Chương 9: Cọng giá đỗ, ngươi thu nhận ta đi!
Chương 9: Cọng giá đỗ, ngươi thu nhận ta đi
Ở lối vào Kiếm Chủng, Đại sư huynh dùng linh lực tạo một cái kết giới ngăn cách giữa phía ngoài rìa của kiếm chủng với chỗ sâu bên trong.
Sau đó hắn mới quay lại thu hồi vòng bảo hộ Diệp Linh Lang, lúc này Thất Sắc Điểu bỗng nhiên đứng lên sợ đến mức run bần bật, Lục sư huynh nhanh chóng thu hồi nó.
Tiểu sư muội, muội hãy ở tại khu vực tìm kiếm phù hợp với muội đi, tìm được rồi thì rút ra, chúng ta làm nhanh nhanh một chút.
Diệp Linh Lang gật gật đầu, nghe theo phân phó của Đại sư huynh bắt đầu tìm kiếm trong phạm vi mà hắn quy định.
Nàng vừa đi vừa ngó nghiêng, thấy được vô số tàn kiếm mặt trên còn dính máu loang lổ, nàng còn nhìn thấy trên mặt đất có những tà linh màu xám bay vòng quanh chân nàng. Mặc dù không có tổn thương tí nào, nhưng cũng đủ thấy được cuộc chiến năm đó thảm thiết tới mức nào.
Diệp Linh Lang đi một hồi lâu vẫn chưa tìm được thanh kiếm nào phù hợp với nàng, nàng đi càng sâu đi càng xa, bãi cho đến khi bỗng nhiên nghe được phía trước có một tiếng nói lạnh băng truyền tới.
“Lại đây!”
Diệp Linh Lang sửng sốt, nàng nhìn về hướng có phát ra tiếng nói, nhìn thấy ở nơi cao nhất của Kiếm Chủng có một tấm bia đá, phía trên đó cắm một thanh kiếm màu đen, trên thân của thanh kiếm màu đen kia không có tí ánh sáng nào, nhìn qua thì không thấy thanh kiếm đó có gì đặc biệt.
Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy nó chỗ nào cũng đặc biệt, từ dáng kiếm đến hoa văn trên mặt kiếm, chỗ nào cũng lộ ra lực lượng cường đại cùng với nội tình thần bí, khiến người ta kính nể.
Nàng đang muốn nhấc chân đi qua đó, bỗng nhiên nghĩ đến hai vị sư huynh của mình, vì cẩn thận nàng vẫn nên nói một tiếng với các sư huynh, nhưng ai mà ngờ được đến khi nàng quay đầu lại thì phía sau mênh mông vô bờ Kiếm Chủng, không có lối vào, càng không có bóng dáng hai vị sư huynh, ngay cả kết giới mà Đại sư huynh tạo ra cũng không nhìn thấy.
Diệp Linh Lang thừa nhận bản thân có cảm thấy hoảng hốt trong một thoáng, nhưng từ trước đến giờ nàng có thừa can đảm, nên mau chóng bình tĩnh lại.
Kiếm Chủng này hiển nhiên là lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, bên trong có ẩn chứa lực lượng nhất định là vượt qua rất nhiều phạm vi khống chế của Đại sư huynh, cho nên kết giới của hắn mới mất đi hiệu lực, mà chính mình cũng bị hấp dẫn tới nơi này, bọn họ đuổi không kịp để chăn lại cũng không có gì lạ.
Nếu nàng chỉ là lạc đường thì có thể sẽ sợ hãi một chút, nhưng sau khi nghe được tiếng gọi kia, nàng liền biết mình là được cố ý dụ dỗ tới đây. Nếu là muốn nàng tới, tự nhiên sẽ không giết nàng.
Nếu không, với tu vi luyện khí Trung kỳ của nàng, nhấc tay cũng có thể giết chết, làm sao phải mất công như vậy?
“Lại đây!”
“Ngươi là ai? Vì sao ta phải nghe ngươi.”
“Lại đây ngươi sẽ biết.”
“Ta lại không tò mò, không biết cũng không sao.”
……
Bên kia im ắng một hồi, mắt thấy Diệp Linh Lang không những không đi tới mà còn lui về phía sau, giọng nói kia lại vang lên, lúc này có vẻ vội vàng.
“Nếu ngươi không tới, hiện tại ta liền giết chết ngươi!”
“A, ngươi tới đây giết ta đi!”
……
Phía bên kia lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, đứa nhỏ này vì sao khó dụ dỗ thế? Vì vậy, giọng nói kia thẹn quá hóa giận.
“Ngươi chờ đó!”
Vừa dứt lời cảnh tượng xung quanh Diệp Linh Lang chợt thay đổi, một lực lượng rất mạnh quét qua đủ để xé nát nàng.
Chờ đến khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, một khối bia đá cao nhất cùng một thanh kiếm đen sì cắm trên bia đá xuất hiện trước mặt nàng, cách xa nàng có ba bước.
Tốt lắm, nói những lời tàn nhẫn nhất, làm ra động tĩnh lớn nhất, kết quả chỉ là thuấn di một chút dịch chuyển đến gần nàng? Hình như có chút đáng yêu!
“Ui, ngươi là kiếm linh của thanh kiếm này sao?”
“Hừ, coi như ngươi có mắt nhìn”
“Thật cũng không phải có mắt nhìn, bởi người bình thường không làm ra chuyện ngu xuẩn như ngươi.”
……
Sau khi im lặng hai giây, một tiếng quát vang lên.
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi đang chọc giận ta sao?”
Vừa ngốc vừa hung hăng còn không biết đùa, thanh kiếm này nàng không thèm.
“Nhân loại ngu xuẩn cũng có thể chọc ngươi giận, tính tình nóng nảy này của ngươi thật không đáng giá."
Cmn nói vậy rất có lý, nhưng nó vẫn thật tức giận, biết làm sao bây giờ? Làm thế nào để lấy lại mặt mũi?
“Ta muốn đi tìm một thanh kiếm đơn thuần đáng yêu lại ôn nhu thiện lương, ngươi chờ người khác đi!”
Diệp Linh Lang xoay người định đi, thanh kiếm kia lập tức sốt ruột, nó lại lần nữa sử dụng lực lượng xoay chuyển không gian, khiến cho Diệp Linh Lang dù đi dến đâu, trước mặt nàng đều là nó.
“Là không ai muốn ngươi sao? Ngươi làm như vậy nhìn có vẻ rất đáng thương nha!”
“Ta mặc kệ, ngươi hôm nay nhất định phải thu nhận ta!”
“Vì cái gì? Ngươi thích sắc đẹp của ta?”
……
Này cmn một cọng giá đỗ cũng có thể nói ra lời này? Sao nàng lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Tức! Chết! Kiếm!
“Nếu ngươi không thu, vậy chúng ta đấu đi!”
“Nhưng dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết rốt cuộc ngươi muốn cái gì từ ta chứ?"
“Nếu ngươi thu nhận ta, tất cả bảo vật bên trong bí cảnh này đều cho ngươi.”
“Chút cám dỗ này ta vẫn chống đỡ được!”
Chút cám dỗ này? Điều này khiến cho thanh kiếm đen kia giận muốn điên, nơi đây có bao nhiêu bảo vật nàng có biết không?
Hoặc là nàng thật sự có nhiều thứ hơn mới coi thường như vậy? Không thể nào? Lai lịch nàng ra sao? Sẽ không thật sự giàu có đến thế đi!
Hắc kiếm (1) có chút luống cuống.
“Ngươi vẫn nên nói thẳng đi, nếu có lý do thích hợp cũng không phải ta không thể thu nhận ngươi”
Hắc kiếm im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài.
“Ta muốn máu của ngươi.”
Diệp linh lang ngẩn cả người, máu của nàng?
Nàng nhanh chóng nghĩ đến nguyên tác, trong nguyên tác nàng vẫn luôn là nữ phụ ác độc kiêu ngạo ương ngạnh lại có tư chất kém cỏi, mãi cho đến khi chết nàng cũng không phát hiện trên người mình có sở trường gì.
Chết? Nàng nghĩ ra rồi!
Trong nguyên tác, sau khi nàng bị kẻ theo đuôi (2) của Diệp Dung Nguyệt vạn kiếm xuyên tâm, Diệp Dung Nguyệt vội vàng tới nhặt xác cho nàng, lúc ấy nàng ta nói tốt xấu cũng làm tỉ muội mười năm, không đành lòng nhìn nàng phải phơi thây nơi hoang dã.
Khi nhặt xác cho nàng, Diệp Dung Nguyệt lấy đi tâm đầu huyết (3) từ tim của nàng.
Bởi vì dù lúc ấy cơ thể của nàng đã chết, nhưng tâm đầu huyết của nàng vẫn ấm áp có sức sống.
Diệp Dung Nguyệt sau khi hỏa táng thi thể của nàng thì để lại giọt tâm đầu huyết này, nhưng mãi cho đến hết phần nàng đọc trong truyện, Diệp Dung Nguyệt vẫn chưa từng lấy nó ra dùng, cho nên nàng căn bản không biết được tâm đầu huyết của mình có tác dụng gì.
Hiện tại xem thanh hắc kiếm này phản ứng, tâm đầu huyết của nàng nhất định có tác dụng.
Như vậy có thể thấy, ngoài các sư huynh Thanh Huyền Tông bị Diệp Dung Nguyệt giết người đoạt bảo (4), thì kết cục bản thân mình cũng là bị giết để đoạt bảo vật.
Vận khí của Diệp Dung Nguyệt này cũng quá tốt đi! Làm sao mà nàng giết ai cũng đều có bảo vật? Ngay cả một nữ phụ pháo hôi không chớp mắt như nàng cũng có bảo vật trên người.
“Này! Ta đã nói, ngươi mau đồng ý với ta ngay!”
“Máu của ta có điểm gì đặc biệt sao?”
“Không rõ lắm, nhưng ta có thể cảm nhận được trong máu của ngươi có một lực lượng sinh mệnh (sinh mệnh lực) rất lớn, đó là một loại sinh mệnh lực cuồn cuộn mà lại bao dung vạn vật, có thể khiến cho vạn vật sống lại, vạn vật sinh trưởng, vạn vật sinh sôi.”
Nói như vậy đúng là khá hợp lý, thanh hắc kiếm này đã mất đi ánh sáng cùng lực lượng, nếu máu của nàng thực sự có tác dụng lớn như vậy, nó muốn cũng là bình thường.
“Vậy ngươi vừa mới nói, chỉ cần ta thu nhận ngươi thì bảo vật trong bí cảnh này ngươi đều mang đến cho ta, có thật vậy không?”
Hắc kiếm đã nói thật xong, đang chờ Diệp Linh Lang giao máu: ???
Đây là nàng nói bảo vật không đủ cám dỗ nàng, chỉ cần một lý do sao?
Có phải nó bị nàng lừa hay không? Cọng giá đỗ này tuổi nhỏ như thế, làm sao lại có thể âm hiểm đến mức này?
“Là thật sự!”
Tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắc kiếm truyền đến, Diệp Linh Lang vừa lòng gật gật đầu.
"Nếu ngươi thành tâm thành ý tặng, ta sẽ đại phát từ bi mà nhận!”
Nàng nói xong, liền cắt đứt ngón tay của mình, từng giọt từng giọt nhỏ lên phía trên thân kiếm.
Giây tiếp theo, ánh sáng trên hắc kiếm lóe lên, nàng bị một luồng năng lượng cuốn lấy, không gian như vỡ vụn, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, nàng cùng với máu của nàng vừa nhỏ ra bị đưa tới nơi khác.
Được lắm, thanh hắc kiếm này còn hiểm độc hơn cả nàng!
Nó chỉ nói muốn máu của mình, nhưng lại không nói là máu không dùng để khôi phục lực lượng của bản thân.
Thanh hắc kiếm này rốt cuộc muốn làm gì đây?
____________
(1) Hắc kiếm: Ở trên có dịch là thanh kiếm màu đen (bởi hắc kiếm chính là thanh kiếm màu đen) bởi lúc đó đang miêu tả thanh kiếm, từ dưới mình gọi là hắc kiếm coi như là “tên gọi” mà Diệp Linh Lang đặt cho nó nha!
(2) Liếm cẩu: Một loại tiếng lóng trong tiếng Trung, nói về kẻ theo đuôi không cần mặt mũi của ai đó, cái gì cũng có thể làm chỉ cần đi theo sau vẫy đuôi (có người dịch là chó liếm, mà mình nghe nó hơi không hay)
(3) Tâm đầu huyết: Máu đầu tim
(4) Giết người đoạt bảo: Giết người cướp đồ vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro