Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mạng Lưới Đen Tối: Drama Đằng Sau Màn Hình

Chap 1: Lớp Học Của Những Kẻ Xa Lạ Từng Quen

Chẳng có gì lạ khi những học sinh mới bước vào ngôi trường cấp 3 lần đầu tiên chính là niềm vui gặp lại bạn cũ những ánh mắt tươi vui chào đón tay nhau đi nhận lớp của mình. Tuy nhiên lớp 1D3 như một chiến trường lạnh, tiếng cười vô duyên của những kẻ không biết xấu hổ, không có những lời chào hỏi hồ thời gian như người ta vẫn hay nhắc về ngày đầu đi học. Ai cũng ngồi vào phòng của mình, thư giãn, hoặc thư giãn, hoặc nói chuyện với nhưng người bạn cũ, hoặc đơn giản là giám sát vào bảng trắng như thể đang chờ đợi điều gì chấm dứt.

Họ không biết gì cả. Ngược lại, quá khứ của mỗi người đã được phơi bày, xâu xé trên những tin nhắn dòng, những cuộc nói chuyện ẩn giấu trên mạng xã hội. Những lời nói cay nghiệt, những đồng vô căn cứ đã sẵn sàng vẽ nên một bức tranh vẽ mó về nhau trước khi họ có cơ hội gặp mặt. Giờ đây, khi buộc phải ngồi cùng nhau trong một lớp học, không ai có thể giấu kín bình và khó chịu.

Ánh mắt họ trôi qua nhau đầy cảnh giác. Không có những lời giới thiệu rộn ràng, chỉ có những cái thưo và những suy nghĩ thầm tĩnh lặng: "Người này đã từng nói gì về mình?" hoặc "Tôi có nên nói chuyện với họ không?" Không khí lớp học như bị đóng băng, dù bên ngoài mặt trời vẫn tỏa nắng rực rỡ.

Giáo viên bước vào, cố gắng chạy trốn động bầu không khí bằng một câu đùa nhẹ nhàng nhưng không gây ảnh hưởng. Không phải họ không nghe thấy, mà là không ai muốn mở lời trước. Mỗi người đều tự xây dựng một bức tường vô hình, dù ai cũng muốn là kẻ phá vỡ nó lần đầu tiên.

Và thế là, ngày học đầu tiên trôi qua trong sự im lặng nặng nề. Một lớp học của những người đã biết nhau theo cách tệ nhất có thể – qua những lời nói xấu trên màn hình điện thoại.

 Aladino, người đã chứng minh một phần kiến ​​thức của những người trong lớp học bất kỳ điều gì lạ lùng. Trên trời cao, ta ngồi trên mây mây của mình, nhìn xuống đám học trò mà ta đã từng nghĩ sẽ đoàn kết như một gia đình. Nhưng không, họ còn nghĩ ra những kẻ xa lạ mang theo đầy rẫy định kiến.

Và sau đó, ngày bầu cử có thể đến. Điều đáng tin cậy đó phải là một ngày đầy hy vọng, nhưng không, nó chỉ làm bầu không khí thêm nặng nề.

Người được chọn làm lớp trưởng là một kẻ có tài ăn nói... theo cách vô duyên nhất có thể. Phần ta thích giải thích đã biết nhưng lại phát ngôn ý kiến ​​cần suy nghĩ. Một câu trả lời của bạn có thể làm người khác chớp nhoáng vì giận dữ, nhưng không phải theo cách hài hước mà theo phong cách ai ai đều phải cau mày. Nhẹ nhàng như thể thế giới xoay quanh mình, và những kẻ khác chỉ là người nghe bất đắc dĩ.

Ở lớp thư giãn học tập... trêu chọc thay, đó lại là người đã từng bị bắt trong quá khứ. Ngày trước, bạn học đã từng mỉm cười, ném vào cô những lời ác ý, thậm chí có người còn xem sự tổn thương của cô như một trò tiêu khiển. Và giờ đây, cô đứng trước lớp, mang theo danh hiệu mà lẽ ra phải là niềm tự hào. Nhưng ánh mắt cô vẫn còn chút hoài nghi, chút dè chừng. Ta biết cô không tin họ sẽ thực sự quan trọng cô, sau tất cả những gì đã xảy ra.

Cả lớp ngồi đó, im lặng. Không một tiếng ồn ào, không một lời chúc mừng. Chỉ có những ánh nhìn lạnh nhạt trao đổi với nhau, như thể ai cũng thầm hỏi: "Tại sao đánh lại làm lớp trưởng?" hoặc "Cô ta có đủ tư liệu không?"

Và ta, thần Aladino, chỉ biết thở dài. Những người đã từng quen nhau theo cách tệ hại nhất, và giờ lại tiếp tục bước đi trong sự việc bất ngờ. Nhưng hãy nhớ, số phần luôn thay đổi. Ai rồi cũng sẽ có cơ hội để chứng minh mình là ai. Câu chuyện này, có lẽ chỉ mới bắt đầu mà thôi...

Ngày học đầu tiên không bằng tiếng cười, cũng phải những lời tạm biệt. Chỉ có sự im lặng và những bước chân xông hơi rời khỏi lớp. Nhưng trước khi ai đó thở phào vì được thoát khỏi bầu không khí nặng nề, giáo viên chủ nhiệm thông báo một tin tưởng mọi người tuyết:

"Hôm nay sau, cả lớp sẽ đi lao động."

Không ai phản ứng ngay lập tức. Nhưng rồi những tiếng thở dài, một vài cái chau bạn xuất hiện. Họ chưa thích hợp với nhau, giờ lại phải cùng nhau làm việc như một tập thể? Quả là một sự kích thích.

Chưa hết, một thông báo khác đã được đưa ra: danh sách lớp sẽ thay đổi. Hai người đã quyết định chuyển đi, có lẽ vì không thể chịu nổi cuộc bầu cử không khí này. Nhưng cũng có một người mới sẽ vào lớp, thay thế khoảng trống đó.

Sẽ ra sao khi người cũ rời đi? Sẽ ra sao khi có thêm một cá thể mới bước vào vòng xoáy này? Không ai biết trước. Nhưng có một điều chắc chắn: câu chuyện của lớp học này chỉ vừa mới bắt đầu.

Chap 1 lại bằng một chiều hoàng hôn, khi mỗi học sinh rời khỏi lớp với suy nghĩ của riêng mình. Một số ngày chờ đợi sẽ thay đổi điều gì đó. Một số thì chỉ mong thời gian trôi qua nhanh để sớm thoát khỏi nơi này. Nhưng với ta, thần Aladino, mọi thứ mới chỉ là khởi đầu. Một lớp học nở rộ, liệu có thể hàn lại hay không? Điều đó... để trả lời vào thời gian.

Chap 2: "Những Kẻ Giấu Mình Sau Nụ Cười"

Ngày thứ hai, lớp học vẫn chìm trong bầu không khí lặng lẽ. Chẳng ai mong đợi điều gì đặc biệt. Chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, phản chiếu lên những gương mặt trầm ngâm.

Người mới đến, một học sinh chuyển vào thay thế hai người đã rời đi. Cậu ta bước vào lớp với nụ cười lịch sự, gật đầu chào từng người. Nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn lướt qua, có chút tò mò, có chút đánh giá. Không ai thực sự chào đón cậu, cũng không ai cố gắng làm quen ngoài vài câu hỏi xã giao gượng gạo.

Ở góc lớp, những lời thì thầm vang lên. Không ai nói lớn, nhưng đủ để ai cũng hiểu rằng, họ đang bàn tán về ai đó. Một vài cái liếc mắt đầy ẩn ý, một vài nụ cười khẩy. Chỉ cần một chút sơ hở, họ có thể xé toang hình ảnh mà người khác cố gắng giữ gìn.

Những tấm lưng cô độc hiện lên khắp căn phòng. Người cúi đầu nhìn điện thoại, người lặng lẽ ghi chép. Không ai thực sự muốn hòa nhập, vì họ biết, chỉ cần một bước sai lầm, họ sẽ trở thành chủ đề tiếp theo của những lời đàm tiếu.

Giữa lớp học, những kẻ giả tạo vẫn cười nói như thể chẳng có gì xảy ra. Họ bắt chuyện với người này, tỏ ra thân thiện với người kia. Nhưng chỉ một lát sau, khi người kia quay đi, họ lại buông lời châm chọc.

Cậu học sinh mới lặng lẽ quan sát, ánh mắt có chút đăm chiêu. Cậu biết, đây không phải một lớp học bình thường. Mỗi người ở đây đều mang trong mình một quá khứ, một nỗi lo âu mà họ không muốn ai chạm vào.

Cô lớp phó học tập ngồi đó, đôi mắt dán vào trang vở nhưng tâm trí thì đang trôi dạt về một nơi khác. Những ký ức về quá khứ không dễ dàng phai nhạt, nhất là khi những kẻ từng cười cợt cô vẫn đang hiện hữu trong lớp học này.

Buổi học cứ thế trôi qua, không có gì đặc biệt. Nhưng dưới lớp vỏ bình thường ấy, những ánh mắt, những lời thì thầm và những quá khứ chưa thể buông bỏ vẫn lặng lẽ đan xen, chờ đợi một ngày nào đó bùng nổ.

Chap 3: "Những Kẻ Ngây Thơ Giữa Vùng Nước Đục"

Ngày hôm sau, lớp học vẫn vậy, nhưng có gì đó khác biệt. Một số học sinh mới vừa được sắp xếp vào lớp. Họ bước vào với ánh mắt trong trẻo, nụ cười chân thành và tâm thế cởi mở. Họ không biết, nơi này vốn không dành cho sự ngây thơ.

Những học sinh cũ ngồi im, quan sát. Họ không cần giới thiệu bản thân, không cần tỏ ra thân thiện. Mỗi người ở đây đều đã quá hiểu rõ nhau – hoặc ít nhất là họ nghĩ vậy. Ai từng nói xấu ai, ai đã từng bị xa lánh, ai là kẻ giả tạo... tất cả đã nằm trong danh sách ngầm mà ai cũng tự khắc ghi.

Những học sinh mới bắt chuyện với bất kỳ ai gần đó, vô tư hỏi han về lớp học, giáo viên, thậm chí là rủ nhau đi ăn sau giờ học. Họ không biết rằng, phía sau những gương mặt đang mỉm cười với họ có thể là một quá khứ đầy những lời cay nghiệt và phản bội.

Ở góc lớp, một nhóm học sinh cũ thì thầm:
— "Nhìn tụi nó kìa, vô tư ghê chưa."
— "Tụi nó đâu có biết gì, cứ để thời gian trả lời."
— "Mày nghĩ bao lâu thì tụi nó nhận ra lớp này không giống mấy lớp khác?"

Lớp 1A23, 1B43, 1C56... mỗi lớp có một câu chuyện riêng, nhưng không lớp nào yên bình. Những ai đã tồn tại lâu trong hệ thống này đều hiểu rằng, chỉ cần một sai lầm nhỏ, người ta có thể trở thành mục tiêu tiếp theo của những lời bàn tán.

Những tấm lưng cô độc vẫn hiện diện khắp nơi, nhưng lần này có thêm những tấm lưng mới – những học sinh vẫn chưa biết rằng, họ rồi cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của lớp học này.

Chap 4: "Bí Mật Không Bao Giờ Còn Là Bí Mật"

Trong một buổi chiều tưởng chừng bình thường, cả trường bất ngờ xôn xao. Một loạt tin nhắn nội bộ của lớp 1A67 bị rò rỉ. Không ai biết chính xác ai là người đã leak nó, nhưng hệ quả của vụ việc này nhanh chóng lan rộng.

Trên màn hình điện thoại của từng người, những đoạn hội thoại đầy ác ý hiện lên trần trụi. Những câu nói xấu, châm chọc, những bí mật của từng cá nhân bị đem ra bàn tán... tất cả đều bị phơi bày. Không chỉ trong lớp, mà cả các lớp khác cũng biết. Chuyện này trở thành đề tài nóng hổi cho toàn bộ khối.

Kẻ bị nói xấu trong tin nhắn thì tức giận. Kẻ từng hùa theo cười cợt giờ lại cố phủ nhận. Một số thì hoảng loạn, lo sợ tên mình cũng nằm đâu đó trong đống tin nhắn bị lộ.

— "Ai leak vậy?"
— "Tại sao lại để lộ ra ngoài?"
— "Chết rồi, mình cũng có nhắn mấy câu... liệu có ai biết không?"

Không khí căng thẳng đến mức ai cũng dè chừng nhau. Một số người cảm thấy bị phản bội, một số khác lại chỉ im lặng theo dõi. Nhưng không ai có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của vụ việc này.

Cuối cùng, có người đã mách thầy cô giáo. Vài tiếng sau, giáo viên chủ nhiệm triệu tập cả lớp lại, gương mặt nghiêm nghị.

— "Ai là người làm việc này?"
— "Mấy đứa có biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?"

Không ai dám lên tiếng nhận lỗi. Nhưng hậu quả vẫn phải gánh chịu: cả lớp bị yêu cầu viết bản tường trình.

Tiếng bút cào lên giấy, ai cũng viết với tâm trạng nặng nề. Một số cố gắng giải thích, một số tìm cách đổ lỗi, một số thì chỉ đơn giản viết cho có. Nhưng dù có ghi gì đi chăng nữa, một sự thật không thể thay đổi: Lớp 1A67 đã chính thức mất đi lòng tin vào nhau.


Chap 5: "Bị Đoạt Mất Cái Tôi"

Lớp 1D3, với 41 học sinh, không thiếu những cá nhân kỳ lạ. Tuy nhiên, có một cái tên mà tất cả đều không thể quên – Tuyakun. Một kẻ trai nhà giàu, được bố mẹ nuông chiều như một vị hoàng tử, nhưng lại mang theo quá khứ đen tối không thể chối cãi. Dù trong lớp có những ánh mắt dè chừng và cả những lời nói xấu sau lưng, Tuyakun vẫn không quan tâm. Với sự tự cao ngất trời của một người vốn quen được nuông chiều, hắn nghĩ rằng mọi thứ xung quanh đều phải phục tùng mình.

Tuyakun, không chỉ giàu có mà còn là kẻ được cho phép làm những điều mà người khác không dám, nhờ vào sự bảo vệ của gia đình. Nhưng chẳng ai có thể phủ nhận được một sự thật – hắn là con của một gia đình quyền lực, những kẻ luôn bao che cho những lỗi lầm của con cái. Chính vì vậy, chuyện hắn bị bắt vì tội xâm hại tình dục chẳng thể làm bẽ mặt hay ngăn cản bước đi của hắn. Một khi có tiền và quyền lực, mọi chuyện đều có thể được giải quyết.

Thế nhưng, trong mắt Aladino, Tuyakun chẳng khác gì một thứ rác rưởi bẩn thỉu. Mọi thứ về hắn đều khiến Aladino phải khinh bỉ. Cả lớp nhìn Tuyakun như một kẻ biến thái, một kẻ không có chút tôn trọng nào đối với những người xung quanh. Hắn ta chẳng có gì ngoài sự vô duyên, không chỉ trong cách ăn nói mà cả trong cách hắn tiếp cận người khác. Hắn làm cho không khí lớp học càng thêm nặng nề, bởi sự tồn tại của hắn giống như một khối u ác tính không thể loại bỏ.

Cả lớp, ai cũng cảm nhận được sự khó chịu khi phải chung sống với một kẻ như vậy. Tuy nhiên, Tuyakun vẫn cố tỏ ra "đáng yêu" trong mắt thầy cô, dùng mọi cách để che giấu bản chất thật của mình, nhưng mọi người đều biết rõ ràng ai là kẻ đứng sau tất cả. Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ lừa dối, vẫn duy trì hình ảnh hoàn hảo mà gia đình hắn đã xây dựng cho mình, bất chấp những tội ác đã qua.

Dù Tuyakun đã trở thành thành viên của lớp, không ai thực sự tôn trọng hắn. Hắn chỉ là một hình bóng vô dụng trong mắt những người khác. Câu chuyện về hắn chỉ là câu chuyện về một kẻ may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng chẳng bao giờ xứng đáng để được đứng trên người khác.

Và Aladino, với tất cả sự chán ghét và khinh miệt, vẫn đứng từ xa, quan sát. Đôi mắt hắn luôn nhìn về phía Tuyakun như một kẻ thù không đội trời chung. Những hành động của Tuyakun không thể nào xóa mờ những ký ức đen tối mà hắn đã tạo ra. Aladino không thể tha thứ, vì trong thế giới này, có những thứ mà tiền bạc và quyền lực không thể xóa nhòa được – đó là sự thật.

Và lớp 1D3, dù ngày qua ngày có phải chịu đựng sự hiện diện của Tuyakun, lại chẳng thể nào thoát khỏi mớ hỗn độn mà hắn tạo ra.

Chap 6: "Mặt Nạ Và Những Con Người Giả Tạo"

Ngày tháng trôi qua, lớp 1D3 không còn là nơi của sự im lặng, mà dần trở thành chiến trường của những âm mưu và sự giả dối. Sau những ngày đầu ngập ngừng, giờ đây, học sinh trong lớp bắt đầu tìm hiểu về nhau theo một cách hoàn toàn khác: moi móc quá khứ. Ai cũng biết rõ ai đó đã từng làm gì, nhưng chẳng ai dám mở miệng, trừ khi đó là để lợi dụng.

Những nhóm nhỏ dần hình thành, không phải vì tình bạn thực sự, mà chỉ vì lợi ích riêng. Những kẻ đã từng cãi vã trên mạng xã hội giờ lại ôm nhau thân thiết như thể không có chuyện gì xảy ra. Thực tế, họ chỉ đang tìm cách tận dụng nhau để xây dựng hình ảnh tốt đẹp hơn trong mắt người khác. Những người biết hết mọi thứ lại giả vờ không biết, làm ra vẻ ngây thơ và vô tội, trong khi thực chất lại nắm giữ hết những bí mật đen tối của những kẻ khác.

Giữa đám đông đó, DoyaChi, một cô gái có quá khứ nổi loạn, bắt đầu tỏ ra mình là trung tâm của mọi sự chú ý. Cô ta đã từng là kẻ phá phách, luôn đi ngược lại mọi nguyên tắc, nhưng giờ đây, DoyaChi lại biết cách giả vờ như mình vô tội, tỏ ra ngoan ngoãn và hiền lành trước mặt mọi người. Ban đầu, chẳng ai muốn gần cô ta, bởi những hành động trong quá khứ vẫn còn hiện diện trong suy nghĩ của mọi người. Tuy nhiên, khi học sinh mới đến lớp, DoyaChi thấy cơ hội để xây dựng lại hình ảnh.

Cô ta bắt đầu bịa ra những câu chuyện, thêu dệt những lời dối trá về những người khác trong lớp, chỉ để làm cho mình trở thành trung tâm và thu hút sự chú ý của những người mới. Những học sinh mới này, trong sự ngây thơ của mình, không thể nhận ra những lời nói của DoyaChi chỉ là những lời giả tạo. Họ tin vào câu chuyện mà cô ta tạo ra, và như một lũ chiên con, họ đi theo cô ta mà không hề nghi ngờ.

DoyaChi hả hê với thành quả của mình, nhìn thấy những người mới dần xa lánh những học sinh cũ mà cô ta không thích, và gần gũi với mình. Cô ta cảm thấy mình là người chiến thắng, là người đang đứng ở đỉnh cao, mặc dù trong lòng cô ta, những mưu mẹo đó chẳng có gì đáng tự hào.

Aladino, ngồi một góc trong lớp, cảm thấy bất lực. Mọi thứ đang diễn ra trước mắt hắn như một trò chơi mà hắn không thể tham gia. Hắn thấy rõ tất cả những gì DoyaChi đang làm, nhưng chẳng thể nào ngăn cản. Sự giả tạo, những lời nói dối, và những âm mưu sau lưng người khác khiến Aladino cảm thấy mệt mỏi. Hắn chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này, nhưng mọi cánh cửa đều bị đóng kín. Và những người xung quanh, dù có là bạn hay kẻ thù, đều giống nhau – giả vờ vô tội, làm ra vẻ ta đây.

Lớp 1D3, ngày càng trở nên hỗn loạn. Những mặt nạ giả tạo đeo trên mặt mọi người, khiến không ai còn biết ai là ai. Những âm mưu và sự phản bội lặng lẽ diễn ra từng ngày, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Ai cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân, và đôi khi, để tồn tại, họ phải làm như chưa bao giờ biết điều gì.

Với Aladino, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là im lặng, quan sát. Nhưng hắn không biết, liệu một ngày nào đó, tất cả những lời nói dối và giả tạo này có thể vỡ ra thành những mảnh vỡ không thể ghép lại được nữa không.

Chap 7: "Thức Tỉnh Giữa Những Dối Trá"

Lớp 1D3 vẫn im lặng, nhưng không phải sự im lặng của bình yên. Đó là một sự im lặng đầy căng thẳng, như những ngọn lửa âm thầm chực chờ bùng cháy. Mọi thứ xung quanh chỉ như vỏ bọc, nhưng bên trong, những cơn sóng ngầm của sự giả dối và phản bội vẫn đang lặng lẽ khuấy động.

Từng dòng tin nhắn trên Internet, những lời xâm phạm và vu khống, lại như một cơn gió nhẹ, nhưng lại khiến những trái tim dễ bị tổn thương càng thêm đau đớn. Những người đã từng bịa chuyện, tung tin đồn về những học sinh khác, giờ lại lặng lẽ đứng trong bóng tối, hả hê khi thấy những người mình hạ bệ bị đẩy vào sự cô đơn, bị tẩy chay. Họ nghĩ rằng mình đang giành chiến thắng, rằng những kẻ mà họ cười nhạo sẽ mãi không thể đứng dậy.

Nhưng có một người, cô gái mà từ trước đến nay ít ai chú ý đến, giờ đã trở thành một tia sáng trong đêm tối. Cô ấy tên là Fia. Là một học sinh mới chuyển vào lớp, Fia không hề biết về những âm mưu đằng sau những nụ cười giả tạo. Nhưng cô ấy không phải là người dễ bị khuất phục. Cô ấy thẳng thắn và thật thà, nói lên những gì mình nghĩ mà không sợ bị chỉ trích hay đánh giá.

Ngay từ những ngày đầu, Fia đã cảm nhận được sự lạ lùng trong lớp học này, những cái nhìn lén lút, những lời nói cười nhưng lại có sự châm biếm sâu sắc. Cô ấy không thể ngồi im, nhìn những người bạn mới bị dắt mũi bởi những câu chuyện sai sự thật. Và rồi, khi một lần Fia không thể chịu đựng được nữa, cô quyết định đứng lên nói ra tất cả những gì mình biết.

Fia bắt đầu kể về những gì cô thấy, những gì cô nghe. Cô không còn sợ hãi, không còn nghĩ đến việc mình sẽ bị mọi người cô lập. Những câu chuyện về DoyaChi, những tin đồn về những học sinh khác, và sự thật đằng sau những lời nói giả dối, tất cả được Fia vạch trần một cách rõ ràng. Cô không hề sợ những cuộc tấn công từ những kẻ đằng sau màn hình, những kẻ đã từng khiến mọi người tin vào những lời dối trá.

Ban đầu, Fia bị công kích dữ dội. Những người đã tạo ra những câu chuyện dối trá lại quay lại tấn công cô. Họ mỉa mai, chế nhạo và cố gắng hạ thấp cô, làm cho cô mất hết uy tín. Nhưng thay vì im lặng, Fia lại càng mạnh mẽ hơn. Cô bắt đầu kết bạn với những người bạn thực sự, những người hiểu được sự thật. Cô kể cho họ nghe toàn bộ sự thật, giải thích từng chi tiết, và không ai có thể phủ nhận được những gì cô nói.

Dần dần, những người từng bị lừa dối, những học sinh từng đi theo những câu chuyện sai lầm, bắt đầu nhận ra mình đã bị dắt mũi. Họ cảm thấy xấu hổ vì đã từng tin vào những lời dối trá, vì đã từng tẩy chay những người vô tội chỉ vì bị cuốn vào những lời đồn thổi. Sự thật, dù đau đớn, cuối cùng cũng được phơi bày.

Aladino, đứng ở một góc lớp, cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí. Hắn đã sống trong sự vô vọng suốt bao lâu, nhưng giờ đây, khi  lên tiếng, hắn cảm thấy có một thứ gì đó trong lòng mình được đánh thức. Hắn nhìn thấy sự can đảm của cô gái này, sự mạnh mẽ của một người không chấp nhận sống trong dối trá. Và lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, Aladino cảm thấy mình có thể làm gì đó. Không phải chỉ là quan sát, mà là hành động.

Lớp 1D3, sau tất cả những mưu mô và sự giả tạo, giờ đã đối mặt với sự thật. Mọi người bắt đầu thấy được sự thật phía sau những nụ cười giả tạo và những lời nói dối. Và đó, chính là lúc những vết nứt trong lớp học bắt đầu xuất hiện, khi mà những kẻ dối trá không thể giữ mãi mặt nạ của mình.

Dù mọi chuyện chưa kết thúc, nhưng ít nhất,  đã khiến mọi người nhìn lại chính mình. Và Aladino, hắn nhận ra rằng, đôi khi, để thay đổi, ta phải bắt đầu từ chính bản thân mình.

Chap 8: "Nhận thức hững Mối Quan Hệ Giả Tạo"

Vào đầu năm học, lớp 1D3 đón nhận một cô gái mới – Natatsuko. Cô được chuyển vào thay thế vị trí phó học tập của DoyaChi. Dù mới mẻ và lạ lẫm, Natatsuko không mất quá nhiều thời gian để hòa nhập. Nhờ vào khả năng ngoại giao khéo léo và tính cách dễ gần, cô nhanh chóng làm quen với nhiều người trong lớp.

Natatsuko đã thể hiện bản thân như một người không ngại tiếp xúc với mọi người, luôn tỏ ra thân thiện và cởi mở. Tuy nhiên, cô lại không phải là người dễ bị lừa dối. Cô nhanh chóng nhận ra sự giả tạo trong những hành động của DoyaChi, người mà cô ban đầu tin tưởng. Natatsuko bắt đầu nhận thức rõ hơn về tính cách thật sự của DoyaChi, và sự thân thiện giả tạo của cô bạn kia không còn khiến Natatsuko cảm thấy dễ chịu nữa.

Với sự hiểu biết về con người xung quanh, Natatsuko không ngần ngại cắt đứt những mối quan hệ mà cô cảm thấy không thực sự đáng tin. Dần dần, cô trở nên xa cách với DoyaChi, và những lời nói ác ý của cô ta không thể làm Natatsuko lung lay. Natatsuko không chỉ nhìn thấu những mối quan hệ giả tạo mà còn tự tin tìm kiếm và xây dựng những mối quan hệ thực sự với những người mà cô tin tưởng.

Dù Natatsuko vẫn còn chút tin tưởng vào những người mới, cô cũng đã học được cách giữ khoảng cách và nhận diện đúng những ai xứng đáng để kết bạn. Cô không còn là cô gái mới lạ trong lớp, mà đã trở thành người có khả năng quan sát và đánh giá chính xác những gì đang diễn ra xung quanh.

Chap 9 : "Cán Sự Lớp: Sự Công Bằng Giữa Căm Ghét Và Ganh Tỵ".

Trong lớp 1D3, những cô gái tốt bụng, xinh xắn, học giỏi và vô hại luôn là những người nhận được sự yêu mến từ thầy cô và bạn bè. Kazo, Hinata, Akoto, Susan và Tanya chính là những thành viên trong ban cán sự lớp, những người không chỉ tài giỏi mà còn luôn làm gương mẫu cho các bạn khác. Tuy nhiên, dù họ chẳng làm điều gì sai, nhưng lại phải chịu đựng sự căm ghét từ những thế lực trong lớp.

Trong số họ, có một cô gái, Tanya, mang trong mình một căm thù lớn đối với quá khứ của những người khác trong lớp. Dù đã vượt qua được nhiều thử thách, nhưng quá khứ vẫn khiến cô giữ trong lòng một nỗi oán hận. Tuy nhiên, không ai trong số các cô gái ban cán sự để nỗi hận thù ấy ảnh hưởng đến công việc của họ. Họ vẫn giữ thái độ hòa nhã và chuyên nghiệp, làm tốt công việc của mình mà không tỏ ra kiêu ngạo.

Dù vậy, sức ép không dễ dàng buông tha họ. Làm trong ban cán sự lớp, họ phải chấm điểm cho bạn bè, điều này không hề dễ dàng. Những người được đánh giá không phải lúc nào cũng chấp nhận sự công bằng trong điểm số. Và vì thế, những cô gái này không tránh khỏi việc bị công kích. Họ không chỉ phải đối mặt với sự ganh ghét từ những người xung quanh mà còn bị chỉ trích vì những quyết định khó khăn khi phải đánh giá công bằng.

Aladino, quan sát từ một góc nhìn ngoài cuộc, không thể không thở dài. Dù những cô gái này không làm gì sai, nhưng họ lại phải gánh chịu rất nhiều điều bất công chỉ vì vị trí của mình. Họ tài giỏi, làm việc chăm chỉ, nhưng lại luôn là mục tiêu của những lời bàn tán và chỉ trích. Và Aladino biết, dù cố gắng thế nào, họ sẽ không bao giờ hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của những sự ganh ghét, dù chỉ là nhỏ nhất.

Đối với những cô gái này, công việc trong ban cán sự không chỉ là nhiệm vụ học đường mà còn là một cuộc chiến âm thầm với những thế lực tăm tối trong lớp. Nhưng họ không lùi bước, họ vẫn tiếp tục làm tốt công việc của mình, bởi vì họ biết rằng, dù có bị hiểu lầm hay công kích, họ vẫn là những người làm việc chăm chỉ và không bao giờ lãng quên chính mình.


Chap 10: " Tình Yêu Thô Tục Và Những Mascarade"

Lớp học chìm vào sự im lặng nặng nề khi Duyanki và Kenji bắt đầu thể hiện "tình yêu" của mình. Tình huống khiến không ít học sinh phải quay đi, nhưng cũng có vài ánh mắt không thể không chú ý.

Duyanki (mỉm cười với một giọng điệu õng ẹo, đôi mắt nhấp nháy):
"Anh có biết không, từ khi gặp anh, tôi cảm thấy như mình là người duy nhất trên đời này... mọi thứ xung quanh như bóng mờ thôi."

Kenji (ngồi tựa lưng vào ghế, thở dài, đôi môi vẫn giữ điếu thuốc):
"Vậy sao? Từ trước giờ, tôi chỉ quan tâm đến em thôi. Cả thế giới ngoài kia cũng chẳng quan trọng lắm." (đột nhiên cười thâm hiểm, áp môi lên cổ cô ta) "Thử đi, cảm giác này thế nào?"

Duyanki (cười khúc khích, hơi đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra tự tin):
"Anh chẳng bao giờ làm tôi phải ngại ngùng đâu." (giọng điệu có chút thách thức)

Đúng lúc đó, Natasuko ngồi ở góc lớp, cảm thấy cả người như sôi lên. Cô không giận, mà chỉ đơn giản là khinh bỉ những hành động này.

Natasuko (thầm, không giấu được sự chán ghét):
"Nó tưởng mình là ai chứ? Học giỏi đâu? Cả cái lớp này có ai tin được không?"

Cô không tỏ ra tức giận mà chỉ nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ thay cho Duyanki. Cả lớp thì chỉ dám nhìn từ xa, chỉ có một vài người mở miệng thầm thì với nhau về tình yêu này như một trò hề.

Một lúc sau, Aladino, với tư cách là "thần theo dõi", bước vào lớp. Hắn đứng ngoài cửa lớp, nhìn cảnh tượng này, một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi.

Aladino (nhìn Duyanki và Kenji, giọng nói lạnh lùng, nhưng lại đầy sự chế giễu):
"Vậy mà mọi người vẫn tưởng hai đứa là hình mẫu tình yêu sao? Thực ra chỉ là trò lố thôi."

Natasuko tự nhủ:
"Thứ tình yêu này không có gì để xem cả. Cả lớp đang phải chịu đựng cái màn hài kịch này mà không ai dám lên tiếng. Chúng mày đúng là không hiểu gì  . Tình yêu đâu phải là thứ mà ai cũng có thể tỏ ra "sâu sắc". Chỉ là một trò chơi để những kẻ thiếu thốn cảm giác thôi."

Trong khi đó, Duyanki và Kenji vẫn tiếp tục những hành động quá đà của mình, mặc cho ánh mắt chế giễu xung quanh. Duyanki, mặc dù không tỏ ra quan tâm, nhưng trong lòng lại thấy hơi khó chịu khi thấy mình bị người khác nhìn với ánh mắt như vậy.

Duyanki (hạ giọng, nhìn Kenji, cố tình giữ vẻ tự tin):
"Thôi, anh đừng để ai nhìn thấy mình như vậy nữa. Bọn họ sẽ cười vào mặt chúng ta đấy."

Kenji (vẫn bình thản, cười nhạt, bất cần):
"Mặc kệ đi. Cứ sống cho mình, chứ không phải sống cho họ."

Natasuko lại thở dài, không còn gì để nói. Cô chỉ thấy buồn cười với cách mà Duyanki và Kenji tưởng mình là trung tâm của mọi ánh nhìn. Họ, dù có làm gì, vẫn chỉ là những kẻ đang chơi một trò chơi rẻ tiền trong thế giới đầy giả tạo này.

Natasuko (lẩm bẩm một mình, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang tự nói với chính mình):
"Thật không hiểu nổi, có lẽ mọi thứ thật sự đã quá bẩn thỉu."

Chap 11: "Tranh Cãi Trong Im Lặng, Phe Phái Chìm Lặng"

Lớp 1D3 đã bắt đầu chia thành nhiều phe, không còn là một tập thể nữa, mà mỗi người đều đứng dưới một lá cờ riêng, mỗi người có một câu chuyện, một cảm xúc riêng. Không khí trong lớp giờ đây ngột ngạt, đầy những tia nhìn ẩn ý, những lời nói không ra lời, những cái cau mày mơ hồ. Mọi thứ có thể yên lặng, nhưng bên trong lại là những trận chiến âm thầm.

Bài kiểm tra giữa kỳ vừa kết thúc, và đó là thời điểm để những mâu thuẫn thật sự nảy sinh. Những học sinh chăm chỉ, như Kazo và Hinata, đã làm hết sức mình để vượt qua, trong khi những người khác lại có lý do để chỉ trích, đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho giáo viên, cho tất cả mọi thứ ngoại trừ chính bản thân họ.

"Khi nào thì mày mới chịu nghiêm túc học đi? Mày cứ như thế này mãi, cả lớp toàn phải gánh giúp mày!" – Kazo tức giận nhìn người bạn cùng lớp, một kẻ lúc nào cũng tìm lý do để đổ lỗi cho bài vở.

"Thế mày nghĩ tao không cố gắng à?" – Người bạn kia, với thái độ bực bội, cãi lại. "Cứ bày ra mấy cái bài tập lạ hoắc, rồi lại đổ hết lên đầu tao. Không có bài nào dễ dàng cả, ai cũng như vậy cả, nhưng mày cứ lúc nào cũng làm như mày giỏi hơn bọn tao!"

Bầu không khí trong lớp trở nên căng thẳng, các cặp đôi ngồi gần nhau không dám mở lời, chỉ âm thầm trao đổi những ánh mắt dò xét. Những cuộc chiến này không còn chỉ diễn ra trên bàn học, mà còn trong các mối quan hệ. Các phe nhóm trong lớp bây giờ không chỉ là những học sinh có điểm số khác nhau, mà còn là những nhóm với các tính cách, những nỗi niềm riêng. Những người không cố gắng học tập nhưng lại muốn đổ lỗi cho mọi thứ; những người chăm chỉ nhưng lại bị chỉ trích vì luôn làm tốt hơn, luôn làm gương mẫu.


Trong một góc lớp, Kazo và Hinata đang ngồi nói chuyện. Dù là bạ thân, nhưng giữa họ cũng không thiếu những mâu thuẫn.

Hinata, người luôn chăm chỉ học tập và luôn muốn mọi thứ đều hoàn hảo, không thể hiểu được sự lười biếng của Kazo. "Em không hiểu, Kazo, sao anh có thể cứ lơ là như vậy? Để cả lớp phải gánh vác công việc của anh, rồi lại đổ hết lỗi lên đầu mọi người. Chẳng phải anh thấy áy náy sao?"

Kazo nhún vai, ánh mắt thoáng qua sự bất cần. "Mày cứ coi như tao không quan tâm đi. Tao làm gì thì liên quan gì tới mày?"

Hinata, giọng căng thẳng nhưng không nỡ làm tổn thương người yêu, nhẹ nhàng nói: "Anh có thể vì chúng ta, vì lớp này mà làm tốt hơn được không?"

Kazo im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc không muốn nghĩ thêm gì. Họ cứ như thế, khoảng cách ngày càng xa.


Ở một góc lớp khác, Tanaya đang thầm nhắc đến mối quan hệ cũ với tên bạn trai nghèo dốt nát nhưng đẹp trai, một mối tình đã kết thúc từ lâu nhưng không bao giờ hoàn toàn nguôi ngoai.

"Mày nghĩ mày làm gì là ổn à?" – Tanaya tức cười, nhìn chằm chằm vào người bạn trai cũ. "Thật sự thì, mày chẳng đáng để tao phải nhớ đến, mày chỉ là một đứa hèn nhát thôi."

Người con trai kia thở dài, bĩu môi, đáp lại: "Thôi đi, Tanaya. Mày nghĩ mày là ai? Tao chỉ làm vậy vì mày không hiểu được tao, mày lúc nào cũng như một con rối, không tự quyết định được cuộc đời mình."

Tayana cười khẩy, giọng lạnh lùng: "Mày lúc nào cũng vậy, đổ lỗi cho người khác. Chính mày là kẻ không xứng đáng."

Mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn, khi những mâu thuẫn từ những mối quan hệ yêu đương đan xen vào những tranh cãi trong học tập. Những lời nói ác ý không chỉ xuất hiện trong các cuộc đối đầu giữa các học sinh, mà còn ở trong những câu chuyện về tình yêu không thành.


Cả lớp giờ đây chia thành nhiều nhóm, với các tính cách khác nhau, từ những người chăm chỉ nhưng luôn bị soi mói, đến những kẻ lười biếng nhưng lại thích đổ lỗi, rồi những nhóm bạn đang dần rạn nứt vì những mâu thuẫn chưa được giải quyết.

"Đúng là cái lớp này," một học sinh thở dài, lắc đầu. "Chỉ cần một ai đó nói đúng một câu, là cả lớp lại nổ tung. Mỗi người đều có lý do riêng của mình để chẳng bao giờ có thể hòa hợp."

Aladino, từ trên cao nhìn xuống

Dù không thể nói chuyện trực tiếp, Aladino vẫn thấy tất cả những gì đang xảy ra. Những mâu thuẫn, những tranh cãi, những nhóm người đứng riêng biệt – tất cả như một bức tranh hỗn độn mà hắn nhìn thấy từ trên cao. Một lớp học chẳng bao giờ có thể yên bình khi những cảm xúc tiêu cực luôn lẩn khuất dưới mỗi cử chỉ, mỗi lời nói.

Nhưng có một điều chắc chắn: Không ai có thể mãi sống trong bóng tối của sự giận dữ và đổ lỗi. Aladino chờ đợi, thầm lặng, để xem liệu những học sinh này có thể tự giải quyết những mâu thuẫn của mình hay không, hay sẽ tiếp tục chìm trong vòng xoáy của những cảm xúc tiêu cực vô tận.

Chap 12: "Nỗi Khổ Của Fia - Bị Ép Buộc Và Những Mâu Thuẫn Nội Tâm"

Mỗi ngày trôi qua, lớp học 1D3 lại dấy lên những mâu thuẫn mới. Hôm nay, câu chuyện xoay quanh Fia, một cô gái không thích can thiệp vào công việc lớp nhưng lại bị ép buộc vào một trách nhiệm mà cô không hề muốn - Phó Lao Động của lớp. Vốn không phải là người thích gây chuyện, Fia chỉ muốn tập trung vào việc học và không dính dáng đến những trò chơi quyền lực này. Nhưng, Truyoka, lớp trưởng của lớp, đã ép cô vào vị trí này cùng với sự trợ giúp của đồng bọn.

Fia: Bị Ép Và Những Đau Khổ

Fia đã nhiều lần cố gắng từ chối, nhưng Truyoka và nhóm bạn của hắn không buông tha. Hắn nói: "Cần phải có một người như mày để giữ vệ sinh cho lớp. Không ai khác phù hợp hơn." Fia chỉ im lặng, nhưng trong lòng cô, mọi thứ như đang nổ tung. Cô không thể nào chịu đựng được những hành động thiếu trách nhiệm và lười biếng của một số học sinh trong lớp.

Cô không thể hiểu được tại sao một số bạn không tôn trọng nhiệm vụ. Đi trễ, không nhặt sạch cỏ trong giờ lao động, gian dối và không nghe lời nhắc nhở của cô. Từ khi nhận vị trí phó lao động, Fia thấy mình như bị mắc kẹt trong một chiếc lồng. Cô làm tất cả vì muốn giữ lớp sạch sẽ, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị chỉ trích. Mọi chuyện chỉ càng tồi tệ hơn khi Fia phải đối mặt với những lời mắng mỏ từ giáo viên. "Sao lớp lại không có sạch vậy? Phó lao động như em mà cũng để mọi chuyện rối như thế này sao?"


Có những người trong lớp cảm thông cho Fia, thấy rằng cô đang làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình nhưng vẫn bị ép buộc làm những công việc mà người khác không tôn trọng. Họ biết rằng Fia không thích cầm quyền, nhưng lại muốn làm một phần trong việc giúp lớp trở nên tốt hơn.

Cô bạn thân, Tanami, thường xuyên động viên Fia: "Cậu đừng lo, bọn tớ hiểu mà. Lớp mình có nhiều người không hiểu chuyện, nhưng cậu làm tốt rồi. Đừng để ý đến họ."

Nhưng không phải ai cũng đồng cảm. Một số người trong lớp lại ganh ghét Fia vì sự chú ý mà cô nhận được. Họ cảm thấy rằng Fia không xứng đáng với vị trí này và cho rằng cô chỉ may mắn, không phải vì năng lực. Họ đâm sau lưng, nói xấu và tìm mọi cách để khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.


Truyoka, dù là lớp trưởng, lại không thực sự quan tâm đến cảm xúc của Fia. Hắn ta chỉ coi việc phân chia quyền lực và trách nhiệm trong lớp như một trò chơi. Với Truyoka, quyền lực là điều quan trọng nhất. Khi thấy Fia bắt đầu có dấu hiệu muốn từ bỏ, hắn lại bực tức và ra lệnh: "Cậu không có quyền từ chối. Lớp cần cậu. Nếu không làm thì đừng trách tôi."

Fia càng cảm thấy mệt mỏi hơn vì sự áp đặt này. Cô không muốn làm lớp trưởng, không muốn làm người đứng đầu, nhưng lại bị ép vào vị trí không thể thoái thác. Những buổi lao động sau giờ học trở thành nỗi ám ảnh, và mỗi ngày cô lại thấy mình càng rơi vào thế giới của trách nhiệm vô hình.

Fia không biết phải làm gì. Cô đã cố gắng, nhưng chẳng ai thấy những nỗ lực của cô. Cô muốn thoát khỏi cái lớp học này, muốn bỏ hết tất cả và sống cho riêng mình, nhưng trách nhiệm, dù không muốn, vẫn đè nặng lên vai cô.

Liệu Fia sẽ chịu đựng được bao lâu nữa trong tình cảnh này? Hay một ngày nào đó, cô sẽ bùng nổ và đứng lên chống lại những áp lực không ngừng đè lên mình?

Sau một thời gian dài phải chịu đựng sự áp đặt và những mâu thuẫn không ngừng từ lớp học, Fia đã không còn là cô gái yếu đuối và im lặng như trước. Cô đã nhận ra rằng nếu không đứng lên và nói ra những gì mình nghĩ, thì chẳng ai có thể thay đổi tình hình. Không còn là Fia của những ngày đầu, giờ đây cô mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối chất với mọi người.

Ngày hôm nay, lớp 1D3 lại rơi vào tình trạng hỗn loạn. Truyoka và nhóm bạn của hắn vẫn tiếp tục những trò chơi quyền lực và lười biếng, nhưng Fia không còn im lặng nữa. Khi thấy những bạn trong lớp tiếp tục đi trễ và không làm đủ công việc trong giờ lao động, cô không kiềm chế được nữa và thẳng thắn ghi vào sổ.

Fia quyết định rằng mình sẽ không để yên cho những hành động vô trách nhiệm tiếp diễn mà không bị xử lý. Cô lên tiếng, "Ai mà không làm thì tôi sẽ ghi vào sổ, không làm đủ thì đừng có trách."

Cả lớp im lặng nhìn cô, không ai dám phản kháng. Fia không sợ gì nữa, những lời chỉ trích từ giáo viên hay từ bạn bè giờ đây không còn ảnh hưởng đến cô. Cô biết rõ mình đang làm đúng.

Một số học sinh trong lớp bắt đầu nhìn Fia với ánh mắt mới. Họ không còn coi thường cô nữa mà bắt đầu tôn trọng quyết định và cách hành xử của cô. Một vài người trong lớp, như Hinata, Kazo và Akoto, tỏ ra đồng cảm với Fia, vì họ biết cô đã quá mệt mỏi với sự vô trách nhiệm của những người khác.

Tuy nhiên, không phải ai cũng vui mừng trước sự thay đổi này. Một số học sinh khác lại cảm thấy khó chịu, đặc biệt là những người vốn luôn làm việc qua loa và không chịu trách nhiệm. Họ cảm thấy bị đe dọa bởi sự thẳng thắn của Fia và bắt đầu tìm cách lật ngược tình thế.

Fia đã không còn là cô gái nhút nhát nữa. Cô đã học cách đối mặt với áp lực, đứng lên vì những gì mình tin là đúng. Những lời nói từ giáo viên và bạn bè không còn làm cô sợ hãi. Giờ đây, cô hiểu rằng đôi khi, sự thẳng thắn và quyết đoán mới là chìa khóa để thay đổi mọi thứ.

Với sự thay đổi này, liệu Fia có thể giữ vững được lập trường của mình trong một lớp học đầy mâu thuẫn như 1D3? Cô sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách phía trước, nhưng ít nhất cô đã sẵn sàng chiến đấu vì sự công bằng và đúng đắn.

Chap 12: ""Cuộc Đối Đầu Trên Mạng: Không Phải Ai Cũng Dám Đối Mặt"."

Câu chuyện hôm nay diễn ra với một làn sóng drama mới, khi một cô gái bí ẩn tên Notoki xuất hiện và khiến mọi thứ trong lớp 1D3 trở nên căng thẳng. Cô ta không phải là người dễ dàng có thể xem thường, nhưng ai ngờ, một cuộc đối đầu với Fia lại khiến Notoki phải nhận quả đắng.

Notoki bước vào lớp với vẻ ngoài lạnh lùng, áo khoác đen, tóc xõa che kín mặt, khiến nhiều người nghĩ cô là người đầy uy quyền và thần bí. Tuy nhiên, dưới lớp vỏ bọc đó, sự thật không như mọi người tưởng. Cô ta không học giỏi, tính cách lại cực kỳ bốc đồng và thiếu chín chắn.

Không may cho Notoki, cô lại "đụng phải" Fia – người luôn thẳng thắn và không chịu nhượng bộ trước những kẻ thích thể hiện nhưng thiếu trách nhiệm. Khi Fia nhận thấy Notoki không làm tròn trách nhiệm trực nhật và chỉ ngồi đó nghênh mặt, cô không thể nhịn được nữa.

Fia nhìn Notoki, giọng lạnh lùng nhưng không thiếu sự mỉa mai: "Cô nghĩ cô là ai mà dám đổ lỗi cho tôi? Cô còn không làm đủ việc, chỉ biết ngồi chờ người khác làm thôi."

Không chịu được sự mỉa mai đó, Notoki đã cố gắng lấy lại thể diện, nhưng cô lại không có đủ trí tuệ để đối đầu trực tiếp với Fia. Cô ta nhanh chóng chạy lên We Play – ứng dụng mà mọi người trong lớp sử dụng để giao tiếp, để thể hiện sự khiêu khích.

Trong tin nhắn, Notoki viết: "Hẹn gặp lúc 8h tối trên We Play, để xem mày có dám đối đầu không. Không có cái chuyện yếu đuối nào như mày mà dám nói chuyện với tao."

Fia đọc được tin nhắn nhưng chỉ bật cười. Cô không thèm quan tâm đến một kẻ chỉ giỏi bắt nạt qua màn hình điện thoại mà chẳng có can đảm đối mặt trực tiếp. "Mày là ai mà tưởng mình là gì? Tự biết mình dở rồi đừng có làm trò trên mạng. Tôi không có thời gian cãi nhau với những người như mày," Fia đáp lại, không hề dao động.

Fia không quan tâm đến lời khiêu khích của Notoki. Cô hiểu rõ cái giá của việc để những kẻ như vậy chi phối cảm xúc mình. Cô biết Notoki chỉ là một con người yếu đuối, không đủ sức mạnh để đối mặt trực tiếp với người khác. Và Fia cũng không cần phải để ý đến những trò cười đó.

Không giống như Notoki, Fia vẫn tiếp tục làm việc của mình, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cô không bị rối trí bởi những lời dèm pha và càng không sợ đối đầu với những kẻ giả tạo.

Ngày hôm sau, trong lớp, tất cả những người từng thấy Notoki cố tình khiêu khích Fia đều đã nhận ra cô ta chỉ là một kẻ giả tạo. Những lời khiêu khích của Notoki bị mọi người xem như trò hề. Chỉ sau một đêm, Notoki trở thành đối tượng bị tẩy chay trong lớp học. Không ai muốn chơi với cô ta nữa.

Còn Fia, cô vẫn giữ vững lập trường và tiếp tục chứng minh mình là người duy nhất trong lớp đủ bản lĩnh để đối đầu với những kẻ thích lấn át người khác. Đơn giản vì cô không sợ ai, không sợ đối mặt với những thử thách.

Notoki có thể tưởng mình giỏi, nhưng cô đã sai khi đụng phải người như Fia. Trong khi những trò khiêu khích và mưu mô chỉ là trò chơi vô nghĩa trên mạng xã hội, Fia hiểu rằng sự thẳng thắn và quyết đoán trong thực tế mới là điều quan trọng.

Giờ đây, Fia đã chứng minh rằng không phải ai cũng có thể đứng trên người khác mà không phải trả giá. Cô đã dạy cho Notoki một bài học rằng sự giả tạo chỉ đem lại sự cô đơn và tẩy chay.

Chap 13: "Vết Thương Tự Đào: Duyanki Bị Lật Mặt"

Duyanki, với bản tính thích gây chuyện, đã không chịu nổi khi thấy Tanaya bị mọi người chú ý quá nhiều. Với sự xảo trá của mình, Duyanki đã làm điều mà không ai nghĩ cô sẽ dám làm: leak những tin nhắn của Tanaya. Những câu nói xấu, những lời chỉ trích từ cô ta nhanh chóng lan ra ngoài, và Duyanki đã không ngừng hưởng thụ khoảnh khắc mình "hạ gục" Tanaya.

Nhưng sau tất cả, sự thật luôn có cách trả lại. Một đêm, trong lúc ghen ghét và điên cuồng, Duyanki đã lén vào tài khoản của người khác, định rò rỉ những tin nhắn "bí mật" từ những kẻ mà cô nghĩ là sẽ dễ dàng hạ gục. Nhưng thay vì đạt được mục đích, cô ta lại lỡ tay đăng tải những đoạn chat từ tài khoản của chính mình. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi tất cả mọi người đều biết được những trò bẩn thỉu mà cô đã làm.

Chưa bao giờ cô cảm thấy mình thấp hèn đến vậy. Những lời chế giễu từ các bạn trong lớp như dao sắc cứ đâm vào trái tim cô. Không một ai còn nhìn cô như một người bạn, mà tất cả đều chỉ trích, cười nhạo và khinh bỉ.

Lời thoại trong cuộc đối chất:

Tanaya (khinh bỉ): "Mày nghĩ là mày có thể ném đá giấu tay mãi được à? Mày không biết là người ta sẽ lật lại mày khi mày dám làm xấu người khác đâu. Tưởng mày thông minh lắm à, giờ thì tự xem lại mình đi!"

Duyanki (nghiến răng, chỉ biết câm nín): "Mày nói thế mà làm gì? Tại sao cứ phải bày trò để hại người? Làm thế có giúp mày vui không?"

Akoto (cười khẩy): "Làm trò bẩn thế, rồi nghĩ sẽ có người đứng về phía mày à? Đúng là kẻ tồi tệ. Mày không còn mặt mũi nào để đối diện với chúng tôi nữa."

Pinkoto (châm chọc): "Còn dám lên mặt làm gì, Duyanki? Mày làm nhục không chỉ Tanaya mà cả lớp này. Có giỏi thì đối mặt đi, đừng có trốn đằng sau mạng xã hội nữa."

Kazo (hả hê): "Mày mà cũng dám làm người tốt à? Hahaha, đừng có làm trò nữa. Giờ thì mày hiểu cảm giác bị phản bội như thế nào chưa?"

Fia (giọng lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh bỉ): "Ngu thì chết ."

Tanaya (quay lại lần nữa, giọng mỉa mai): "Để xem mày còn dám làm trò nữa không? Mày không biết đùa với lửa đâu. Lửa sẽ thiêu rụi tất cả những gì mày có, kể cả mặt mũi."

Cả lớp dường như chỉ chờ một khoảnh khắc để xé tan cái vỏ bọc mà Duyanki đã xây dựng. Cô ta đã tự đào hố chôn mình khi nghĩ rằng có thể đứng trên người khác để cảm thấy mình giỏi. Những lời xỉa xói, mỉa mai không ngừng khiến cô cảm thấy từng chút một sự tủi nhục đè lên mình. Duyanki không còn cách nào để phản kháng, chỉ biết đứng im, im lặng hứng chịu.

Duyanki đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời mình. Cô nhận ra rằng, khi bạn đã chơi xấu và nghĩ rằng mình có thể trốn tránh hậu quả mãi, thì sự thật cuối cùng cũng sẽ bùng nổ, và nó sẽ tàn nhẫn hơn những gì bạn có thể tưởng tượng.

Đây là giây phút mà Duyanki hiểu rằng, khi vết thương đã tự đào ra từ chính tay mình, không có ai có thể chữa lành nó. Cô sẽ phải sống với sự sỉ nhục và ánh mắt căm ghét từ những người mà cô đã từng coi là bạn.

Trước khi sự kiện lật mặt xảy ra, câu chuyện đã bắt đầu với một mưu đồ bẩn thỉu từ Duyanki. Cô ta không chỉ bịa chuyện mà còn làm tất cả để tạo ra một mâu thuẫn không cần thiết giữa FiaTanami. Chuyện bắt đầu từ việc Duyanki cố tình xuyên tạc về quyết định của Natasuko, lớp phó học tập, khi cô ta đổi chỗ của Doyachi mà không tham khảo ý kiến của Duyanki. Thực chất, Natasuko chỉ làm điều này vì quyền hạn của cô, nhưng Duyanki đã biến nó thành một câu chuyện hư cấu, đổ hết lỗi cho FiaTanami.

Duyanki (hùng hổ, vỗ ngực): "Mày nghĩ là mày có thể qua mặt tao dễ dàng như vậy à, Fia? Chính mày và Tanami đổi chỗ cho Doyachi, đừng có giả vờ nữa. Mày nghĩ mày thông minh lắm à? Cứ tưởng lớp phó học tập có thể làm mọi thứ mà không ai biết sao?"

Fia (cười mỉa mai, lắc đầu): "Cô đang nói cái gì vậy? Tao chẳng làm gì hết. Nếu mày muốn đổ lỗi cho tao, thì mày đi mà tìm bằng chứng đi. Cái gì cũng có lý do, đừng có ra vẻ mình là người biết tất cả."

Tanami (khó chịu, gắt gỏng): "Duyanki, sao mày lại bịa đặt như vậy? Mày không biết cái gì thì đừng có mở miệng ra. Mày nghĩ mày là ai mà đứng lên nói xấu người khác như vậy?"

Duyanki (vẫn ngang ngược, khinh bỉ): "Tao thấy không ai dám nói ra sự thật cả. Tất cả chỉ biết nhắm mắt làm ngơ cho mày thôi. Nhưng tao sẽ làm cho cả lớp biết ai mới là người sai."

Fia (khó chịu nhưng bình tĩnh): "Mày muốn bịa chuyện sao? Cứ làm đi. Mày không biết được đâu, Duyanki, hậu quả sẽ đến sớm thôi. Cái trò của mày đâu thể qua mắt tất cả mọi người mãi được."

Duyanki (thách thức, tự tin): "Tao sẽ chứng minh là tao đúng, mày cứ đợi đấy. Mày đừng có mà mơ tưởng chuyện sẽ dễ dàng như vậy."

Duyanki cứ tiếp tục cãi bướng, không hề nhận ra rằng những lời nói của mình đang gây hại cho chính cô ta. Mặc dù cô ta vẫn tự nhận mình là người đúng, nhưng Fia đã quyết định không thèm chấp nhận và không tiếp tục tranh cãi với cô ta. Fia hiểu rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả, và người sai sẽ phải chịu hậu quả của chính mình.

Và khi drama vỡ lở, Duyanki đã không thể thoát khỏi sự thật rằng cô ta đã là người sai từ đầu. Lúc này, cô ta không còn chỗ nào để bào chữa, và mọi thứ cô ta gây ra chỉ quay lại như một quả bom nổ tung vào chính mình.

Fia (nhìn Duyanki, ánh mắt sắc lạnh): "Mày cứ chờ đấy, Duyanki. Cái trò của mày sẽ sớm lộ ra thôi. Tao không cần phải nói gì, chỉ cần đợi thời gian thôi."

Chuyện tranh cãi về sự thay đổi chỗ của Doyachi chỉ là ngọn lửa nhỏ ban đầu cho một mối thù khổng lồ. Những lời dối trá của Duyanki không chỉ khiến cô ta trở thành kẻ thù của Fia mà còn đẩy cô vào một vết thẳm sâu mà chính cô không thể tự thoát ra được.

Aladino, dù không thể trực tiếp tham gia vào cuộc tranh cãi, nhưng từ vị trí là một người quan sát, anh không thể không cảm thấy sự xấu xí và tồi tệ của những trò bẩn thỉu này. Với sự lạnh lùng, anh không hề mảy may cảm thông cho những kẻ như Duyanki.

Aladino (nhìn từ xa, lắc đầu): "Thật là ngu ngốc. Những trò lừa đảo và bịa chuyện chỉ làm cho mọi thứ càng tồi tệ hơn. Duyanki, cô ta nghĩ mình thông minh khi mượn cái miệng để vùi dập người khác, nhưng cuối cùng chính cô ta sẽ phải gánh lấy hậu quả. Bọn này chẳng học được gì ngoài sự giả dối."

Anh không hiểu sao mọi người có thể bị lôi kéo vào những cuộc chiến vặt vãnh như vậy, chỉ vì sự thiếu kiên nhẫn và một chút đố kỵ. Trong mắt Aladino, những trò này chẳng có giá trị gì, và cuối cùng chỉ làm nhục chính những người tham gia.

Aladino (tiếp tục với vẻ lạnh lùng): "Thế giới này, thật sự, chẳng có gì đáng giá nếu con người chỉ sống dựa vào những lời dối trá và sự tranh giành quyền lực nhỏ nhặt. Những kẻ như Duyanki không xứng đáng nhận được sự chú ý của tôi."

Với Aladino, mọi thứ quá nhỏ bé và không đáng để lãng phí thời gian vào. Anh chỉ thầm nghĩ rằng nếu Duyanki không học được bài học này, sẽ có ngày cô ta sẽ phải trả giá đắt hơn rất nhiều.

"Duyanki nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi mọi thứ, nhưng liệu cô ta có thể trốn được hậu quả của chính mình? Phần tiếp theo sẽ khiến bạn không thể rời mắt!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro