Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 24 - 25

Chương 24

"Ai— Hậu sinh sao lại chỉ có mình ngươi." Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe người thợ săn này nói ra ngôn ngữ mà cậu hoàn toàn không hiểu, Thước Nhạc vẫn không yên lòng. Một mình tới dị thế, lại ở nơi xa lạ nghe thấy ngôn ngữ xa lạ, tâm lý sẽ không vững vàng. May mà vẻ mặt thợ săn rất hữu hảo, mà bề ngoài hắn cũng rất giản dị, hẳn là dễ tiếp xúc.

"Xin chào." Thước Nhạc mỉm cười, nghĩ rằng sớm biết phải tới đây đã học nói chuyện với Sâm Ba rồi.

Thợ săn kia nghe cậu nói chuyện thì hơi ngạc nhiên, vẻ mặt tựa hồ trở nên cẩn thận hơn, tựa hồ còn mang theo chút cung kính, "Ngài là tu sĩ? Từ Thánh Thành đến?"

Bởi vì tốc độ nói chuyện của thợ săn rất chậm, hơn nữa giọng nói dường như cũng thay đổi, nhưng Thước Nhạc vẫn nghe hiểu được đại khái nội dung. Tu sĩ gì cơ, Thánh Thành gì nữa, điều này khiến cậu rất ngạc nhiên, "Không phải, đây là nơi nào, thúc có thể hiểu lời ta nói sao?"

Thợ săn nhíu mày, một lúc sau nói "Nơi này là rừng của Yến Sơn, hậu sinh, ngươi lạc đường? Sao lại ở đây?" Tốc độ nói chuyện càng thêm chậm khiến cậu cơ bản hiểu được, có hơi giống như tiếng địa phương, dày đặc khẩu âm địa phương. Có lẽ nơi này có liên quan đến Địa Cầu.

Cậu khẽ gật đầu, "Đại thúc, ta lạc đường, đại thúc có thể dẫn ta tới thôn xóm gần đây không?"

Thợ săn kia thả lỏng rất nhiều, khẽ gật đầu, rất nhiệt tình nói, "Được, ta mang ngươi ra ngoài. Cách nơi này không xa chính là thôn chúng ta."

Thước Nhạc cũng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất hiện tại đã có nơi đặt chân, vậy cũng có thể nghĩ xem sau này nên làm gì.

Thông qua nói chuyện, Thước Nhạc biết đại thúc gọi Lan Kiều, là thợ săn gần đây; thôn bọn họ rất gần rừng nhưng bởi trong rừng rất nguy hiểm nên rất ít thợ săn vào đây. Lan Kiều rất tò mò về cách ăn mặc cùng kiểu tóc của Thước Nhạc nhưng trên Đại Lục có quá nhiều tu sĩ, tạo hình cũng thiên kỳ bách quái nên cũng không nghi ngờ gì. Nhưng nhìn vẻ ngoài và bàn tay của Thước Nhạc thì cũng không phải người thường, hơn nữa có thể đi lại trong rừng này thì cũng không phải người thường được.

Thước Nhạc đi với Lan Kiều hơn hai giờ thì đến thôn trang gần khu rừng, nhìn thấy thôn trang này, Thước Nhạc lại có được cảm giác như đã quay lại Địa Cầu vậy. Nơi này vẫn cây xanh đá trắng như vậy, cũng không có điều gì đặc biệt, nhưng có thể tùy ý thấy được những loài gia cầm màu lam, lục, vàng khiến cho cậu tưởng như mình đang bước vào thế giới cổ tích. Loại heo con tròn vo màu da cam này đặc biệt đáng yêu, thật rất muốn chờ đến khi không gian có thể sử dụng sẽ bắt chút động vật, gia cầm vào đó, đám nhỏ trong nhà nhất định sẽ rất thích.

Bởi vì có người lạ đến, mọi người đang nghỉ ngơi bên cạnh giếng đều đi tới, mấy người già đức cao vọng trọng cũng hỏi Lan Kiều vài câu, Thước Nhạc nghe không hiểu, chỉ có thể cười nhìn mọi người. Nghe xong Lan Kiều và mẫy người già nói chuyện, cậu càng thêm hoài nghi thế giới này hẳn có liên quan gì đó với Địa Cầu. Họ nói chuyện tuy rằng không thể hiểu nhưng lại ngẫu nhiên có vài câu có thể hiểu được, thật giống như nghe ngôn ngữ địa phương rất khó hiểu nào đó. Hơn nữa, trước đó Lan Kiều đã nói với cậu vài câu kia, có lẽ nơi gọi Thánh Thành kia có cách nói chuyện giống với ngôn ngữ nơi cậu ở chăng? Có lẽ cậu nên đến đó thử xem sao.

Đi theo Lan Kiều vào đầu thôn phía đông, nơi ở của Lan Kiều đại thúc khá tốt, nhà ngói ba gian, sân rất rộng, đầy đủ phòng ở, trong sân còn phơi chút da thú ngũ sắc vừa mới lọc ra.

Nhà Lan Kiều đại thúc có tất cả năm người, lão bà hắn là nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất e thẹn, vừa thấy có người đến đã kéo cô con gái nhỏ đi vào trong phòng. Còn hai người con trai thì đứa lớn hẳn đã mười lăm, mười sáu tuổi, đứa nhỏ thì mới mười tuổi, đoán rằng thế giới này rất sớm kết hôn sinh con.

"Hậu sinh, đây là của con ta, ngươi thay tạm. Không phải đồ tốt. Chậm trễ." Trong thôn này cách xa Thánh Thành, rất ít người có thể nói tiếng quan thoại, mà Lan Kiều đại thúc còn tốt chán, ít nhất còn có thể nói được đôi chút, chỉ hơi chậm thôi.

Thước Nhạc ngại ngùng nhận lấy quần áo trên tay Lan Kiều đại thúc, "Đây đã rất cảm kích rồi, đã thêm phiền cho mọi người." Thấy trên tay Lan Kiều đại thúc cầm quần áo mới, bên trong là da lông màu xám, bên người là vải thô cùng màu, có lẽ không phải quần áo tốt gì nhưng so với đám người Lan Kiều đại thúc thì đã là bộ quần áo tốt nhất rồi. Trên đường đi đến đây, cậu đã hiểu rõ về tính cách của vị đại thúc này, sảng khoái nhiệt tình, cậu thấy mình rất may mắn mới gặp được người như vậy.

Quần áo của cậu và Lưu Kiệt đã hỏng khi chiến đấu, tuy rằng không đến mức không che được nhưng vào đầu mùa đông cũng vẫn không đủ ấm.

Vào phòng thay quần áo, hình dáng khá giống với quần áo cổ trang, khác với loại quần áo ngắn củaLan Kiềuđại thúc, đây là một bộ trường bào. Con trai Lan Kiều đại thúc lớn lên rất giống Lan Kiều đại thúc, rất khôi ngô; Thước Nhạc mặc quần áo của cậu ta cũng có hơi rộng, may mà cậu không lùn lắm nên vẫn có thể đứng lên được, nhưng mà chỉ có vẻ hơi gầy.

Ra khỏi phòng, cậu thấy trong phòng có ba người già đang ngồi, Lan Kiều đại thúc ngồi ở ghế cuối cùng, hai con trai của chú thì đứng phía sau.

Ba người già nhìn Thước Nhạc đi từ trong phòng ra, liếc nhìn nhau, cũng đã có chút suy đoán về thân phận của cậu.

Thông qua giới thiệu, Thước Nhạc biết ba vị này là tộc lão trong thôn, đều là người đức cao vọng trọng. Có người đến thôn, họ tất nhiên cần điều tra xem sao. Nhưng khiến Thước Nhạc bất ngờ là họ cũng chưa từng có đàm luận gì về thân phận của cậu. Bởi không đủ hiểu biết đối với thế giới này nên cậu cũng không thể nói lung tung về nơi mình đến, cậu chỉ có thể nói bất cẩn đi vào rừng mà thôi. Cái cớ lấy ra quá hàm hồ, có đôi khi ngôn ngữ không thông cũng là sự che dấu rất tốt. Huống chi mấy người nghe được lời cậu nói cũng chẳng chút hoài nghi, sau đó cũng không nói đến nữa, chỉ nhiệt tình giữ cậu ở lại. Chờ đến tối nằm trên giường, Thước Nhạc nhớ lại những chuyện ban ngày, có lẽ tất cả những chuyện này đều có liên quan đến tu sĩ Thánh Thành rồi.

Thước Nhạc biết sau khi cậu rời đi, Khúc Phàm nhất định sẽ tìm cách qua gặp cậu, chỉ là sớm hay muộn thôi. Tuy thế giới này không có linh khí, gây ảnh hướng lớn đến cậu, nhưng Khúc Phàm tu hành cũng không ảnh hưởng gì. Hắn hiện đã có thể chuyển hóa bất cứ loại năng lượng nào trở thành năng lượng của chính mình, cho nên cậu cũng không lo cho an toàn của hắn, dựa vào sự liên hệ giữa hai người, chỉ cần Khúc Phàm đến thế giới này, bọn họ có thể cảm ứng nhau được. Tìm được cậu không phải vấn đề, mà giờ cậu gặp phải chính là làm thế nào sống trong thế giới này, đã không có không gian, cậu cũng không thể quá dễ dàng. Cậu phải tìm được biện pháp giải quyết, dù sao Miu Miu vẫn còn trong không gian, tuy trong lòng biết nó không sao nhưng cậu vẫn không cách nào an tâm. Mặt khác, tối qua cậu lại nghe Lan Kiều đại thúc nhắc tới Thánh Thành tu hành, cậu cũng muốn hiểu được cả điều này. Hơn nữa cậu cũng muốn nghĩ biện pháp đến Thánh Thành xem khẩu âm nơi đó có tương tự với cậu hay không, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó.

Sáng thức dậy, hít thở không khí trong lành, cảm nhận năng lượng khác biệt của thế giới này, linh khí đã bị loại năng lượng đặc biệt nào đó tách ra thành những loại năng lượng đơn.

Cả nhà Lan Kiều đại thúc đã dậy, lúc ăn cơm buổi sáng, nữ nhân trong nhà vẫn không đi ra. Bởi hôm qua có không ít nữ nhân đến, địa vị của nữ nhân ở thế giới này có thể không cao nhưng cũng không như thời phong kiến, đoán rằng nữ nhân nhà này quá ngại ngùng thôi.

Dùng xong bữa sáng, Thước Nhạc đi theo đứa con lớn của Lan Kiều đại thúc, Lan Y đi làm quen với thôn xóm. Cậu vội vàng muốn hiểu về thế giới này, nhưng rất buồn là ngôn ngữ không quen khiến cậu gặp rất nhiều khó khăn.

Ngoài ra khiến cậu bất ngờ là cậu gặp được người nhà Sâm Ba.

Lan Y dẫn Thước Nhạc đi khắp nơi trong thôn, giờ đã bước vào đầu mùa đông, mọi người đều đã bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông, mọi người đều đang cắt cỏ phơi khô. LanY dẫn Thước Nhạc đến cạnh thôn, đúng lúc có một hộ gia đình đang làm lụng, một người lớn tuổi cùng năm thanh niên, bên cạnh còn có ba hài đồng đang chơi đùa, là một hộ gia đình đông con.

"Sâm Kỳ, cỏ mùa đông nhà cậu sắp cắt xong chưa?" Lan Y từ rất xa đã gọi.

Trong ruộng, thanh niên lớn tuổi nhất quay đầu lại cười nói, "Ừ, sắp xong rồi, nhà cậu thì sao?" Thấy Thước Nhạc thì khẽ gật đầu.

Diện mạo tương tự kia khiến Thước Nhạc không thể không nghì ngờ quan hệ giữa cậu ta và Sâm Ba. Thật quá giống, hơn nữa khi mấy người bọn họ nhìn về phía họ, Thước Nhạc tin tưởng Sâm Ba nhất định có quan hệ với họ.

"Nhà ta còn thiếu chút thì hôm qua cũng đã làm xong cả rồi."

Thước Nhạc đánh giá họ, biết họ mang họ Sâm, cậu càng thêm chắc chắn. Dù sao dòng họ là dấu hiệu mà Sâm Ba mang theo đến từ thế giới này, có điều Thước Nhạc không biết có nên nói với người nhà họ chuyện của Sâm Ba.

Chương 25

Chuyện Sâm Ba vẫn nên chờ thêm chút nữa, dù sao vấn đề của Sâm Ba cũng không dễ giải quyết như vậy, cũng không thể nào cứ nói thẳng với người nhà họ rằng, nhi tử của ngươi đã đến thế giới kia, thành đồ đệ của ta rồi. Dựa vào số tuổi nhìn qua vẻ bề ngoài của cậu hiện nay, người ta cũng không dám tin đâu. Tuy nhiên Thước Nhạc cũng thấy nếu không có cơ hội giải thích, chẳng đến trước khi rời đi nhất định phải báo tin bình an cho họ.

Cậu đi theo Lan Y quan sát quanh thôn cả ngày, ngày nào cậu cũng nghiêm túc học ngôn ngữ nơi này. Thông qua học tập, ngôn ngữ nơi này có cùng nguồn gốc với tiếng Trung, nhưng khác ở ngữ điệu cùng với địa vực mà bị thay đổi. Tuy nhiên như vậy cũng đã tiện lợi cho cậu rất nhiều, ít nhất khi học cũng không quá khó khăn. Chờ đến tối lại nói chuyện với Lan Kiều đại thúc thì đã tốt hơn rất nhiều, Thước Nhạc cũng hỏi được rất nhiều chuyện từ chỗ Lam Kiều đại thúc.

Thế giới này là một thế giới tu hành tối thượng, đứng ở đỉnh thế giới đều là một vài môn phái tu sĩ, sau lưng mỗi quốc gia đều có môn phái khống chế mọi việc cho nên nếu trong nhà có một tu sĩ thì sẽ là chuyện rất đáng tự hào. Nhưng thông qua những gì biết được, cậu cũng hiểu tu sĩ ở thế giới này khác với tu chân giả ở Địa Cầu, khi họ tu hành cần năng lượng khác, tu chân giả cần linh khí, mà người nơi này hấp thu là năng lượng của thần. Mà thứ gọi là năng lượng của thần kia, trên thực tế, Thước Nhạc cũng có thể cảm nhận được loại năng lượng thuần túy này, giống như Phong lực mà Sâm Ba sử dụng. Cậu phân tích, trước kia thế giới này hẳn cũng từng có linh khí, chẳng qua vì nguyên nhân nào đó, linh khí tiêu tán chỉ còn lại những loại năng lượng phong, hỏa, thủy... đơn thuần này mà thôi. Mọi người tất nhiên cũng thay đổi tiến hóa theo đó.

Từ lời giải thích của Lan Kiều đại thúc, Thước Nhạc đã biết về Thánh Thành, đó là thành tu sĩ duy nhất trên đại lục này, dù tu sĩ là tán tu hay theo môn phái, họ cũng sống rất xa thành thị của nhân loại, mà chỉ có Thánh Thành là nơi mà tu sĩ giao dịch, nơi tiến hành các hoạt động trao đổi của họ. Rất nhiều người trẻ tuổi sau khi thành niên đều đã từng một lần đến Thánh Thành. Nơi đó cứ ba năm lại tổ chức một Đại tụ hội, trong đại tụ hội rất nhiều tu sĩ sẽ chọn lựa vài đồ đệ có tư chất, cũng chính bởi vậy mới được người thường gọi là Thánh Thành.

"Nhớ năm đó ta cũng thiếu chút nữa đã bị bắt vào sơn môn." Lan Kiều đại thúc khi nói về hành trình đến Thánh Thành, vẻ mặt có chút hối hận cùng tiếc nuối, còn có cả chút thỏa mãn nữa.

Lan Y bên cạnh nhìn Lan Kiều đại thúc, trên mặt cũng mang theo khao khát.

Lan Kiều đại thúc cũng là người có chuyện xưa, "Vậy đại thúc à, nơi này có cách xa Thánh Thành không?"

Đại thúc phục hồi tinh thần, "Ừm, đi từ chỗ chúng ta thì mất ba tháng. Đầu xuân sang năm, người trẻ tuổi trong thôn sẽ bắt đầu xuất phát tham gia đại tụ hội vào tháng chín."

Lan Y nghe vậy, mắt sáng rực, "Cha, sang năm con cũng đi."

Lan Kiều trừng mắt, "Con còn nhỏ, đi gì mà đi? Không cho."

"Cha... con đã không còn nhỏ nữa, đã mười sáu tuổi rồi, lại nói thực lực của con cũng đâu có yếu, mọi người đều nói tuổi càng nhỏ thì càng có khả năng được chọn mà. Như là Sâm Kỳ, bọn họ đã học với Sâm thúc từ nhỏ, hiện tại đã mạnh như vậy rồi đó thôi."

Thúc nhíu mày, "Sâm thúc con sẽ không để họ đi."

"Thật không biết mấy cha sợ cái gì nữa." Lan Y nói thầm một câu.

Lan Kiều trừng mắt, "Con hiểu cái gì, mấy năm nay có bao người đi, có thấy ai được đón đi? Trên đường lắm thị phi, hàng năm đều có mấy đứa không về được. Con thành thật ở nhà đi, trừ phi con đạt tới Cố Cơ kỳ. Đừng quên lúc trước Sâm lão nhị biến mất thế nào."

Lan Y hơi không phục, "Năm đó là trường hợp đặc biệt, mấy năm nay chẳng phải không sao đó ư?"

Nghe hai cha con nói chuyện, Thước Nhạc hơi tò mò, "Đại thúc, năm đó đã xảy ra chuyện kỳ quái gì sao?" Thước Nhạc nghĩ chút rồi hỏi, bọn họ nói lão nhị của Sâm gia, vậy là Sâm Ba rồi.

Lan Kiều đại thúc và hai nhi tử của hắn nghe vậy thì hơi sửng sốt, Lan Kiều đại thúc nhíu mày, "Hậu sinh, lời này về sau đừng có hỏi trong thôn nữa, aiz..." Lan Kiều đại thúc thở dài thật dài, "Năm đó chúng ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đã mười lăm năm trôi qua rồi. Năm ấy đúng lúc ta cũng tới Thánh Thành. Cũng không biết tại sao, trời đất rung chuyển, giăng đầy trên bầu trời chính là từng trận sét vang dội, thanh âm kia đánh thẳng vào trong lòng người, khiến người ta lập tức ngất đi. Chờ đến khi chúng ta tỉnh lại thì đã là ba ngày sau. Lúc ấy, nhị nhi tử của Sâm gia đi cùng với chúng ta đã không thấy bóng dáng đâu cả. Chúng ta tìm gần một tháng cũng không thấy bóng dáng của nó. Sau đó cũng bỏ lỡ lần tuyển chọn ở Thánh Thành. Bởi ta cũng khá may mắn, gặp được một tu sĩ tốt bụng, dạy ta chút phép thuật, nếu không không biết bây giờ sẽ thế nào nữa. Tuy nhiên từ đó về sau, Thánh Thành càng lựa chọn nghiêm khắc hơn. Mấy thôn gần đây đã rất lâu không xuất hiện tu sĩ."

"Vậy đại thúc biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Đại thúc lắc đầu, "Lúc ấy ngay từ tiếng sấm đầu tiên ta đã hôn mê, nào biết chuyện gì đã xảy ra chứ. Nhưng ta nghĩ tu sĩ ở Thánh Thành nhất định biết. Ta nhớ lúc đó tu sĩ Thánh Thành đều rời đi rất sớm. Giờ ngẫm lại cũng không bình thường chút nào."

Thước Nhạc khẽ gật đầu, xem ra nhất định phải tới Thánh Thành một chuyến. Tuy nhiên trước đó cậu phải làm vài chuyện đã.

Thước Nhạc rất đau đầu, từ bé đến lớn cậu chưa từng sầu lo chuyện tiền nong, sau khi có không gian, cuộc sống vẫn luôn thuận buồn xuôi gió, cậu chưa từng nghĩ tới lại có một ngày như vậy.

Tuy nói nhà Lan Kiều đại thúc rất nhiệt tình thu lưu cậu nhưng nếu cậu cứ ăn không uống không ở Lan gia mãi thì cũng không được. Huống chi, thông qua thời gian tìm hiểu, mọi người ở đây cũng không giàu có gì, tuy nói Lan gia thoạt nhìn vẫn còn tốt nhưng từ việc ăn uống cũng có thể nhận ra, mức sinh hoạt của họ cũng rất thấp. Đến Thánh Thành cần ba tháng, số tiền cần cùng cũng không ít đâu.

Ngày thứ ba vào thôn, là lần họp chợ năm ngày một lần, Lan Kiều đại thúc muốn đi bán da thú, cậu cũng đi cùng, muốn thử xem mình kiếm tiền bằng cách nào.

Chợ ở cửa hàng Tiền gia, cách khá xa thôn họ, phải rời thôn từ sớm, đi đến khoảng mười giờ trưa mới đến, thật sự nơi này không có phương tiện giao thông thuận tiện. Vào lúc họp chợ, mười dặm tám thôn đều tụ tập lại với nhau, hoặc dùng tiền hoặc dùng vật trao đổi. Rất nhiều đồ vật khiến người ta hoa cả mắt, nhưng cậu thấy mình có thể làm rất nhiều chuyện. Tuy rằng không có không gian, không thể trực tiếp bán đồ trong đó nhưng vẫn có thể làm vài đồ để bán. Tay nghề cậu rất tốt, có thể làm nhiều loại đồ ăn vặt. Người đến chợ đều đến từ rất sớm, không ít người sẽ ăn chút đồ ăn vào buổi trưa nhưng cơ bản đều chỉ là bánh nướng, bánh bao kiểu dáng đơn giản, có rất nhiều không gian để cậu phát huy. Mặt khác, cậu còn thấy rất nhiều người mua giỏ, nhiều năm qua bởi thường xuyên tết bồ đoàn từ cỏ, còn có những loại khuông nhỏ trong nhà nữa nên cũng đã quen tay, càng đừng nói tới tay nghề điêu khắc. Xem ra cậu có rất nhiều cách kiếm tiền đó.

Dạo một vòng, cậu vẫn quyết định làm mấy món đồ thường dùng, để lần họp chợ tiếp theo có tiền rồi thì sẽ làm những chuyện khác.

"Đại thúc, sao lại mua nhiều như vậy?" Thước Nhạc nhìn chiếc ba lô sau lưng Lan Kiều đại thúc đã đựng đầy, hai tay cũng cầm theo rất nhiều đồ.

"Ha ha, đây là mua giúp người trong thôn. Nào, chúng ta đến cửa hàng thợ may, mua thêm cho ngươi mấy bộ quần áo."

Thước Nhạc hơi ngại, "Không cần đâu đại thúc, ta mặc bộ này cũng được rồi mà."

"Vậy sao được. Nào, vốn ta muốn mua vải cho ngươi nhưng như vậy cũng không biết ngươi thích kiểu nào." Lan Kiều vốn là người nhiệt tình, hắn thấy hậu sinh này rất khác, thoạt nhìn không phải hạng ăn đói mặc rách như bọn họ, cho nên ngay từ đầu đã rất khách sáo. Nhưng sau hai ngày quan sát, cũng đã nhận ra, hậu sinh này đang gặp khó khăn, cũng đã thầm đoán về thân phận của cậu ta, trong nhà cũng không thiếu vài miếng cơm cho cậu ta, ai mà chẳng có lúc khó khăn chứ.

Thước Nhạc cũng không từ chối nữa, dù sao quần áo đang mặc có hơi rộng, hai ống tay rộng thùng thình, mặc lên còn phải xoắn lên, khi làm việc rất không tiện. Cậu cũng ghi tạc phần ân tình này vào lòng, chờ sau này sẽ báo đáp.

Đến tiệm may mua một sấp vải bông màu tím, bông ở thế giới này có rất nhiều, đắt hơn vải thô một chút nhưng chắc do vấn đề dệt nên rất dày, thích hợp dùng vào mùa đông. Thước Nhạc vốn thấy người Lan gia đều dùng vải bố nên cũng không muốn mua, nhưng Lan Kiều đại thúc cứ mãi kiên trì, mùa đông rất lạnh, vải thô không đủ giữ ấm, sợ cậu không quen. Thước Nhạc rất cảm động, cảm thấy phần ân tình này quá lớn, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ thôi.

Mua xong vải bông, hai người lại trở về, cũng may mà họ đánh xe trâu đến, nếu không nhiều đồ vậy cũng khó mà trở về được.

"Đại thúc, ta thấy trên chợ có bán sọt với chiếu, không biết mấy thứ đó dùng gì đan thành? Bên thôn chúng ta có không nhỉ?"

"Nga, đều dùng lá mây tre đan thành, hiện tại đang mùa cắt cỏ, phía đông thôn chúng ta cũng có, ngươi cần sao?"

"Ta cũng biết đan vài thứ, nghĩ nhân mấy ngày nay rảnh rỗi sẽ làm thử, để đến lần họp chợ sau sẽ bán ha ha..." Đây sợ rằng là kinh doanh có số vốn thấp nhất.

Lan Kiều đại thúc gật đầu, trong lòng hắn nhưng rất ủng hộ việc làm của cậu, tuy nói trong nhà nuôi thêm một người cũng không sao nhưng nếu cậu có thể tự có cách kiếm sống cũng rất tốt, vậy cũng có nơi đặt chân trong thôn, cũng có cách mưu toan cuộc sống. Hơn nữa, nhìn ý cậu dường như muốn đến Thánh Thành một chuyến, vậy cũng cần rất nhiều tiền, về chuyện này thì hắn cũng không thể giúp được nhiều, dù sao nhà họ vẫn còn Lan Y nữa mà.

"Được, ngày mai ta sẽ bảo Lan Y đi với ngươi, miễn cho nó cứ chạy rông bên ngoài suốt."

Mím môi cười, mấy ngày nay cậu cũng hiểu, người trẻ tuổi trong thôn hiện đang chuẩn bị cho chuyến đi đầu xuân sang năm, đều hy vọng chính mình có thể rèn luyện nhiều chút để sang năm có thể được chọn, nếu thành tu sĩ sẽ là chuyện tạo phúc cho cả nhà mà. Cũng chính bởi vậy, đám người trẻ tuổi trong thôn rất hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro