Câu Chuyện Thuở Xưa
Ngân Hạ sinh ra trong một gia đình mà nhìn từ ngoài vào, mọi thứ đều bình yên và trọn vẹn. Nhưng chỉ những ai sống trong ngôi nhà ấy mới thấu hiểu rằng, sự yên bình ấy chỉ là bề ngoài.
Cô là đứa con gái thứ hai, luôn đứng giữa hai người anh chị, trong một gia đình mà công bằng dường như chỉ là một khái niệm xa vời.
Mùa hè năm ấy, khi những cánh diều lướt qua bầu trời xanh thẳm, gia đình Ngân Hạ đã hy vọng mọi thứ sẽ khác đi. Tuy nhiên, chính vào lúc đó, một làn sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên trong gia đình cô.
Cha mẹ cô, bà Mai và ông Đức, yêu thương nhau nhưng lại không thể tìm được tiếng nói chung trong việc nuôi dạy con cái. Mọi thứ đều được chia đều, nhưng sự chia đều ấy không phải lúc nào cũng công bằng.
Chị Ngân Xuân, người chị cả của Ngân Hạ, là một cô gái giỏi giang. Từ nhỏ, cô đã thể hiện được khả năng học tập vượt trội. Cô luôn là niềm tự hào của cha mẹ, những kỳ vọng về chị chẳng bao giờ ngừng.
"Con gái lớn sẽ làm gương cho em."
Đó là câu nói của cha cô, ông Đức, mỗi khi bà Mai lo lắng về việc con cái có thể trở nên kiêu ngạo hay tự cao tự đại. Chị Ngân Xuân với những thành tích xuất sắc, chẳng bao giờ phải chịu áp lực. Cô chỉ cần học, chỉ cần làm theo những gì cha mẹ yêu cầu, và mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.
Em trai của Ngân Hạ, dù học hành không mấy xuất sắc, lại luôn được cha mẹ cưng chiều. Ông Đức và bà Mai luôn tìm lý do để bảo vệ và bao bọc cậu, vì cậu là con trai duy nhất trong gia đình.
Cậu được phép bỏ qua những quy định nghiêm ngặt mà chị Hạ phải tuân theo.
"Con trai là người nối dõi tông đường," ông Đức luôn nói vậy, với giọng điệu không thể tranh cãi.
Còn Ngân Hạ? Cô là đứa con gái thứ hai, không tài giỏi như chị, không được yêu thương như em trai. Cô phải luôn sống trong cái bóng của chị mình, phải luôn làm tất cả những gì mà cha mẹ yêu cầu.
Nhưng dù cô có làm gì đi nữa, cha mẹ cô vẫn không bao giờ thấy đủ. Cô không có được sự chú ý đặc biệt, cũng không có được những lời khen ngợi, hay những sự động viên như chị gái hay em trai.
Cô không dám phàn nàn, không dám nói ra, chỉ âm thầm làm mọi việc, chỉ mong sao gia đình cô sẽ hạnh phúc.
Mỗi ngày, Ngân Hạ đều dậy sớm, giúp mẹ làm việc nhà, chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, rồi sau đó đến trường. Cô luôn là người cuối cùng rời khỏi nhà, luôn là người làm tròn mọi trách nhiệm mà không ai nói ra.
Những buổi chiều, sau khi học xong, cô lại phải tiếp tục giúp đỡ mẹ trong việc ruộng vườn, hay thậm chí đi chợ mua sắm. Cuộc sống của cô cứ thế trôi qua, không có điểm dừng, không có niềm vui hay sự phấn khích nào.
Một buổi tối, khi cả gia đình đang quây quần bên mâm cơm, ông Đức lên tiếng:
"Chị Hạ đã giành được học bổng rồi, em trai cũng không tệ, cố gắng học hành nhé con." Ông nói, giọng tự hào.
Ngân Hạ ngẩng lên, nhìn chị ngồi bên cạnh, luôn được khen ngợi, luôn là tâm điểm của sự chú ý. Cô không biết phải nói gì, chỉ gật đầu như một phản xạ.
Chị Xuân cười tươi, nhìn về phía cha mẹ với ánh mắt hạnh phúc. Em trai cô cũng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt hờ hững. Nhưng Ngân Hạ không dám bộc lộ cảm xúc của mình. Cô chỉ biết im lặng, mỉm cười, và tiếp tục ăn.
"Con phải học giỏi như chị Hạ mới được."
Mẹ cô, bà Mai, dịu dàng nói, ánh mắt bà chỉ nhìn về phía chị Xuân, như thể những lời đó là dành riêng cho cô chị.
Ngân Hạ cảm thấy như mình đang bị lãng quên. Cô ăn nhanh, rồi lặng lẽ đứng dậy dọn dẹp bàn ăn. Cả gia đình, không ai hỏi cô cảm thấy thế nào, không ai nhận ra rằng cô chỉ là cái bóng trong ngôi nhà ấy.
"Công bằng" là điều mà cô chưa bao giờ hiểu rõ. Mọi người đều bảo nhau rằng gia đình cô rất công bằng, nhưng Ngân Hạ biết, công bằng không có nghĩa là chia đều.
Cô không thể nói ra, không thể trách móc cha mẹ. Cô yêu họ, nhưng không thể làm sao để họ hiểu được rằng trong mắt cô, họ đã không công bằng.
Mỗi ngày trôi qua, cô càng cảm thấy mình như một bóng ma trong ngôi nhà này. Cô không có gì là của riêng mình, không có thành tựu riêng biệt, cũng không có sự quan tâm đặc biệt.
Dù vậy, Ngân Hạ vẫn tiếp tục sống, tiếp tục làm mọi thứ vì gia đình, hy vọng một ngày nào đó, cha mẹ cô sẽ nhìn thấy cô, sẽ yêu thương cô như cách họ yêu thương chị Xuân và em trai.
Nhưng cái hy vọng ấy, càng ngày càng mờ nhạt, giống như một đốm sáng le lói trong đêm tối, dần dần bị nuốt chửng bởi những đêm dài tĩnh lặng.
Cô không biết rằng, cuộc đời cô sẽ tiếp tục trôi đi như thế, không có gì thay đổi. Mọi người trong gia đình vẫn tiếp tục cuộc sống của họ, còn Ngân Hạ, vẫn là người đứng giữa, không có sự quan tâm, không có sự yêu thương trọn vẹn.
Và cô, chỉ có thể chấp nhận nó như một phần của số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro