Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 36: nói đùa

   Có lẽ do Dylan quá gầy, Trương Vô Nhi bế anh từ rừng về lều không mất 5 phút. Trương Vô Nhi đặc anh xuống lều của nam. Bên trong chỉ có hai người, ekip chỉ dám lẳng lặng đặc camera xuống bên cạnh sau đó đi chỗ khác. Trương Vô Nhi không quan tâm đến camera, chỉ cẩn thận hỏi: "Chân nhóc còn đau không?" Dylan cụp lỗ tai vô hình, ủy khuất: "Đau, tôi ghét cái cảm giác giống chó cục chân này." Trương Vô Nhi bị chọc cười, trên miêng xuất hiện một đường cong. Cô ấn ấn chân Dylan, hỏi: "Có thể trị dứt điểm, nhưng phải chịu đau." Dylan suy nghĩ một lúc, cuối cùng dứt khoát 'gật đầu'. Trương Vô Nhi cười, xem như chấn an anh. Sau đó, cô đặc đôi tay thon dài lên mắc cá chân của Dylan, giúp anh xoa bóp. Khi Dylan đang trong cơn dễ chịu  thì "Rắc!! Rắc!! Rắc!! Rắc!!". Những tiếng bẻ xương liên tiếp khiến anh như rớt xuống địa ngục. Dylan cố nhịn, không để mình la. Trương Vô Nhi lại phì cười xoa đầu anh."Tôi giúp nhóc bắt gà, ở đây nghĩ. Một hồi là cử động được." nói rồi, Trương Vô Nhi rời khỏi lều.

   Tịnh Kỳ giữ khoản cách với Hạ Du và Diệp Bối Nhi. Cô đầy đề phòng đi phía sau hai người. Hạ Du cảm nhận được độ đề phòng, liền quay lưng lại, cười nói: "Sao lại giữ khoảng cách như vậy?! Tớ không làm gì cậu đâu, mau lên đây." Cô ta quay lưng lại, cùng ánh mặt trời chiếu sáng. Hạ Du mặt chiếc áo trắng trễ vai, cánh tay rộng. Phối với váy màu mật ong, giống như hòa làm một với độ ấm áp của mặt trời. Mái tóc được cô ta thả dài, trong vô cùng thuần khiết. Dưới ánh nắng Hạ Du không khác gì tiên nữ. Nhưng tiếc thay, tất cả chỉ là giả tạo. Tịnh Kỳ mặt không cảm xúc, nói thẳng: "Xưa nay chưa có chuyện tiểu tam cùng bạn gái chân chính hòa hợp. Tôi thích suy bụng mình ra bụng người, đề phòng vẫn là tốt nhất." Nói rồi, Tịnh Kỳ đẩy nhanh cước bộ. Nó đi ngang qua hai người, đi thẳng đến chỗ có quả cần tìm.

   Hạ Du bị Tịnh Kỳ nói như vậy nhưng tâm trạng rất tốt. Cô ta ra vẻ tội nghiệp, cố ý để gương mặt yếu đuối lộ trước ống kính giấu trong bụi cây. Diệp Bối Nhi chỉ cười cười, không biểu lộ gì. Diệp Bối Nhi thấy làm giống Hạ Du có khi còn bị cắn ngược lại, nên cô ta quyết định im lặng.

   Tịnh Kỳ đã lấy được rau củ cần dùng, chỉ thiếu vài trái xoài. Nó cũng không biết lấy xoài để làm gì, chỉ biết đạo diễn âm thầm thêm vào nhiệm vụ của nhóm nó. Tịnh Kỳ nhìn tới nhìn lui, kiếm cái cây chọc xoài. Nhưng mãi cũng không tìm ra, loại thì quá to, loại thì quá nhỏ.

   Tịnh Kỳ đang đâu đầu thì Hạ Du và Diệp Bối Nhi lề mề đi tới. Hai người giả bộ quan tâm, hỏi: "Có cần chúng tôi giúp không?!" Tịnh Kỳ đề phòng, nhưng vẫn nói: "Cần!! Tôi mang bầu nên không tiện, hai người có thể chèo cây không?" Hạ Du và Diệp Bối Nhi cứng đờ, nhưng không tiện từ chối. Nhất là Diệp Bối Nhi, cô ta từ nhỏ đã thể hiện là người tài giỏi. Bất cứ thứ gì cũng làm được và không biết từ chối. Vì thể hiện tính cách, Diệp Bối Nhi đau khổ đồng ý leo cây. 

   Cây cũng không cao lắm, chỉ cần chèo hai ba cái là lên được phần cành cứng cỗi. Lúc đó, tha hồ mà bẻ, độ an toàn cũng cao. Nhưng Diệp Bối Nhi là người không giỏi leo, với cô ta việc này còn khó hơn lên trời. Vì vậy, Diệp Bối Nhi mất rất lâu mới an vị trên cành cây vững chắc. Tịnh Kỳ hô: "Cô chỉ cần đánh vào mấy cái cành có trái, trái tự sẽ rụng xuống." Diệp Bối Nhi nghe vậy cũng làm theo, cô ta muốn đi xuống lắm rồi.

   Một trái rồi hai trái, cách nói của Tịnh Kỳ áp dụng rất hiệu quả, nhưng cũng sẽ có vài lỗi. Ví dụ như người hứng xoài có khả năng bị xoài đập trúng. Điển hình là bây giờ, Hạ Du đang trơ mắt nhìn trái xoài lớn rơi xuống chỗ đứng của mình. Nhưng khi trái xoài sắp chạm vào thì cô ta đột nhiên kéo Tịnh Kỳ qua. "Bụp" một tiếng, đầu Tịnh Kỳ ăn một quả xoài.

   Tịnh Kỳ đai đớn ôm đầu, liếc ánh mắt xéo sắc nhìn Hạ Du. Cô ta cũng có chút chột dạ, muốn lên tiếng xin lỗi. Nhưng Diệp Bối Nhi lại ngăn chặn. Diệp Bối Nhi: "Tôi nhìn rồi, từ trên cao nhìn xuống thì không có cái camera nào cả." Hạ Du nghe vậy, bản thân từ yếu đuối quay sang chanh chua. Cô ta cầm giỏ xoài, nhìn Tịnh Kỳ, phung ra hai chữ: "Đáng đời." Sau đó, Hạ Du mang giỏ xoài về trước. Tịnh Kỳ tức giận, đứng dậy. Khi Diệp Bối Nhi nghĩ Hạ Du sẽ ăn no đòn thì cô biết cô đã lầm. Thế quái nào Tịnh Kỳ không động, trơ mắt nhìn Hạ Du rời đi. Còn bản thân thì quay lại chỗ cô, chờ cô xuống. Diệp Bối Nhi có chút bất ngờ, miệng cũng không thể chanh chua. Thế nên, hai người im lặng đi về.

   Khi hai người về thì mọi người đã có mặt động đủ. Kể cả Dylan cũng ra ngoài phụ giúp. Tịnh Kỳ không nói gì, đi thẳng đến cái bàn chứa đầu nguyên liệu. Nó và hội biết nấu cùng nhau múa mây loạn xạ, không để ý xung quanh. Chỉ có 6 người bên ngoài là nhìn họ bằng ánh mắt rất vi diệu. (Dân không biết nấu nó vậy đó, bình thường mà nhìn thành thần thánh. Điển hình là Miêu~ nè😆)

   Nấu xong xuôi, Tịnh Kỳ bưng hết ra một cái bàn khác. Lần này nấu tận 4 món, mà trong đó còn có hai con gà to khủng nên ekip cũng ra dùng bữa. Nói là cả ekip cũng không đúng, vì chỉ có đạo diễn và 2, 3 người đại diện ekip dùng bữa. Tịnh Kỳ ngồi xuống bàn, ngồi cạnh Dylan và Nam Nam. Cả bàn cũng bắt đầu dùng bữa. Các cô gái vừa ăn vừa nói truyện đông tây. Cả các chàng trai cũng nói đùa gớp vui. Chỉ có Tịnh Kỳ câm như hến, không nói gì, chỉ lẵng lặng ăn phần của mình. Tịnh Kỳ là người trầm tính, nó không biết bắt chuyện. Lại càng không biết nhảy vào cuộc nói chuyện. Vì vậy, nó chỉ có thể chú tâm vào buổi ăn. Nhưng nó không nói về người khác thì không có nghĩ mọi người không nói về nó. Dylan gấp miếng gà nướng, bỏ vào miệng. Nhai vài cái, cậu không thể không thốt lên từ "ngon quá". Dylan quay mặt về Tịnh Kỳ, hai mắt sáng rực, nói: "Món này là cậu nấu?" Tịnh Kỳ từ tốn 'gật đầu'. Dylan: "Rất ngon luôn, cậu còn cố tình nêm gia vị vào bụng gà. Thơm nức mũi rồi, làm tớ xấu hổ về tài nghệ của mình. Nếu có thể, tớ sẽ cưới cậu làm vợ." Tịnh Kỳ biết Dylan đùa nên khách sáo nói: "Cái này là học trên mạng, không phải tớ tự nghĩ ra. Còn việc cưới hỏi thì đợi tớ tốt nghiệp đi rồi nói." Dylan cũng biết Tịnh Kỳ đùa, nên anh vui vẻ 'gật đầu'.

   Người trong cuộc đều biết là đùa, nhưng người ngoài cuộc thì khác. Câu cuối cùng lời khen của Dylan khiến không khí bị ngưng trệ. Hạ Du và Diệp Bối Nhi chỉ khinh bỉ, không biểu hiện gì. Còn ekip thì như ná thở, họ sợ Dylan bị đập. Vì ai chẳng biết Tịnh Kỳ đã có chủ. Mà chủ này có tận 3 người, đều rất nguy hiểm. Suy nghĩ của ekip nhanh chóng bị thực hiện, nhưng bằng phương thức khác.

    Ngoài mặt Vũ Chính Hào cười cười, nhưng trong đấy mắt toát lên độ khó chịu. Hắn gấp món cá Hồ Mẫn nấu bỏ vào chén Dylan. Bỏ đến khi đầy chén thì Vũ Chính Hào cười nói: "Món này rất ngon, nên thử." Dylan tâm ngu ngốc, vui vẻ 'gật đầu', không nghĩ sâu xa. Vì chén quá đầy, Dylan ăn cả buổi cũng chẳng hết. Quan trọng hơn là không gấp được món khác, nhất là món của Tịnh Kỳ. (Thấy anh Miêu~ thâm không? Bên ngoài cười cười bên trong nham hiểm😆)

   Bữa ăn xong xuôi, Tịnh Kỳ liền đi đọc sách. Nó bị khen tới khen lui vì trù nghệ nấu nướng đến đau đầu. Tịnh Kỳ ngồi xuống bãi cỏ, thả chân mình xuống dòng suối. Dòng suối khá nông, chạm chưa tới đầu gối. Tịnh Kỳ ngồi đó, yên tĩnh đọc sách. Máy quay cũng chỉ quay loa một chút rồi tắc, mọi người lại được tạm nghỉ. Các thời gian sau đó cũng không có gì đặc biệt, không khác tập một là mấy. Vì vậy, một ngày nhanh chóng kết thúc.
***
   5 giờ 50 phút sáng, Tần Duyệt hiếm hôi ngồi trên sofa ăn anh đào. Tần Duyệt chu chu cái miệng nhỏ ăn anh đào. Chỉ chừa lại hột, phần thịt anh đào bị ăn sạch và bị bỏ qua một bên. Nhìn thôi cũng có cảm giác làm nũng. Mà Vũ Hinh bên cạnh đã không chịu nổi. Anh tìm tới môi Tần Duyệt, trao cho cậu nụ hôn bữa sáng. Cũng nhân tiện lấy phần thịt anh đào trong miệng cậu. Tần Duyệt cũng chỉ "ưm..ư..." vài tiếng, không kháng cự. (Bọn yêu nhau thật lạ. Anh đào trên đĩa bai màu hết rồi à ( ̄‐ ̄))

   Hôn xong, Vũ Hinh lại như cũ nhìn về màn hình tv. Lúc này, trên màn hình là tập 2 của trương trình "Cuộc Sống Nơi Hoang Dã2". Đang chiếu khúc dạo đầu, cũng chỉ đơn giản giới thiệu khách mời và quảng cáo sảng phẩm. Vũ Hinh nhàm chán, dựa hết người vào sofa. Đôi mắt không giấu nổi độ chán nản của anh.
   Tần Duyệt cũng không ngoại lệ, cậu đã ăn hết anh đào rồi, đang rất buồn miệng và rảnh rỗi. Vì vậy, cậu tìm tới Vũ Hinh, ngồi vào người anh. Cầm cậu đặc trên vai anh, cả người đều dính vào anh. Vũ Hinh đã quá hiểu Tần Duyệt, anh biết rất rõ cậu đang nghĩ gì. Vũ Hinh xoa tóc cậu: "Mấy khúc này khá chán, anh ra ngoài mua đùi gà cho em nhá." Tần Duyệt biết giờ này đi thì rất lâu mới tìm được quán, nhưng cậu rất muốn ăn. Vì vậy, Tần Duyệt lưỡng lự 'gật đầu'. Vũ Hinh nhìn biểu hiện của Tần Duyệt thì phì cười, xoa đầu cậu vài cái rồi rời sofa. Thay quần áo đi ra khỏi nhà.

   Đúng như Tần Duyệt nghĩ, Vũ Hinh thật sự phải đi rất lâu mới về. Khi anh về đến, trương trình đã chiếu đến cảnh công bố thêm người chơi. Vũ Hinh nhanh chóng cởi dày ra rồi chạy lại chỗ Tần Duyệt. Anh đặc hộp gà xuống bàn, để Tần Duyệt ngồi vào trong lòng. Anh ôm tấm lưng nhỏ bé của cậu, nhìn vào màn hình. Trên màn hình, máy quay đang chiếu gương mặt đơ của 4 nhà tài trợ khi biết phải tham gia. Còn cố ý, chiếu từng gương mặt một khiến làn đạn bùm nổ. Màng hình xuất hiện nhiều bình luận, đa số là cay độc.
   "Cái *** gì vậy, thế quái nào lại cho rác thải tham gia. Cô ta còn không có tư cách đứng sau máy quay."
   "Nhìn cái bụng bầu mà muốn đập ghê. Ghét từ mẹ đến con. Loại tiểu tam không biết xấu hổ thì nên dìm lòng heo đi. Không nên để nó sống làm hại đời. Có khi con nó giống nó thì lại khổ"
   "Ông đạo diễn bị điên à, tui đánh giá một sao cho cái trương trình này chìm luôn😡"
   "Còn nam thần của tui trong đây nha, muốn là gì thì đừng luyên lụy đến người khác."
   "Con này nghe nói sấp được chọn thi giải gì đó vì học lớp S. Lúc đó tao đến xem, nhân tiện ném đồ bẩn cho hợp với nó."
   "Nhìn cái mặt nó kìa, còn giả bất ngờ. Chắc ngủ với ông đạo diễn nên được tham gia chứ gì."
   Các dòng tin ngày càng thậm tệ, càng lúc càng đi xa khỏi tầm kiểm xoát. Tần Duyệt không thể làm gì, tức giận đánh người Vũ Hinh. Vũ Hinh cười khổ, cảm thấy vợ mình rất đáng yêu. Anh mặc kệ mấy đòn đánh khá đau của cậu. Cùng cậu xem tiếp. Lúc này, trên màn hình chiếu cảnh Hàn Bác Quân chỉnh đạo diễn, làn đạn cũng bị dời lực chú ý. Đa số là khen Hàn Bác Quân, nói chung rất nhàm. Sau đó, Hàn Bác Quân vẫn phải chịu thua và tham gia. Nhưng khán giả đã bắc được một trọng điểm. Bọn họ đã chú ý ánh mắt Hàn Bác Quân liếc Hạ Du, ánh mắt không hiện tia thiện cảm. Vì vậy, fan cpf và fan 2 người đấu nhau trên màn hình.
   "Về nhà rồi phạt anh nhá, phạt bé Hạ Du khỏi xuống giường."
   "Anh nhìn chị tui kiểu gì đấy. Chị ấy làm sai có xíu, tôi thấy anh không xứng làm bạn trai chị ấy."
   "Lầu trên ăn nói cẩn thận. Anh ấy không xứng thì cô xứng chắc. Tự nhìn lại mình đi, chỉ đáng được lau dép cho anh tui."
    "Sao lại đấu nhau rồi, anh ấy liếc có xíu. Trung bình loại không hỏi ý người khác mà làm thì bị chia tay thôi. Loại này tôi thấy nhiều."
   Không những có fan, còn có anti. Các anti thấp cổ bé họng đều vùng lên, nhân cơ hội đẩy ngã thuyền. Cuộc chiến của các phái kéo đến lúc các khách mời nấu ăn.

   Trên màn hình, Tịnh Kỳ đang điêu luyện nêm gia vị vào cá. Rồi lại điêu luyện xào nấu, trong rất đẹp mắt. Lúc này, làm đạn im hẳn. Không ai biết nói gì, hay chửi gì. Kẻ ngu nhìn vào cũng biết đó là người tài, không thể đụng. Nên làn đạn nháo nháo lúc nãy biến mất, màn hình chỉ hiện vài chữ. Tần Duyệt nhìn đến hả hê, vui vẻ vứt đùi gà sang một bên.

   Mọi thứ im lặng đến lúc nấu xong mấy món cá. Rồi lại vẫn im lặng đến lúc các khách mời đi vào rừng. Bầu không khí của làn đạn ngày càng quái dị, giống như không có người xem. Nhưng nó cũng mau chóng kết thúc, vì mọi người đã được chiêm ngưỡng một cảnh vô cùng đặc sắc. Trên màn hình,  Trương Vô Nhi mạnh mẽ bế Dylan. Dylan xấu hổ dựa cả người vào cô. Làn đạn im lặng bị phá vỡ, thay vào đó là tiếng cười không dừng. Trên màn hình xuất hiện toàn chữ 'hahaha', lời khen cũng xuất hiện. Nói chung, bầu không khí rất hòa nhã. (Không biết khi xem lại, Dylan sẽ có cảm nhận gì😆)

    Mà màn hòa nhã này kéo dài đến đội hai, đội chỉ có nam. Lý do kéo dài đến tận đội hai là vì họ không thấy gì cả. Chỉ đơn giản thấy Cố Anh Hiên như soái bắt con mồi. Nhanh chóng thu hoạch được thứ mình muốn. Không có gì bất ngờ, mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Vì vậy, làn đạn chỉ có thể thả 'hahaha'.

   Chữ 'hahaha' xuất hiện liên tục, nhưng cuối cùng cũng phải dừng. Vì máy quay đã chiếu sang đội 3, đội của Tịnh Kỳ.
                      -Hết-
(Vốn dĩ, Miêu~ không tính để Tịnh Kỳ tham gia. Cũng không tính tạo ra trương trình. Nhưng đột nhiên có cảm hứng, nên làm luôn. Mong câu truyện dài dòng của Miêu~ sẽ được mọi người thích(*^^*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro