4
Chương 4: Lại gặp mặt
Trước khi dùng bữa, Từ Tinh vẫn hơi lo lắng, nhắc lại tình huống của Diệp gia với Ôn Lan, những chuyện này đều là nàng hỏi qua Diệp Khiêm và người cũ hắn đem đến từ trong nhà.
Diệp lão gia tử cùng lão phu nhân Miêu thị dưới gối tổng cộng có ba trai hai gái, hai người con gái đều đã xuất giá, trưởng tử Diệp Đản, là phụ thân Diệp Thanh Tiêu, cũng là đứa con trai Diệp Trí Minh nể trọng nhất, hiện giờ là Diêm Thiết Phó Sử. Ngoại trừ Diệp Thanh Tiêu, còn hai trai một gái.
Con út là Diệp Khiêm mới vừa hồi kinh, lúc ở kinh thành thì phu nhân nguyên phối chết bệnh, chỉ có một nữ nhi đã lấy chồng ở xa.
Con thứ Diệp Huấn, cũng là người làm Từ Tinh lo lắng nhất. Diệp gia đã là gia đình có nhân khẩu đơn giản, nhưng mà nội bộ cũng có chút mâu thuẫn. Diệp Huấn với Diệp Khiêm tuy là cùng mẹ lại tính nết bất hòa, sau này càng vì danh ngạch ấm quan mà không vui ra mặt.
Diệp Huấn trước đó vài ngày mới vừa thăng Xu Mật Viện Phó Thừa Chỉ, cùng phu nhân có hai trai hai gái.
Từ lâu Diệp Khiêm cũng nói qua với Từ Tinh, nhị ca nhị tẩu e rằng có chút khó khăn, nên cẩn thận đáp lời.
"Hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, hơn nữa cha mẹ chồng của mẹ, với cha dượng của con đều có mặt. Nhưng mà sau này..." Từ Tinh nói, cẩn thận liếc mắt nhìn Dương Ba.
Dương Ba, cũng chính là Ôn Lan, đang hết sức chuyên chú uống trà, dường như đang nghiên cứu cái gì, chỉ là tư thế giơ một chân lên, đối với nữ tử mà nói là hơi quá tùy ý, cho dù cùng một bộ hóa trang, nhưng cùng với lúc gặp Diệp lão gia tử cùng lão phu nhân lại mang khí chất hoàn toàn bất đồng.
Nàng đối với lời nói của Từ Tinh không có phản ứng gì, giống như không nghe lọt tai.
Từ Tinh bỗng nhiên hơi dừng một chút, hơi thấp thỏm nói: "Bất luận như thế nào, gia hòa vạn sự hưng."
Nàng đối với nữ nhi hổ thẹn những năm này Dương Ba gặp phải cảnh ngộ gì nàng cũng hiểu mơ hồ, tuy không hỏi tới tường tận. Mà những chuyện mơ hồ này, đừng nói là Diệp Khiêm, ngay cả cha mình, nàng cũng không dám tiết lộ.
Tuy là ở trước mặt nàng Dương Ba phần nhiều là tùy ý, nhưng xuất phát từ trực giác một người mẹ, cùng với mấy tháng ở chung đủ loại chi tiết, nàng cảm giác được nữ nhi không giống bình thường. Mặc dù nữ nhi trở lại bên người mấy tháng nàng vẫn là chưa bình tâm. Nói như vầy nè, nàng thậm chí cảm thấy được, giả sử Diệp Huấn phu phụ đối với nàng có làm khó dễ, nàng sẽ càng lo lắng bọn họ hơn chính mình.
"Gia hòa vạn sự hưng." Ôn lan lặp lại một lần, gật đầu, đứng dậy đỡ Từ Tinh bả vai, đưa nàng đè xuống tới, "Nói không sai, mẫu thân khoan tâm, bớt buồn! ông bác Diệp gia là có danh quan, tất nhiên cũng biết đạo lý này."
Từ Tinh cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy vậy, Diệp Huấn đến cùng vẫn là kinh quan, mà chuyện nàng lo lắng có phải hay không có chút buồn cười, nói cho cùng nữ nhi chỉ là lưu lạc bên ngoài, tương đối giỏi giang mà thôi.
"Được rồi mẹ, lần trước con nói với mẹ đó, ở kinh thành con có bằng hữu có thể giúp một tay chuyện đặt mua sản nghiệp, đã làm xong rồi". Ôn Lan lấy ra một cái túi gấm lớn căng phồng, bên trong xếp một xấp khế thư thật dầy, "Mẹ cất kỹ đi!"
Lúc còn ở Chương Khâu, Ôn Lan nói Từ Tinh đem tiền áp đáy hòm của nàng đổi thành ngân phiếu của quan phủ, đặt mua sản nghiệp ở kinh sư, như vậy sẽ có chút sinh lãi, tiền sinh tiền. Còn nói mình có bằng hữu tin được, có thể tìm cửa hàng thích hợp mua trước trả tiền sau cũng được.
Phụ thân Từ Tinh cũng có chút cửa hàng, nhưng nàng đối với kinh doanh chỉ là hiểu sơ, lúc đầu vẫn có chút do dự, nhưng nữ nhi nhắc tới, bất giác bị thuyết phục, bản thân đều có chút mơ hồ. Tuy nghe vậy, nhưng bây giờ lại thật sự mua về vẫn là kinh ngạc.
"Đây là khi nào đưa tới? Người bằng hữu này của con thực sự là... tiền còn trong tay chúng ta, hắn liền yên tâm đem khế thư đưa sang rồi?" Từ Tinh sờ khế thư, càng là biến sắc: "Tại sao nhiều như vậy?"
Tiền của nàng làm sao đủ mua nhiều như vậy sản nghiệp? Không cần nói đoạn đường nào kinh doanh cái gì, kinh sư giá đất đắt vô cùng, nàng nghe Diệp Khiêm đề cập qua, có một số quan lại nhỏ, bổng lộc mua không nổi nhà, làm quan vài thập niên cũng chỉ mướn phòng, hoặc là mua tiểu viện nhỏ hẹp.
"Mấy năm nay con cũng có chút tích góp, cầm một ít cho mẹ thêm trang (phần góp vào của hồi môn của cô dâu)." Ôn Lan nói qua loa. Mấy năm nay tự mình góp một chút tài sản riêng, nghĩa phụ cũng để lại không ít, cộng lại có chút khả quan.
Lúc đầu chỉ có một mình, nhưng hiện giờ có người thân, tặng một ít cho mẫu thân cũng dễ hiểu. Kinh thành trăm vật đắt, ở không dễ, Diệp gia là đại hộ nhân gia, đối với con dâu như Từ Tinh cũng sẽ biết đối nhân xử thế mà cư xử không sai.
Triều đại này dựng vợ gả chồng cực kỳ coi trọng sính kim (sính lễ bằng vàng), vô luận nhà thường dân hay quan lại quý nhân, cưới vợ trước hỏi tư trang bao nhiêu. Cô dâu đồ cưới phong phú mới có tự tin, thay vì lo lắng cùng cô tẩu ở chung như thế nào, không bằng chính mình có thật nhiều sản nghiệp.
Thêm nữa nàng không có thời gian luôn luôn dán mắt trông chừng, trực tiếp đưa tiền chuyện nhỏ tự nhiên có người vì Từ Tinh lo liệu.
Từ Tinh nóng nảy, đem khế thư đưa trở về: "Không được, mẹ không thể nhận. con giữ đi."
Nàng đối với Dương Ba chỉ có sinh ân mà nhiều năm nay không có dưỡng ân, đã đối với nữ nhi thua thiệt, có đạo lý nào để cho nàng thêm trang. "Vốn là con cái không nên có tài sản riêng, hơn nữa ở kinh sư con còn có kẻ thù, hiện giờ về nhà, cửa hàng ruộng đất ở trong tay con không tiện, mẹ coi là giúp con giữ đi, miễn cho sau này bị người nắm đuôi." Ôn Lan không nhanh không chậm nói.
Tuy là nàng nói bình thản, trái tim Từ Tinh lại một lần nữa nhảy lên, dạng gì mà lại có kẻ thù? Là dạng gì thù, còn có thể truy tra nàng, nhìn chằm chằm nàng? Đối với mấy năm nay, nữ nhi gặp phải những chuyện đó, Từ Tinh không khỏi đau lòng, những khế thư này đến không dễ a!
"Vậy mẹ thay con giữ, sau này con lập gia đình sẽ đưa lại, mấy thứ này xem như qua tay mẹ rồi chuyển một vòng, chắc là không ai phản đối đâu." Từ Tinh hít một hơi sâu, tỉ mỉ đem tất cả khế thư xem qua, tự mình cất giữ.
Vì nghênh đón vợ chồng Diệp Khiêm hồi kinh, hôm nay cả nhà đều ở chỗ lão gia tử dùng bữa. Từ Tinh thay đổi áo ngắn màu thạch anh có hoa văn hoa hướng dương, mặc cùng váy trông rất chững chạc.
Từ Tinh là người mới nên đến sơm, theo lão phu nhân nói chuyện một hồi, sau đó một nhà Diệp Huấn cũng đến. Nàng nhìn kỹ thì thấy Diệp Huấn cùng trượng phu Diệp Khiêm có năm sáu phần tương tự, nhưng râu dài, mặt cũng dài hơn. Diệp Huấn phu nhân Bạch thị mặc áo tay rộng màu xanh đen có hoa văn thụy thảo vân hạc (cỏ may mắn, mây với chim hạc) cùng với váy, tóc chải bóng mượt, hai người nhìn nhau, đầu tiên là Bạch thị quan sát một vòng Từ Tinh, mở miệng cười nói: "Đây chính là đệ muội a! Cuối cùng cũng chờ được các ngươi đã trở về, lão thái thái mỗi ngày đều nhắc, dọc đường ngựa xe mệt nhọc, cực khổ rồi!"
Từ Tinh cảm thấy nếu không phải chính mình sớm biết hai phòng quan hệ không tốt, thì sẽ nghĩ là do ảo giác, ánh mắt nhị tẩu quả thực làm nàng khó chịu, nhưng lời Bạch thị nói tìm không ra khuyết điểm, nàng chỉ có thể cúi đầu hành lễ, xem như không có cảm giác đến ác ý, "Ra mắt nhị ca, nhị tẩu. Đúng là nghĩ đến người nhà đều mong nhớ, chúng em mới vội vàng về tới, lại làm cho suýt chút nữa không gặp Thanh Tiêu."
Ánh mắt Ôn Lan nhưng rơi xuống hai người Diệp Khiêm, Diệp Huấn, nàng hứng thú nhìn, đôi huynh đệ này ánh mắt vừa tiếp xúc liền lập tức tách ra, sau đó một cái ngoài cười nhưng trong không cười mà tiếng hô: "Nhị ca." Một người kia đáp trở về: "Tam đệ."
Ngay cả một câu hàn huyên cũng không có.
Lão gia tử cùng lão phu nhân tựa hồ dường như đã quen rồi, cũng không trông mong vào ý niệm cái gì gọi là huynh hữu đệ cung, ước chừng cảm thấy mặt ngoài không có trở ngại là được, cái này đã so với trước kia tốt hơn nhiều.
Lễ gặp mặt của các trưởng bối hoàn thành, thì đến phiên vãn bối. Tiểu nhi tử nhà Diệp Huấn là Thanh Vân năm nay mười bốn tuổi, đang theo học ở học xá, không biết Diệp Khiêm hôm nay về sớm, lại bài vở và bài tập bận rộn, không kịp về nhà, con lớn nhất Thanh Tuyết hôm qua ra ngoài ban sai (đi công tác) nên cũng không có mặt. Còn hai cô con gái đều tới, trưởng nữ Thanh Tễ mười bốn tuổi, cùng Thanh Vân là song sinh tỷ đệ, tiểu nữ Thanh Vu mới mười tuổi.
Diệp Khiêm và Từ Tinh bên này chỉ có Ôn Lan, đơn giản mà nói thì nàng nhiều tuổi nhất, mấy người đó hành lễ với nàng thôi.
Hai nữ nhi của Diệp Huấn tuổi tác đều nhỏ, lúc Diệp Khiêm rời khỏi kinh thành các nàng chỉ có vài tuổi, người lớn trong nhà cũng sẽ không nói gì không hay trước mặt hài tử, chỉ biết hai phòng cũng không thân mà thôi. Lúc này lại thấy Từ Tinh với Dương Ba giọng Chương Khâu mềm mại, diện mạo hiền lành xinh đẹp, làm người sinh lòng hảo cảm, một lúc đã nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Bạch thị nhìn ở trong mắt không mấy vui vẻ. Vốn nghĩ mẹ con hai cái từ Chương Khâu tới, chưa thấy qua cảnh đời gì, có lẽ một bộ không phóng khoáng như nhau. Nhất là nữ nhi của Từ thị, chừng hai mươi mấy rồi còn chưa xuất giá. Thoạt đầu nàng cũng không để vào mắt, ai biết hoàn toàn không phải, Từ thị còn có chút câu nệ, nhưng Ôn Lan tú lệ mạo mỹ, da như mỡ đông, lúc bước đi làn váy không mấy nhúc nhích, cử chỉ lại hợp quy tắc, mắt không nhìn ngó hai bên, lại tự nhiên phóng khoáng, làm cho hai đứa con gái nhà nàng rơi xuống hạ phong. Trong lòng sinh hận, nghĩ nghĩ đi về phải cho Thanh Tễ uống mấy thang thuốc dưỡng da mới được.
Càng xem Bạch thị càng kinh, nàng phát hiện trượng phu đã ở như có như không mà len lén quan sát nữ nhi của Từ thị, tức khắc lén bấm ngang hông hắn, ánh mắt chất vấn nhìn sang. Đây là xảy ra chuyện gì, lại đi nhìn chăm chú kế nữ của em trai.
Diệp Huấn hoàn hồn, bị đau oan ức liếc mắt nhìn vợ, không phải hắn xem Dương Ba vì xinh đẹp, mà là cảm thấy có vài phần quen mặt, nhưng mà nghĩ hoài không nhớ nổi tới là giống ai.
Diệp Huấn là Phó Thừa Chỉ, không phải không có hầu hạ ngự tiền, mấy tháng trước lúc chuyển đi, xa xa gặp qua Ôn Lan, ấn tượng mơ hồ. Hiện tại Ôn Lan hoá trang, hắn chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, lại nhớ không nổi mình đã từng thấy.
"Tam đệ cùng đệ muội trở về, trong viện không đủ người, chút nữa ta để cho người mang người hầu cho đệ muội chọn, ngươi từ Chương Khâu tới, nếu có không thói quen cứ cùng ta nói." Bạch thị sửa soạn lại cảm xúc, một lần nữa nở nụ cười.
Từ Tinh nở nụ cười nhưng lòng có điểm nghi hoặc Bạch thị nói như vậy là ý gì?
"A!" Bạch thị dường như không có việc gì nói: "Đại tẩu hai năm qua thân thể không được tốt, vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, quản gia vẫn luôn giao cho ta."
Diệp Khiêm cùng trong nhà truyền tin cũng sẽ không quan tâm đến việc này, vì vậy hắn cũng không biết việc trong nhà Bạch thị đang chủ trì. Nhị tẩu không phải là hạng người có lòng dạ rộng lượng.
"Đồ đạc ban đầu trong nhà này đã cũ kỹ, ta làm chủ tặng một bộ gia cụ bằng gỗ dương để dùng, chắc là đệ muội đã thấy, sau này lại đặt một bộ sau, hy vọng lượng thứ a!." Bạch thị nói, dường như rất áy náy.
Từ Tinh rũ mắt nói: "Làm phiền nhị tẩu rồi."
Bạch thị nói thế cũng không biết có thâm ý gì, chỉ sợ là cố ý nhắc tới. Nàng dâu đến nhà chồng thường đem trọn bộ gia cụ, nhưng Từ Tinh lúc tới hòm xiểng rất ít.
Kỳ thực lúc ở nhà mẹ đẻ nàng cũng chuẩn bị gia cụ đồ gỗ, ai biết vô ý mọt ăn rất nhiều, lại vội vàng thượng kinh, rơi vào đường cùng, chỉ còn cách tới kinh sư sau đó mới đặt.
Nhưng là chút đồ gỗ ấy của nàng đều là câu dương giá rẻ dễ dùng, nói không chừng còn không bằng bộ dương mộc của Diệp gia cho tạm dùng kia.
Từ Tinh không nghĩ tới chính mình tư trang cùng trước không giống, nàng vẫn cảm giác được Dương Ba...
Bạch thị lại cao hứng trở lại, xoa nhẹ ống tay áo cười không nói. Diệp Huấn trong lòng cũng rất thoải mái, hắn cùng Diệp Khiêm cạnh tranh lúc này Diệp Khiêm cưới thê ngoại trừ nhan sắc, gia thế hay đồ cưới đều không bằng.
Ôn Lan vốn muốn mở miệng, cân nhắc một chút, ngầm nhìn trộm Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm không phụ lòng nàng, tằng hắng một cái, nói rằng: "Không ngờ tới năm nay có thể trở về kinh thành, làm phiền người nhà vì chúng ta mà bận rộn, nhất là nhị ca, hiện tại công vụ bận rộn, Xu Mật Viện đang chỉnh lý a! Nhị tẩu chăm sóc nhị ca, còn phải bận tâm bên này của chúng ta."
Chuyện này muốn kể đến chính là mấy tháng trước bệ hạ trách cứ Xu Mật Viện làm quan không nghiêm túc, toàn bộ Xu Mật Viện đều run, vẫn luôn chờ đợi trong lo lắng. Diệp Huấn lúc đó mới vừa lên chức, bởi vì là nhân viên trực thuộc Xu Mật Viện nên cũng bị liên lụy.
Diệp Khiêm nhắc tới cái này, liền đến lượt Diệp Huấn tâm tình không tốt, ngay cả Bạch thị cũng không dám nói gì nữa.
"Được rồi!" lão gia tử tuổi cao, không phải không biết, chỉ là nhiều năm như vậy, để ý tới chán chường rồi, hắn còn đang dưỡng bệnh đây, lúc này lười nghe, dời đi trọng tâm câu chuyện, "Nhà lão đại thế nào còn chưa tới, chỉ còn thiếu bọn họ thôi, mấy chị em Tễ tỷ nhi ra ngoài nhìn cái đi!"
"Dạ vâng thưa tổ phụ!" Thanh Tễ tỷ muội đứng lên, mới được một bước, Thanh Vu đã nghiêng người đi kéo tay Ôn Lan, "Dương Ba tỷ tỷ, chúng ta đi."
Diệp lão gia tử chỉ nói chị em Tễ tỷ nhi, Ôn Lan có đi hay không đều được, chỉ là Tiểu Thanh Vu tâm tư đơn thuần, yêu thích Dương Ba tỷ tỷ nên mới lôi kéo. Ôn Lan mỉm cười, đứng dậy cùng đi với Thanh Vu. Mấy tỷ muội ở cùng một chỗ, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
...
Diệp Thanh Tiêu đầy bụng tâm sự hướng sân của ông bà mà đi, trong lòng hắn lo nghĩ Ôn Lan tên khốn kiếp này, một người như vậy ở nhà, mặc dù hắn tự nói không có quá lớn can hệ đến nhà mình, nhưng cũng có chút cảm giác ăn ngủ không yên.
Cố tình phụ thân đến bây giờ còn chưa tan làm, trong lòng kiêng kỵ nhưng lại không biết tìm ai thương lượng.
Diệp Thanh Tiêu tâm phiền ý loạn, an ủi chính mình là Ôn Lan vẫn có một chút có thể tin tưởng được, nhân phẩm của hắn khả năng cũng không có kém như vậy...
Lúc này đi đến, nghe được người hô một tiếng "Tứ ca" giòn giả, Diệp Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn.
Dưới hành lang, Ôn Lan vẫn là một thân nữ trang, gió nhẹ nhẹ phẩy, vài lọn tóc đen dây dưa gò má bên của nàng, xinh đẹp phất phơ. Thanh Tễ nhà nhị thúc thì thân thiết kéo tay Ôn Lan, nói cười nhẹ nhàng, Ôn Lan nhìn Thanh Tễ với ánh mắt cũng cực kỳ ôn nhu, còn có tiểu Thanh Vu rúc vào bên cạnh. Xem ở trong mắt Diệp Thanh Tiêu, quả thực giống như một nhà ba người.
Diệp Thanh Tiêu: "!!!" Hắn sẽ không nên tin tưởng tên cẩu tặc này, mau buông tay muội muội nhà hắn ngay!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro