Chap 4.Mê Cục Khai Màn
Trời đã tối hẳn, bóng đêm buông xuống như một tấm màn tĩnh lặng che giấu vô số bí mật. Xiyi ngồi bên cửa sổ, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại. Tin nhắn từ số lạ vẫn hiện rõ trên màn hình, từng chữ như một lời cảnh báo ẩn giấu:
"Bé Dịch, ngủ ngon nhé. Nhớ là... đừng quên tôi."
Ai khác có thể gọi cậu như vậy ngoài Lou Ying Ying? Nhưng trực giác của Xiyi mách bảo cậu rằng đây tuyệt đối không phải chị cậu...
Một cơn gió lạnh lùa vào phòng, mang theo sự rợn người khó tả. Cậu lập tức xóa tin nhắn, cảm thấy lòng bàn tay đã lạnh ngắt từ lúc nào.
Sáng hôm sau, Xiyi đến lớp với vẻ ngoài như bình thường, nhưng tâm trí cậu lại rối loạn. Những suy nghĩ cứ cuộn trào không dứt, nhất là về Aiden D. Adams. Hắn không chỉ kỳ lạ mà còn mang một sức hút đáng sợ, như thể đang nhắm đến cậu bằng cách nào đó.
"Xiyi, cậu ổn không?" – Hasuichi liếc nhìn cậu qua mép sách, ánh mắt sắc bén.
"Đương nhiên rồi." – Cậu thản nhiên đáp, che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói.
Hasuichi không nói gì thêm, nhưng đôi mắt hắn lóe lên tia suy tính.
Tiết học bắt đầu, giáo viên vừa bước vào, cả lớp lập tức im lặng. Nhưng thay vì một người quen thuộc, giọng nói trầm thấp cất lên, khiến tim Xiyi như thắt lại.
"Chào buổi sáng. Hôm nay tôi sẽ phụ trách tiết học này."
Aiden D. Adams đứng trên bục giảng, ánh mắt lướt qua lớp học trước khi dừng lại trên người Xiyi. Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Trái tim Xiyi trầm xuống.
"Lại là hắn..."
Tiết học trôi qua trong không khí kỳ lạ. Aiden không giảng dạy nhiều mà chủ yếu quan sát học sinh. Đặc biệt là Xiyi. Bất kể cậu có quay đi đâu, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn dán chặt vào mình.
Cuối buổi, khi Xiyi thu dọn đồ rời đi, một bàn tay lạnh buốt bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu.
"Xiyi, cậu có thể ở lại một chút không?"
Giọng nói của Aiden rất nhẹ, nhưng không cho phép từ chối.
Hasuichi và Abilie nhìn sang, nhưng Xiyi chỉ lặng lẽ gật đầu, ra hiệu rằng không sao. Khi cả lớp đã rời đi, Aiden đóng cửa lại, tạo ra một không gian chỉ có hai người.
Khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức Xiyi có thể cảm nhận hơi thở của hắn phả lên da.
"Thầy muốn gì?" – Xiyi cố giữ bình tĩnh.
Aiden nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên tia hứng thú. "Cậu thật thú vị, bé Dịch."
Xiyi cứng người. Hắn biết biệt danh này từ đâu?
Aiden dường như rất hài lòng với phản ứng của cậu, hắn bật cười, một âm thanh nhẹ bẫng nhưng khiến người ta rùng mình.
"Cậu nghĩ sao về số phận?" – Hắn hỏi, giọng điệu như thể đang trêu đùa. "Tôi luôn tin rằng một số người sinh ra đã thuộc về nhau. Cậu có tin vào điều đó không, Xiyi?"
"Không." – Cậu lạnh nhạt đáp.
Aiden khẽ cười, nhưng lần này nụ cười của hắn mang theo chút u ám khó tả.
"Vậy sao? Nhưng tôi thì tin đấy."
Trước khi Xiyi kịp phản ứng, hắn nghiêng người ghé sát tai cậu, giọng nói như một lời thì thầm ma mị:
"Cậu đã bước vào ván cờ rồi, bé Dịch. Và tôi thì rất mong chờ màn trình diễn của cậu."
Xiyi cảm giác như cơ thể cậu vừa bị một luồng khí lạnh bao phủ. Hắn... thực sự quá nguy hiểm.
Tối hôm đó, cậu lại nhận được một tin nhắn.
"Chúc ngủ ngon, bé Dịch. Nhớ đừng trốn nhé."
Xiyi cảm thấy máu trong người như đông lại. Cậu nhận ra một điều...
Dù cậu có muốn hay không, cậu đã không còn đường lui nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro