Chương 3
Chương 3.
Yuko ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Haruna không khỏi bật cười. –"Có cần phải làm quá lên như vậy không?"
-"Cô sợ cái gì chứ? Tôi với cô đều là con gái cả mà. Cô làm ơn giúp tôi đi. Tôi trở về nhà sẽ bị ép gã cho người khác đó. Tôi không muốn kết hôn với anh ta. Tôi biết cô là người tốt nên mới đưa tôi về nhà cô. Cô giúp tôi một lần này nữa cho trót lòng nhân từ đi mà."
-"..."
Có vẻ Haruna ở hiện tại đã bị bỏ bùa, khuôn mặt đã hơn nửa phần là mềm lòng, đồng ý rồi. Nụ cười trên môi Yuko lại càng đậm hơn.
-"Cô nghĩ xem nếu lấy một người mà mình không yêu thương sống với nhau sẽ hạnh phúc sao? Chẳng bằng khổ tâm cho đến chết."
Sau một hồi im lặng Haruna cũng lên tiếng -"Cô tránh được lúc này nhưng không tránh được suốt đời."
-"Tôi sẽ tự tìm cách, thời gian này tôi muốn giải tỏa, được lúc nào thì hay lúc đó... Không phải sao?"
Haruna gật đầu, một giây kế tiếp lại lắc đầu.
-"Làm sao tôi tin cô được? Nhỡ đâu cô lại là người xấu?"
Yuko lấy trong giỏ xách giấy chứng minh của mình đưa trước mặt cô.
-"Cô biết Oshima Yuko chứ?"
Haruna mở to mắt.
-"Là cô sao? Người kế thừa công ty O.Y."
Yuko nhướng mài, ngẩng cao đầu, đưa ánh nhìn đầy tự tin về phía Haruna.
-"Bây giờ thì cô tin tôi không phải người xấu rồi chứ?"
Suy nghĩ một chút Haruna trả lời.
-"Được, nhưng tôi chỉ cho cô ở đây trong vòng một tháng thôi. Hết một tháng cô phải lập tức rời khỏi đây."
Yuko nghe vậy, vô cùng cảm kích người trước mặt.
-"Được, cảm ơn cô."
...
...
-"Bây giờ thì cô với tôi đi làm đồ ăn sáng, giúp tôi thái thịt đi..." Không nghe đáp lại haruna nói tiếp –"Đồ ăn là thứ giúp chúng ta tồn tại, tốt nhất là không nên bỏ bữa."
-"Tôi..."
Haruna hướng vào bếp đi tới, cô đâu biết rằng trong lòng Yuko đang bất an cỡ nào, từ nhỏ đến lớn ngay cả rửa chén, giặt ủi đều là một tay người giúp việc giúp cô làm, thái thịt sao? Việc này phải làm thế nào đây?
Trong khi Haruna nêm gia vị thì Yuko kế bên đang chật vật cắt miếng thịt bò chết tiệt, lay hoay một hồi cũng cắt được nhưng là cắt vào chính ngón tay mình. Yuko la làng cầm ngón tay chạy quanh bếp, khiến Haruna giật mình quay lại thì nhìn thấy Yuko cầm chặt ngón tay ngồi xổm dưới nền một cách thảm thương.
-"Này... Chỉ có việc đơn giản vậy mà cô không làm được à."
-"....."
-"Giám đốc tương lai cái gì? Suy cho cùng chỉ là con ma men."
-"...."
Không nghe thấy tiếng giải thích hay cãi lại từ cô, Haruna cũng im bặt *Có phải là mình nói hơi quá lời rồi hay không?*
Haruna ngồi xuống, giọng nhỏ lại khi thấy người con gái kia là đang khóc.
-"Nè.. cô khóc sao?"
Yuko chính là đang khóc nhưng không phải là vì vết thương mà là khóc cho bản thân vô dụng, khóc cho cô chỉ được vẻ bề ngoài, khóc cho tâm hồn của cô.
Haruna dùng hai tay nâng nhẹ gương mặt của Yuko, đưa tay lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên má. Rồi kéo Yuko ngồi vào ghế sofa, dùng cử chỉ nhẹ nhàng tẩy trùng vết thương cho Yuko.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro