Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Bí Mật Đằng Sau Khu Nghỉ Dưỡng

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ dưỡng, khi ánh sáng của mặt trời dần tắt sau những dãy núi xa, không khí trong khu nghỉ dưỡng lại dường như nặng trĩu. Tôi có thể cảm nhận rõ sự kỳ lạ đang bao trùm quanh mình. Mặc dù đây là một khu nghỉ dưỡng cao cấp, nhưng tôi không thể bỏ qua cảm giác bất an đang len lỏi trong tim mình. Mọi thứ đều quá hoàn hảo để là thật.

Nhóm chúng tôi quyết định đi thám hiểm khu rừng phía sau khu nghỉ dưỡng, nơi mà mọi người bảo là "vùng cấm". Khi vừa bước vào khu rừng, những tán cây dày đặc che kín bầu trời, khiến không gian trở nên âm u và lạnh lẽo một cách kỳ lạ. Tiếng bước chân của chúng tôi vang lên trong không khí tĩnh lặng, dường như bị nuốt chửng bởi sự im ắng đáng sợ.

"Mày nghĩ có gì lạ ở đây không?" – Thảo Linh hỏi, ánh mắt cô ấy cũng không giấu được vẻ lo lắng.

Nhật Minh, người luôn giữ được vẻ điềm tĩnh, bước đi trước với những bước chân chắc chắn. Cậu quan sát xung quanh, đôi mắt anh sáng lên mỗi khi anh phát hiện ra một dấu hiệu bất thường. Đến khi dừng lại, tôi thấy cậu ấy cúi xuống đất, quan sát kỹ một vài dấu vết.

"Tao cảm giác khu này không phải là nơi nghỉ dưỡng đơn giản đâu. Các dấu vết trên mặt đất này, cây cối mọc theo một trật tự rất kỳ lạ, không tự nhiên chút nào." – Nhật Minh nói, giọng có phần nghiêm túc.

Tôi không thể không đồng ý với nhận xét của nó. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng tôi. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục đi, không thể quay lại lúc này.

Đột nhiên, Thanh Bảo dừng lại một cách đột ngột, cúi xuống và bắt đầu lật những lớp đất mềm bên dưới. Dường như cậu ta đã nhận ra điều gì đó. Sau vài giây lục lọi, một cánh cửa sắt lộ ra, phủ đầy bụi bặm. Tôi nhìn vào cánh cửa này và có một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tôi. Đây chắc chắn không phải một cánh cửa bình thường.

"Có gì đó ở dưới này." – Thanh Bảo nói, mắt anh sáng lên khi phát hiện ra thứ gì đó đáng ngờ.

Cả nhóm nhanh chóng cùng nhau dọn dẹp lớp bụi bẩn và mảnh vụn trên cánh cửa. Khi đã làm sạch, tôi và Nhật Minh thử mở cửa nhưng nó bị khóa chặt. Sự im lặng trong không gian lúc đó chỉ làm tôi cảm thấy lo sợ hơn.

"Cửa này không thể mở dễ dàng được đâu." – Nhật Minh nói, ánh mắt cậu nghiêm túc.

Thanh Bảo đẩy tôi sang một bên rồi bước tới gần hơn. Cậu ấy không nói gì, chỉ đưa tay mình lên, lướt qua bề mặt cánh cửa một cách kỹ lưỡng. Một lúc sau, cậu ấy thở dài, nhìn chúng tôi.

"Nó có thể mở theo một cách nào đó. Chúng ta cần phải làm việc với cơ chế ẩn sau cánh cửa này."

Với sự phối hợp nhịp nhàng giữa tôi, Nhật Minh và Thanh Bảo, cuối cùng, chúng tôi phát hiện ra một cơ chế mở cửa. Khi cửa từ từ mở ra, chúng tôi đã không chuẩn bị sẵn tinh thần cho những gì mình sẽ nhìn thấy.

Bên trong là một kho vũ khí được giấu kín trong bóng tối. Các loại vũ khí như súng, dao, và những công cụ chiến đấu chuyên dụng đều được xếp ngay ngắn trên các kệ. Bên cạnh đó là một loạt các thiết bị huấn luyện mà tôi không thể hiểu hết được, nhưng tất cả đều có vẻ rất chuyên nghiệp.

"Chắc chắn đây không phải nơi nghỉ dưỡng." – Nhật Minh nói, giọng nó đầy căng thẳng.

Thanh Bảo gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ. "Chúng ta đã rơi vào một trò chơi sinh tồn. Tất cả mọi thứ ở đây đều được sắp xếp theo một kế hoạch, và lớp 11E8 chính là những quân cờ trong trò chơi này."

Mỗi từ của Thanh Bảo như một nhát dao cắt vào lòng tôi. Trò chơi sinh tồn – từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, nặng nề như một lời nguyền. Chúng tôi đã vô tình bị cuốn vào một cuộc chiến sinh tử mà không hề hay biết.

Cả nhóm đứng lặng im trước kho vũ khí, không ai nói gì thêm. Tôi nhìn về phía Nhật Minh, cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt cậu. Dù bình tĩnh và điềm tĩnh, nhưng tôi biết nó cũng đang cảm thấy như tôi – bị đẩy vào một tình huống không lường trước được.

"Chúng ta sẽ phải đối mặt với nó." – Nhật Minh đột ngột lên tiếng, sự kiên quyết trong giọng nói của cậu khiến tôi phải gật đầu, dù không biết sẽ phải làm gì tiếp theo.

Bước ra khỏi kho vũ khí, tôi cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một cơn ác mộng. Nhưng nó không kết thúc ở đây. Trong lòng tôi, câu hỏi đó vẫn mãi lẩn quẩn: Tại sao lớp 11E8 lại bị đưa vào trò chơi này? Và ai đứng sau tất cả chuyện này?

Chúng tôi không có thời gian để tìm kiếm câu trả lời ngay lập tức. Vì một lần nữa, bầu không khí kỳ lạ lại tràn ngập không gian. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Tụi bây tìm thấy rồi sao?"

Cả nhóm quay lại, nhìn thấy một bóng người quen thuộc: Thiên Trang, người bạn tomboy có tài năng hacker. Cô ấy đứng đó, đôi mắt sắc lạnh, nở một nụ cười khó hiểu.

"Cái gì mà kho vũ khí? Đừng nói là tụi bây chỉ khám phá được có vậy thôi."

Thiên Trang có vẻ như đã biết mọi thứ từ trước. Nhưng điều quan trọng là, cô ấy đã tìm ra thêm một thứ mà cả lớp chưa biết đến. 

Thiên Trang đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, như thể đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu. Cô ấy nhìn vào cả lớp, miệng cong lên với một nụ cười có phần mỉa mai.

"Các cậu tưởng là đã phát hiện ra hết rồi sao?" – Thiên Trang nhướng mày, bước đến gần hơn. Cô ấy dừng lại trước kho vũ khí, nhìn chúng tôi như thể tất cả chỉ là trò chơi.

"Mày muốn nói gì?" – Tôi lên tiếng, cảm giác sự bất an trong lòng ngày càng lớn. Dù tôi biết Thiên Trang không phải là người dễ dàng bị qua mặt, nhưng cô ấy lại không có vẻ gì là ngạc nhiên trước những gì chúng tôi tìm thấy.

Thiên Trang cười nhạt, đưa tay ra hiệu cho chúng tôi yên lặng. Sau đó, cô ấy kéo một tấm vải phủ trên tường lên, tiết lộ một chiếc máy tính có vẻ rất hiện đại, hoàn toàn khác biệt so với những thiết bị mà chúng tôi đã thấy trước đó.

"Đây mới là thứ quan trọng." – Thiên Trang nói, ánh mắt cô ấy sáng lên khi nhìn vào màn hình. Máy tính này không phải là một thiết bị thông thường. Nó được kết nối với một mạng lưới không rõ ràng, và tôi có thể cảm nhận được một luồng khí căng thẳng từ chính chiếc máy này.

"Mày biết là nó để làm gì sao?" – Nhật Minh hỏi, vẻ căng thẳng của cậu ấy không thể giấu được.

Thiên Trang im lặng vài giây, rồi mới trả lời, giọng cô đầy nghiêm trọng.

"Nó là một hệ thống điều khiển toàn bộ các hoạt động trong khu nghỉ dưỡng này. Và không chỉ vậy, nó còn liên kết trực tiếp với toàn bộ các trò chơi sinh tồn, với các lớp học, và những thứ mà các cậu đang trải qua."

Câu nói của Thiên Trang như một cú sét đánh vào đầu tôi. Tất cả những gì chúng tôi đang trải qua chỉ là một phần trong một kế hoạch lớn hơn, mà những trò chơi sinh tồn chẳng qua chỉ là những thử thách được sắp đặt sẵn. Nhưng tại sao lại có chuyện này? Ai đứng sau tất cả?

"Vậy có nghĩa là tất cả những gì chúng ta thấy, tất cả những gì chúng ta làm đều bị giám sát và điều khiển?" – Thảo Linh hỏi, giọng cô ấy có chút run rẩy.

"Đúng vậy." – Thiên Trang trả lời, mắt cô không rời khỏi màn hình máy tính. "Và không chỉ có thế. Còn rất nhiều bí mật mà các cậu chưa khám phá ra. Nếu chúng ta muốn thoát khỏi trò chơi này, chúng ta cần phải giải mã hệ thống này."

Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy tôi. Tất cả những gì chúng tôi làm, mọi quyết định đều có thể bị thao túng. Nhưng, câu hỏi vẫn không ngừng lởn vởn trong đầu tôi: Tại sao? Tại sao lại là chúng tôi?

"Có nghĩa là chúng ta còn phải đối mặt với những vòng đấu sinh tử khác nữa?" – Duy Anh lên tiếng, không giấu được vẻ lo lắng trong giọng nói của mình.

"Đúng vậy. Nhưng chúng ta không chỉ chiến đấu với các lớp khác. Chúng ta đang chiến đấu với một hệ thống mà chúng ta chưa hiểu hết được." – Thiên Trang trả lời, ánh mắt cô trở nên sắc bén. "Và nếu không tìm ra cách phá hủy nó, chúng ta sẽ không bao giờ thoát được."

Tôi cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng. Cả nhóm lặng im, mỗi người đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình huống. Không ai có thể thoát ra nếu không phá vỡ được hệ thống này. Và điều đó có nghĩa là chúng tôi phải tiếp tục chiến đấu – không chỉ với đối thủ, mà còn với chính những bí mật mà khu nghỉ dưỡng này đang che giấu.

Nhưng dù gì, tôi biết một điều chắc chắn: Nếu chúng tôi muốn sống sót, chúng tôi phải cùng nhau bước tiếp.

"Chúng ta sẽ tìm cách." – Tôi nói, dù trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi mơ hồ, nhưng không thể ngừng lại.

Và lần này, chúng tôi không chỉ chiến đấu để sinh tồn. Chúng tôi chiến đấu để giải mã bí ẩn này, để phá vỡ những gông cùm vô hình đang trói buộc chúng tôi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro