iii. Từ dạo ấy
Haruchiyo nắm lấy vạt áo người trước mặt một cách hờ hững, tựa như đang cố níu kéo lấy một ít tia hy vọng mỏng manh còn sót lại nhưng lại chẳng dám quá mạnh tay sợ rằng sẽ khiến những gì còn sót lại mãi mãi vụt tan.
"Có gì sao Sanzu?" Mikey quay đầu ra sau, nhìn người trước mặt. Gã có chút thắc mắc hỏi.
Chẳng còn tiếng Haru-chan thuở nào, cái tên 'Sanzu' bấy giờ sao lại thật xa lạ với em, Haruchiyo không muốn ai gọi mình bằng tên thật trừ gia đình và ngoại lệ duy nhất đời mình là gã ta ra. Ấy vậy mà chẳng biết từ khi nào, có lẽ là từ rất lâu về trước Mikey đã chẳng còn gọi em là Haruchiyo nữa mà thay vào đó là Sanzu, thật lạ mà cũng thật quen. Vẫn giọng điệu ấy, vẫn nụ cười cùng sự dịu dàng ấm áp mà gã ban phát xuống cho em, nhưng cớ sao trong Haruchiyo giờ đây chỉ còn nỗi tủi thân mệt nhoài khôn xiết chẳng tỏ.
Hôm nay, nhân một ngày tiết trời đầu xuân se se lạnh dưới tán cây anh đào buổi ban mai. Haruchiyo mặc trên người bộ quần áo mới đơn giản, chỉn chu lại bản thân thật đẹp trước gương em cùng gia đình mình vui vẻ qua nhà gã chơi. Nhưng tiếc thay, khi đến nơi rồi mới hay gã đã ra khỏi nhà từ sớm và đi chơi cùng đám bạn, đi cùng Touman của gã.
Haruchiyo đã ngồi ở đấy, tại cái hiên nhà quen thuộc, ngắm nhìn cái cây anh đào thân quen, ngẩn ngơ hồi tưởng về những ký ức vụn dại thuở nào, chốc chốc lại trầm mình cùng những suy nghĩ mông lung mơ hồ chẳng tỏ tường.
Em đã ngồi đây trong bao lâu rồi nhỉ? Haruchiyo không rõ, chỉ biết bản thân đã ngồi rất lâu rất lâu chỉ để đợi một người trở về, như một thói quen đã sớm xuất hiện từ lâu.
Có lẽ là từ vào ba năm trước, khi thảm cỏ xanh ban sơ đã chẳng còn xuất hiện bóng dáng hai đứa trẻ ngày nào, khi cành cây cao nơi gốc đồi xa xôi đã chẳng còn ai tựa vào thì cũng là lúc Haruchiyo nhỏ bé chôn mình trong mớ cảm xúc khó cất thành lời dành cho người bạn thân nối khố của mình.
Như viên kẹo ngọt giữa trời mùa hạ, tình của em êm đềm mà đằm thắm nó chẳng qua dạt dào sôi nổi cũng chẳng quá mơ hồ bí ẩn, mọi thứ vô cùng giản đơn và âm thầm. Từ từ tan chảy cùng cái nắng hè của ba năm trước.
Phải rồi, là vào ba năm trước.
Tình em lặng thầm gởi trao gã thoắt cái cũng đã đành đoạn ba năm trôi qua, em cũng đã đợi gã ba năm trong âm thầm mệt mỏi.
Còn gã, cũng chẳng biết là từ lúc nào những thứ khi xưa với gã bây giờ nhớ lại cũng chỉ là những điều nhảm nhí của tuổi trẻ ngây ngô chưa trải sự đời. Hoặc là gã vẫn còn cái gì đó cho Haruchiyo bé nhỏ, hoặc là không bởi lẽ cái thứ cảm xúc gã dành cho em sớm đã chẳng còn như khi hai đứa còn nhỏ. Mà những lời hứa hẹn ước ao đôi điều năm nào cũng sớm đã bị gã dần cho vào quên lãng.
Mikey vẫn là Mikey của năm xưa, vẫn là giọng nói ấy nụ cười ấy vẫn là cái sự trẻ con nghịch ngợm ấy. Chỉ tiếc rằng đã chẳng còn là vị vua cao cao tại thượng năm nào dưới tán cây anh đào xinh đẹp, và cũng chẳng còn là chiếc bồ công anh mang theo hoài bão ước mơ hòa chốn trời hạ năm nào của Haruchiyo mất rồi.
Sanzu vẫn là Sanzu của năm xưa, vẫn là sự dịu dàng thầm lặng trưởng thành thuở nào. Em vẫn là em, từ dáng vẻ đến cảm xúc, từ giọng nói đến nụ cườ hay cả ánh lục bảo trong veo, tất cả mọi thứ vốn chẳng đổi thay. Duy chỉ có cái tình dại khờ non nớt của em dành cho Manjirou sớm đã nở rộ đến nỗi chẳng thể che giấu thêm được nữa.
"Mày lại đi chơi sao?" Sanzu ngẩng đầu, e dè mà hỏi gã. Trong mắt ngập tràn sự mong chờ câu trả lời của gã.
"Phải." Gã gật đầu thản nhiên đáp, lặng người nghe câu trả lời của gã. Tia thất vọng cùng nét mặt buồn bã hiện lên trên gương mặt cậu thiếu niên tuổi mười lăm nhưng sớm đã bị em giấu đi nên gã vốn dĩ chẳng thấy được.
Haruchiyo đã ngồi đây đợi gã từ lâu rồi, khi biết gã về em vui lắm nhưng chỉ trong chốc lát vì Mikey về nhà lấy đồ bỏ quên. Chẳng vui vẻ được bao lâu, gã vừa vào nhà đã lướt ngang qua Sanzu chạy vụt lên lầu lấy đồ cứ như chỉ sợ bản thân sẽ chậm trễ dẫu chỉ là một giây phút ngắn ngủi cũng chẳng dám bỏ lỡ. Nở nụ cười gượng gạo đứng dưới phòng khách đợi gã, Mikey vui vẻ cầm theo món đồ để quên trên tay và lần này lại một lần nữa gã chạy vụt đi. May mắn làm sao, Haruchiyo lại nhanh hơn một bước đã kịp níu gã lại và bấy giờ Mikey mới biết hóa ra Sanzu đang ở nhà gã.
"Mày có muốn đi cùng không?" Chợt nhận ra bầu không khí trầm lắng ngột ngào đang bao trùm lấy hai đứa, gã ngỏ ý hỏi.
Sanzu nghe xong liền giật mình lắc đầu vội buông vạt áo gã ra, nắm chặt lấy chiếc hộp nhỏ trên tay mình âm thầm giấu nó ra sau lưng. Ngẩng đầu thấy dáng vẻ sốt sắng cứ mãi ngóng trông nơi cửa ra vào, em lắc đầu từ chối mỉm cười nhìn gã.
"Mày đi đi, tao qua để nói ngày mai đi học lại rồi. Mày nhớ chuẩn bị, kẻo đầu năm đã vắng hay..."
"Ừ ừ! Tao biết rồi, có Kenchin nhắc tao rồi mày không cần lo! Nếu mày không đi vậy tao đi nhé!" Chẳng đợi em nói xong gã đã gật đầu ậm ừ qua loa cho có lệ rồi quay lưng mang giày chạy biến vụt mất, bỏ lại Haruchiyo ngẩn ngơ dõi mắt theo bóng lưng gã khuất dần đi.
Đứng được hồi lâu, em cúi đầu mân mê hộp quà trên tay quay lại cái hiên nhà quen thuộc Sanzu lúi cúi dọn dẹp đồ đạc trong nhà. Gia đình Sano đã đi chơi cả rồi, họ đi chơi cùng gia đình em duy nhất chỉ có Haruchiyo ở nhà trông nom nhà cửa và đợi gã về mà thôi.
Ánh chiều cam buông rèm phủ khắp nơi Tokyo nhộn nhịp, ám lên căn nhà cổ kính cùng võ đường nhà Sano tạo nên một bầu không khí tĩnh mịch xen lẫn màu u buồn bao trùm lấy nơi đây. Tiếng lá cây xào xạc kêu lên từng hồi những khi từng đợt gió thoảng kéo qua, hòa cùng tiếng ve kêu râm ran ngoài bụi cỏ sau hiên nhà vắng vẻ, lắm lúc lại có tiếng kêu rao của những cô chú bán hàng giúp phần xua tan đi cái bầu không khí hiu quạnh nơi đây. Có lẽ là vì hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân nên xung quanh đây cũng chẳng có mấy người ở nhà, hầu hết đều đã ra ngoài chơi, cũng vì lẽ đó mà khắp cả khu phố chẳng có mấy nhà sáng đèn khiến cho bầu không khí quanh Haruchiyo ngập tràn một cảnh chiều xuân buồn man mác.
Em thắp đèn ở một số nơi nhưng chừa lại cho nơi đây một số chỗ u tối nhất định, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách cạnh bên là một vài cuốn sách cũ kỹ của ông Sano em chậm rãi lật từng trang sách mà đọc chúng. Tiếng bản nhạc phát ra từ chiếc máy phát nhạc đã cũ rè rè nhưng lại tạo cảm giác dễ chịu vô cùng. Sanzu ngồi đấy, một mình và lặng lẽ, âm thầm và cô đơn. Tựa như cả thế giới xô bồ ngoài kia sẽ mãi chẳng thể phá vỡ đi cái bầu không khí cô tịch này của em, của một mình Haruchiyo.
Cô đơn, em cũng quen rồi.
Tí tách! Tí tách! Tách... tách... tách! Ào!!!
Và cơn mưa rào mùa xuân kéo đến, em ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ chớp mắt một cái vậy mà đã mấy tiếng trôi qua, hiện tại đã là hơn sáu giờ tối. Chưa có ai về cả, Sanzu cũng chẳng biết khi nào mọi người về, có lẽ là khi cơn mưa này kết thúc.
Thả mình trôi cùng những dòng suy nghĩ vô vị, Haruchiyo cầm quyển sách trên tay siết chặt lấy chiếc chăn mỏng, như một chú mèo nhỏ chọn nơi ấm áp làm nơi cư ngụ em cuộn mình lại hai mắt nhắm nghiền dần thiếp đi lúc nào không hay.
Màn đêm phủ lấy nơi đây, ánh đèn vàng le lói hắt hiu khiến cho căn nhà rộng lớn bớt đi phần tĩnh mịch u uất mà vốn nó phải có. Bóng em cao gầy nhỏ bé sợ sệt nỗi cô đơn lạnh lẽo, cố giấu đi bao uất ức mệt mỏi mà vùi mình trong chiếc chăn lớn, giấu đi sự tủi thân mà vốn em đã quá quen trong cả ba năm qua.
Từ dạo ấy, em đã chẳng thể bên cạnh gã. Ngày gã quen họ, ngày ấy gã giới thiệu họ với em, ngày ấy gã cùng họ rời đi, từ ngày ấy, từ cái dạo ấy, Haruchiyo sớm đã biết bản thân đã chẳng còn thể sánh bước cùng gã nữa mất rồi. Ngày hôm ấy, trời không mưa cũng chẳng nắng, nó êm đềm lại dịu dàng thoáng qua, nhưng lòng em lại là một mớ hỗn độn rối bời khi cái cảm xúc sợ hãi, khi em chợt nhận ra bản thân bây giờ cũng chỉ còn là những điều đã cũ trong gã, thì em, chẳng thể ngừng thôi sợ hãi.
Từ cái dạo ấy.
Sực mình tỉnh giấc giữa giấc ngủ quên, em mơ màng gượng dậy dụi mắt vài lần để thôi cơn buồn ngủ. Ngước mắt nhìn đồng hồ đã bảy giờ hơn, lại nhìn ra ngoài hiên nhà mưa cũng đã tạnh, liếc mắt nhìn khắp gian nhà lớn vẫn chẳng có ai cả. Lười biếng vươn vai đứng dậy biết chắc rằng có lẽ sẽ rất lâu mọi người mới về nhà, em lặng lẽ dọn dẹp lại hết mọi thứ.
Bước những bước lên phòng gã, cầm trên tay là hộp quà mà em đã dành riêng cho Mikey. Lén lút như một tên trộm vì việc em vào phòng gã hiện tại là sai, Haruchiyo nhanh chóng tiến vào cẩn thận đặt gói quà màu hồng nhỏ vào hộc bàn của gã rồi quay lưng vội vã e dè mà rời đi.
Rùng mình một cái vì cái tiết trời se lạnh sau cơn mưa, em kéo cửa chỉnh lại chiếc áo dạ cầm trên tay là một túi giấy đựng đồ chậm rãi cất bước rời khỏi nhà Sano.
Mọi thứ đều thật âm thầm, thật lặng lẽ và cũng thật cô đơn.
...
"Ể? Mikey? Con vừa đi đâu về à?" Sakurako nhìn cậu con trai thứ của mình đang loay hoay trước cửa nhà, phía sau bà là những người khác ngạc nhiên hỏi.
"A, mọi người!" Mỉm cười vui vẻ khi thấy mẹ, gã hớn hở chạy đến chỗ mẹ mình khịt mũi một cái.
"Sao em lại ở ngoài đây?" Shinichiro cau mày hỏi, anh đánh mắt nhìn gã từ trên xuống dưới dẫu biết chắc đáp án việc gã đã đi chơi nhưng anh cũng muốn hỏi lại một lần cho rõ.
"Em đi chơi, để quên chìa khóa. Đang không biết làm sao thì mọi người về rồi. May ghê." Mikey cười híp mắt vui vẻ đáp.
"Haruchiyo đâu?" Takeomi gạt gã sang một bên đi về phía cửa nhà Sano cầm chìa khóa của thằng bạn thuần thục mở khóa.
"Hả? Em không biết. Lúc trưa em có gặp Sanzu rồi sau đó đi chơi luôn, hình như nó ở nhà." Gã vừa vào nhà, theo sau là những người khác kêu lên mấy tiếng vô tội.
"..."
"Con dám để thằng bé ở nhà một mình sao Manjirou???" Bà Sakurako quát lớn, gằn giọng dáng vẻ đầy giận dữ nhìn con trai mình.
"Có sao hả mẹ? Sanzu cũng lớn rồi, nó tự lo cho mình được mà."
"Nhưng năm nào..." Ema chưa kịp nói xong đã bị một bàn tay khác nắm lại, Izana lắc đầu nhìn cô bé ra hiệu.
"Thôi được rồi mẹ. Cứ mặc kệ cái thằng lùn mã tử này đi, sớm muộn nó cũng sẽ hối hận thôi. Takeomi, Senju hai người mang đồ về cho Chiyo-chan ăn đi, chắc em ấy chưa ăn gì đâu. Có lẽ đợi lâu nên về mất rồi." Izana nói, mắt thấy Mikey vẫn dửng dưng như thế hắn bất lực thở dài.
"Ừ, thôi được rồi."
Takeomi chẳng bận so đo với đồ ngốc này làm gì, đối với lão nếu gã cứ làm như thế với Haruchiyo bé bỏng thì lão càng vui. Em trai lão chăm sóc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa từ bé, sao lại giao cho một tên như gã được chứ? Takeomi cùng Senju cúi người chào gia đình Sano rồi rời đi, Mikey cũng chẳng bận tâm đến những lời Ema hay Izana nói mà vui vẻ đi tắm và ăn cơm.
Từ dạo ấy...
just a little girl
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro