Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

97.98.99

Chương 97: Trăm quỷ tụ hội

Lục Văn Tây chỉ có thể dùng động tác tay và khí thế như đế vương bảo bọn họ im lặng, sau đó đưa tay: "Đưa mấy thứ cần sạc pin cho tôi."

Sau đó trong tay anh xuất hiện bốn chiếc điện thoại, hai chiếc máy tính bảng, anh tìm dây sạc ra tiến hành sạc pin.

Hứa Trần đứng ở bên cạnh nhìn động tác của Lục Văn Tây, cảm thấy hình ảnh này thực thần kỳ, chỉ cần đưa tay một cái, trong tay liền có một đống điện thoại, giống như làm ảo thuật vật.

Lúc Lục Văn Tây cắm sạc còn tranh thủ định ra quy tắc với đám quỷ: "Thật ra bên bọn tôi cũng không có quy tắc gì, chỉ cần gia nhập thì nam giới bảo vệ nữ giới một chút. Tất nhiên, nếu mọi người làm ra chuyện thất đức thì vẫn sẽ bị trừng bị, biết không?"

Đám quỷ nhỏ lập tức tỏ vẻ đã hiểu.

"Gia nhập hội tôi, làm việc giúp tôi thì sẽ nhận được chỗ tốt, tôi có thể đưa những món đồ không có trong cõi âm cho mọi người, cũng sẽ giúp mọi người có cuộc sống an ổn, vui vẻ, hạnh phúc trong ba năm này."

"Lão đại, đặt cho hội chúng ta một cái tên đi, không thể gọi là hiệp hội bảo vệ phụ nữ trẻ em đi?" Quỷ thiếu nữ hỏi Lục Văn Tây, hiện giờ cô đã rất thân thiết với Lục Văn Tây, nói chuyện cũng không có kiêng dè.

"Hả... tên gì giờ? Sức mạnh tà ác cõi âm?" Lục Văn Tây do dự hỏi, anh là người không giỏi đặt tên, cha mẹ anh cũng tế, bằng không cũng không đặt cho anh cái tên giống như 'Lục Vẫn Hí' như thế. [diễn cảnh hôn]

"Lão đại, anh đặt tên phèn quá, hay gọi là 'Trăm Quỷ Tụ Hội' đi."

"..." Lục Văn Tây liếc quỷ thiếu nữ trắng mắt, buồn bực một hồi mới nói: "Mọi người vui vẻ là được rồi."

"Vậy anh chính là lão đại của Trăm Quỷ Tụ Hội rồi."

"Nghe có vẻ ngầu nha..." Lục Văn Tây quên mất chuyện mình vừa bị chê khi nãy.

Lục Văn Tây vốn có chút ấu trĩ, cộng thêm chút ngốc, có điều không quá rõ ràng. Thời thiếu niên còn từng ảo tưởng có một ngày mình đột nhiên kích hoạt dị năng, trở thành Batman.

Có điều sau khi trưởng thành đã thực tế hơn, không còn ảo tưởng mình có thể làm anh hùng nữa.

Nhưng bây giờ đột nhiên trở thành lão đại của một đám quỷ, Lục Văn Tây có chút bất ngờ, cảm thấy rất ngầu. Lúc quay đầu nhìn đám 'thuộc hạ' của mình thì nhịn không được nhếch miệng: "Chốc nữa tôi sẽ xin Hứa Trần chút đồ, ít nhất xử lý được máu me trên người mọi người, trông ghê quá. Thay quần áo mới, chải tóc gọn gàng một chút, cho dù là quỷ thì cũng nên chú ý tới dáng vẻ một chút."

Bọn họ vốn cũng cảm thấy khó chịu, chẳng qua cõi âm không đủ điều kiện, vì thế lập tức đáp ứng.

Lục Văn Tây vừa mới trở về, trước kia cũng không thường ở chỗ này, trong nhà không có gì ăn, ngay cả ly nước cũng không có, chỉ có thể lấy điện thoại ra đặt đồ ngoài rồi bảo Hứa Trần xuống lấy. Anh đếm số người rồi dứt khoát đặt hai mươi phần, dù sao cũng là một đám 'quỷ đói'.

Rốt cuộc cũng rảnh rỗi, Lục Văn Tây mới đơn độc hỏi chuyện Đặng Huyên Hàm: "Sao chị ra khỏi xe được vậy?"

Trước đó từng bị Lục Văn Tây bỏ quên nhốt trong phòng, lần này lại bị nhốt trong xe, Đặng Huyên Hàm chịu đựng không lao tới đánh Lục Văn Tây khẳng định là vì có tu dưỡng tốt.

"Một ác linh kỳ kỳ quái quái có đầu óc không tốt lắm đã cứu tôi ra." Đặng Huyên Hàm bảo Lục Văn Tây đưa cho mình điếu thuốc, hít một hơi thì bổ sung thêm một câu: "Lớn lên rất bảnh bao, chỉ là không được bình thường lắm."

"Ác linh?" Lục Văn Tây nhịn không được nhíu mày: "Anh ta không làm hại chị chứ?"

"Không có, là một ác linh có tinh thần chính nghĩa lấy giúp người làm niềm vui."

"Ác linh mà còn... giúp người làm niềm vui?" Chuyện này có vẻ không được ăn khớp cho lắm.

"Vì thế tôi mới bảo anh ta kỳ quái, có điều không tiếp xúc nhiều, tôi hơi sợ anh ta, vì thế giống như con chuột run lập cập chạy đi thật nhanh, sau đó khó khăn quay trở về nơi này. Phải biết là lâu lắm rồi tôi không đi tàu điện ngầm với xe buýt."

"Kể chị nghe một chuyện thú vị." Lục Văn Tây kể cho Đặng Huyên Hàm nghe chuyện Du Ngạn và Tô Lâm, Đặng Huyên Hàm nghe mà mở rộng tầm mắt, cảm thấy chuyện tình của hai người sặc mùi máu chó, ngược luyến, cặn bã công hèn mọn thụ, cộng thêm Nhiễm Nam xui xẻo.

Sau đó nói tới Hứa Đa Đa.

"Nếu có thể, tôi có thể phụ cậu chăm sóc." Đặng Huyên Hàm nói.

Thật ra Lục Văn Tây sợ Đặng Huyên Hàm chịu không nổi nên mới nói chuyện Du Ngạn trước để xoa dịu không khí, sau đó giống như kể một chuyện thú vị mà nhắc tới Hứa Đa Đa. Dù sao Đặng Huyên Hàm cũng vừa mất đi một đứa con gái, anh sợ Hứa Đa Đa sẽ kích thích Đặng Huyên Hàm.

Quan hệ của Đặng Huyên Hàm và anh không tệ, sau này nhất định sẽ gặp Hứa Đa Đa, không bằng cứ nói trước để Đặng Huyên Hàm chuẩn bị tâm lý.

Làm Lục Văn Tây không ngờ tới chính là Đặng Huyên Hàm lại muốn chăm sóc Hứa Đa Đa.

"Tôi không biết chị có thể chạm vào cô bé không, nếu được thì để chị chăm sóc là tốt nhất rồi." Lục Văn Tây cũng cảm thấy như vậy, nếu Hứa Đa Đa lớn lên có thể có khí chất như Đặng Huyên Hàm thì không tệ chút nào.

Phong cách ngự tỷ, cộng thêm đầu óc thông minh, thời điểm mấu chốt thường xuyên giúp đỡ anh một tay.

Có điều điều kiện hàng đầu là đừng mất não như Đặng Huyên Hàm, tự sát vì loại người cặn bã như vậy.

"Bây giờ cậu đã biết vì sao con gái vẫn luôn gặp đám cặn bã rồi đi?" Đặng Huyên Hàm cười híp mắt hỏi Lục Văn Tây.

Vấn đề này quá đột ngột, Lục Văn Tây có chút sửng sốt.

"Giống như Du Ngạn vậy, biểu hiện đặc biệt ưu tú, là dạng nam thần hoàn mỹ, ai nhìn ra được cậu ta lại là dạng đàn ông cặn bã? Cặn bã chính là lúc đầu biểu hiện quá tốt, sau đó mới làm người ta đặc biệt thất vọng."

"Tôi có tiềm năng cặn bã không?"

"Cậu á? Ban đầu là gì thì sau đó vẫn thế, có điều tôi cảm thấy cậu đối xử với bạn trai nhỏ của cậu rất tốt." Đặng Huyên Hàm nói xong thì tiến tới sát bên tai Lục Văn Tây, nhỏ giọng nói: "Bạn trai nhỏ của cậu lén mở mắt âm dương, đang nghe chúng ta nói chuyện."

Lục Văn Tây sửng sốt quay đầu nhìn sang Hứa Trần ngồi ở bên cạnh mình. Hứa Trần vẫn luôn xem sách, trông đặc biệt trầm ổn như một vị học giả nho nhã, không hề có chút vấn đề gì, thế nhưng thật sự là đang nghe trộm?

"Từ khi nào vậy, sao tôi không phát hiện?" Lục Văn Tây kinh ngạc hỏi.

"Có vẻ đã lợi hại hơn, thời gian duy trì lâu hơn một chút." Đặng Huyên Hàm nói, chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Hứa Trần nhìn về phía mình, cô hoảng sợ vội vàng ngậm miệng, tiếp tục nói chuyện Hứa Đa Đa.

Sau khi thức ăn ngoài tới, Lục Văn Tây và Hứa Trần ăn qua loa một bữa rồi kích hoạt dây chuyền ẩn thân đi xuống lầu, để đám quỷ ở trong phòng cuồng hoan, đồng thời cũng không đóng cửa.

Không phải Lục Văn Tây yên tâm, ngược lại kẻ trộm nào dám vào căn nhà quỷ này đúng là xúi quẩy.

Xuống dưới lầu, Lục Văn Tây bắt đầu rầu rĩ, ở bên này anh không có xe.

Đang buồn thảm định đi xe buýt thì chợt thấy Đặng Huyên Hàm đi xuống lầu, trong tay còn cầm xiên cá viên nói với Lục Văn Tây: "Tôi thấy xe của tôi vẫn còn đậu dưới lầu ấy, chắc chưa bị người ta mang đi, hai cậu lên nhà tôi tìm chìa khóa đi."

"Sao chị lại lanh trí vậy chứ? Nhất định là trí tuệ và xinh đẹp cùng tồn tại, vừa lương thiện lại đáng yêu." Lục Văn Tây không chút keo kiệt khen ngợi hết lời.

Đặng Huyên Hàm bật cười, căn bản không chú ý, dẫn hai người lên nhà mình, tìm được chìa khóa xe rồi đi xuống lầu, Lục Văn Tây trực tiếp lái xe Đặng Huyên Hàm qua chỗ Viên Dã Phú.

...

Viên Dã Phú chỉ bị gọi đi phối hợp điều tra, sau đó trực tiếp thả ra, không có chứng cứ rõ ràng, mặc dù có động cơ giết người nhưng không tới mức hung ác như vậy, cũng không có bằng chứng Viên Dã Phú thuê người giết.

Lục Văn Tây và Hứa Trần tới nhà Viên Dã Phú, ngoài cửa có một đám phóng viên, truyền thông quả thực rất chú ý tới chuyện này.

Lục Văn Tây bước nhanh lên lầu, bởi vì không có thẻ nên hai người dứt khoác leo cầu thang, may là căn hộ của Viên Dã Phú cũng không ở lầu quá cao, chỉ là lầu mười ba, đi cầu thang không bao lâu đã tới.

Lúc ra ngoài hành lang còn phải chú ý an toàn trong hành lang, Lục Văn Tây tắt hiệu ứng dây chuyền ân thân, đi tới nhấn chuông cửa nhà Viên Dã Phú.

Đợi một hồi thì có người mở cửa.

Là thư ký riêng của Viên Dã Phú, sau khi vào trong, đối phương mỉm cười áy náy rồi giải thích tình huống với Lục Văn Tây, thuận tiện liếc nhìn Hứa Trần, không dám nhìn quá lâu, sợ Lục Văn Tây không vui.

Bạn gái cũ của Viên Dã Phú bị hại đêm hôm trước, sau khi Viên Dã Phú biết tin thì lập tức trở về thành phố B, kết quả vừa qua xem tình huống của bạn gái cũ thì bị người nhà đối phương tấn công. Không lao lâu sau bị dẫn tới cục cảnh sát phối hợp điều tra, mặc dù đã trở về nhà nhưng cảm xúc vẫn không tốt bao nhiêu.

Lục Văn Tây đi tới cửa phòng ngủ, mở cửa tiến vào thì thấy Viên Dã Phú đang trùm chăn, biểu cảm suy sụp, trong tay cầm một túi thức ăn vặt, đang ăn khoai tây chiên.

Người quen thân với Viên Dã Phú đều biết, mỗi khi tâm trạng người này kém cỏi sẽ muốn ăn uống quá độ, Lục Văn Tây cũng hiểu được tâm trạng của Viên Dã Phú hiện giờ, chỉ là... trong phòng có một bóng dáng làm Lục Văn Tây có chút hoảng hồn.

Cô gái mặc đồ ngủ kia chính là bạn gái cũ của Viên Dã Phú đi?

Lục Văn Tây giả vờ như không phát hiện, đi tới hỏi Viên Dã Phú: "Sao rồi, cảm giác thế nào?"

Viên Dã Phú chỉ nhấc mí mắt lên nhìn Lục Văn Tây, sau đó tiếp tục ăn, cũng không muốn phản ứng tới ai.

"Ông không giết người đó chứ?" Lục Văn Tây hỏi.

"Đệt! Tôi mà là hạng người như vậy sao?" Viên Dã Phú rốt cuộc cũng có phản ứng, trực tiếp gào lên.

"Cảm giác bị đổ oan khó chịu thật đấy."

"Không phải... tôi là... lão Lục à, ông nói coi có phải tôi hèn mọn quá không, lúc nghe nói cổ gặp chuyện không may, tôi một đường khóc thảm chạy trở về, tôi phát hiện mình có chút thích cô ấy?"

Lục Văn Tây khó hiểu hỏi ngược lại: "Có chút thích cô ấy? Nếu không thích sao ông lại quen cổ?"

Xét về phương diện tình cảm, quan điểm của Lục Văn Tây và Viên Dã Phú chênh lệch rất lớn.

Viên Dã Phú lập tức lắc đầu: "Tôi và cô ấy gặp nhau trong một buổi coi mắt, cha tôi cảm thấy nhà cô ấy hợp với nhà bọn tôi nên cứng rắn giới thiệu. Vốn tôi cho rằng cô ấy sẽ không thèm để mắt tới tôi, kết quả lại chịu theo tôi hẹn hò, sau đó mơ mơ hồ hồ thế nào lại ngủ với nhau, rồi lại mơ mơ hồ hồ quen nhau..."

"Chờ đã, ngủ trước rồi mới quen hả? !"

"Hả, có vấn đề gì không?"

"Không có..." Lục Văn Tây cố gắng tiếp nhận, dù sao thì anh và Hứa Trần trước khi quen quả thực cũng từng hôn nhau.

Chỉ là anh không dám nhìn tới biểu cảm của nữ quỷ kia.

[hết 97]

Chương 98: Hồ Tuyết

"Dù sao thì chính là vậy đó, tôi biết mình cặn bã, tôi vẫn luôn cặn bã một cách quang minh chính đại, từ trước tới giờ chưa từng giấu giếm chuyện này, trước đó cô ấy cũng biết. Vì thế lúc tôi và cô ấy coi mắt cũng không hề hi vọng, dù sao thì tiếng xấu của tôi cũng lan xa rồi, quen với nhau thì tôi cũng cho rằng cô ấy chỉ đang làm theo nhiệm vụ của gia đình, không quá để ý." Viên Dã Phú tiếp tục giải thích.

"Vì thế lúc cô ấy chết, ông phát hiện mình thích cô ấy?" Lục Văn Tây hỏi, nếu không phải thấy tâm trạng Viên Dã Phú không tốt, Lục Văn Tây thật muốn tát đối phương một cái.

Đúng là có bệnh mà!

"Ừm, trong lòng tôi khó chịu lắm, rất khó chịu, còn muốn đi xem cô ấy, kết quả bị người nhà cô ấy đánh cho một trận, ông xem tôi bị đánh này." Viên Dã Phú nói, chỉ mặt mình.

Lục Văn Tây nhìn kỹ thì phát hiện phần gò má quả thực hơi sưng lên, vì thế gật đầu, tỏ vẻ mình đã thấy rồi. Có điều bị đánh cũng thực đáng đời, cho dù Viên Dã Phú không thuê người giết người thì cũng từng đối xử không tốt với con gái nhà người ta, bị đánh là đáng lắm.

"Bây giờ còn bị đổ oan nói tôi giết cô ấy, có phải có bệnh không chứ? Người ngoại tình là tôi, tôi giết cô ấy làm gì?" Viên Dã Phú tiếp tục kể khổ.

"Ừm, lời này đúng là không sai." Lục Văn Tây tỏ vẻ đồng ý, còn vỗ tay.

"Bây giờ tôi bị đánh, bị đổ oan, lại phát hiện người mình yêu đã chết. Còn có một đám phóng viên chặn trước cửa nhà, cầm micro như muốn nhét vào miệng tôi, hỏi tôi động cơ giết người là gì, động cơ giết người con mẹ nó ấy, chỉa micro vào mặt tôi chính là động cơ tôi sẽ giết đám đó!" Viên Dã Phú nói, giọng nói nghèn nghẹt, lại tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Lục Văn Tây đưa tay vỗ vai Viên Dã Phú, an ủi: "Bây giờ ông có ý kiến gì không?"

Viên Dã Phú lắc đầu, tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Có thể có ý kiến gì chứ, đầu óc trống rỗng, trong lòng nghèn nghẹn khó chịu, phóng viên lại làm anh bực bội khó chịu, chỉ muốn khóc, nếu không phải Hứa Trần đang ở đây, anh chắc chắn đã nhào vào lòng Lục Văn Tây khóc lóc một phen.

Lục Văn Tây cũng có chút bất đắc dĩ, cùng Hứa Trần liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt có chút do dự.

Hứa Trần dùng ánh mắt đáp lại, cậu không am hiểu chuyện này, vẫn cần Lục Văn Tây tự mình quyết định.

Lúc Viên Dã Phú hồn bay phách lạc, Lục Văn Tây rốt cuộc quay đầu nhìn sang nữ quỷ đang đứng bên tường, nữ quỷ phát hiện Lục Văn Tây nhìn mình, cô kinh ngạc, có chút sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Anh có thể nhìn thấy tôi à?"

Lục Văn Tây gật đầu, ngoắc tay ý bảo cô theo mình ra ngoài nói chuyện. Nữ quỷ rất kinh ngạc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý ra khỏi phòng, Hứa Trần cũng đi theo.

Bọn họ đi tới căn phòng dành cho khách, sau khi nữ quỷ vào phòng thì Lục Văn Tây đóng cửa lại.

Nữ quỷ nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi mới nhịn không được nói: "Tuy tôi đã chết nhưng tôi cảm thấy ở chung phòng với hai người đàn ông không ổn cho lắm."

"Yên tâm đi, bọn tôi là Gay."

Nữ quỷ khiếp sợ nhìn Lục Văn Tây, sau đó lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, gật đầu.

"Tôi là Lục Văn Tây, còn cô?" Lục Văn Tây tiến vào phòng, đứng dựa vào tường, nói chuyện khá khách sáo.

"Tôi là Hồ Tuyết."

"Bạn gái cũ của Viên Dã Phú?"

"Xem là vậy đi." Hồ Tuyết ngồi xuống mép giường, thản nhiên nhìn Lục Văn Tây, còn mỉm cười.

Hồ Tuyết không tính là loại hình Viên Dã Phú yêu thích nhất, Viên Dã Phú thích mấy cô gái phẩu thuật thẩm mỹ nổi tiếng ở trên mạng.

Hồ Tuyết thuộc loại hình thông minh, thoạt nhìn rất chín chắn, khí chất xuất chúng, có hương vị phụ nữ. Gương mặt trái xoan phối hợp với đôi mắt hạnh nhân, mũi không quá cao nhưng cũng có độ cong xinh đẹp, môi không có gì đặc biệt. Hẳn là bị hại khi ở nhà, trên mặt không trang điểm, còn đang mặc đồ ngủ.

Ánh mắt Lục Văn Tây rơi vào vết dây hằn ở trên cổ Hồ Tuyết, đoán được nguyên nhân cái chết của cô, sau đó hỏi: "Có thể kể cho tôi nghe cô chết như thế nào không?"

"Không phải anh ta làm, tôi biết." Hồ Tuyết chỉ tay về phía phòng kế bên, lúc này Lục Văn Tây mới chú ý tới tay Hồ Tuyết trắng nõn, ngón tay thon dài, đặc biệt xinh đẹp.

"Không muốn để tôi giúp cô tìm ra hung thủ thật sự sao?"

Hồ Tuyết mỉm cười nhìn Lục Văn Tây, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt: "Tôi không muốn cầu xin anh, bởi vì có khả năng anh sẽ giúp hung thủ, việc gì tôi phải làm vậy."

"Nói đùa gì vậy chứ, tôi..."

"Liễu Nhan Khanh, anh muốn chống lại anh ta à? Tôi nghe nói hai người là bạn nối khố?"

Biểu cảm của Lục Văn Tây thay đổi.

Hồ Tuyết là người thông minh, giỏi quan sát sắc mặt, thấy biểu cảm của Lục Văn Tây thì biết mình đã đoán trúng, vì thế nhún vai nói: "Xem đi, anh cũng rất bối rối đúng không? Tôi hiểu mà, tôi cũng không phải người không chịu nói lý, người hại tôi sẽ bị trừng trị, nhưng tốt nhất không phải qua tay anh, tôi cũng không muốn làm anh khó xử."

Giọng nói của Hồ Tuyết nhỏ nhẹ, âm thanh không lớn, đặc biệt dịu dàng.

Trong nháy mắt, đột nhiên Lục Văn Tây cảm thấy Viên Dã Phú đã bỏ lỡ một người con gái rất tốt, vì thế anh hỏi sang vấn đề khác: "Sao cô lại tới đây?"

"Tôi không muốn nhìn thấy người nhà mình khổ sở, vì thế mới qua đây xem anh ấy một chút, xem xong sẽ đi luân hồi."

Lục Văn Tây đi tới trước cửa quần áo, mở cửa tủ, vốn định lấy quần áo Viên Dã Phú đưa cho cô, kết quả thấy trong tủ cũng có quần áo phụ nữ, anh tùy tiện lấy một cái đưa cho Hồ Tuyết: "Cô khoác thêm quần áo không?"

Hồ Tuyết kinh ngạc, đưa tay nhận lấy, phát hiện mình thật sự có thể chạm vào, không khỏi liếc nhìn Lục Văn Tây thêm vài lần.

Sau đó Hồ Tuyết chỉ sang Hứa Trần: "Cậu ta cũng có thể thấy tôi à?"

"Nếu cậu ấy lén mở mắt âm dương thì cũng thấy được, nhưng có lẽ không mở đâu, biểu cảm của em ấy rất bình thường." Lục Văn Tây cũng liếc nhìn Hứa Trần, phát hiện Hứa Trần bình tĩnh đứng bên cạnh, không có biểu cảm gì cả.

Nếu Hứa Trần đang nghe, nghe thấy tên Liễu Nhan Khanh có lẽ sẽ có chút phản ứng. Hứa Trần rất dễ hiểu, Lục Văn Tây có thể từ ánh mắt của Hứa Trần để xác định.

Hồ Tuyết gật đầu, sau đó đi tới trước tủ: "Thật ra tôi muốn tìm đồ lót, tôi đang không mặc."

"À... để tôi tìm giúp cô."

"Ừm, tôi nhớ tôi từng để lại một cái."

"Xem ra cô và Viên Dã Phú cũng không tệ lắm nhỉ? Còn qua đây xem cậu ta."

"Nói thế nào nhỉ, anh ta nói cũng đúng lắm, bọn tôi gặp gỡ vì xem mắt. Trước anh ta tôi có quen một người bạn trai năm năm, quen lúc học đại học cùng nhau, anh ta rất đẹp trai, khi đó tôi cảm thấy mình đã gặp được tình yêu của đời mình. Có điều điều kiện gia đình của anh ấy không tốt lắm, cho dù dốc hết sức chăm chỉ làm việc cũng không mua nổi một căn nhà ở đây, cũng không chịu ở nhà của tôi, muốn thuê nhà kết hôn."

Lục Văn Tây biết, cô gái được gia đình Viên Dã Phú coi trọng sao có thể có bối cảnh không tốt, một cô gái như vậy sẽ chịu thuê nhà sao? Đúng là buồn cười, anh nghe cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ấy hoàn toàn không cần phải cực khổ chính mình như vậy.

"Mua trả góp không nổi à?" Lục Văn Tây nhíu mày hỏi.

"Không nổi, thu nhập hàng năm chỉ có ba trăm ngàn, trừ bỏ chi phí sinh hoạt này nọ thì chỉ miễn cưỡng duy trì, còn phải định kỳ gửi tiền về cho gia đình. Nguyên do chia tay cũng rất kỳ lạ, tôi dùng tiền lương của mình, hơn ba chục ngàn để mua một cặp bao tay cho anh ta, tuy anh ta không từ chối nhưng cứ lải nhải mãi, tính toán tiền sinh hoạt này nọ, nói tôi không biết cách sống. Khi đó tôi liền nghĩ, sao lại phải vì người đàn ông này mà hạ thấp chất lượng cuộc sống của mình, vì thế liền chia tay."

"Sau khi chia tay anh ta có tới tìm cô không?"

"Vẫn là cái tính sĩ diện đó nên không dây dưa, sau đó gia đình sắp xếp cho tôi đi xem mắt, chính là Viên Dã Phú. Khi đó tôi cũng không quá để ý, chỉ nghĩ là cứ đi vậy thôi, kết quả thấy dáng vẻ nhìn cũng thuận mắt, tính cách cũng không tệ lắm. Trong giới chúng ta cũng không có mấy người, không chọn anh ta, chẳng lẽ chọn mấy kẻ như Minh Côn?"

"Cô không để ý tới chuyện cậu ta ngoại tình, thế sao lại tới phá văn phòng của cậu ta?"

"Chuyện xé mặt này sao tôi làm được chứ, là chú Viên gọi điện hỏi tôi có giận không. Tôi nói cũng bình thường, chú Viên nói là cứ vậy không được, phải trừng trị Viên Dã Phú, sau đó chú ấy chủ động liên hệ với một đám người, bảo bọn họ tới đập phá văn phòng của Viên Dã Phú, chuyện này tôi chỉ đứng xem cuộc vui thôi."

Lục Văn Tây nghe vậy cũng vui vẻ, nhớ tới dáng vẻ của cha Viên Dã Phú liền cảm thấy chuyện này thực hài hước, đây là cha ruột thật à?

Lúc này Lục Văn Tây rốt cuộc cũng tìm được đồ lót phụ nữ ở phía dưới cùng, anh ném qua cho Hồ Tuyết, giấu kỹ như vậy, nhất định là Viên Dã Phú dẫn cô gái khác về nhà, sợ bị phát hiện nên mới giấu đi.

Bọn họ đều hiểu rõ, vì thế không ai nói gì.

Vừa mới đưa đồ cho Hồ Tuyết xong thì Viên Dã Phú đã gõ cửa phòng, tiếp đó đẩy cửa ló đầu vào, nhìn chằm chằm Lục Văn Tây cảnh cáo: "Nói cho ông biết, ông đừng có này nọ kia trong nhà tôi đó, bằng không tôi sẽ gọi điện cho cha ông, nói ông bị đàn ông gặm."

Lục Văn Tây trực tiếp liếc mắt, muốn mằng người mà không mắng được, Hứa Trần chỉ lạnh nhạt nói: "Anh lo lắng nhiều quá rồi."

Viên Dã Phú thấy hai người chỉ ở trong phòng nói chuyện thì mới bước vào phòng, thấy cửa tủ quần áo mở ra liền hỏi: "Ông làm gì vậy?"

"Tôi đốt chút quần áo cho Hồ Tuyết."

"À." Viên Dã Phú đáp, ra khỏi phòng, tới phòng khách hỏi: "Uống chút gì không?"

"Tùy ý."

Hồ Tuyết trả chiếc áo trước đó lại cho Lục Văn Tây, chỉ một bộ quần áo khác treo ở trong tủ: "Tôi muốn bộ này, cái này phối hợp không tốt."

Lục Văn Tây có chút ngưỡng mộ với sự bình tĩnh của Hồ Tuyết, đã chết rồi vẫn chú ý tới chuyện phối hợp quần áo, chỉ có thể bất đắc dĩ đổi bộ khác cho Hồ Tuyết. Lúc này Viên Dã Phú giống như một con thỏ hoảng sợ lao về phòng, kinh hãi hỏi: "Sao ông biết tên cô ấy vậy? Trước đó tôi thấy trên tin tức không có nhắc tới tên cổ mà?"

"À, nghe nói."

"Quần áo... làm sao vậy? Không phải ông đã đốt cho cô ấy rồi à? Sao quần áo lại xuất hiện trong tay ông vậy?" Viên Dã Phú thế mà lại nhớ kỹ trong tủ quần áo có mấy bộ đồ.

"À, cô ấy thấy xấu quá nên trả lại."

Viên Dã Phú chỉ mặt mình hỏi: "Trông tôi giống kẻ ngu lắm hả?"

"Ừm, giống." Lục Văn Tây nghiêm túc nói.

[hết 98]

Chương 99: Anh em

Ánh mắt Viên Dã Phú nhìn Lục Văn Tây có chút không ổn, anh đứng ngoài cửa nhìn Lục Văn Tây, cảm thấy bạn tốt tới chỉ thêm phiền, vì thế không khỏi buồn bực: "Trước đây ông ầm ĩ thế nào cũng được, nhưng bây giờ tôi không có tâm tư đùa giỡn đâu."

Lục Văn Tây cũng biết nặng nhẹ, sẽ không đùa giỡn lúc cảm xúc Viên Dã Phú không tốt, đó là sự tôn trọng dành cho bạn mình.

Lục Văn Tây quan sát thấy thư ký riêng của Viên Dã Phú đang nhìn vào, anh lập tức ra ngoài, phất tay với đối phương: "Cậu về trước đi, ở đây có tôi rồi."

"Tôi có thể đi không?" Thư ký dò xét hỏi Viên Dã Phú, dù sao thì Viên Dã Phú mới là ông chủ.

"Đi đi, đi đi, tôi sẽ không làm chuyện ngốc nghếch gì đâu, yên tâm đi." Viên Dã Phú cũng phất tay, đột nhiên thư ký có cảm giác mình giống như một con ruồi trong hầm phân, không được hoan nghênh, chỉ đành xám xịt cầm áo khoác rời đi.

Chờ thư ký đi rồi, Lục Văn Tây dẫn Hứa Trần bước ra khỏi phòng nghỉ dành cho khách, đồng thời đóng cửa lại, bởi vì Hồ Tuyết cần phải thay quần áo.

Lục Văn Tây kéo Hứa Trần tới ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhìn sang Hứa Trần, hành động ăn ý của hai người làm Viên Dã Phú cảm thấy đau lòng.

Lục Văn Tây hỏi ý kiến Hứa Trần một chút: "Hay là để cậu ta nhìn thấy đi."

"Có dọa anh ta không?"

"Vừa nãy cậu ta còn nói yêu người ta mà."

"Có rất ít người có thể bình tĩnh được như anh."

Viên Dã Phú nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt ngơ ngác, có chút tức giận la lên: "Hai người đang nói gì đó, chả hiểu gì cả?"

"Hồ Tuyết đang ở trong nhà ông." Lục Văn Tây nghiêm túc nói.

"Cút con mẹ ông đi nhé, tôi đã nói tôi không có tâm trạng đùa giỡn rồi."

"Tôi đâu có đùa giỡn với ông, với lại chốc nữa tôi sẽ bảo Hứa Trần giúp ông mở mắt âm dương, để hai người tự mình trò chuyện, cô ấy không tin tưởng tôi nên không chịu nói manh mối cho tôi biết." Mỗi lần nghiêm túc nói chuyện là người bên cạnh không chịu tin tưởng, cảm giác này thật sự làm người ta cảm thấy chua xót.

Viên Dã Phú rốt cuộc cũng dừng lại, tức giận tới mức thở hổn hển, siết nắm tay nhìn Lục Văn Tây, buông ra siết lại, kết quả giơ chân đá về phía Lục Văn Tây. Có điều Viên Dã Phú không thực hiện được, Hứa Trần đã trực tiếp rút quạt chặn lại động tác của Viên Dã Phú.

Hứa Trần thoạt nhìn trầm ổn, dáng vẻ là người đứng xem, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác làm ra hành động không cần thiết đối với Lục Văn Tây.

Nói tới cũng lạ, chỉ là một cây quạt mà thôi, Viên Dã Phú đã dùng hết sức lực thì không nên bị cây quạt ngăn cản mới đúng. Thế nhưng Viên Dã Phú lại đạp không được, thậm chí còn bị đẩy ngược lại, lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.

Ngay sau đó, Hứa Trần đứng dậy, hung hăng đi tới gần Viên Dã Phú. Viên Dã Phú tưởng rằng Hứa Trần muốn đánh mình nên ưỡn ngực chờ đợi, anh vốn đang muốn phát tiết một phen đây, người anh em kia dáng vẻ đẹp trai lại là nghệ sĩ nên không nỡ ra tay, nhưng đánh con heo ủn cọng cải thìa anh em nhà anh thì được đi?

Kết quả Hứa Trần chỉ giơ tay chọt một cái vào trán Viên Dã Phú, sau đó nói: "Được rồi."

"Có ý gì?"

Đánh xong rồi à?

Dáng vẻ đẹp trai đánh nhau cũng nho nhã vậy à?

"Anh có thể gặp chị ta trong vòng nửa tiếng." Hứa Trần nói.

"Hả? !"

Lục Văn Tây cũng đứng lên theo, trách Viên Dã Phú một câu: "Trước đây không nhìn ra tính tình ông cũng dữ dội như vậy, còn muốn đánh nhau cơ à?" Nói xong thì anh đi tới phòng nghỉ dành cho khách, gõ cửa hỏi: "Thay xong chưa?"

"Được rồi." Bên trong thật sự xuất hiện âm thanh, còn là giọng của Hồ Tuyết, làm Viên Dã Phú ngây người như phỗng.

Lục Văn Tây mở cửa, Hồ Tuyết từ trong phòng bước ra, đồng thời còn đang vuốt tóc mình, thấy Viên Dã Phú cũng nhìn mình thì không khỏi kinh ngạc: "Anh ta cũng có mắt âm dương à?"

"Ừm, chỉ nửa tiếng thôi." Lục Văn Tây nói.

Viên Dã Phú vẫn còn duy trì dáng vẻ sợ tới choáng váng, một lát sau mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, còn đụng trúng bàn trà loại nhỏ theo phong cách Bắc Âu. Sau khi ngã xuống thì chật vật lui về phía sau, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Đệt! Đệt đệt đệt! Đệt!"

Ngôn ngữ cũng thiếu thốn hệt như Lục Văn Tây.

"Trước đó không phải ông nói với tôi là thích cô ấy à, sao giờ lại sợ thành như vậy?" Lục Văn Tây khaonh tay, đứng dựa vào khung cửa, vẻ mặt cười mỉa nhìn Viên Dã Phú, thấy người anh em này sắp tè ra quần tới nơi nhưng anh chỉ cảm thấy thú vị.

"Tôi... con mẹ nó thích người sống mà! Cô ấy... không phải đã chết rồi sao... giờ là chuyện gì chứ?" Viên Dã Phú nói chuyện không quá chú ý, sợ tới mức trào nước mắt, chân cũng run rẩy dữ dội, dáng vẻ dũng mãnh trước đó chẳng còn sót lại chút nào.

"Sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng với ông, bây giờ chỉ có thể nói cho ông biết, cô ấy chính là hồn phách của Hồ Tuyết, cô ấy cũng đã chết thật rồi. Với lại, khi nãy Hứa Trần chạm vào ông để mở mắt âm dương, bây giờ ông chỉ có thời gian nửa tiếng dành cho cô ấy thôi. Có lời gì muốn nói thì nói lẹ đi, tranh thủ thời gian." Lục Văn Tây nói, còn chỉ về phía đồng hồ.

Viên Dã Phú vẫn còn chìm trong khiếp sợ, không sợ tới mức gào khóc đã là không tệ rồi, muốn nói chuyện thì quá khó, Viên Dã Phú sững sờ nhìn Lục Văn Tây, nhìn Hứa Trần, cuối cùng nhìn sang Hồ Tuyết, sau đó sợ tới suýt trợn trắng mắt.

Hồ Tuyết thở dài một hơi, sau đó nói: "Bỏ đi, đừng dọa anh ấy nữa, tôi chỉ tới xem anh ấy một chút, giờ phải đi luân hồi rồi, sau này anh nhớ an ủi anh ấy..."

Lục Văn Tây xua tay: "Đừng, chờ chút." Nói xong anh đi vào bếp.

Anh rất quen thuộc với đồ đạc trong nhà Viên Dã Phú, vì thế dễ dàng lấy ra một chai rượu đưa tới trước mặt Viên Dã Phú: "Này, rượu mạnh tráng gan."

Viên Dã Phú tức giận liếc Lục Văn Tây trắng mắt, sau đó vẫn cầm lấy chai rượu, uống ừng ực rồi khà ra một hơi, đĩnh đạc nói: "Ông còn không sợ, ông đây sợ cái rắm gì chứ! Muốn chết thì chết!"

Nói xong, Viên Dã Phú đứng dậy, có chút do dự nhưng vẫn đi tới chỗ Hồ Tuyết, thò đầu nhìn một chút, cuối cùng nhìn vết dây hằn trên cổ Hồ Tuyết, nhịn không được nhíu mày.

Lồng ngực cũng đau nhói.

Lúc chết cô ấy rất khó chịu đi? Có phải đã rất sợ không?

Viên Dã Phú giật mình, trái cổ lăn lộn nhưng không hỏi, có vẻ quá quái dị.

"Sao em lại chết vậy? Ai làm hại em?" Viên Dã Phú hỏi.

"Em không muốn gây thêm phiền phức cho anh."

"Em bớt nói nhảm đi, chuyện của em chưa rõ ràng ngày nào thì anh cũng hỏng bét ngày ấy. Với lại anh cũng muốn làm chút gì đó cho em..." Viên Dã Phú không dám đối mặt với Hồ Tuyết, quả thực đã lấy hết can đảm trong cuộc đời này của mình ra nói chuyện với cô, sau đó liền nghe thấy tiếng cười khẽ của cô gái.

"Không dễ xử lý đâu, sẽ đắc tội người ta." Hồ Tuyết nói.

"Em đã chết rồi sao lại còn từ bi như vậy chứ?"

"Chủ yếu là không muốn liên lụy anh."

Viên Dã Phú nghẹn lời, sau đó mới tiếp tục hối thúc Hồ Tuyết mau nói: "Em mau nói đi, thời gian gấp gáp, tốt nhất em cứ nói thẳng là ai làm."

"Em không xác định được là ai, nhưng em biết mình đã trêu vào ai. Anh có nhớ khoảng thời gian trước em kể cho anh nghe là em sẽ chịu trách nhiệm một dự án rất quan trọng hợp tác với vài công ty không, vốn dự án này do một vị tiền bối chịu trách nhiệm, kết quả ông ấy đột nhiên bị bệnh nặng nên chuyển sang cho em."

Viên Dã Phú gật đầu: "Nhớ."

Khoảng thời gian đó Hồ Tuyết rất bận, vì thế hai người không có thời gian gặp nhau, Viên Dã Phú cũng vì vậy mới lông nhông không quản được lưng quần mình, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bắt cá hai tay.

"Em phát hiện bọn họ kiếm chác không ít tiền, hơn nữa còn báo thiếu rất nhiều."

"Em vạch trần à?"

"Đám người kia báo khống giá là chuyện bình thường, em biết, nhưng vị tiền bối kia đã moi tiền công ty em, số tiền rất lớn, mấy năm nay đã tích lũy được hơn trăm triệu rồi. Em không vui nên đã kiểm tra tài khoản công ty, đồng thời mang tài liệu về nhà, tính nghiên cứu một chút."

"Bình thường em rất thông minh, sao chuyện này lại ngốc như vậy, để người ta nhắm tới chứ? Còn kéo cả mạng mình vào, em làm anh hùng gì chứ, cứ nói với gia đình công khai điều tra là được rồi." Viên Dã Phú lập tức giận dữ, trực tiếp trách móc.

"Em không định làm lớn chuyện, hơn nữa muốn cho vị tiền bối kia chút mặt mũi, chỉ cần bọn họ bù lại số thâm hụt thì em sẽ bỏ qua chuyện cũ."

"Nhưng bọn họ không nghĩ vậy, cảm thấy nếu có thêm một miếng thì tiền sẽ càng nhiều hơn, vì vậy trước khi bị phát hiện đã thủ tiêu em, thuận tiện hủy đi số sổ sách đúng không?"

"Ừm, sau khi em trở thành hồn phách đã trơ mắt nhìn bọ họ đốt hết mọi thứ."

Viên Dã Phú có chút tức giận mà không làm được gì, chỉ có thể hỏi tiếp: "Em có đối tượng nghi ngờ không?"

"Em đã tra xét vài ngày rồi, vị tiền bối kia, và cả nhà họ Liễu cũng có tham gia, bên nhà họ Minh cũng tham gia dự án này, còn người giết em thì không biết do ai sắp xếp."

Lục Văn Tây vẫn luôn lắng nghe, lúc này trực tiếp xen mồm vào nói: "Thật ra rất đơn giản, hiện giờ tôi là người xen giữa hai giới âm dương, số sổ sách bọn họ thiêu hủy đã tính là đồ cõi âm. Chúng ta có thể tìm ra số sổ sách đó, tôi chạm vào một cái thì chúng sẽ trở thành đồ dương gian, bọn họ có hủy cũng không hủy được."

Viên Dã Phú nghe vậy thì trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn Lục Văn Tây đã không còn như trước.

Vốn đã nói cả đời này sẽ cùng nhau làm ma vương, kết quả Lục Văn Tây lại bật Auto?

Lục Văn Tây nói tiếp: "Không có chứng cứ cũng không sao, chúng ta có thể bổ sung. Tôi có thể cầm máy ghi âm, cô cứ giả vờ thành dáng vẻ sợ hãi, lưu lại một đoạn ghi âm làm bằng chứng, sau đó giao tới tay người nhà cô là được. Cha mẹ cô nhất định muốn biết chân tướng cái chết của cô, giao cho bọn họ thì không cần Viên Dã Phú nhúng tay vào, chuyện này cũng có thể giải quyết."

Hồ Tuyết nghi ngờ nhìn Lục Văn Tây, đột nhiên cảm thấy Lục Văn Tây rất tỉnh táo, không khỏi hỏi: "Anh không để ý tới Liễu Nhan Khanh à?"

Sau khi giúp Viên Dã Phú mở mắt âm dương, Hứa Trần cũng thuận tiện mở cho mình, muốn cùng tìm hiểu tình huống, nghe Hồ Tuyết nói vậy thì lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Văn Tây, muốn xem phản ứng của anh.

Lục Văn Tây biết Hứa Trần nhìn mình, cũng biết Hứa Trần nghe thấy, vì thế chỉ cười nói: "Nói sao nhỉ, tôi sẽ không trợ Trụ vi ngược. Tôi chỉ cung cấp chứng cớ, sau đó giao cho cảnh sát điều tra, nếu Liễu Nhan Khanh có chuyện thì cũng là bị trừng phạt đúng tội."

Nói xong, Lục Văn Tây nhún vai, dáng vẻ không sao cả.

Sau khi trả qua chuyện Đỗ Mạt, Lục Văn Tây đã buồn bực khá lâu, tới giờ đã có thể dửng dưng với chuyện này.

Anh chỉ cần làm hết khả năng, không thẹn với lương tâm của mình là được.

Cho dù ai, cho dù là Liễu Nhan Khanh, nếu làm chuyện xấu thì vẫn phải trả giá, giết người đền mạng là chuyện hiển nhiên, anh không thể làm được gì.

Hiện giờ anh đã hiểu rõ lòng mình, ừm, rất bình thường, sẽ không cảm thấy khổ sở, cũng không có chút gánh nặng nào.

Anh sớm đã buông bỏ tình cảm với Liễu Nhan Khanh, mấy năm nay chúng đã trở thành một đống cát bụi, Hứa Trần giống như một làn gió thổi tan đám bụi kia đi, hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Thay vào đó là làn không khí mới mẻ, thế giới mới, sạch sẽ trong suốt.

Lục Văn Tây thản nhiên nhìn về phía Hứa Trần, mỉm cười.

Hứa Trần vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt rất ấm áp.

Hứa Trần không bao giờ nghi ngờ Lục Văn Tây, cậu cảm thấy nếu là Lục Văn Tây thì nhất định sẽ làm được, anh thông minh như vậy, nhất định có thể suy nghĩ thấu đáo.

Hiện giờ cũng giống như vậy.

...

[hết 99]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro