Chương 4: Quyết định của tôi là thế đấy
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm...
Chiếc xe buýt vẫn đang băng băng trên đường, không rõ đã đi đến vùng ngoại ô từ lúc nào. Một rặng núi dài hiện ra hai bên đường, tiếng động cơ to đến nỗi phá tan giấc ngủ của một bầy chim, chúng cuống cuồng bay ra khỏi cái cây, kêu nháo nhác như để chửi bới kẻ đã xâm phạm thế giới yên tĩnh của chúng.
Chiếc xe từ lúc tôi lên đến giờ đã nhận thêm ba hành khách khác, họ đều có cho mình những tấm thẻ đen giống với cái của Huyền Anh.
Ngày hôm nay kết thúc với quá nhiều chuyện xảy đến với tôi. Đầu óc tôi đang phải cố căng ra để sắp xếp lại chúng.
Đầu tiên là vì đi làm về trễ nên tôi đã không bắt được chuyến xe buýt thường ngày để về nhà. Đáng nhẽ tôi phải đi xe ôm về nhưng tôi lại chọn lên cái chuyến xe buýt đầy nỗi ám ảnh này chỉ vì muốn làm quen với Đổng Huyền Anh.
Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, hóa ra đây không phải là một chuyến xe buýt bình thường mà là chuyến xe để chở những người tham gia chương trình Mãng Xà nào đó đi tới một chiều không gian khác.
Mọi thứ trên chiếc xe này như thể thuộc về thế giới khác vậy, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Người mà tôi có ý định tán tỉnh cũng vậy, cô ấy lại chính là dòng dõi của Phù Đổng Thiên Vương. Qua giọng điệu ấy và cái bầu không khí trên xe thì có vẻ như mọi lời cô ấy nói đều là sự thật.
Ồ... Hậu duệ của Thánh Gióng à...
"Nghĩa là cô có thể ăn như núi lở luôn à?"
Tôi đang lo về việc sẽ phải trả lời câu hỏi: "Cậu lấy gì để nuôi con gái tôi?" như thế nào. Rõ ràng là không thể nuôi nổi với cái sức ăn ấy.
"Gì? Oai phong lẫm liệt, sức địch vạn người, cưỡi ngựa sắt phun ra lửa, một mình đánh tan giặc ngoại xâm và thứ duy nhất anh nghĩ tới khi nhắc đến Thánh Gióng là ăn nhiều à?"
Huyền Anh nói với một bên chân mày đang giật giật.
"Tất nhiên là tôi nhớ mấy cái đó chứ. Tôi còn nhớ rằng mẹ của Thánh Gióng là một người phụ nữ đã ngoài 60 tuổi, khi đi làm nương thấy cái gì đó rất là to nên đã "ướm thử". Kết quả là về nhà thì mang thai Th..."
"Nguyễn Thành Công..." Đổng Huyền Anh lăm le nắm đấm nhìn tôi. "Đã không nhớ rõ thì đừng có kể nửa vời như thế, anh đang biến nó thành một một câu chuyện tệ hại đấy. Tin tôi đi, tôi có thể đấm rụng hết ba chục cái răng sữa của anh, sau đó đổ bơ, phô mai vào và lắc cho chúng nhảy tung tăng trong miệng anh như làm bỏng ngô đấy."
Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy "chuột" của cô ấy lộ ra khỏi tay áo... Lúc này tôi mới hiểu ra ý nghĩa của câu: "Im lặng là vàng."
Nhận ra được mối nguy hiểm ngay trước mắt, tôi co rúm người và nép sang một bên. Có lẽ tôi sẽ cần suy nghĩ lại về ý định cưới Huyền Anh làm vợ.
Thật đáng rùng mình khi tưởng tượng ra cái viễn cảnh rửa bát bẩn hay là quên bật nút nồi cơm mà phải trở thành một cái bao cát cho cô ấy đấm.
"Được... được rồi... bình tĩnh nhé... Có... có lẽ chúng ta nên nói luôn về chủ đề chính. Thế tôi phải rời khỏi chỗ này kiểu gì?"
Huyền Anh thu tay lại và trở về với dáng vẻ thanh lịch của một tiểu thư.
"Tôi đâu có nói là giúp anh rời khỏi đây. Tôi chỉ nói là sẽ giúp anh sống sót. Thực tế là, chẳng có cách nào để rời khỏi đây được."
"Hả? Vậy còn chuyện đi học của tôi thì sao? Còn công việc và cuộc sống của tôi nữa."
"Quên chúng đi được rồi. Tôi sẽ nhờ người khác thu xếp những chuyện đó cho anh. Một phần cũng vì tôi mà anh vướng phải rắc rối này..."
"Vậy tôi không thể trở về được nữa sao?"
"Có thể sau khi tới Cõi Chết, tôi sẽ tùy cơ ứng biến để đưa anh trở về. Nhưng cũng sẽ mất một khoảng thời gian đấy. Đồng ý chứ?"
"Đành vậy. Cảm ơn cô vì những gì đã làm cho tôi."
"Tôi chỉ thắc mắc một điều... Điều này khiến tôi nghĩ rằng anh cũng là người tham gia chương trình Mãng Xà nên đã không cản anh lên chuyến xe ấy."
Huyền Anh nói với vẻ băn khoăn, nhìn tôi dò xét gì đó.
"Chuyện, chuyện gì vậy?" Tôi cảm thấy ngượng ngùng với ánh nhìn này. Đây là lần đầu tiên có một cô gái nhìn tôi như vậy.
"Tôi cảm nhận được Thánh tính trong người anh." Huyền Anh nghiêm nghị nói.
"Không thể nào..."
Không thể nào có chuyện đó được. Từ đầu tới chân của tôi hoàn toàn là một người bình thường và chẳng có lấy một tố chất nào của một vị anh hùng hào kiệt nào hết.
"Cô đang đùa đúng không?" Tôi hỏi lại. Mọi chuyện khác thì tôi có thể tin Huyền Anh, nhưng chuyện này thì vô lý hết sức.
"Tôi không đùa. Vì là con nhà nòi nên tôi có khả năng cảm nhận được Thánh tính từ người khác. Tôi cũng có chút nghi ngờ về điều đó vì cái điệu bộ của anh trông thiểu năng không thể tả được. Nhưng có một sự thật là chỉ có những người có Thánh tính thì mới có thể thấy chiếc xe buýt này. Nó đã được yểm một loại kết giới để người bình thường không nhìn thấy được."
"Này... Thật sao... Hoặc có thể tôi là con Rồng cháu Tiên nên có Thánh tính gì đó cũng là điều dễ hiểu..."
"Vậy thì anh nhầm rồi, Lạc Long Quân vốn không phải thủy tổ của người Việt. Để tôi kể cho anh biết một sự thật. Lạc Long Quân là con trai của thủ lĩnh của Lĩnh Nam, Kinh Dương Vương. Ngoài ra còn được thừa hưởng dòng máu rồng từ mẹ là Long nữ. Vì có công dạy người dân học cách trồng trọt, chăn nuôi, lại giúp người dân đánh đuổi nhiều quái vật lộng hành nên được người dân tôn sùng và gọi cha. Âu Cơ, vợ của Lạc Long Quân vì thế cũng được coi là mẹ. Thực tế, dòng dõi Lạc Long Quân không nhiều như vậy và thậm chí còn rất hiếm thời nay."
Chỉ khi tiếp thu những kiến thức này, tôi mới cảm thấy tầm hiểu biết của mình chỉ như một giọt nước ở đại dương vậy.
Nhưng nghĩ về việc tôi có Thánh tính trong người... Điều này là thật thì chẳng phải rất tuyệt sao? Tôi là dòng dõi của ai nhỉ? Yết Kiêu, Hưng Đạo Vương, Ngô Quyền hay Quang Trung? Chà, nghĩ về điều này khiến tôi cảm thấy thật phấn khích.
Lâu nay tôi luôn tự cho mình là một kẻ bất tài, việc đỗ được vào một trường đại học đã giúp tôi tự hào về mình được một chút. Nhưng thời gian tự hào ấy không kéo dài được bao lâu khi số tín chỉ nợ vẫn tăng đều. Dù vậy, tôi vẫn cố theo học vì nếu bỏ ngang, tôi sẽ quay lại với cái cảm giác thảm hại chứ chẳng thể nào trở thành tỷ phú được.
Nhưng sự thật là...
Tôi đã kiệt sức cho cái cuộc sống như vậy rồi.
Tôi muốn thoát khỏi nó...
"Tôi muốn... tham gia chương trình Mãng Xà đó." Tôi đột nhiên nghĩ đến điều này và nó bật ra khỏi miệng lúc nào không hay.
"Hả? Cái gì?" Huyền Anh ghé sát tai lại.
"Tôi nói là tôi muốn tham gia chương trình Mãng Xà đó."
"Anh bị ngu chắc? Anh không biết rằng nó rất nguy hiểm à?"
"Tôi không biết nữa... Nhưng tôi muốn tham gia."
Huyền Anh làm một bộ dạng ngơ ngác, sau một hồi cô ấy nói:
"Anh biết không? Nếu tôi viết một bài văn miêu tả anh, tôi sẽ mở đầu bằng câu: "Trong tất cả những loại ngu, em thấy Nguyễn Thành Công là ngu nhất." Sao anh có thể nảy ra được cái ý tưởng ấy nhỉ?"
Tôi cũng thấy mình ngu thật. Nhưng lúc này, nó đã là thứ duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới lúc này.
"Nói như vậy nghĩa là cô có thể giúp tôi tham gia đúng không?"
"Thì đúng... nhưng..." Huyền Anh ngập ngừng.
Tôi hiểu được sự lo ngại của cô ấy. Chương trình nguy hiểm này không phải là chỗ cho một tay nghiệp dư như tôi có thể nhúng vào.
"Thế thì không cần dài dòng. Tôi nhắc lại lần nữa cho cô hiểu. Tôi sẽ tham gia chương trình ấy. Không phải điều này là tốt cho cô sao. Vừa không phải lo lắng gì về chuyện đưa tôi trở về, vừa có thêm đồng minh trong vụ này."
Nói đến đây, Huyền Anh có vẻ hiểu ra điều gì đó, cô thở dài một tiếng và đáp lại:
"Hiểu rồi. Tôi sẽ giúp anh có một cái thẻ đen."
Để thể hiện cho sự hợp tác lần này, chúng tôi đã bắt tay nhau dưới ánh đèn mờ của chiếc xe buýt.
Chiếc xe buýt đi tới một ngã rẽ, nó biết đích đến của mình. Còn tôi thì vẫn đang lòng vòng trên con đường tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời mình.
Còn tiếp
Nếu thấy hay, hãy vote và follow để tiếp thêm động lực cho mình nhé.
Mọi vote và follow từ các bạn rất có ý nghĩa với mình lúc này.
Liên hệ:
Instagram: tieu.phung.tien
Fb: https://www.facebook.com/tieu.phung.tien.99
Twitter: tieu_phung_tien
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro