tạo trong thái độ của ông Tân, kiểu bình thản gượng ép mà chỉ những kẻ từng quen đối mặt với qđiều tra viên mới có. Anh liếc lại hồ sơ: tội “cố ý gây thương tích” năm 2010, có liên quan đến va chạm giao thông. Không có gì đáng chú ý, không có mối liên hệ trực tiếp với tổ chức “City”. Nhưng thái độ ấy, nói lên quá nhiều điều.

Mạnh Tiến đứng dậy, đẩy cánh cửa bước vào phòng phỏng vấn. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, tách biệt hoàn toàn âm thanh bên ngoài phòng đám sát.

Đăng Khoa cùng điều tra viên ngồi cạnh khẽ quay ra, khi nhìn thấy đội trưởng bước vào nói nhỏ, ánh mắt vẫn không rời người đàn ông đối diện:

– Đồng chí Dũng, cậu có thể ra ngoài pha giúp tôi cốc cà phê được không?

Dũng đứng dậy, chỉnh lại mũ kêpi, đáp gọn:

– Được ạ, đội trưởng.

Khi cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng trở lên ngột ngạt. Mạnh Tiến ngồi xuống, hai tay đan lại trước mặt, ánh nhìn bình tĩnh nhưng sắc như dao. Ông Tân liếc nhanh rồi tránh đi, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán.

Giọng Mạnh Tiến vang lên trầm, chậm và chắc:

– Tôi muốn nghe lại trình bày của ông, trước và sau khi phát hiện ra nạn nhân. Hoặc lần cuối cùng ông gặp họ, là khi nào?

Bên ngoài phòng phỏng vấn, Dũng pha cà phê gói, khuấy nước sôi trong cốc, mùi cà phê thoang thoảng lan ra khắp phòng. Trong khi chờ, anh vừa nhắn tin trên điện thoại: “Ngốc thật, tại sao lại để có nhân chứng.” Không khí phòng nhỏ trở nên căng thẳng, hơi ấm từ cốc cà phê, mùi thơm lan tỏa.

Ngay lập tức, Hapless nhắn tin “Chú yên tâm đi, ông chủ trọ không dám khai đâu.” Hắn mỉm cười nhạt, cảm giác hài lòng len lên vì nắm chắc tình thế, như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Dũng khó chịu, trả lời ngắn gọn. “Gây chuyện ít thôi. Bảo Ngọc Bích lo học hành giỏi hóa dược đi. Sau này ra trường, điều lại chế lại chất gây ảo giác cho hoàn thiện, Lần trước thử trên thằng Thái Nam có hiệu quả, nhưng kèm theo tác dụng phụ nặng: nó bị sốc phản vệ trên đường đi cấp cứu.

Khám nghiệm tử thi và xét nghiệm độc chất không ghi nhận dấu hiệu sốc thuốc; nguyên nhân tử vong cuối cùng được xác định là vết thương ngoài và suy đa cơ quan.

Dũng nói xong, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt, nhưng từng chi tiết vụ việc, anh ta ghi nhớ lại một cách lạnh lùng.

Hapless lúc này cong môi “Quả nhiên, gần như hoàn thiện một nữa rồi.

Dũng trả lời lại “ Ừ, dùng để tra tấn những kẻ phản bội hoặc là những tên nghi ngờ là công an chìm.”

Hapless lúc này phấn khích và uống rượu vang như ăn mừng, hắn này tiếp. “Chú à, bao giờ mới hành động bắt Kim Nương, cháu rất muốn gặp lại món đồ chơi đó. “

Dũng thở dài “ Mày lại lên cơn rồi, vừa hại nhân chứng thứ hai xong, trong số 6 cô, giờ chỉ còn 5.”

Hắn ta cười “Tất cả bọn họ đều là tác phẩm nghệ thuật của cháu, độc quyền nhất cái thành phố này.

Sau khi nhắn tin xong cho Hapless, Dũng cất điện thoại vào túi quần, cầm hai cốc cà phê bước vào phòng phỏng vấn. Anh điềm tĩnh, như thể đây chỉ là công việc thường nhật, một phần tất yếu trong ngày của một điều tra viên tại Công an thành phố H.

★★★

9 giờ 30 sáng, ngày 17 tháng 5 năm 2018
Tại trung tâm huấn luyện đặc nhiệm số 2, phòng tập.

Dũng đến thăm Hải Phương, nhưng không ngờ mình lại trở thành người trợ giảng, đứng cạnh nhóm học viên. Đây cũng là lợi thế, anh có thể quan sát và kiểm tra xem cô ta còn nhớ những gì từng xảy ra năm xưa hay không.

Nhưng khi ánh mắt Dũng dừng lại trên bàn tập, anh sững lại. Trong đầu anh vang lên suy nghĩ: Tại sao Hải Phương lại được tiếp xúc với khẩu K54 sớm vậy? Xung quanh không ai được phép bắn thử khẩu súng này. Chỉ cần một sơ suất thôi, có thể gây nguy hiểm cho chính cô ta và những người khác.

Ánh sáng trắng lạnh của khu vực huấn luyện bắn tốc độ chói chang. Kim Nương (lúc này là Hải Phương đang cố gắng giữ quyền kiểm soát) đứng thẳng trước mục tiêu, tay cầm lên và siết chặt khẩu súng huấn luyện, một phiên bản nhẹ hơn của khẩu K54 cũ. Mồ hôi rịn ra dưới lớp mũ bảo hiểm.

– Phương thức: Phản ứng nhanh trong 3 giây! Mục tiêu: Triệt tiêu mối đe dọa trực diện!

Tiếng còi của Trung tá Khang vang lên sắc lạnh.

Ngay lập tức, một mục tiêu hình nộm hung hãn bật ra từ góc khuất. Hải Phương đưa súng lên ngắm bắn, nhưng cả cơ thể cô bỗng cứng lại. Không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác lạnh buốt tột cùng đang lan khắp lồng ngực.

– Không. Không phải bây giờ Ciara.

Giọng của Keisha gầm lên trong đầu cô, Hải Phương và Kim Nương cố gắng bình tĩnh lại, nhưng không thể.

– Đừng để lộ ra!

Nhưng đã quá muộn. Khi ngón tay cô chạm vào cò súng, một xung động điện giật chạy dọc cánh tay. Cảm giác Kim loại lạnh lùa vào lòng bàn tay cô, không phải là khẩu súng huấn luyện, mà là một vật nặng hơn, cũ kỹ hơn.

Bỗng chốc, cả thế giới hiện đại biến mất.

Kim Nương cảm thấy mình không còn đứng trên sân tập. Cô nằm trên một chiếc bàn inox lạnh lẽo, mùi ê-te và máu khô xộc thẳng vào mũi. Đôi mắt mở trừng trừng trong ánh đèn phẫu thuật trắng xóa. Hơi thở "xì... xì..." đều đặn của máy thở vang vọng, nhưng trái tim cô đang đập trong một nhịp điệu xa lạ, yếu ớt.

Tít... Tít...

Tiếng máy theo dõi sinh hiệu, tiếng gọi Tít... Tít... kéo dài và vô tận.

– Đừng cố gắng ép tim nữa, con bé đó đã bị tôi bắn vào tim rồi.

Giọng nói ấy! Lạnh lùng, chế giễu, mang theo mùi của sự bệnh hoạn và thuốc lá đắt tiền. Kim Nương nhìn thấy khuôn mặt cười gằn của Hapless cúi xuống, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên, làm nổi bật vẻ độc ác.

Cô cảm nhận được một trọng lượng nặng nề đè lên lồng ngực. Máu ấm loang xuống vạt áo. Rồi, một cảm giác ấm áp, mạnh mẽ chạm vào cánh tay phải đang mềm nhũn. Một lời thì thầm:

"Cầm lấy bé con... nếu con còn sống thì tỉnh dậy và bảo vệ chính mình."

Khẩu K54! Tay ông Dương đã đẩy khẩu K54 vào lòng bàn tay cô, ngón tay cô co giật nhẹ. Đó không phải là Hải Phương hành động, không phải cô khi ấy. Đó là Amanda, nhân cách sinh tồn và chiến đấu được kích hoạt.

Phòng vệ!

Trong tích tắc, nỗi sợ hãi tan biến, chỉ còn phản xạ nhanh. Cô bóp cò.

ĐOÀNG!!!

Âm thanh chát chúa xé toạc không gian phòng mổ. Mùi thuốc súng nồng nặc. Cảm giác nóng rát, sự run rẩy khi viên đạn đi đúng hướng, ghim thẳng vào vai đối phương.

Tiếng động ấy kéo cô trở lại thực tại. Cô run tay, hơi thở hổn hển và lùi lại. Khẩu súng huấn luyện vẫn trên tay. Nhưng tiếng súng vừa rồi, hiện tại cô không hề bắn một phát nào. Xung quanh cô là các học viên và các trợ giảng, đang nhìn mình với vẻ lo lắng.

Trong đầu phát ra, giọng nói của Amanda cất lên một cách rõ ràng, lạnh lùng, và đầy giận dữ:

"Hắn ta. Kẻ đã lấy tim cô. Kẻ đã bắn chết ông Dương. Tên khốn đó là Tuấn mật danh thường gọi là Hapless."

Nhân cách Hải Phương đang sợ hãi, còn nhân cách gốc Kim Nương choáng váng. Còn nhân cách khác bắt đầu dao động, ngoại trừ 570 kẻ chống đối xã hội. Thân xác vẫn đứng im lặng và rồi khiến Dũng phải sững sờ trước mắt.

Các học viên và trợ giảng huấn luyện lo lắng sợ, Vì cô lúc này đang chĩa súng vào Dũng, một cảm giác lạnh gáy. Khiến các cấp lãnh đạo phía trên phải đứng bật dậy, bất ngờ không lườn trước được tình huống này. Còn trung tá Khang định tiến lên ngăn cản, tránh để sự việc đi quá giới hạn. Nhưng đội trưởng Chim Sẻ cản lại và nói nhỏ chỉ đủ cho Khang nghe thấy.

– Để tôi xử lý tình hình.

Chim Sẻ lúc này, không mặc cảnh phục thường ngày khi ở cơ quan công an, mà trên người đang mặc bộ đồ tác chiến màu đen, áo chống đạn, mũ chiến thuật và không thể thiếu khâu trang che mặt. Cánh tay phải là logo đội “Lac Hong Phantom Unit”, bên trái là ký hiệu nhóm máu, tên đội K75 và không có dán họ tên hoặc  biệt danh. Bên trên là quốc kỳ lá cờ Việt Nam.

Dũng, dù hoảng hồn, vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh của một điều tra viên bị tấn công bất ngờ. Hắn giơ hai tay lên và lùi lại, ánh mắt bình tĩnh. Điều mà anh ta bất ngờ nhất, người mang mật danh Chim Sẻ huyền thoại thật sự xuất hiện trước mắt, người mang tổ chức City muốn truy sát.

Ban đầu anh ta cứ nghĩ người lính đặc nhiệm này chỉ là một người lính cấp dưới thôi, nhưng mãi cho tới khi tiến đến, tất cả các trợ giảng hô lên thì mới biết.

– Nghiêm!

Tất cả họ nghiêm chỉnh, không chút nhúc nhích cho đến khi đội trưởng đội đặc nhiệm lên tiếng.

– Nghỉ!

Các trợ giảng huấn luyện và học viên mới được thả lỏng, đối với học viên mới thì đây là lần đầu tiên được thấy người mang tên mật danh Chim Sẻ huyền thoại băng xương, băng thịt chứ không phải là tin đồn cả đơn vị.

— Đội trưởng. Hình như cô ấy gặp vấn đề về tâm lý chua ổn định... đang chĩa súng vào tôi.

Kim Nương nhìn thẳng vào Dũng, cô biết rõ, anh ta không sợ cô “Mày là kẻ phản bội.”, lời không thốt ra, chỉ là áp lực vô hình mà cô gửi gắm.

Chia Sẻ bước đến. Ánh mắt anh lạnh lùng xuyên qua lớp khẩu trang, khóa chặt vào cô. Anh lướt qua Dũng, không nhìn hắn, hoàn toàn phớt lờ mối nguy hiểm mà Dũng đang gặp phải. Đây là một hành động chủ đích: Xác nhận Dũng có liên quan đến tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, cũng là để xác nhận rằng cháu gái đã thật sự nhớ ra.

Chim Sẻ đặt tay lên nòng súng của Kim Nương, bàn tay được bọc trong lớp găng chiến thuật. Nói nhẹ nhàng mà không gây kích động và phản ứng đối với 7 nhân cách.

— Bình tĩnh lại nào, cô gái.

Chim Sẻ nói, giọng thấp và chắc chắn, như một mật khẩu. Anh không cần ra lệnh bỏ súng xuống như nói với tội phạm, mà là ra lệnh cho nhân cách đang kích hoạt. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ tay “Cậu Mạnh Tiến”, ngón tay cô siết nhẹ. Đó là ám hiệu trả lời.

— Bình tĩnh lại nhé! Tôi không làm đau cô đâu.

Cô muốn nói gì đó, nhưng chỉ có tiếng rít nhỏ thoát ra. Chim Sẻ khẽ nghiêng đầu. Hành động đó đủ để ánh mắt của cô hiểu được. Anh biết cháu gái đang nói: “Cậu Năm, hắn ta là người của City.”

Bàn tay Chim Sẻ giả vờ dùng lực, nhẹ nhàng xoay nòng súng ra khỏi hướng Dũng. Anh để sự run rẩy của cô được kéo dài thêm một chút, nhằm tạo bằng chứng tâm lý.

— Đồng chí Hải Phương, thư giãn lại đi. Mọi thứ đã kết thúc.

Anh nói to, đủ cho Dũng và mọi người nghe thấy. Cụm từ "Mọi thứ đã kết thúc" không phải là về việc huấn luyện, mà là về sự cô đơn. Nó là lời trấn an ngầm:

“Con không còn một mình nữa. Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đối phó với tổ chức City và cả hắn ta.”

Cuối cùng, khẩu súng tuột khỏi tay cô. Đội trưởng Chim Sẻ đỡ lấy nó một cách điềm tĩnh, đặt gọn lên bàn. Anh quay sang Trung tá Khang, giọng dứt khoát:

— Yêu cầu đồng chí Khang đưa học viên này ra ngoài. Giám định tâm lý khẩn cấp và cách ly khỏi khóa huấn luyện.

Dũng thở phào nhẹ nhõm, ẩn sau vẻ lo lắng giả tạo. Hắn nghĩ: Kim Nương đã bị loại, mối nguy hiểm đã qua. Nhưng giọng tên đội trưởng này, khác xa đội trưởng hình sự Mạnh Tiến mà mình thường xuyên tiếp xúc ở cơ quan công an thành phố H.

Chim Sẻ liếc qua Dũng một lần cuối, rồi nhìn cô cháu gái. Anh nắm lấy vai như khống chế, nhưng thật ra là kéo Kim Nương ra khỏi tầm nhìn của Dũng, và khẽ thì thầm chỉ đủ cho cô nghe thấy:

— Kim Nương, con quay lại là cậu mừng rồi. Chào mừng con trở lại sau 5 năm.

Kim Nương khẽ gật đầu, theo Khang và Chim Sẻ bước đi. Cảnh tượng này đối với Dũng, chỉ là một học viên bị sang chấn tâm lý; nhưng đối với Chim Sẻ, đó là một ám hiệu và sự khởi đầu của một cuộc chiến ngầm sắp tới.

Ngoại truyện.

23giờ30 phút đêm, hành lang khu vực của giao viên và hậu cần.

– Cảm thấy sao thì mới trở về công an thành phố H?

– Còn thấy sao nữa, thằng Dũng nó có vấn đề từ lúc đội đặc nhiệm số 1 về. Tôi đang ngồi lau chùi súng thì cảm giác có người lên quay ra nhanh, khi thấy nó đứng đó rồi.

Đại Bàng thở dài, rồi hỏi Chim Sẻ.

– Cậu định tính sao?

“Phạm Việt Hoàng.
Cấp bậc: Trung Tá, lính bắn tỉa chính.
Mật danh: Đại Bàng.

Chim Sẻ lắc đầu, trước mắt anh là hơn 150 người đang chạy 3 vọng dưới sân xi măng, những tiếng hô vang vọng của những học viên đặc biệt được chọn lọc từ hon 6.000 học viên công an sắp ra trường và lính nghĩa vụ dự bị của lực lượng chuyên phòng chống tội phạm khủng bố và thực hiện nhiệm vụ xuyên quốc gia phối hợp các quốc gia biên giới.

– Trước mắt là cứ bảo cho Kim Nương và nhân chứng còn lại. Áp lực càng ngày càng đè nặng lên vai chúng nó ta, nhân chứng và một đồng chí Thái Nam hy sinh bất ngờ đến mức độ, chứng ta không kịp trở tay.

Đại Bàng vô vai Chim Sẻ như một lời động viên đội trưởng của mình. Anh biết áp lực của Chim Sẻ là rất lớn và phải đeo 2 lớp mặt nạ và phía sau là nguy hiểm có thể bị truy sát.

Tội phạm City đã hình thành từ lâu tại khu vực 1.8 sát biên giới VN, chúng nó đã hoạt động từ năm 2009 với tội ác cực kỳ tàn nhẫn bao gồm: Sản xuất ma túy, buôn bán chất cầm, vũ khí, chất nổ và buôn bán nội tạng người sống trong các khu tự trị K.S1 và K.S4. Ngoài ra còn liên quan đến lừa đảo trên không gian mạng.

Ngày 17 tháng 3 năm 2014, tất cả đồng loại pha hủy 4 khu vực sản xuất ma túy trong nước, bắt giữ hơi 30 người không rõ quốc lịch, 14 đối tượng có liên quan đến đường dây. Nhưng điều đáng buồn là một đồng chí đã hy sinh trong cuộc truy đuổi ‘Lâm Mèo Già' và một số khác bị thương.

23 giờ 50 phút đêm.
Phòng nghỉ của Đội trưởng, Trung tâm huấn luyện đặc nhiệm số 2.

Hành lang đã chìm vào yên lặng. Mạnh Tiến khẽ khàng mở cánh cửa phòng, để cơ thể trượt vào bên trong rồi nhẹ nhàng đóng lại. Tiếng "cạch" khô khốc của ổ khóa như một âm thanh tuyên bố. Chim Sẻ đã được tạm thời cởi bỏ.

Anh dựa người vào cánh cửa lạnh, thở ra một hơi dài, nặng nề, dường như muốn đẩy hết không khí căng thẳng, tích tụ cả ngày hôm nay, ra khỏi lồng ngực. Cơn ho khan lại kéo đến, rát buốt. Anh đưa tay lên, cố gắng nén lại, chỉ còn tiếng rít nhẹ lọt qua kẽ răng.

Điều đầu tiên anh làm là tháo chiếc mũ chiến thuật, mái tóc ngắn đã ẩm ướt vì mồ hôi lạnh. Anh gỡ chiếc khẩu trang đen, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt và căng thẳng mấy ngày qua.

Tiếp theo anh cẩn thận tháo chiếc áo chống đạn và dây đai chiến thuật. Khi những món đồ nặng trịch được đặt xuống ghế, tiếng "cạch" khô khan vang lên.

Ngay lập tức, vai và lưng anh như bị rút đi một sức nặng vô hình, nhưng thay vào đó là cảm giác đau nhói lan khắp cơ bắp. Cơ thể rã rời, yếu ớt của người vừa trải qua cơn sốt cao 1 ngày nay đã không còn đủ sức để che giấu sự kiệt sức.

Mạnh Tiến bước về phía bàn làm việc. Anh đưa tay day thái dương, nơi cơn đau đầu âm ỉ đã trở lại. Đặt tay lên trán mình. Hơi nóng hầm hập, ấm hơn nhiều so với bình thường. Cơn sốt đang quay lại. Cộng thêm công việc cường độ cao với sự dồn nén cảm xúc, khi đối diện với Dũng và nhìn thấy chấn thương tâm lý của Kim Nương quay lại, đã khiến hệ miễn dịch yếu ớt của anh bị phá vỡ.

Anh đi vào phòng tắm, bật nước lạnh, rửa mặt. Nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn, nhưng khi nhìn vào gương, thấy rõ hình ảnh một người đàn ông đang vượt qua giới hạn chịu đựng của cơ thể.

Quay lại phòng, anh mở ngăn kéo tủ y tế, lấy ra viên thuốc giảm đau và hạ sốt, uống vội vàng. Cơn ho khan lại kéo đến. Lần này, anh không nén được hoàn toàn. Anh ôm lấy ngực, ho nhẹ nhưng dài và dứt khoát, tiếng ho khô khốc len lỏi vào không gian tĩnh lặng.

Rồi ngồi xuống mép giường, ánh mắt hướng về tập hồ sơ trên bàn, nơi có hồ sơ của Kim Nương và báo cáo về Dũng. Anh biết rằng anh không được phép đổ gục lúc này.

“24 tiếng nữa, Dũng sẽ báo cáo Kim Nương đã bị loại. City sẽ hành động, không được phép để chúng tìm thấy con bé.”

Trong tâm trí anh, trách nhiệm nặng như khối chì, không chỉ chiến đấu chống lại tội phạm buôn người và ma túy, mà còn phải chiến đấu với cơn bệnh đang hành hạ cơ thể mình, chiến đấu với cả thời gian, và chiến đấu với chính nỗi lo sợ về nhân cách 570.

Mạnh Tiến nằm xuống, kéo chăn mỏng đắp lên người. Cảm giác nóng lạnh thất thường, lúc thì cảm thấy nóng rực vì sốt, lúc thì lạnh toát mồ hôi đến mức run người.

Anh nhắm mắt, cố gắng tìm kiếm giấc ngủ. Nhưng tâm trí anh vẫn tỉnh táo, cảnh giác. Giữa bóng tối, anh nghe thấy tiếng ho của chính mình, và xa xăm hơn là tiếng tích tắc đều đặn của đồng hồ.

Đó là tiếng đếm ngược. Của số phận, của cuộc chiến, và của sự hồi phục mong manh. Chim Sẻ đã trở về tổ, nhưng đôi cánh anh vẫn nặng trĩu.

★★★

01 giờ 00 phút rạng sáng, ngày 18 tháng 5 năm 2018.
Khu ký túc xá học viên, Trung tâm huấn luyện đặc nhiệm số 2.

Đúng 1 giờ sáng, một chiếc xe tải quân sự kín thùng, không có bất kỳ ký hiệu nào, lăn bánh vào phía sau dãy ký túc xá cũ. Ánh đèn pha mờ nhạt được che chắn chỉ đủ chiếu sáng khu vực trao trường.

Bên trong một sân cỏ nhân tạo, mười học viên được đặc cách đang đứng im lặng. Trong số đó có Hải Phương.

Trung tá Khang, trong bộ quân phục tác chiến không quân hàm, đứng trước họ. Gương mặt ông nghiêm nghị, ánh mắt không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

– Tất cả tập trung!

Giọng ông trầm và dứt khoát.

Trước mặt họ là mười chiếc balô quân tư trang loại lớn, màu xanh rêu, tiêu chuẩn của lực lượng đặc nhiệm.

– Đây là quân tư trang mới của các đồng chí. Yêu cầu chỉ mang những vật dụng cá nhân thiết yếu nhất, chỉ vai bộ quần áo thường, vật dụng vệ sinh hàng ngày và giấy tờ tùy thân. Tuyệt đối không được mang theo điện thoại di động, thiết bị điện tử, hoặc bất cứ vật gì có thể định vị.

Mỗi chiếc ba lô đã được chuẩn bị sẵn một bộ đồng phục huấn luyện không có số hiệu, dao đa năng, hộp sơ cứu cá nhân, và đặc biệt, một khẩu súng hơi huấn luyện đã được niêm phong. Khang ra lệnh:

– 5 phút để hoàn tất việc chuyển đồ.

Kim Nương, Phạm Ngọc Ánh, Lê Hồng Mai và những người khác nhanh chóng làm theo. Sự việc diễn ra quá đột ngột, khiến họ chỉ kịp cảm nhận một sự thay đổi lớn đang đến. Sau khi tất cả đã mang ba lô lên vai, Khang đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

– Đây là bước cuối cùng và quan trọng nhất. Để đảm bảo bí mật tuyệt đối, khu vực huấn luyện đặc nhiệm khóa nâng cao, hoàn thành chương trình huấn luyện phòng chống tội phạm xuyên quốc gia.

Một chiến sĩ đặc nhiệm khác, mặt cũng đã che kín, đưa đến một cuộn vải đen dày.

– Các đồng chí sẽ được bịt mắt. Đây là quy tắc không thể thương lượng. Hành trình tiếp theo của các đồng chí là vào Khu vực 2, nơi đào tạo riêng cho Lạc Hồng. Không ai được phép biết vị trí của nó.

Khang bắt đầu lần lượt bịt mắt từng người, dùng mảnh vải đen dày, gấp đôi lại, quấn chặt quanh đầu từng học viên. Việc này đảm bảo tầm nhìn bị loại bỏ hoàn toàn, ngay cả khi mở mắt cũng không thể thấy ánh sáng lọt qua.

Trung tá Khang khẽ chạm vào vai Kim Nương, dường như gửi gắm một thông điệp vô thanh:

– Hãy tự tin lên Bé Con.

Cô giật mình, sao trung tá Khang biết tên gọi lúc nhỏ của mình, chẳng lẽ trước đây có quen biết?

Khang nói, giọng anh cứng rắn, truyền sự uy nghiêm vào từng người lính trẻ thế hệ tương lai của Lạc Hồng.

– Trong suốt quá trình di chuyển, không ai được phép nói chuyện, cử động hoặc cố gắng gỡ bỏ miếng bịt mắt. Nếu vi phạm, các đồng chí sẽ bị loại ngay lập tức.

Mười học viên, giờ là mười bóng đen vô danh, đứng thành hàng. Với ba lô nặng trịch trên vai, họ hoàn toàn phụ thuộc vào sự hướng dẫn.

– Tiến lên! Nắm lấy vai người phía trước. Giữ khoảng cách một cánh tay. Bước chân nhẹ nhàng. Bên trái quay!

Họ được dẫn đi qua sân cỏ nhân tạo. Dưới sự hướng dẫn của trung tá Khang và các chiến sĩ đặc nhiệm khác, họ bước lên chiếc xe tải kín thùng. Mọi thứ diễn ra trong im lặng tuyệt đối. Họ chỉ nghe thấy tiếng lốp xe khi đã đóng lại và tiếng động cơ nổ máy, đều đặn, hòa lẫn vào tiếng tắc-tắc của đồng hồ đeo tay của trung tá Khang.

Chiếc xe tải bắt đầu lăn bánh, rời khỏi Trung tâm huấn luyện số 2, mang theo mười "hạt giống" vào một khu vực bí mật, nơi cuộc sống mới và thân phận Hải Phương của Kim Nương sẽ kết thúc. Amanda cùng nhân cách Keisha sẽ được huấn luyện nâng cao nghiệp vụ của Lạc Hồng.

“Từ giây phút đó, tôi không còn là nạn nhân của một vụ án buôn người và cũng chẳng phải là tội phạm được người đời đồn thổi nữa.

Xét ly lịch 3 đời cũng xong, nhưng trên hệ thống vẫn còn ghi rõ tôi từng có tiền án, tiền sự. Nhưng sau này sẽ bị xóa khỏi, vì đó được xem như là vụ án oan cho một cô gái 14 tuổi năm nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro