Chap 11.
Một ngày bình thường trôi qua ở học viện, hoặc ít nhất thì Xiyi nghĩ thế. Cậu vừa bước vào lớp thì đã thấy Hasuichi đứng giữa phòng với dáng vẻ đầy kịch tính.
"Í , gv kìa , cút lẹ ko toang cả đám giờ!" Hasuichi phẩy tay như một quý tộc thời xưa.
Cả lớp dừng mọi hoạt động, đồng loạt quay ra cửa. Đứng đó là Aiden D. Adams, với nụ cười như thể hắn vừa tìm ra điều thú vị nhất trên đời—chính là Xiyi.
"Bé Dịch, hôm nay trông em thật rạng rỡ," Aiden chào, giọng điệu vui vẻ đến mức khó chịu.
Xiyi nghiêng đầu nhìn hắn, tự hỏi tại sao mỗi lần gặp tên này, cậu lại có cảm giác như mình là con mồi bị theo dõi.
Ở góc lớp, Ablie huých nhẹ Hasuichi. "Thầy giáo kiểu gì mà phát ngôn như đang tán crush vậy?"
Hasuichi nhún vai. "Ai mà biết. Nhưng vui phết."
Trong khi đó, Khôi Nguyệt Hàn lặng lẽ ngồi một góc, ánh mắt hờ hững nhưng bàn tay vô thức siết chặt lấy cây bút.
Giờ ra chơi, cả nhóm tụ tập trong sân trường, nói chuyện linh tinh. Lukka, như thường lệ, là người bày ra đủ thứ trò kỳ quặc.
"Mày có tin tao có thể nhắm mắt đi từ đây đến gốc cây kia mà không đụng ai không?" Lukka tuyên bố hùng hồn.
"Không, mày sẽ đụng vào Xiyi hoặc Hasuichi cho coi," Ablie đáp tỉnh bơ.
"Mày đánh giá thấp tao rồi!" Lukka cười tự tin, rồi nhắm mắt lao thẳng về phía trước.
Kết quả? Đúng như dự đoán, cậu đâm sầm vào Hasuichi. Cả hai ngã chỏng vó ra đất.
"Tao biết mà," Ablie khoanh tay nhìn xuống hai đứa đang lăn lộn dưới đất, trong khi Xiyi bật cười.
Còn Aiden? Hắn chỉ đứng một góc, nhìn Xiyi cười với ánh mắt sáng rực, như thể vừa khám phá ra kho báu quý giá nhất đời mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro