Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần III

7.
Sau khi nghe chồng nói sự thật, tôi vẫn luôn buồn bực không vui, không thể nào lại nhìn con gái với ánh mắt trìu mến được nữa.

Mấy năm nay con gái biểu hiện rất tốt, thành tích đứng đầu, ngoại hình xinh xắn, còn nhỏ mà đã là nhân vật nổi tiếng trong trường.

Tôi cho rằng con lớn rồi nên hiểu chuyện, bây giờ lại nghi ngờ có khi nào tất cả những điều đó là nó giả vờ cho tôi xem không.

Để xác nhận suy nghĩ của mình, tôi lén tới trường học điều tra và nhanh chóng phát hiện ra manh mối.

Ở trường, con gái vô cùng ngang ngược. Khi có người dám chọc con bé, nó sẽ tập hợp một nhóm nhỏ chuyên bắt nạt người khác, hơn nữa sẽ không tự mình động tay mà chỉ huy đám người bên cạnh làm chuyện xấu, còn bản thân thì vô tội.

Phương châm của con bé chính là "làm theo thì sống, phản kháng thì chết".

Bảo sao các phụ huynh không tìm tôi phàn nàn nữa, rốt cuộc thì con gái tôi cũng không làm gì cả.

Sau khi rõ ràng mọi chuyện, tôi rất tuyệt vọng, cảm giác con gái sẽ không bao giờ thay đổi.

Buổi tối hôm đó, tôi với chồng lại vì chuyện của con gái mà cãi nhau. Lúc ấy cảm xúc kích động, tôi hét to: "Em không muốn có một đứa con gái như vậy!"

Chồng trấn an tôi, bỗng nhiên hỏi: "Hay chúng ta sinh đứa thứ hai?"

Tôi sững sờ một lúc, trầm mặc không nói.

Chồng thích sống thế giới hai người, nếu không phải tôi muốn có em bé, anh sẽ không để tôi phải sinh con. Tôi cũng không nghĩ đến việc sinh hai đứa, nhưng hôm nay, tôi thực sự có suy nghĩ sinh thêm một đứa nữa.

Tới khi cuộc cãi vã kết thúc, tôi mới phát hiện cửa phòng hé mở.

Chồng đi ra ngoài kiểm tra, nhíu mày nói: "Vừa rồi là Mục Âm nghe lén."

Tôi không biết làm sao mà anh có thể phán đoán được, chồng và con gái đều vô cùng thông minh, dựa trên dấu vết để lại mà suy luận ra sự thật.

Tôi cuống cuồng gọi tên Mục Âm, nhưng không có ai trả lời. Chúng tôi tìm ở trong nhà và quanh tiểu khu một lần cũng không thấy con bé đâu.

Ngay khi chúng tôi lo lắng không yên, điện thoại của tôi vang lên tiếng chuông, nghe mới phát hiện là Mục  m gọi tới.

"Mẹ ơi, con biết mẹ cùng bố vẫn luôn không thích con, nếu hai người muốn sinh em trai, con sẽ tự tử."

Tôi suy sụp nói: "Không! Mẹ không muốn sinh em trai, giờ con đang ở đâu?"

Mục Âm cúp điện thoại.

Giờ khắc này, lòng tôi hoảng loạn sợ hãi.

Hoảng loạn là xuất phát từ bản năng làm mẹ, sợ con gái xảy ra chuyện, còn sợ hãi là không lường được con gái sẽ dùng chuyện tự tử để đe dọa tôi.

"Mục Âm!"

Tôi cùng chồng tuyệt vọng gọi tên con ở trên đường. Thấy bóng dáng quen thuộc lờ mờ thoáng qua bên kia đường, chồng chạy qua bên đó.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, ngay sau đó "ầm" một tiếng.

Cơ thể chồng bay lên, văng xa mấy mét, máu tươi như sơn trào ồ ạt trào ra từ dưới thân anh.

Thế giới bỗng nhiên quay cuồng, đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác duy nhất còn lại là buồn nôn.

Đám đông ồn ào.

Kỳ lạ!

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không nhớ rõ nổi, đầu óc mơ hồ.

Khi tôi tỉnh táo lại, chồng đã xuất viện trở về nhà, nắm lấy tay tôi và nói: "Không sao đâu."

Tôi chảy nước mắt, kích động đáp lại: "Anh không bị gì là tốt rồi! Không sao là được!"

Nguyên nhân gây ra tai nạn xe là do đối phương say rượu lái xe, nếu không như vậy thì đã không xảy ra chuyện này.

Sau khi phẫu thuật xong, chồng tôi hoàn toàn tê liệt, không thể cử động, tôi quyết định đưa chồng cùng con gái về quê ở cùng ngoại ô sinh sống. Cảnh vật ở đó thanh tĩnh, thích hợp để chồng dưỡng bệnh.

Còn con gái, tôi không muốn để con bé đi ra ngoài gây tai họa cho người khác.

Con gái dường như biết bản thân làm sai, không phản kháng mà ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc cùng tôi về quê.

Ngôi nhà hẻo lánh ở quê là một tòa nhà nhỏ xây dựng theo phong cách phương Tây từ xưa. Trước kia tôi muốn chờ để phá dỡ nó, nhưng không ngờ bất động sản phát triển kém, không cho thuê được và cũng không thể phá nên vẫn giữ lại nó.

Ở đây, một nhà ba người chúng tôi yên ổn mà sống cùng nhau.

Chồng bị liệt và không thể cử động, nên mỗi ngày tôi lau người, cùng nói chuyện và thay quần áo cho anh.

Tôi để con gái học cách chăm sóc bố nó và khiến con hiểu được bản thân đã sai, mỗi ngày đút cho bố ăn, bưng trà rót nước, thay quần áo và lau người cho bố.

Cứ vậy mà một năm đã trôi qua.

Con gái còn nhỏ nên không chịu khổ được nữa, khóc nháo không muốn làm.

Tôi tức giận nói: "Do con làm sai, chẳng phải nên tự mình gánh vác hậu quả sao?"

Con gái khóc lóc nói: "Con cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này!"

Chồng thở dài nói: "Thôi, em đừng làm khó con."

Lòng tôi lạnh lẽo, người ta nói trước giường bệnh không có người con hiếu thảo, bây giờ mới được bao lâu, con gái lại không muốn chăm sóc bố nữa. Với lại, chồng là vì con gái nên mới bị liệt.

Con gái giải thích: "Tai nạn xảy ra do tài xế say rượu lái xe, bố mẹ không thể trách con. Oan có đầu, nợ có chủ, mẹ muốn trả thù, vậy hãy đi tìm tài xế, tại sao lại muốn tra tấn con?"

Thật ích kỷ, thực sự làm cho người khác căm phẫn.

Khoảnh khắc đó, tôi muốn giết con gái.

Loại người trời sinh ích kỷ xấu xa này không nên sống trên đời!

Trong lúc cãi vã căng thẳng con gái, tôi đánh con một trận, xuống tay tàn nhẫn, đánh con gái đến nỗi đầu chảy máu.

Chồng ở bên cạnh nhìn lo lắng không ngừng, lại vì tê liệt mà bất lực.

"Đừng đánh, đừng đánh!"

"Loại vô ơn thế này cần phải đánh!"

Tôi hung hăng đánh con gái một trận, rồi lại vào chăm sóc chồng, mặc kệ con gái, chờ khi tôi đi ra nó đã không thấy đâu.

Hừ, không thấy thì không thấy. Tôi lạnh lùng suy nghĩ, ước gì nó biến mất vĩnh viễn, dù sao cả đời này cũng không trông cậy được vào nó.

Người ta nói nuôi con dưỡng già, con gái tri kỷ. Mục Âm trời sinh xấu xa, ích kỷ, để nó chăm sóc người bố bị liệt của nó hai ngày mà đã bỏ không làm thì trông cậy gì vào loại người như vậy sẽ nuôi tôi lúc già chứ? Nằm mơ đi!

8.

"Cô nói nhiều như vậy là muốn nói thi thể ở trong sân là do con gái cô làm?"

Trong phòng thấm vấn nhỏ hẹp, dưới ánh đèn chiếu rọi, cảnh sát Lưu nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như sói.

Tôi vội vàng nói: "Chắc chắn là nó."

Nữ cảnh sát bên cạnh liếc nhìn tôi, vẻ mặt phức tạp.

Cảnh sát Lưu nhấc tay lên xem đồng hồ: "Trong một tiếng đồng hồ, tôi nghe hết câu chuyện cổ tích về một nữ ác ma từ lúc ra đời cho tới khi mất tích. Quả là vô cùng xuất sắc!"

"Cảm ơn anh đã nghe tôi kể lâu như vậy." Tay đặt ở đầu gối, tôi túm chặt váy: "Nhưng đây không phải chuyện cổ tích, tất cả đều là sự thật."

Cảnh sát Lưu cười mỉa.

Tôi vội vàng nhìn chằm chằm anh ta, không biết anh ta còn muốn hỏi cái gì.

Buổi sáng hôm nay, một đám cảnh sát đột nhiên xông vào nhà, mời tôi đến đồn cảnh sát "uống trà", rồi lại ở trong sân nhà tôi đào ra một thi thể đã bị hư thối.

Tôi không biết sao lại thế này.

Sau khi Mục Âm rời đi, tôi một mình ở nhà chăm sóc chồng, cuộc sống coi như yên ổn.

Không có con gái, cuộc sống hai người của tôi với chồng là cùng nhau chịu khổ. Mặc dù anh nằm liệt giường và không thể cử động, tôi cũng không ghét bỏ.

Tôi nghĩ tới một ngày nào đó kỹ thuật y học phát triển thì tôi sẽ đưa chồng đi bệnh viện, nói không chừng anh có thể cử động lại.

Đến lúc đó, chúng tôi sống cuộc sống của người bình thường, lần này không sinh con nữa, chỉ có hai người sống cùng với nhau.

Chính là cảnh sát đã đến phá vỡ sự yên bình này.

Trong sân nhà tôi, không biết từ khi nào đã có một thi thể bị chôn.

Cảnh sát Lưu nói: "Cô nói con gái cô lúc trong bụng mẹ đã giết chết thai nhi còn lại, suýt thì hút khô cô, mới sinh ra đã cắn cô, hai tuổi lấy đũa chọc mù mắt bà nội, ba tuổi cầm dao đâm cô, bốn tuổi lấy dao phay ném vào bạn nhỏ, năm tuổi đẩy bạn nhỏ ngã cầu thang, tám tuổi hại chết một cô bé."

Tôi nhẹ giọng sửa đúng lại: "Con không có chọc mù mắt bà nội, chỉ là thị lực bị kém đi mà thôi."

Cảnh sát Lưu cười cười: "Tóm lại là suýt chút nữa đã chọc mù mắt bà nội, sau đó còn hại chồng cô bị tai nạn xe cộ, nằm liệt trên giường, cho nên một đứa nhỏ mười một tuổi giết chết một người trưởng thành, dường như nghe cũng hợp lý?"

Tôi nhấp môi nói vội: "Không phải con bé làm thì còn có thể là ai chứ?"

Cảnh sát Lưu cười mỉa mai: "Tại sao không thể là cô?"

Tôi sốt ruột nói: "Không có khả năng đó! Vì sao tôi phải giết người chứ?"

Cảnh sát Lưu nói: "Người chết kia là tài xế mà cô hận nhất, cô hoàn toàn có lý do giết hắn."

"Không phải tôi mà là Mục Âm làm! Chỉ có cái loại trời sinh xấu xa như nó mới có thể làm ra chuyện này!" Tôi đập bàn hét lên.

Cảnh sát Lưu không dao động: "Được, cô có muốn gặp con gái hay không?"

"Mục Âm?" Tôi sửng sốt một chút: "Các anh tìm được Mục Âm rồi sao?"

"Đương nhiên, cô có thể gặp con bé." Cảnh sát Lưu nói, gật đầu với nữ cảnh sát bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng thẩm vấn nhỏ hẹp mở ra, nữ cảnh sát cùng một bóng dáng nho nhỏ đi vào trong phòng.

Ánh đèn chiếu sáng lên gương mặt con bé.

Con gái rất gầy, hai má hóp sâu, thân hình mảnh khảnh, tóc khô xơ, tựa như chịu tra tấn tàn nhẫn.

"Con đã đi đâu vậy?" Thấy Mục Âm bộ dáng thảm thương như thế, tôi không nhịn được đau lòng.

"Con có biết là con biến mất như vậy, mẹ rất lo lắng cho con?" Tôi nói với đôi mắt đỏ hoe: "Bố con nói một mình con ở bên ngoài rất nguy hiểm, bảo mẹ đi tìm con, nhưng ông ấy nằm liệt giường cần phải có người chăm sóc, mẹ mới không đi tìm..."

Con gái dùng ánh mắt xa lạ, đau khổ, sợ hãi nhìn tôi, một lát sau, con bé mới nghẹn ngào nói: "Người tỉnh lại đi!"

Con bé nhìn chằm chằm tôi, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, môi run rẩy nói: "Bố ơi!"

9.

Bố?

Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Bố bị liệt, đang nằm ở nhà, không ở chỗ này."

Nghe con gái nhắc tới bố, tôi bỗng nhiên nhớ tới bản thân ở cục cảnh sát khá lâu rồi, một mình chồng ở nhà, anh không thể cử động bình thường, nên làm gì đây?

"Tôi phải về nhà." Tôi đứng lên, xiềng xích trên tay kêu lên leng keng, tôi tức giận nói: "Các anh có thể thả tôi ra hay không?"

"Tôi không thể làm vậy được." Cảnh sát Lưu lắc đầu: "Anh Mục, anh là hung thủ giết người, chúng tôi không thể thả anh rời đi."

"Anh Mục gì cơ chứ?! Các người rốt cuộc kêu loạn cái gì, tôi tên Triệu Oánh! Chồng tôi còn ở trong nhà, tôi phải về chăm sóc anh ấy!" Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn chằm chằm con gái nói: "Các người căn bản không phải cảnh sát, Mục Âm, con lại làm chuyện xấu, con thật sự càng ngày càng quá đáng!"

Mục Âm che mặt, khóc lóc nói: "Bố ơi, bố mau tỉnh lại, bố không phải mẹ, bố là đàn ông mà!"

"Mục Âm, con lại nói lung tung gì thế!" Tôi tức giận bừng bừng: "Con tại sao không chết quách đi?!"

Con gái sợ tới mức lùi về sau một bước, nữ cảnh sát ôm lấy con bé, cô ấy nhìn tôi lạnh lùng nói: "Anh Mục, nếu không phải con gái anh thông minh, nghĩ cách đập cửa sổ chạy thoát, chỉ sợ con bé thật sự sẽ chết dưới tay anh."

"Cô đang nói bậy cái gì?!" Tôi gào lên.

Nữ cảnh sát lấy gương ra, đưa tới trước mặt tôi.

Mặt gương trơn bóng hiện ra một bóng dáng người phụ nữ tóc dài, mặc váy hoa, da trắng môi đỏ, vô cùng xinh đẹp.

"Ha, cô nhìn xem, tôi là phụ nữ!" Tôi chỉ vào gương gào: "Tôi nói đúng là các người muốn hại tôi!"

Cảnh sát Lưu không kiên nhẫn, đứng lên kéo xuống tóc giả tôi xuống.

Tôi sờ đầu mình, hét chói tai.

Người trong gương cũng phát ra tiếng thét chói tai, bờ vai rộng, ngực bằng phẳng, lúc hé miệng hét chói tai, môi đỏ lập tức nứt ra, giống như loài vật nào đó.

Cảnh sát Lưu còn chưa thỏa mãn, rút ra khăn giấy bên cạnh đè mặt tôi lại dùng sức lau, lại đưa gương để tới trước mặt tôi.

"Bây giờ, anh vẫn còn là phụ nữ sao?"

Ảnh ngược hiện ra trong gương là mặt của một người đàn ông, đây là mặt của chồng tôi, mỗi ngày tôi đều thấy anh, chắc chắn sẽ không nhận sai.

Không đúng...

Nếu tôi là chồng, vậy người chồng trong nhà là ai?

Người chồng bị tê liệt nằm trên giường...

"Chồng tôi, người chồng trong nhà tôi..." Cả người tôi run rẩy.

Biểu cảm cảnh sát Lưu phức tạp, tựa như lẫn trong đó một chút ghê tởm, nói: "Đây là người chồng trong nhà anh."

Anh ta đặt mấy tấm ảnh chụp lên bàn đẩy đến trước mặt tôi.

Trong ảnh chụp, một thi thể nữ nhân cuộn tròn ở tủ đông, biểu cảm vô cùng an tĩnh.

"Sau khi cô Triệu tử vong do tai nạn, anh tìm cơ hội giết tài xế, mang theo thi thể tài xế và thi thể cô Triệu, cùng con gái anh trở lại nhà cũ.

Anh chôn thi thể tài xế ở thân sau, bản thân thì giả dạng thành cô Triệu rồi sinh sống ở đó.

Gương mặt anh tinh xảo, hóa trang thành phụ nữ cũng không ai nhận ra.

Mỗi ngày, anh để con gái đút cơm cho thi thể cô Triệu, lau người, con gái không muốn nên anh đã đánh con bé. Sau đó con bé phản kháng, anh đánh con bé đến nỗi chảy máu đầu, nhốt lại trong phòng nhỏ.

Con gái anh suýt nữa đói chết, may mà con bé cạy cửa sổ ra chạy tới báo án, nếu không chúng tôi cũng không biết việc anh làm."

Lời cảnh sát Lưu nói giống như dao nhỏ, đâm nát niềm tin chắc chắn của tôi.

Tôi mơ hồ nhớ lại hình ảnh nào đó trong đầu.

Ánh đèn đường mờ ảo, "ầm" một tiếng, cơ thể quay cuồng lăn ra đất, máu tươi như sơn từ cơ thể chậm rãi tràn ra.

Người nằm trong máu tươi là... là vợ của tôi.

Lúc nhìn đến khung cảnh kia, trời đất quay cuồng, đầu tôi trống rỗng.

Sau đó... Sau đó đầu óc tôi hơi mơ hồ.

Bây giờ được cảnh sát Lưu nhắc nhở, tôi mơ màng nhớ lại một ít.

Tôi giả dạng thành phụ nữ, dụ dỗ tài xế rồi giết hắn.

Tài xế không phải uống say rồi lái xe.

Anh ta lái bình thường, vợ của tôi vì đuổi theo con gái, sốt ruột vượt đèn đỏ, sau đó bị xe đâm bay ra xa.

Cô ấy tử vong ngay tại chỗ.

Đúng vậy.

Cô ấy đã chết.

Tôi không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Sau đó, tôi mặc quần áo của em, trang điểm kiểu em yêu thích, dùng nước hoa của em... Tất cả đều giống như em vẫn còn ở bên tôi...

"Anh không tiếp nhận được nỗi đau mất vợ, dần dần cho rằng chính mình là cô Triệu, thậm chí bóp méo ký ức của mình, cho rằng người bị thương do tai nạn xe cộ là anh... A, có lẽ tiềm thức anh hy vọng như vậy. Anh hy vọng người kia là anh, người sống sót chính là cô Triệu..."

Tôi che mặt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuôi.

"Anh Mục, tinh thần anh có vấn đề, con gái anh đã xác nhận." Cảnh sát Lưu nói: "Anh mau nhận tội đi!"

Tôi bỗng nhiên trừng mắt nhìn Mục Âm, gào rống nói: "Là mày hại chết mẹ mày, mày chính là mầm xấu trời sinh!"

Mục Âm run bần bật, đau khổ nói: "Bố! Ngày đó bố và mẹ cãi nhau, mẹ tức giận đến nỗi chạy ra ngoài nên mới chết."

Tôi mở to hai mắt, hô hấp nặng nề, hét lớn: "Mày nói dối!"

Tôi không có ấn tượng gì cả, một chút cũng không.

"Mày nói dối! Mày chính là đồ xấu xa! Mày đã giết một người! Mày sinh ra đã là kẻ ác!"

Tôi hoảng loạn gào ầm lên, người xung quanh nhanh chóng bắt lấy tôi.

"Bệnh của anh ta có vẻ cũng không nhẹ!"

"Anh Lưu, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Trước mắt chúng ta cứ nhốt anh ta lại, chậc, gặp phải kẻ bệnh tâm thần giết người, người bị hại thật xui xẻo..."

"Anh ta còn đổ oan con gái mình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dị#kinh