Chương 18: Lắng nghe từ phòng nam
Cả nhóm chúng tôi đang tụ tập trong phòng nữ, thảo luận về một ý tưởng mà Thiên Trang vừa mới nảy ra. Chúng tôi không ai bảo ai, nhưng tất cả đều có vẻ thích thú với trò đùa này.
"Tụi bây nghĩ sao nếu chúng ta đi nghe lén phòng nam?" - Thiên Trang vừa nói, vừa khoanh tay nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lấp lánh.
Cả phòng đều im lặng một lúc. Dù không ai nói gì, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều phản ánh một điều: Cả nhóm đều rất tò mò.
Khánh Vy nhướng mày, giọng nói đầy vẻ bỡn cợt. "Nghe lén á? Tụi bâyy nghĩ họ đang nói gì, một lũ con trai mà?"
"Không phải họ đâu," Thiên Trang trầm giọng, làm dáng như thể đang chuẩn bị tiết lộ một bí mật động trời. "Tao nói là nghe lén Duy Anh và Nhật Minh."
Ngay lập tức, không khí trong phòng thay đổi. Ánh mắt của tất cả các cô gái đều sáng lên. Cái tên Duy Anh và Nhật Minh làm ai nấy đều cảm thấy háo hức và tò mò. Lần này, chúng tôi không chỉ nghe lén những lời nói vô thưởng vô phạt, mà là nghe về hai người đó.
"Nhưng nghe lén họ có quá đáng không?" - Trúc An lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như muốn ngăn lại nhưng ánh mắt lại không thể giấu được sự hứng thú. "Không biết liệu họ sẽ nói những gì?"
"Đó mới là điều thú vị." - Thiên Trang mỉm cười đầy bí ẩn. "Họ luôn kín đáo, và nếu có chút gì đó chúng ta có thể nghe lén được, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn."
Cuối cùng, tất cả đều đồng ý. Chúng tôi quyết định sẽ đi tìm một nơi kín đáo, từ đó lắng nghe những cuộc trò chuyện bên phòng nam.
Nhóm nữ lặng lẽ di chuyển ra ngoài hành lang, bước đi thật nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Đêm đã khuya, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở của mình. Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng rồi sự tò mò lại chiếm lấy tâm trí.
Khi đến gần phòng nam, Thiên Trang chỉ nhẹ nhàng chỉ tay vào cửa sổ, bảo mọi người đứng lại. Cả nhóm lặng lẽ đợi, và Thiên Trang khẽ áp tai vào cửa sổ, mắt chăm chú vào bên trong. Mọi người đều im lặng, không ai dám thở mạnh.
Chúng tôi nghe được một vài tiếng cười khe khẽ từ bên trong, rồi giọng Duy Anh vang lên. "Tao thấy mấy đứa trong lớp này vẫn chưa thật sự hiểu được trò chơi này. Nếu không cẩn thận, lớp mình sẽ trở thành mục tiêu."
Nhật Minh đáp lại bằng giọng trầm thấp, như đang suy nghĩ kỹ lưỡng. "Mày lo lắng quá. Nếu như mọi người biết cách phối hợp, không có gì phải sợ."
Duy Anh không trả lời ngay, nhưng giọng cậu ấy lại vang lên, đầy lo lắng: "Mày không hiểu đâu. Một khi bắt đầu, tất cả đều không thể lường trước được điều gì. Mọi người trong lớp đều phải có sự đồng lòng. Nếu không, chúng ta sẽ thua."
Lời nói của Duy Anh khiến tôi không khỏi rùng mình. Cậu ấy đang nghiêm túc đấy sao? Chúng tôi đều biết rằng trò chơi sinh tồn này rất khốc liệt, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cậu ấy lo lắng đến vậy.
Một lúc sau, Thiên Trang đứng dậy, giọng nói có phần mỉm cười. "Tao không ngờ lại nghe được cái này. Mà có vẻ như Duy Anh không chỉ lo lắng về trò chơi đâu, mà còn có điều gì đó nữa."
Cả nhóm im lặng một lúc, ai nấy đều chìm vào suy nghĩ. Tôi cảm nhận được một sự bất an dần lan tỏa trong lòng. Liệu có phải Duy Anh đang che giấu điều gì không?
"Dù sao, trò này hay thật." - Thiên Trang phá vỡ sự im lặng, khiến tất cả chúng tôi giật mình. "Nhưng đừng quên, không phải tất cả bí mật đều dễ chịu như chúng ta nghĩ đâu."
Tôi nuốt khan, trong lòng đầy những câu hỏi không lời đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro