Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6『 Mong ước đơn giản cuối cùng 』

"Được, Tiểu Yêu. Ta sẽ làm như nàng nói."

Sau khi Tiểu Yêu cùng Cảnh đã nói chuyện rõ ràng. Họ quyết định sẽ tạm thời không công khai tin tức họ đã hòa li mà chỉ để cho các người hoàng tộc của Tây Viêm và Hạo Linh biết được. Hai mươi năm sau, Tây Viêm Vương và Hạo Linh Vương sẽ cùng nhau đưa tin Tây Lăng Cửu Dao, qua đời vị bệnh và nàng cũng đã hòa li cùng Đồ Sơn tộc trưởng một năm trước để bảo vệ thanh danh của Đồ Sơn tộc trưởng.

"A Tệ, Liệt Dương!"

Tiểu Yêu với vẻ mặt bình tĩnh còn có đôi chút mỉm cười trên môi bước ra. Theo sau nàng là Đồ Sơn Cảnh, người cũng đang có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Không ai có thể biết được tâm trạng bây giờ của hắn như thế nào.

"Chúng ta đi thôi!"

"Đồ Sơn Cảnh, ngươi có đi cùng chúng ta không?"

A Tệ qua sang nhìn Cảnh hỏi.

"Không đâu, ta với Tiểu Yêu đã bàn bạc xong mọi chuyện sau này rồi. Bây giờ ta phải về Trung Nguyên một chuyến."

Cảnh quay sang mỉm cười nhìn Tiểu Yêu, nhẹ giọng nói.

"Tiểu Yêu, chuyện ta hứa với nàng, ta nhất định sẽ làm được. Hy vọng rằng nàng vẫn sẽ vui vẻ, bình an. Đây có lẽ là lần cuối ta gặp nàng rồi. Ta đi đây."

Không đợi Tiểu Yêu nói thêm gì, Đồ Sơn Cảnh đã quay lưng và bước đi. Có lẽ hắn lựa chọn từ bỏ là để thành toàn cho nguyện vọng cuối cùng duy nhất của Tiểu Yêu.

A Tệ và Liệt Dương chứng kiến tất cả, dừng như cũng hiểu ra được điều gì. Họ không hỏi gì nữa.

『 Đỉnh Ngọc Sơn 』

A Tệ cùng Liệt Dương dẫn Tiểu Yêu đến trước một kết giới hình tròn bao lấy một căn nhà nhỏ. A Tệ dơ tay lấy một giọt máu của mình để mở ra kết giới. Tiểu Yêu mở cánh cửa ra, bước vào trông.

Hình ảnh một cậu thanh niên với mái tóc trắng dài đang ngồi một góc trên giường. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cúi mặt xuống tựa vào hai đầu gối, cố gắng không để ai nhìn thấy hắn.

"Mao Cầu?"

Cậu thanh niên nghe thấy giọng nói quen thuộc của một nữ nhân mà hắn đã quen biết gần hai trăm năm. Hắn ngẩng đầu lên, thắc mắc nói.

"Cô là..?"

"Mao Cầu, ta là Tiểu Yêu."

Tiểu Yêu bước đến bên cạnh giường, đưa tay lên chạm vào những vết bỏng trên hai cánh tay của Mao Cầu, nhẹ giọng nói.

Mao Cầu lúc này có chút bất ngờ với hành động của Tiểu Yêu nhưng hắn không hề khắng cự. Nhớ đến lúc trước, người nữ nhân này cũng nhiều lần vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn và cũng nhiều lần mạnh bạo bứt lông hắn trút giận khi chủ nhân ngược đãi cô.

"Mao Cầu, ngươi thành hình người lúc nào vậy?"

Mao Cầu lúc đầu nghĩ rằng mình tại sao phải trả lời câu hỏi của người nữ nhân đáng ghét này nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.

"Sau khi bị cái kết giới chết tiệt này làm bị thương và bị Vương Mẫu đánh một cú thật đau sau ngáy. Ta đã ngủ gần một tuần. Sau khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân hóa thành hình dạng này rồi."

Mao Cầu liếc mắt nhìn về phía A Tệ và Liệt Dương đang đứng, ánh mắt tỏ vệ tức giận.

"Ây, ngươi đừng nói như thế chứ. Nếu không có ta và A Tệ, và cả Vương Mẫu, ngươi đừng nói là vết bỏng ngoài da trên hai cánh tay. Mà là cả quyên nguyên hình của người đều sẽ biến thành tro nếu ngươi đã xông ra ngoài."

Liệt Dương tay chỉ vào những vết bỏng của Mao Cầu, chỉ trích nói.

Tiểu Yêu không nói gì chỉ vạch đầu ngón tay ra, nhỏ máu xuống vết thương trên tay Mao Cầu. Tay còn lại thì mò vào chiếc túi nhỏ được giấu kỹ trong giày, lấy một lọ nhỏ ra. Trong lúc Mao Cầu vẫn chưa phản ứng lại hành động của nàng thì đã bị một bàn tay bỏ vài viên thuốc vào miệng.

"Cô.."

"Nó có công dụng khiến linh lực của ngươi tăng cao để khiến ngươi không còn cảm giác đau ở vết thương."

Mao Cầu còn tính nói thêm gì đó nhưng lời tới miệng lại bị lời nói của Tiểu Yêu bịt miệng.

A Tệ bước đến bên Tiểu Yêu, không nói gì chỉ nhẹ nhàng dơ tay dùng linh lục khiến máu ở đầu ngón tay ngừng chảy.

"Mao Cầu, ngươi cũng đã biết hắn.."

Tiểu Yêu cúi đầu ngập ngừng không nói tiếp. Im lặng một lát, nàng lại ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.

"Mao Cầu, sau này ngươi tính làm gì?"

Mao Cầu nhìn chầm chầm vẻ mặt tươi cười của Tiểu Yêu, hắn tự hỏi tại sao cô lại cười như thế với hắn. Suy nghĩ một lát, hắn buộc miệng nói,

"Ta có thể đi theo cô không?"

Lời vừa nói ra, Mao Cầu có chút hối hận. Xấu hổ qua mặt sang chỗ khác.

Tiểu Yêu bật cười, nàng đừng dậy quay mặt lại nhìn A Tệ và Liệt Dương, mỉm cười nói.

"Được rồi, ta và Mao Cầu sẽ ở đây vài ngày để dưỡng thương. Sau khi vết thương lành hẳn đã, ta và hắn sẽ rời đi. Nên đoạn thời gian này phải làm phiền các huynh rồi!"

『 Một tháng sau, căn nhà bên bờ Dao Trì 』

"Vết thương của Mao Cầu đã gần khỏi hoàn toàn. Cũng đã đến lúc rời đi rồi."

Tiểu Yêu thở dài nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt thăng trầm nhìn A Tệ. Một tay cầm ba bức thư đưa ra trước mặt A Tệ.

"A Tệ, huynh có thể giúp ta đưa ba bức thư này đi được không? Một bức cho Miêu Phủ và Tai Trái, một bức cho cha ta và A Niệm, còn bức thư này thì dành cho Thương Huyền và ông nội."

A Tệ đưa tay nhận lấy ba bức thư dày cộp.

"Muội nghĩ kỹ chưa? Sau này muội tính như thế nào?"

"Muội đã nghĩ kỹ rồi. Sau khi biết mọi chuyện thì muội không thể tiếp tục sống theo ý nguyện của hắn nữa. Bây giờ, muội tính dành thời gian cùng Mao Cầu đi khám phá những hòn đảo trên hải đồ mà hắn chuẩn bị cho muội. Huynh biết mà, ta bây giờ đã là người có nơi thiên trường biển rộng để đi, không có sợ không nơi để ở nữa rồi."

"Muội yên tâm đi. Ta nhất định sẽ đưa ba bức thư này của muội đến tận tay họ. Tiểu Yêu, Ngọc Sơn này vẫn mãi là chỗ dựa của muội. Muội cứ yên tâm vui vẻ thực hiện nguyện vọng của muội đi."

A Tệ và Tiểu Yêu cùng nhau bước ra ngoài, đã thấy Mao Cầu và Liệt Dương hai người đứng sẵn trước cửa.

"Được rồi, đã đến lúc tạm biệt."

Tiểu Yêu đi đến bên cạnh Mao Cầu, quay đầu nói chào tạm biệt A Tệ và Liệt Dương.

Mao Cầu biến về nguyên hình, một con đại bằng trắng to lớn xuất hiện. Nó nhẹ nhàng vươn cái cánh đầy lông vũ ra, hạ thấp người cho Tiểu Yêu trèo lên.

"Chúng ta đi đây. Hẹn ngày hội ngộ."

Tiểu Yêu vui bẻ cười chào tạm biệt với họ.

A Tệ và Liệt Dương giương mắt nhìn theo bóng hình của Tiểu Yêu ngồi trên lưng Mao Cầu bay xa đi.

"Liệt Dương, ngươi nói xem liệu đây có phải kết cục mà hắn muốn?"

__________________________

Thiên trường địa cửu sơn hải sắc
Hải khô thạch lạn tương tư ý.

Cảnh sắc nước non là vĩnh cửu
Biển cạn đá mòn vong tương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro