🍑Chương 11🍌
Trans: Như
Beta: 小丫头
CHƯƠNG 11
Một người và một con cáo lê bước khá lâu, cuối cùng cũng đến được vườn Lộ Gia huyền thoại với muôn vàn loài hoa kì lạ.
Nơi đây dường như là nơi được lựa chọn để tổ chức lễ hội hoa, lúc này có vô số người hầu đang sắp xếp bố trí, ai ai cũng đang thực hiện nhiệm vụ của mình, tuy rằng bộn bề nhiều thứ nhưng tất cả không hề bị loạn lên.
Hai người họ chỉ muốn đến tham quan một tí, không hề có ý định làm phiền, cũng không muốn kinh động đến người khác, chỉ âm thầm đi vào hoa viện.
Quan sát kĩ hơn sẽ thấy Lộ Gia thực sự có vốn liếng tất đáng tự hào.
Chưa kể đến đám người hầu này cũng có những kĩ năng tu luyện đơn giản để luyện tinh khí, chỉ mỗi việc dao động của Linh trận đều có thể được cảm nhận ở mọi lúc cũng đủ khiến người khác kinh ngạc.
Trong giới tu luyện có rất ít người hiểu được linh trận, môn học linh trận đã bị người người coi là tà đạo và rất ít người chuyên về môn này. Vì vậy, pháp thuật này gần như đã bị chôn vùi rất lâu đời trong lịch sử.
Nhưng hiện tại trong phủ Lộ Gia lại có thể bố trí nhiều Linh trận như vậy, chỉ để mở rộng bố cục của nhiều nơi trong phủ, không thể không nói đến, bút tích lớn như vậy nhất định là có những bậc thầy cao thủ về linh trận. Những bậc thầy bình thường về linh trận không có khả năng để thiết lập linh trận vững chắc như vậy.
【 Theo như ngươi nói, vậy Lộ gia thực sự rất lợi hại. 】Cố Huyền đúc kết ngắn gọn những phát hiện của mình, Tiểu Thất dựa trên những hiểu biết của bản thân về Linh trận sư cũng biết được rốt cuộc bọn họ đến từ dòng tộc như thế nào, Sau đó, nàng tiếc nuối nghĩ:【 Thật đáng tiếc, Lộ Gia lợi hại như thế này, trước đây mình thật sự không nên bỏ qua ý tưởng của Tiểu Hoa. 】
Cố Huyền: “...”
Cố Huyền cảm thấy bất lực, vò trán buồn rầu gượng cười nói: 【Ta đã nói nhiều như vậy mà sự chú ý của nàng vẫn chỉ tập trung vào loài hoa đó. Đó rốt cuộc là loại hoa gì mà làm nàng nhớ mãi không quên vậy? 】
Cố chấp đến mức khiến cho người chủ nhân là hắn đây có hơi ghen tuông
Tiểu Hồ Ly đang định hào hứng chia sẻ với hắn, nhưng đột nhiên nghe tiếng bước chân có người đi đến, chỉ có thể đúc kết một xíu là: 【Ăn được nó, ngươi có thể tu luyện trăm năm, nếu không thì ta cũng không rảnh để ra tay với tiểu bối 】
Nàng nhẹ giọng nói, nhưng những lời này lọt vào tai Cố Huyền giống như sấm sét kinh thiên động địa đánh trúng đầu.
Giới tu luyện bây giờ thực ra đang ở một vị thế rất đáng xấu hổ.
Phương pháp tu luyện từ xa xưa vẫn được lưu truyền đến nay, cơ bản mọi người đều tuân theo phương pháp tu luyện bí mật. Nhưng trong giới tu luyện hiện tại có quá ít nhân tài, trong đó người tu luyện có thành tựu đỉnh cao lại càng ít hơn.
Không phải là không có ai tu luyện được tới cấp bậc cao, mà là không biết từ khi nào, các bậc tiền bối có tu vi cao dần dần mất đi, các thế hệ trung cấp lại suốt ngày bày mưu tính kế với nhau. Giới tu luyện tuyệt vời so với giới tu luyện phàm trần dần dần không khác gì nhau, khác biệt duy nhất có lẽ là một trong số họ có năng lực mạnh hơn.
【Ý của ngươi là, đóa hoa trắng kín đáo vừa rồi có tác dụng nâng cao trình độ tu luyện trực tiếp? 】Hắn ta không tỏ ra tham lam mà cảm thấy kinh ngạc, dẫu sao theo kí ức của hắn cúng chỉ biết một phương pháp tu luyện chứ không bao giờ hắn nghĩ đến việc tu luyện còn có thể sử dụng năng lực bên ngoài.
Bạch Tiểu Thất còn kinh ngạc hơn hắn: 【Ngươi không biết à? Đây không phải là lẽ thường thôi sao? Bảo vật thiên tài có thể ít nhưng thần dược thì không hề ít.】
Ánh mắt của Cố Huyền hơi hơi thay đổi, nhưng vẫn gượng cười: 【Công dụng của thần dược thực ra không nhiều, đa phần chỉ có thể chữa được bệnh cho thường dân, cũng có tác dụng thông thường như cầm máu. Từ trước đến nay ta chưa nghe nói nó còn có tác dụng thần kỳ như vậy. Trong giới tu luyện hiện nay có rất nhiều chiêu thức tu luyện đã suy tàn từ rất lâu rồi. 】
Bạch Tiểu Thất lẳng lặng nghe lời hắn nói, mặc dù nàng biết đuợc rằng nàng vẫn đang trong giai đoạn mơ hồ về việc tu luyện, nhưng nàng không ngờ được rằng con đường tu luyện bằng thần dược cũng bị suy tàn như thế. Thậm chí khí thế của toàn bộ thế giới tu luyện còn trở nên không ra làm sao, thật sự làm cho con người ta không thể hiểu nổi.
Tiểu Hồ Ly buồn rầu vò vò vành tai, thở dài một hơi: 【haizzz ... xem ra ta phải cứu vớt các ngươi rồi. 】
Nàng thương xót cụp đôi mắt lại, Hồ Ly toát lên vẻ trầm lắng và u sầu, trông rất giống như đang xảy ra một việc gì đó.
Cố Huyền vốn dĩ đã nghi ngờ nàng là gián điệp của Ma tộc, nhưng khi thấy dáng vẻ nhỏ bé của nàng liền bị chọc cười, nghi ngờ trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, nhẹ nhàng nói:
【 Hồ Ly thật lợi hại, ta sẽ cố gắng ở bên cạnh hỗ trợ ngươi 】
【Nhẽ ra ngươi nên như thế này sớm hơn, đừng thấy bộ dạng hiện tại của ta mà coi thường. Thực ra, ta cũng từng là một Đại Hồ Ly tu luyện thành công, ngươi nên gọi ta một tiếng lão tiền bối. Chỉ là ta không phải là một kẻ khí có phách lớn, nên cũng không cần giữ lễ. 】Dẫu sao bả than hắn ta cũng đã chủ động nhắc đến điều này, Tiểu Thất nắm bắt cơ hội để nói ra điều mà nàng muốn nhấn mạnh.
Đừng xem nàng ấy như một em bé!
Hắn không hỏi một lời nào, trái lại hắn thành thật đem tất cả bày tỏ hết, quả thực đó là điều đáng an tâm nhất.
Cố Huyền không biết nên vui vì nàng dành sự tin tưởng cho hắn hay buồn vì tính khí ngốc nghếch và dễ tin của nàng. Mãi một hồi lâu, lại bất lực thở dài, 【Mấy lời này đừng đem nói cho người thứ hai biết, mình ta biết thôi là đủ rồi. 】
【Ta đương nhiên biết rồi, ta đâu có ngốc! 】Tiểu Hồ Ly hờ hững xua xua tay, bỗng nhiên hào hứng nói: 【Những bông hoa trong hoa viên này đều là để làm phấn trang điểm, dù có lợi ích thì cũng chỉ dành cho người thường, chứ không giúp đỡ cho những người tu luyện như các ngươi bao nhiêu đâu, chúng ta quay lại chỗ ban nãy ngắm bông hoa trắng đó đi】
Nàng thì để ý đến thái độ khi nãy của Lộ Thích Phóng, liền dặn đi dặn lại: 【Nhớ đi nhẹ nhàng thôi, đừng gây sự chú ý cho người khác. 】
Cố Huyền bất đắc dĩ đành phải nghe lời nàng ấy quay lại lần nữa.
===
Nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi nhưng Lộ Thích Phóng không rời đi liền, mà đứng lại nhìn ngắm đóa hoa trước mắt, tâm trạng có chút rối bời.
Loài hoa trắng này đối với hắn mà nói thì không có chút sự xa lạ nào, thật ra từ sớm hắn đã nhớ ra loài hoa này thường hay xuất hiện xung quanh hắn, tuy không để ý lắm nhưng vì tần suất xuất hiện của loài hoa này đối với hắn rất nhiều nên hắn đã ghi nhớ.
Nhà họ Lộ luôn có một bí mật mà người ngoài không biết, đó là bọn họ đều dựa vào việc tu luyện loài hoa bổn mệnh linh, thể lực của họ rất đặc thù, tuy rằng khả năng có được Linh lực từ thế giới bên ngoài cực kỳ yếu, nhưng nếu bọn họ có thể tìm được loài hoa bổn mệnh thì có thể thông qua linh hoa đó để dành được linh lực, và còn có những khả năng đặc biệt gần giống như loài hoa đó.
Nhưng cho tới hiện tại hắn vẫn chưa dành được linh Hoa của chính mình, thậm chí cũng chẳng nghĩ tới việc linh Hoa gặp sự cố.
Trên thực tế thì hắn mới kế thừa chức vị chủ nhân của Lộ Gia không lâu, địa vị của hắn còn lâu mới vững vàng, nhưng hiện tại hắn phải cố gắng rất nhiều mới giữ được địa vị của bản thân.
Cha của hắn: Lộ Bác Viễn, cũng chính là chủ nhân đời trước, do sự cố linh hoa xảy ra vấn đề nào đó mà bắt buộc lão phải từ chức nhường vị trí cho con trai lão lên ngôi để tìm ra cách giải quyết. Còn hắn thì như bị cưỡng ép đẩy lên vị trí ấy, không hề được chuẩn bị trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro