Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

73.74

Chương 73: Lại xảy ra sự cố

Lục Văn Tây kìm lòng không được vỗ tay cho khí phách của cha mình, dẫn tới Lục Vũ Thương lại càng tức giận hơn: "Nhóc con, sao con lại không tim không phổi như vậy chứ, đây là chuyện nhỏ sao?"

Lục Văn Tây cảm thấy bất đắc dĩ nhún vai: "Bằng không thì sao chứ? Mỗi ngày đòi sống đòi chết sao? Hay sớm viết xong di chúc, chuẩn bị sẵn quan tài, chuẩn bị lễ tang cho chính mình?"

Bàn tay to của Lục Vũ Thương vỗ mạnh lên tay vịn ghế sô pha, trực tiếp quyết định: "Đừng đóng phim nữa, trở về nhà nghỉ ngơi đi, cha sẽ nghĩ cách cho con! Trong số người cha quen biết cũng có vài người biết mấy vị cao nhân rất lợi hại, cha sẽ mời tới xem cho con. Nói chung, cha sẽ không để con có việc gì đâu."

Lục Văn Tây suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu: "Rồi rồi, tới kỳ nghỉ tết âm lịch con sẽ về vài ngày."

"Tối nay theo cha về đi." Lục Vũ Thương dựng lông mày, tư thế muốn biểu diễn Cosplay quan công mặt đỏ, thật sự có ba phần giống.

"Hiện giờ con quay phim cuối tháng là xong rồi, tết âm lịch sẽ có nửa tháng trống."

"Lỡ tới cuối tháng con đã không còn thì sao?"

"Yên tâm đi, gần đây con làm chuyện tốt nhiều lắm, ít nhất cũng sống lâu thêm hai ba tháng."

"Cái rắm!"

Nghe thấy con trai mình chỉ có thể sống được nửa năm một năm, trái tim của Lục Vũ Thương đã muốn ngừng đập, hiện giờ Lục Văn Tây còn cười hì hì nói mình chỉ sống được hai ba tháng...

Hai ba tháng cái chó má! Con trai ông chỉ mới hai mươi ba tuổi! Cho dù là qua tết thì chỉ mới hai mươi bốn! Cái gì mà chết với không chết chứ, mệnh nó vẫn còn dài.

Hiện giờ Lục Vũ Thương có chút đứng ngồi không yên, đứng dậy đi tới đi lui trước mặt Lục Văn Tây, thực bất an nói: "Không được, con theo cha về nhà đi, ngày mai cha sẽ tìm người tới xem cho con."

"Không sao thật mà cha, tới tết âm lịch con sẽ về."

"Con muốn cha tức chết đấy hả? ! Có khi con còn chưa chết thì cha đã vào viện rồi."

"Sao có thể chứ, cha rất khỏe mạnh mà, con nói chuyện đàng hoàng mà, được không cha?"

Hai người cãi cọ một hồi lâu thì Lục Vũ Thương mới chịu bỏ qua, có điều tỏ ý muốn đi trước, trở về hỏi thăm người quen, cũng điều tra sâu thêm một chút. Nếu mời được cao nhân thì sẽ trực tiếp chạy tới đoàn phim, Lục Vũ Thương có bản lĩnh này.

"Đừng nói với mẹ con." Lục Vũ Thương nói, ông sợ bạn già của mình sẽ không chịu nổi.

"Dạ, con biết rồi."

Lục Văn Tây trả lời xong thì Lục Vũ Thương rời đi, Lục Văn Tây ngồi lại chỗ cũ, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đang nghĩ xem có nên về nhà hay không thì nghe thấy giọng nói của một người: "Khi nãy cãi nhau à?"

Lục Văn Tây ngẩng đầu nhìn Du Ngạn, có chút bất đắc dĩ, hiện giờ anh không thể nhìn thấy quỷ, vì thế cũng không thể phán đoán là Tô Lâm có đi theo Du Ngạn hay không, tới chuyến này cũng vô ích, chẳng qua vẫn trả lời: "Bình thường tôi với cha vẫn nói chuyện như vậy, đặc biệt thân thiết, tình cảm."

"Cha con hai người thú vị thật đấy."

"Thế nào, cảm giác làm Ảnh đế thế nào?"

"Cũng được, xứng với thực lực."

"Hừ." Lục Văn Tây liếc trắng mắt, suýt chút nữa đã trợn tới trên mặt Du Ngạn, búng Du Ngạn một phát.

Du Ngạn nhìn kỹ Lục Văn Tây, sau đó cười khổ: "Sắc mặt không tệ, sao rồi, không cãi nhau với người yêu nữa sao?"

"Anh quản được à?"

"Thật không ngờ khi yêu cậu cũng khóc nhè, cũng thú vị đấy, thật muốn tự mình làm cậu khóc một lần."

"Được, chờ anh chết rồi, tôi sẽ khóc tang cho anh." Lục Văn Tây nghe xong liền vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Du Ngạn, không biết vì sao cứ cảm thấy mặc dù Du Ngạn đã dùng lớp hóa trang che giấu nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt anh ta không tốt lắm, có vẻ khá tiều tụy.

Vì thế Lục Văn Tây hỏi: "Sao vậy, không vui à?"

"Cậu có biết cảm xúc ngày chó là gì không?" Du Ngạn quay đầu hỏi, biểu cảm rất nghiêm túc.

"Ví dụ như.... chúng ta nói chuyện phiếm?"

Du Ngạn lén lút giơ ngón tay giữa với Lục Văn Tây, sau đó thở dài nói: "Tôi đúng là ngày chó."

"Sao tôi lại không hiểm chứ, chúng ta thật sự đang nói chuyện phiếm."

"Hôm ngày hai, tôi đã ngủ với Nhiễm Nam, bị gài bẫy."

"Nhiễm Nam là ai?" Lục Văn Tây đã quên mất người này.

Du Ngạn thực bất đắc dĩ, day day mày ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Tây, yếu ớt nhắc nhở: "Là người chị Hà mới ký hợp đồng."

"À à à, dáng vẻ thế nào, có vẻ không tệ lắm nhỉ? Anh cũng không mất mát gì mà, ít nhất cũng thoải mái."

"Bị quay video lại, tôi cũng không biết cậu ta up video lên chỗ nào, nói chung là bị uy hiếp, cảm giác không tốt lắm."

Lục Văn Tây lập tức mở to mắt: "Kích thích vậy? Chuyện này... nói với tôi liệu có ổn không?"

"Cảm giác không tốt lắm, khi đó sao cậu lại hỏi tôi chuyện Tô Lâm vậy?"

"Ày..." Lục Văn Tây câm nín không nói nên lời.

"Rất kỳ lạ, tôi không uống rượu, cũng không làm gì cả, chỉ là thấy cậu ta ấn thứ gì đó, sau đó tôi ngửi thấy một mùi thơm, sau đó không nhớ được gì, nhưng xem video thì tôi rất chủ động, có loại thuốc này sao?" Du Ngạn nghi ngờ hỏi, hi vọng Lục Văn Tây phân tích giúp mình.

"Tôi làm, tôi làm đó!" Bên cạnh Lục Văn Tây đột nhiên xuất hiện giọng nói của con gái, Lục Văn Tây có thể nghe thấy, là giọng nói dịu dàng đáng yêu của quỷ xử nữ, chỉ là anh không thể nhìn thấy, chỉ có thể thấy được một luồng khí tràng màu hồng nhạt.

Lục Văn Tây nghe thấy giọng nói của quỷ xử nữ, cơ thể liền cứng đờ, theo bản năng bịt miệng và mũi lại, sợ cô lại phà khí làm hại anh và Du Ngạn mất lý trí diễn màn hôn hít nồng nhiệt ở trước mặt mọi người, như vậy thì đúng là hỏng bét.

"Rất ghê tởm à?" Du Ngạn nhìn về phía Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây che lại miệng mũi, sắc mặt có chút khó coi, anh thở dài một hơi: "Quả thực, tôi cũng không ăn cơm vài ngày rồi."

"Anh nghĩ cậu ta... có giống Tô Lâm không? Ý tôi là hành vi cử chỉ." Lục Văn Tây nghĩ tới điều gì đó, lập tức hỏi vấn đề này.

Cơ thể Du Ngạn cứng ngắc, khiếp sợ nhìn về phía Lục Văn Tây, không rõ lắm: "Cậu có ý gì?"

"Trước đó anh hỏi tôi sao lại biết Tô Lâm đúng không?"

"Ừm."

Lục Văn Tây không trả lời ngay, bởi vì không thể xác định sự việc có giống như mình nghĩ hay không. Với lại anh không tin tưởng Du Ngạn cho lắm, không dám nói ra tất cả, mà tiếp tục hỏi: "Gần đây anh với cậu ta quay phim chung à?"

"Ừm, cậu ta diễn một vai phụ, mới được thêm vào đoàn phim."

"Trong lúc quay phim, cậu ta vẫn luôn bám dính lấy anh?"

"Ừm."

"Anh hiểu Tô Lâm đúng không, anh có cảm thấy bọn họ giống nhau không?"

Du Ngạn nhìn Lục Văn Tây, biểu cảm ngày càng cứng ngắc, cuối cùng phải thừa nhận: "Quả thực có vài thói quen nhỏ rất giống, cậu muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."

Lục Văn Tây bị quỷ xử nữ sờ mặt nên có chút khó chịu quơ quơ tay, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa nói chuyện với cô, được không?"

"Cái gì?" Du Ngạn khó hiểu nhìn Lục Văn Tây, lại nhìn bên cạnh Lục Văn Tây, càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Kết quả Lục Văn Tây trực tiếp đứng dậy, chỉnh lại quần áo một chút rồi nói: "Buổi tối tôi sẽ gọi điện cho anh, sau đó giúp anh nghĩ cách."

Nói xong, Lục Văn Tây vội vàng rời đi, tựa hồ là muốn đi lên phòng khách quý ở trên lầu.

Du Ngạn nhìn Lục Văn Tây rời đi, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại lời Lục Văn Tây đã nói: Trước đây anh hỏi tôi sao lại biết Tô Lâm đúng không?

Sao lại biết?

Vì sao sau khi nghe thấy chuyện này thì lập tức nghĩ tới Tô Lâm?

...

Quỷ xử nữ làm Lục Văn Tây cảm thấy sợ hãi, sợ cô nàng làm xằng làm bậy, vì thế đi tới nơi không người rồi hỏi rõ ràng.

Thật ra sau khi Du Ngạn kể chuyện của mình, quỷ xử nữ liền nhận là mình làm, Lục Văn Tây liền ý thức được Nhiễm Nam kia có lẽ đã bị Tô Lâm nhập xác. Người bình thường không thể nào nhìn thấy quỷ xử nữ, bởi vì cô là sự tồn tại đặc biệt, người có chút tử khí, hoặc là người thông linh đều có thể nhìn thấy cô.

Cô cũng có thể chạm vào những người này.

Nhiễm Nam là một chàng trai đầy sức sống, không nên có tử khí mới đúng, nhưng cậu ta chẳng những có thể nhìn thấy mà còn có thể để cô ta phà phấn mị mị vào Du Ngạn, chứng mi trên người Nhiễm Nam có điều kỳ lạ. Mà người cảm thấy hứng thú với Du Ngạn như vậy cũng chỉ có Tô Lâm mà thôi.

"Nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì." Lục Văn Tây tiến vào phòng VIP, vội vàng hỏi.

"Cái gì mà chuyện gì chứ, đám gay chết tiệt mấy người sao lại không thích con gái chứ, tôi tốt biết bao nhiêu, anh nhìn của tôi đây này, nơi này... nơi này là màu hồng, có muốn sờ không?" Quỷ xử nữ dùng giọng nói mềm mại nói, tựa hồ còn ôm lấy cánh tay mình.

"Hiện giờ tử khí trên người tôi nhạt lắm, không nhìn thấy cô, mặc quần áo đàng hoàng đi."

"Oh...."

"Hỏi chuyện cô đấy, trả lời tôi đi."

"Trả lời rồi thì anh có ngủ với tôi không?"

Lục Văn Tây lập tức lắc đầu: "Sẽ không, nhưng nếu cô còn tiếp tục quấn lấy tôi, cậu trai bạo lực kia nhất định sẽ trừng phạt cô đấy, dù sao thì hiện giờ tôi chính là người của cậu ấy."

"Đệt!" Lúc này quỷ xử nữ hoàn toàn mất đi hứng thú, buông lỏng Lục Văn Tây, lúc này mới trả lời: "Tên nhóc đó có dáng vẻ không tệ, tôi liền phà phấn mị mị, kết quả cậu ta chẳng bị sao cả, còn khống chế tôi, bắt tôi đi phun phấn vào người khác. Chính là người đàn ông nói chuyện với anh khi nãy, còn quấn quít với người đó tới tận trưa, tôi ở ngoài cửa cũng nghe thấy âm thanh, thực hâm mộ mà..."

Lục Văn Tây nhịn không được trợn trắng mắt, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể xác định chuyện này.

Tô Lâm thật sự đã nhập vào Nhiễm Nam, linh hồn vốn có của Nhiễm Nam chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít, trước đây quả thực đã thả hổ về rừng. Anh phải trở về thương lượng với Hứa Trần một chút, xem nên làm sao xử lý chuyện này, dù sao thì Tô Lâm cũng cần phải diệt trừ.

"Loại thuốc mê của bọn anh có hiệu quả không tốt, cũng không biết có tác dụng phụ gì hay không, sử dụng cũng không thuận tiện, bỏ vào thứ gì đó để người ta uống mới có hiểu quả. Vẫn là phấn mị mị của tôi tốt hơn, dùng trực tiếp, không độc không hại, còn làm người ta đặc biệt chủ động, sảng khoái tột đỉnh." Quỷ xử nữ khoe khoang về phấn mị mị của mình, có chút dáng vẻ của nhân viên chào hàng.

"Cô giữ lại cho người khác dùng đi."

"Lại nói tiếp thì có người bỏ loại thuốc mê đó cho người hợp tác của anh, bây giờ có lẽ đã có hiệu quả rồi."

"Có ý gì?"

"Khi nãy lúc tôi tới tìm anh thì thấy có người bỏ thuốc vào ly rượu, là rượu dành cho cô gái hợp tác với anh, cô gái có bộ váy rất đẹp ấy, đang ở phòng kế bên, chắc thành công rồi đi?"

[hết 73]

Chương 74: An ủi

Biểu cảm của Lục Văn Tây lập tức trở nên khó coi, đứng bật dậy rời khỏi phòng VIP, đứng ngoài cửa nhìn thoáng qua. Phòng VIP của anh nằm ở bên trái cầu thang, chỉ có thể là căn phòng kế bên ở bên phải, vì thế anh sải bước đi tới, vặn tay nắm cửa.

Quả nhiên đã khóa trái.

Lục Văn Tây dùng sức gõ cửa, vẫn không có phản ứng.

Lúc chuyển thành đá cửa thì cửa được mở ra từ bên trong, Đỗ Tử San ở bên trong ló đầu ra, sau đó kinh ngạc hỏi: "Lục Văn Tây, sao vậy?"

Lục Văn Tây cũng kinh ngạc, sau đó nhìn vào bên trong thì thấy Minh Côn, trong lòng liền hiểu rõ.

Minh Côn có thể ngủ nhiều ngôi sao như vậy, có cả nam cả nữ, chủ yếu là vì hắn đầu tư vào điện ảnh, thường xuyên làm nhà đầu tư lớn. Rất nhiều phim cần bên đầu tư gật đầu mới được, nhiều ngôi sao vì muốn leo lên cao mà bò lên giường hắn là chuyện bình thường. Một bên chạy thận, một bên có mưu đồ, không ai lỗ lã.

Nhưng Đỗ Tử San không phải như vậy.

Trong số nữ nghệ sĩ trẻ đang nổi tiếng, Đỗ Tử San là người có kỹ thuật diễn và tốc độ nhập vai làm Lục Văn Tây cảm thấy không bằng.... hơn nữa cô cũng có chút thành tích, giống Du Ngạn khoảng thời gian trước, chỉ cần một tác phẩm giành được giải thưởng lớn, chứng minh bản thân là được, vì thế không việc gì phải chơi trò quy tắc ngầm với Minh Côn.

Tên Minh Côn này rất ghê tởm, mấy năm nay vì bối cảnh gia đình mà ngang ngược càn rỡ, mấy năm nay đã làm ra không ít chuyện làm người ta đáng ghét.

Phỏng chừng là Minh Côn đã bí mật ám chỉ với Đỗ Tử San, Đỗ Tử San không đồng ý, Minh Côn biết con đường này không thể thực hiện được, vì thế muốn đi theo cách bất chính.

Tính tình của Đỗ Tử San có hơi ngốc, có lẽ không ngờ có người dám làm chuyện xấu trong trường hợp này, vì thế mới cùng Minh Côn nói chuyện đàng hoàng.

Làm Minh Côn không ngờ tới chính là Đỗ Tử San nói nhiều, sau khi vào phòng thì vẫn luôn nói chuyện, tới tận lúc Lục Văn Tây gõ cửa, Đỗ Tử San vẫn chưa từng dừng lại, rượu cũng không kịp uống.

"À, người bạn cũ." Lục Văn Tây trả lời một câu, trực tiếp lướt qua Đỗ Tử San tiến vào trong phòng, nhìn một vòng xung quanh.

Minh Côn ngồi trên một ghế sô pha đơn, bên cạnh đặt một ly rượu, ở một bên khác hẳn là chỗ ngồi của Đỗ Tử San, bên cạnh cũng có một ly rượu, vẫn chưa uống.

"Ơ, dám ra cửa rồi sao?" Lục Văn Tây trực tiếp đi tới, tiếp đó cười nhạt, trong nụ cười tràn đầy mỉa mai, âm u, còn có chút tức giận.

Trước đó bị Hứa Trần dạy bảo một phen, lần này lại dám chạy ra làm chuyện xấu? ! Lục Văn Tây thực kính kể tên gian tà Minh Côn này.

Biểu cảm của Minh Côn thay đổi vài lần, sau đó cắn răng nghiến lợi hỏi: "Quả nhiên là mày đã giở trò quỷ đúng không? Mày đã động tay động chân gì trên người tao, tao còn chưa tới tìm mày, thế mà mày lại dám tìm tới cửa, còn dẫn theo... bạn gái."

Bạn gái?

À, quỷ xử nữ.

Minh Côn rõ ràng không phát hiện cô ta là quỷ, mắt còn đảo một vòng trên người quỷ xử nữ, tựa hồ cảm thấy cô rất đặc biệt, vóc người rất đẹp.

"Đáng đời lắm!" Lục Văn Tây nói, sau đó cầm lấy ly rượu của Đỗ Tử San, đi tới trước mặt Minh Côn: "Mày uống hết ly rượu này thì tao sẽ bỏ qua chuyện cũ, thế nào?"

Đỗ Tử San cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, do dự một hồi mới hỏi: "Hai người... làm sao vậy?"

Lục Văn Tây không quay đầu lại, trực tiếp trả lời: "Hắn bỏ thuốc mê trong rượu, cô đoán xem hắn bỏ thứ đồ chơi này là muốn làm gì?" Lục Văn Tây nói, sau đó đổ rượu vào miệng Minh Côn.

Thể trạng của Minh Côn vốn không hề thua kém Lục Văn Tây, nhưng gần đây không ổn cho lắm, tắm thì thấy máu, mỗi ngày đều ói tới kiệt sức. Cộng thêm vì nhìn thấy quỷ nên lao lực quá độ, thể lực không theo kịp, nhưng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, kiên trì tới đây, hiện giờ bị Lục Văn Tây phẫn nộ dễ dàng đè chặt, sau đó đổ hết ly rượu.

Tiếp đó Lục Văn Tây ném ly rượu qua một bên, chờ xem phản ứng của Minh Côn.

Minh Côn uống xong thì sắc mặt thay đổi, trực tiếp mắng chửi: "Mày con mẹ nó xen vào chuyện của người khác làm quái gì, ông đây chỉ muốn ngủ với con hát này thôi, mày cũng muốn chen chân vào sao? Mày muốn chết đúng không?"

Lúc này biểu cảm của Đỗ Tử San trở nên rất khó coi, thậm chí có thể nói là phẫn nộ, bất cứ cô gái nào đụng phải chuyện này cũng sẽ không bình tĩnh nổi, nhất là phản ứng của Minh Côn, rõ ràng đã tự thừa nhận.

Đỗ Tử San bước nhanh tới, cầm lấy ly rượu ở bên cạnh hất thẳng mặt Minh Côn: "Mày con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ, tao tình nguyện không đóng phim này cũng không muốn ngủ với loại người như mày! Mày có tin tao báo cảnh sát không hả?"

"Báo đi! Mày có giỏi thì báo đi, xem thử xem có ai quản không? Con ngu!" Minh Côn vừa mắng người vừa đưa tay vuốt mặt, đứng dậy muốn tát Đỗ Tử San nhưng bị Lục Văn Tây chụp cổ tay, cho hắn một đá, để hắn ngã trở lại trên ghế sô pha.

Đỗ Tử San tức giận tới phát run, đang định đánh người nhưng bị Lục Văn Tây cản lại.

Anh dám trêu chọc Minh Côn, thế nhưng Đỗ Tử San thì không được, nếu Minh Côn thì chỉ sợ Đỗ Tử San sẽ không chịu nổi, vì thế chuyện đắc tội người cứ để anh làm.

"Cô có mang theo điện thoại không?" Lục Văn Tây hỏi Đỗ Tử San.

Đỗ Tử San lấy chiếc túi dây xích ở bên cạnh tới, lấy điện thoại ra hỏi: "Báo cảnh sát hả?"

"Không, tuy hắn có âm mưu nhưng vẫn chưa thành công, trong nhà có quan hệ, sẽ không bị tổn thất gì, chốc nữa cô quay lại dáng vẻ động dục của hắn, giữ trong tay làm nhược điểm, tránh sau này bị hắn o ép làm khó."

Đỗ Tử San lập tức hiểu được, lấy điện thoại ra, run rẩy quay video Minh Côn, hiển nhiên vẫn còn rất tức giận, với lại lần đầu tiên làm loại chuyện như thế này nên không thể giữ bình tĩnh.

Lục Văn Tây lùi sang một bên, nhỏ giọng nói với quỷ xử nữ: "Tên này có thể nhìn thấy cô, hay là cô...."

"Có chút hư, không biết có được không?"

"Chắc được, còn tính dùng thuốc hại người khác mà, không bằng cô cứ thử đi."

Quỷ xử nữ đánh giá Minh Côn, liếm môi một cái: "Mặc dù kém xa anh, nhưng lớn lên trông cũng được, vóc người thì... cũng tạm cho qua. Chốc nữa nhường nơi này lại cho tôi đi."

"Được, nhớ phải ép khô hắn, để hắn không thể xuống giường được trong một khoảng thời gian ngắn."

"Tin tưởng tôi đi, tối hôm nay hắn sẽ đặc biệt hạnh phúc."

Lục Văn Tây cười cười, gật đầu.

Đỗ Tử San quay hình Minh Côn, Minh Côn rõ ràng cũng đang cố khắc chế, muốn đứng dậy rời đi, đáng tiếc Lục Văn Tây không cho, vẫn luôn thủ ở cửa. Quỷ xử nữ còn phà phấn mị mị, sau đó Đỗ Tử San hoàn toàn mất đi lý trí, bắt đầu rên rỉ, muốn đưa tay chụp lấy Đỗ Tử San.

Đỗ Tử San nhanh nhẹn né tránh.

Tiếp đó quay tới cảnh Minh Côn khó nhịn tự cởi quần tự sướng thì Đỗ Tử San nhíu mày, cảm thấy đặc biệt ghê tởm. Nghĩ tới nếu mình uống rượu thì chỉ sợ cũng như thế, cô lại càng phẫn nộ hơn, trực tiếp bật khóc.

"Quay một ít là được rồi." Lục Văn Tây nói xong thì kéo Đỗ Tử San ra khỏi phòng VIP, dù sao quỷ xử nữ cũng còn đang chờ đợi. Vì sợ người khác nhìn thấy Đỗ Tử San khóc, Lục Văn Tây dẫn cô theo cầu thang đi xuống lầu, tới một góc hẻo lánh trong vườn hoa nhỏ ở gần đó.

Nơi này là thành phố B, đang là trời đông giá rét, Lục Văn Tây cởi áo khoác của mình khoác lên người Đỗ Tử San, tiếp đó dùng ống tay áo của mình giúp cô lau vết trang điểm: "Tôi hỏi này, rốt cuộc cô vô tâm tới cỡ nào vậy? Bản thân mình là người đẹp đó có biết không? Biết bao nhiêu người thèm cô nhỏ dãi, cô cứ vậy vô tâm ở chung một phòng nói chuyện với hắn thế à?"

"Hắn nói muốn nói về chuyện bộ phim... chốc nữa đạo diễn cũng sẽ tới, bọn tôi ngồi đợi một chút."

"Cô có bị ngốc không vậy?" Mặc dù là trách mắng nhưng giọng nói đặc biệt ôn nhu, anh biết Đỗ Tử San cần an ủi, nhưng anh không am hiểu chuyện này, vì thế vẫn là loại thái độ này.

"Lục Văn Tây, cám ơn ông, nếu ông không tới thì tôi... tôi xong đời rồi, tên đó sao lại ghê tởm như vậy chứ... con mẹ nó... biến thái." Đỗ Tử San nghẹn ngào nói cám ơn.

"Khoảng thời gian trước hắn còn rủ tôi 3P kia kìa, cô nói xem hắn có thể là thứ tốt gì chứ?"

"Tôi không biết hắn là người như vậy, bởi vì tôi biết... hắn có bạn gái... không đúng, hắn là đồng tính hả?"

"Là bi."

"Cặn bã!"

"Đúng vậy, cặn bã."

"Làm sao ông biết hắn... bỏ thuốc vậy?" Đỗ Tử San nhịn không được hỏi.

"Có người thấy được nhưng không dám trêu chọc hắn, tôi thì dám, vì thế tôi đã tới."

"Cám ơn ông."

"Được rồi, đừng khóc nữa, chốc nữa bị chụp được thì thảm rồi, cô tranh thủ khóc cho xong đi rồi chúng ta trở về, lạnh quá rồi."

Đỗ Tử San bực tức giậm chân: "Thật ra tôi không muốn khóc... nhưng nghĩ tới thì nước mắt lại không ngăn được, tôi thật sự muốn mắng người, khóc gì đó, tôi hiểu hết, nhưng mà... nước mắt chứ trào ra. Tức chết tôi rồi, tôi rất thích bộ phim này, đã nghiên cứu kịch bản mấy tháng, kết quả... nhân vật này chắc là không còn nữa rồi, qua thôn thì không còn tiệm nữa rồi. Lục Văn Tây, tôi... tôi có thể dựa vào lòng ông khóc một trận không?"

Lục Văn Tây không chút do dự, trực tiếp giang tay, chuyện an ủi con gái này, anh tự nhiên sẽ không từ chối. Đỗ Tử San lập tức dựa vào lòng Lục Văn Tây bật khóc, thời điểm này cô đặc biệt mềm yếu.

Có sợ, có phẫn nộ tức giận, cũng có đáng tiếc mất mác.

Đỗ Tử San không phải dạng con gái đặc biệt mềm yếu, lăn lộn trong giới này lâu như vậy, tránh thoát được quy tắc ngầm nhưng lại đụng phải chuyện phiền lòng như thế này.

Lục Văn Tây đưa tay lên vỗ lưng Đỗ Tử San, an ủi.

Đỗ Tử San khóc khoảng năm phút thì cũng cảm thấy lạnh, vì thế buông Lục Văn Tây, chỉnh lại dáng vẻ, Lục Văn Tây cũng giúp cô lau nước mắt, cẩn thận quay trở về.

Sau khi vào cửa, Đỗ Tử San trả áo khoác lại cho Lục Văn Tây, anh nhanh chóng mặc vào, che đi phần dơ trên ống tay áo và trên ngực áo.

Lục Văn Tây không tiếp tục ở lại mà trực tiếp ngồi xe rời đi, lúc này quay về căn nhà anh thường ở ở trung tâm thành phố.

Tiến vào trong liền ngửi thấy mùi thuốc đông y, anh biết là Hứa Trần chuẩn bị cho mình, vì thế anh đi vào bếp, thấy bên trong có một chén thuốc, không khỏi có chút ghét bỏ. Nhưng nghĩ tới thuốc này có lợi cho bệnh trĩ, vì nghĩ tới ngày mai hạnh phúc tươi đẹp, anh cố gắng uống.

Hứa Trần ở phía sau đi tới, thấy anh đang uống thuốc thì lập tức hô một tiếng: "Đừng uống!"

Lục Văn Tây uống thuốc đông y đều dùng kiểu một hơi uống cạn sạch, vì thế lúc bị kêu ngừng lại thì đã uống hơn phân nửa rồi, sau đó nghi ngờ hỏi Hứa Trần: "Sao vậy?"

Biểu cảm của Hứa Trần có chút... đặc sắc, do dự hơn nửa ngày mới nói: "Thuốc này là để cho anh... rửa mông, có thể cải thiện... trĩ."

Lục Văn Tây có kích động muốn nôn thuốc ra, biểu cảm nhăn nhó đau khổ nửa ngày mới hỏi: "Thứ đó dùng miệng uống không phải sẽ càng tốt hơn à?"

"Lúc anh đau mắt thì có uống thuốc nhỏ mắt không?"

"..."

[hết 74]

[tác giả] Lục Văn Tây: Muốn uống, có điều lọ nhỏ như vậy uống không đã ghiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro