Chương 14: Đêm Lửa Trại Và Những Bí Mật Được Hé Mở
Sau một ngày luyện tập vất vả, ai cũng thấm mệt nhưng không ai muốn đi ngủ ngay. Tận dụng khoảng thời gian quý giá này, cả lớp quyết định tổ chức một buổi lửa trại ngay giữa khu nghỉ dưỡng – hay đúng hơn là khu huấn luyện bí ẩn mà chúng tôi vừa phát hiện ra.
Lửa trại bập bùng, tỏa ra ánh sáng ấm áp giữa màn đêm lạnh lẽo. Tiếng củi cháy kêu lách tách hòa vào không gian yên tĩnh, thi thoảng vang lên những tiếng cười đùa của mọi người. Dù nơi này ẩn chứa quá nhiều bí ẩn, dù tương lai vẫn là một dấu hỏi lớn, nhưng giây phút này, tôi cảm thấy mọi người đều đang tận hưởng nó một cách trọn vẹn.
Trúc An ngồi xếp bằng trên nền cỏ, chọc chọc que củi vào đống lửa, ánh mắt có chút xa xăm. "Này, có bao giờ tụi bây tự hỏi tại sao chúng ta lại rơi vào lớp này không?"
Không khí chợt lắng xuống.
Lớp 11E8 – lớp gần như tệ nhất của khối. Những kẻ bị xem là vô dụng, lạc lối, những học sinh không đủ giỏi để đứng ở top đầu, cũng chẳng đủ kỷ luật để hòa nhập với những lớp trung bình.
Nhưng tôi biết... không ai trong chúng tôi thực sự "vô dụng" cả.
Lâm Như cười nhạt, ánh mắt ánh lên tia sắc sảo dưới ánh lửa. "Tao vốn không thuộc về lớp này. Nếu không phải vì một cái bẫy ngu xuẩn thì có lẽ tao vẫn đang đứng trong top đầu rồi."
Cô ấy cắn môi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia giận dữ. "Bọn nó không muốn tao leo lên trên, thế nên chúng bày trò vu oan, khiến tao bị đình chỉ một thời gian. Khi quay lại, điểm số không cứu vãn được nữa, tao bị chuyển xuống đây."
Khánh Nam liếc nhìn cô, có vẻ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Lâm Như cười nhạt, ngả người ra sau, hai tay chống xuống đất.
"Nhưng tao không hối hận. Nếu không bị đẩy xuống đây, tao đã không gặp tụi mày."
Thanh Bảo vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giọng nó lại có chút nặng nề. "Tao cũng giống vậy. Tao từng ở lớp chọn."
Mọi người đều quay sang nhìn cậu.
"Lúc đó, tao có đứa em... nhưng ba tao chỉ quan tâm đến một đứa duy nhất – người thừa kế của ông ấy."
Không ai dám lên tiếng, bởi họ đều biết câu chuyện về Thanh Bảo và Thanh Trúc. Hai anh em sinh đôi, nhưng lại bị chính cha ruột chia cắt và đối xử bất công. Thanh Bảo bị ép buộc phải trở thành người hoàn hảo, trong khi Thanh Trúc luôn bị xem là vô dụng.
"Tao phản kháng. Và kết quả là bị gán cái danh 'bất trị', bị đuổi khỏi lớp chọn, bị đẩy xuống đây."
Thanh Trúc lặng lẽ nắm lấy tay anh trai, ánh mắt kiên định. "Nhưng chúng ta đã tìm được nhau, phải không?"
Thanh Bảo nhìn em gái, rồi khẽ gật đầu.
Ở một góc khác, Hoàng Dương khẽ bật cười. "Lý do của tao thì nhạt nhẽo hơn. Tao chỉ... không muốn học giỏi nữa."
Trúc An liếc xéo nó. "Không muốn học giỏi? Cái lý do lãng xẹt gì vậy?"
Hoàng Dương nhún vai. "Tao chán. Khi mày luôn phải sống theo sự kỳ vọng của người khác, mày sẽ hiểu cảm giác của tao."
Không ai nói gì thêm. Duy Anh vẫn lặng lẽ nhìn vào đống lửa, ánh sáng đỏ hắt lên khuôn mặt anh, khiến biểu cảm của anh trông có chút u tối.
Tôi biết quá khứ của cậu ấy. Tôi cũng biết lý do vì sao cậu ấy ở đây. Nhưng cậu chưa bao giờ chủ động nhắc đến.
"Duy Anh, còn mày thì sao?" – Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Duy Anh im lặng rất lâu, rồi khẽ nói: "Tao chỉ không còn nơi nào để đi nữa."
Câu nói ấy khiến tôi cảm thấy nhói lòng.
Nhật Minh và Thảo Linh không nói gì. Có lẽ họ cũng có câu chuyện riêng, nhưng không muốn kể ra.
Chúng tôi đều là những kẻ bị xem là bỏ đi. Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa ngọn lửa đang cháy bập bùng, tôi biết rằng... chúng tôi đã tìm thấy nhau.
Dù có thế nào, chúng tôi cũng không còn đơn độc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro