Chương 8: Coi như trẻ con mà che chở toàn diện
Chương 8: Coi như trẻ con mà che chở toàn diện
Ninh Minh Thành bị sự kích động bất ngờ dọa cho ngây người
“Tiểu sư muội, muội đừng có làm bậy! Cùng Đại sư huynh đi lấy kiếm là được, bên trong nguy hiểm lắm! Muội nếu muốn tu luyện ở bí cảnh Thanh Huyền Tông, ít nhất phải đạt đến Kim Đan kỳ mới có thể vào.”
Cái gì? Kim Đan kỳ? Diệp Linh Lang đang tràn ngập nhiệt huyết bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
“Kim Đan kỳ mới có thể đi vào? Thanh Huyền Tông không có linh khí, vậy thì mới nhập môn phải tu luyện thế nào?”
“Nếu cần bảo vật thì sư huynh sư tỉ sẽ giúp muội đi vào tìm, nếu cần linh khí sư huynh sư tỉ cũng cho các muội linh quả, nếu cần rèn luyện sư huynh sư tỉ cũng đem các muội đi nơi khác rèn luyện, tóm lại là không tới Kim Đan kỳ chắc chắn không được vào tu luyện ở bí cảnh Thanh Huyền Tông”.
“Aizzz, vậy thì đến bao giờ!”
“Vậy phải xem thiên phú cùng nỗ lực của từng người, Nhị sư tỉ đem theo Tam sư tỉ và Tứ sư tỉ đi rèn luyện, lần này các tỉ ấy đi rèn luyện trở về rất có cơ hội đột phá Kim Đan. Ngũ sư tỉ về thăm nhà, tỉ ấy mới đến Trúc Cơ trung kỳ, cách Kim Đan một đoạn dài nữa.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, trọng điểm là câu đầu kia, nỗ lực và thiên phú, linh căn của nàng không tốt lắm nhưng nàng thông minh, tư chất của nàng bình thường nhưng nàng chăm chỉ, Diệp Dung Nguyệt từ Luyện Khí đến Kim Đan cũng mất ba năm nàng cũng không phải không thể đuổi kịp.
“Tiểu sư muội, muội có đang nghe không?”
“Muội đang nghe đây.”
“Ngày mai đến bí cảnh nhớ rõ nhất định phải nghe lời sư huynh nói, không thể chạy linh tinh nghe không?”
“Đã hiểu rồi!”
Ninh Minh Thành nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, nghe vẻ không quá tin tưởng.
Diệp Linh Lang cũng không để ý hắn tin hay không tin, đuổi người đi luôn.
Sau khi đuổi đi, nàng lấy ra Xích Diễm Quả, mở miệng trực tiếp ăn xuống, linh khí đầy đủ tức khắc quanh quẩn toàn thân, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Nàng nhanh chóng nhắm hai mắt, dựa theo tâm pháp Đại sư huynh dạy, bắt đầu hấp thu linh khí chuyển hóa từ Xích Diễm Quả.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, sau khi Diệp Dung Nguyệt lấy được Xích Diễm Quả, còn để dành hồi lâu không dám ăn, mãi cho đến khi từ Trúc Cơ đột phá đến Kim Đan mới lấy ra dùng.
Hiện tại nàng mới Luyện Khí sơ kỳ nhập môn, thế mà đã ăn luôn Xích Diễm Quả, nếu để người ngoài biết nàng phí phạm của trời như vậy, không biết chừng sẽ một kiếm chém chết nàng.
Nhưng mà những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là nàng cần thiết phải tăng lên thực lực của mình trước khi vào Kiếm Chủng ngày mai, để lấy năng lực ứng đối những tình huống phát sinh.
Khắc khổ dụng công, chuyên chú làm việc đối với Diệp Linh Lang là trạng thái quen thuộc nhất, cho nên từ lúc nàng ăn xong Xích Diễm Quả vẫn luôn đả tọa tu luyện, từ ngày đến đêm từ đêm đến sáng, mãi cho đến thời gian ước định nàng mới kết thúc tu luyện.
Khi nàng mở to mắt thu liễm hơi thở, nàng đã thăng cấp từ Luyện Khí sơ kỳ tới Luyện Khí trung kỳ, ngang bằng với tu vi của Diệp Dung Nguyệt.
Tâm tình Diệp Linh Lang vui sướng hát ca tung tăng nhảy nhót đi tới việc của đại sư huynh, vừa mới vào cửa liền nghe thấy Đại sư huynh đang mắng Lục sư huynh.
“Đệ không nên nói cho muội ấy về chuyện bí cảnh, tuổi muội ấy quá nhỏ, còn có một đoạn đường rất dài phải đi, nếu không chịu khổ được, không kiên trì được đến Kim Đan kỳ mà rời bỏ Thanh Huyền Thông, thì sư phụ sẽ…”
Âm thanh của Bùi Lạc Bạch đột nhiên im bặt, hắn cùng Ninh Minh Thành hai người quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang đang đứng ở cửa viện.
“Tiểu sư muội, muội tới rồi!” Ninh Minh Thành hướng về phía nàng cười.
A, bí mật của Thanh Huyền Tông sao nhiều thế nhỉ!
“Muội vừa đến, Đại sư huynh chúng ta hiện tại bắt đầu xuất phát chưa?”
“Ừ, đi thôi.”
“Lục sư huynh cũng phải đi sao?”
“Ừ, hai chúng ta cùng đưa muội đi!”
“A…”
Thế này là bao nhiêu lo lắng cho nàng đây.
Chỉ thấy lòng bàn tay của Ninh Minh Thành vừa lật, một con chim vừa xinh vừa đáng yêu vừa mềm mại xuất hiện trước mặt nàng.
“Đây là một con Thất Sắc Điểu (Chim bảy màu) cấp hai, tính tình ôn hòa, tốc độ chạy cũng không nhanh, muội ngồi trên lưng nó, nó sẽ để muội cưỡi, thoải mái hơn là ngự kiếm với chúng ta.”
Nói xong, Ninh Minh Thành đặt một cái đệm lên lưng Thất Sắc Điểu, ý bảo nàng ngồi lên đệm mềm.
Diệp Linh Lang nhìn Thất Sắc Điểu này, nhìn chằm chằm, đây chính là linh thú đã được thuần phục, vô cùng trân quý!
Trong nguyên tác, mặc dù Diệp Dung Nguyệt vô cùng may mắn, tài nguyên cũng nhiều, nhưng chỉ có được linh thú sau khi đạt được Trúc Cơ kỳ.
Ở toàn bộ tu tiên giới, Trúc Cơ kỳ đã có linh thú thì Diệp Dung Nguyệt là người đầu tiên, lúc ấy đã khiến cho vô số người hâm mộ vô cùng, bởi vì đừng nói là Trúc Cơ kỳ, ngay cả Kim Đan kỳ cũng hầu hết là không có linh thú, phải tới Nguyên Anh kỳ mới có được.
“Con Thất Sắc Điểu này thật xinh đẹp, Lục sư huynh làm sao mà có cả linh thú vậy?”
“Đây là Ngũ sư huynh cho, huynh ấy am hiểu ngự thú, tặng mỗi người một con, Thất Sắc Điểu này quá ôn hòa không có lực công kích, mọi người đều không muốn nên ta phải nhận nó. Chờ đến khi gặp Ngũ sư huynh, khẳng định huynh ấy cũng sẽ đưa muội một con, lúc đó hãy chọn con mà muội thích.”
“Oa! Muội cũng sẽ có một con linh thú sao?”
Diệp Linh Lang nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngay từ đầu nàng đã nháy mắt hạ gục Diệp Dung Nguyệt.
“Đi thôi!”
Diệp Linh Lang vui vẻ bỏ lên lưng Thất Sắc Điểu, dịu dàng sờ lông của nó, nó cũng vui vẻ quay đầu nhẹ nhàng mổ vào lòng bàn tay của Diệp Linh Lang, nó thật sự ngoan ngoãn lại dịu dàng quá đi!
Thất Sắc Điểu vừa bay, Đại sư huynh và Lục sư huynh cũng trực tiếp bay lên.
Nguyên Anh kỳ không cần ngự kiếm cũng có thể bay thì nàng cũng biết, nhưng Lục sư huynh mới chỉ là Kim Đan đã có thể tự mình bay lên, có nghĩa là thực lực của huynh ấy cũng rất mạnh.
Ba người bọn họ sau khi bay qua vài đỉnh núi, bay vào một hẻm núi rất sâu, càng bay xuống thấp thì nhiệt độ càng giảm, hàn khí lạnh thấu xương không ngừng xâm nhập.
Cũng may tối hôm qua nàng tu luyện cả một đêm, hiện tại đã có thể vận chuyển linh lực trong cơ thể để chống đỡ cái lạnh, nàng đang muốn tự triển lãm bản lĩnh của mình, Đại sư huynh liền quay đầu lại, tùy tay ném một cái vòng bảo hộ trên người nàng, đem nàng và chim cùng nhau bảo hộ.
Thật là tuyệt, tuy là nàng cũng có thể tự mình chống đỡ…
Giảm độ cao hồi lâu, ba người rốt cuộc cũng hạ xuống đất.
Vừa rơi xuống đất, Diệp Linh Lang liền nhìn thấy trên mặt đất tràn ngập một tầng khí đen, tản ra hơi thở nguy hiểm, giống như là không chào đón người từ bên ngoài đặt chân đến.
Chỉ thấy Đại sư huynh một người đi tít trước mặt, hắn dùng linh lực vẽ một ký hiệu phức tạp đặc thù, đưa ký hiệu vào bên trong tấm bia đá.
Diệp Linh Lang học theo bộ dáng của Đại sư huynh, cũng vẽ một ký hiệu như thế trong lòng bàn tay, lẳng lặng ghi nhớ.
Thật mau phía trước có một luồng sáng lóe lên, xuất hiện một vết nứt, vết nứt bên trong đen nhánh một mảnh, giống như một con quái thú miệng rộng dẫn người tiến vào.
Đại sư huynh không có ý thả nàng ra khỏi vòng bảo hộ, mà lấy một cái dây thừng đeo lên cổ Thất Sắc Điểu, hắn liền cứ như vậy dắt theo Thất Sắc Điểu chở theo nàng đi vào bí cảnh.
Diệp Linh Lang cảm thấy mình bị coi giống như là trẻ con mới sinh, được bảo hộ khắp nơi khắp chốn, chứ như vậy xem nàng bảo vệ nàng, còn có thể phát sinh điều gì ngoài ý muốn mới là lạ.
Đi vào phía trong bí cảnh, tốc độ của Đại sư huynh và Lục sư huynh nháy mắt nhanh hơn, vọt qua rất nhiều khu vực trực tiếp tiến vào Kiếm Chủng.
Xung quanh Kiếm Chủng tất cả đều là cảnh tượng đổ nát, phía trên giống như còn có những vết máu loang lổ lưu lại, trên mặt đất còn có xương trắng dày đặc cùng tà linh (1) màu xám tro, nơi đây nhìn liền thấy âm khí dày đặc, vô cùng đáng sợ.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác miêu tả Kiếm Chủng của Thất Tinh Tông, nơi đó là một tòa tháp được các trưởng bối Thất Tinh Tông tạo ra, họ đem những bội kiếm của những người đã chết đi của Thất Tinh Tông cho vào đó, người có duyên có thể lấy ra, xem như tài phú mà tiền bối để lại cho hậu bối.
Mà bí cảnh Kiếm Chủng này, càng giống như chiến trường lưu lại từ thời thượng cổ, những cây kiếm ở đây đều thuộc về những linh hồn chết trong chiến loạn.
Nàng không biết nơi này trước kia đã xảy ra cái gì, nhưng chỉ nhìn qua thôi liền cảm thấy trong lòng không tự chủ mà sinh ra cảm giác chấn động sợ hãi, giống như những vong hồn thảm thiết bị phòng ấn cả ngàn vạn năm đã xâm chiếm linh hồn của người đã khuất, vừa hung ác lại vừa tàn nhẫn.
____
(1) Tà linh: linh hồn tà ác
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro