Chương 38: Ta ngự kiếm chưa bao giờ nhìn đường
Chỉ thấy ở phía sau bên trái nàng và Quý Tử Trạc có một đám người còn đang ngự kiếm phi hành, hướng đi cũng giống với bọn họ là Đại Kim Sơn.
Những người đó cũng không nhiều tuổi, sư huynh cầm đầu mới nhìn hình như cũng cùng tuổi với đại sư huynh của nàng, phía sau hắn còn mang theo mấy sư đệ sư muội lớn hơn nàng cùng thất sư huynh, tương đương với lục sư huynh của nàng.
Nhìn bọn họ mặc đồng phục cũng biết họ là đệ tử tông môn. Trên cổ tay áo của họ thêu ánh trăng màu tím, Diệp Linh Lang kinh ngạc một chút, không ngờ là đệ tử của Ẩn Nguyệt Cung.
Ẩn Nguyệt Cung, Thất Tinh Tông, Côn Ngô Thành, Liệt Dương Điện là tứ đại tông môn mạnh nhất Hạ Tu Chân Giới, mỗi một tông môn có một đặc điểm riêng, điểm chung là đều rất mạnh.
Phát hiện ra chính chủ mà bọn họ đang bàn tán tới quay đầu lại, đệ tử Ẩn Nguyệt Cung đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó có người lặng lẽ thấp giọng nói một câu: “Nàng thật đáng yêu, là tiểu thư thế gia sao?”
Lúc này, đệ tử cầm đầu của Ẩn Nguyệt Cung đôi tay ôm quyền hành lễ.
“Là ta quản không tốt, để cho các sư huynh muội vô lễ đường đột làm phiền cô nương, tại hạ thay mặt bọn họ xin lỗi, hy vọng cô nương bao dung. Lần đầu tiên bọn họ ra cửa không có kiến thức gì, mạo phạm đến cô nương rồi.”
“Bọn họ đều là nói thật, không tính là mạo phạm. Tu Tiên giới đúng là không có thi viết, nhưng tuổi ta còn nhỏ không biết được mấy chữ, còn đang nỗ lực đọc sách viết chữ, tranh thủ để không bị thất học.”
Nghe xong những lời này, đệ tử Ẩn Nguyệt Cung sửng sốt một chút, nàng thẳng thắn nói cho người xa lạ biết là nàng không biết chữ? Nàng không che giấu gì mà lại thẳng thắn thành thật như vậy sao?
“Còn nữa, ta ngự kiếm chưa bao giờ nhìn đường, nếu là đụng vào người nào thì hắn xui xẻo, còn đụng vào núi thì ta xui xẻo.”
Nghe xong lời này, đệ tử Ẩn Nguyệt Cung lại ngây cả người, như thế cũng nói được hay sao? Nhưng mà có vẻ như cũng không có gì sai trái cả.
“Còn nữa, ta rất nhỏ, nhưng đâu có nhỏ giống như cọng giá đỗ, bởi vì ta còn nhỏ hơn cọng giá đỗ.”
Nàng vừa nói xong, người Ẩn Nguyệt Cung liền nhìn thấy nàng trong nháy mắt nhỏ đi một trăm lần, một người lớn như vậy nháy mắt liền chỉ bằng hạt đậu xanh, đúng là còn nhỏ hơn cọng giá đỗ.
Một màn này khiến cho người Ẩn Nguyệt Cung nhìn mà ngây ngốc, ngốc đến nỗi không biết nói gì.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Linh Lang lại lắc mình trở về hình dáng cũ, nàng mỉm cười, đẹp như cầu vồng xán lạn nhất phía chân trời.
“Cuối cùng, vị đồng đạo vừa khen ta đáng yêu kia, ngươi rất có mắt nhìn đó!”
Một loạt hành động của Diệp Linh Lang khiến cho toàn bộ Ẩn Nguyệt Cung đệ tử sợ ngây người, ngay cả đệ tử cầm đầu kia cũng bị ngốc, nửa ngày không nói được một câu, chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng.
Diệp Linh lang vô cùng vừa lòng đối với màn đối đáp của mình vừa rồi, sau đó lại cúi đầu tiếp tục vẽ bùa, vừa mới dùng một tấm bùa thu nhỏ, phải vẽ để bù vào.
“Sư huynh, nàng thật thú vị! Đệ rất thích nàng!”
“Sư huynh, sư huynh, bọn họ có hai người, chúng ta có bốn người, hay là chúng ta kết bạn đồng hành cùng với bọn họ đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, nàng có thể biến to thu nhỏ, mới nhỏ như vậy mà nhìn có vẻ rất là lợi hại, ta muốn làm bạn với nàng!”
Quý Tử Trạc ở bên cạnh Diệp Linh Lang nghe được toàn bộ đoạn đối thoại nhịn không được mà nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
Vừa mới ra cửa, Đại Kim Sơn còn chưa tới đã có người muốn đoạt tiểu sư muội với hắn rồi?
Bạn bè cái gì? Thất sư huynh của nàng đã đồng ý chưa? Tiểu sư muội vừa đáng yêu lại dễ khiến người khác yêu thích, ai biết được những người này có tâm tư xấu với tiểu sư muội hay không chứ!
Quý Tử Trạc đang muốn phản đối, đã thấy một đệ tử từ phía sau bay nhanh đến bên cạnh Diệp Linh Lang.
“Ta thấy bút của ngươi hỏng rồi, ở đây ta có một cái bút khá tốt, tặng cho ngươi!”
Diệp Linh Lang ngẩng đầu lên nhìn thấy đệ tử trước mắt này ăn mặc không giống những người khác, quần áo đẹp đẽ quý giá hơn một chút, vẻ mặt cũng càng có vẻ cao quý, vừa thấy đã biết không phải đệ tử bình thường của Ẩn Nguyệt Cung.
Đặc biệt là cầm thân bút có cảm giác như là ngọc, chỉ cầm thôi cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái mát lạnh, rất thích hợp cho phù tu (1) sử dụng.
Thứ này rất quý giá, trên thị trường tuyệt đối là không mua được, cũng chỉ có đệ tử đặc biệt của đại tông môn như Ẩn Nguyệt Cung mới có thể ra tay hào phóng như vậy.
Diệp Linh Lang rất thích cây bút này, cây bút trên tay nàng đúng là không chịu nổi được nữa.
Vì thế nàng gật gật đầu, nhận cây bút trong tay đệ tử kia.
“Cảm ơn ngươi đưa bút cho ta, ta cũng đưa cho ngươi một chút đồ vật vậy!”
Diệp Linh Lang nói xong thì tìm kiếm trong nhẫn, cuối cùng móc ra một chồng bùa giao cho đệ tử kia.
“Đây là bùa độc môn của ta, là bản đã được cải tiến tám lần, bên ngoài chắc chắn không mua được, dán một tấm thì thoải mái, dán hai tấm thì siêu sướng, dán ba tấm thì thăng thiên tại chỗ.”
Đệ tử kia sửng sốt một chút, tuy không biết đây là loại phù kỳ quái gì, nhưng hắn vẫn lễ phép nhận lấy.
“Ta tên là Vũ Tinh Châu, không biết phương danh của cô nương là gì?”
“Ta tên là Diệp Linh Lang.”
“Chào Diệp cô nương, từ bây giờ trở đi chúng ta là bạn bè!”
Vũ Tinh Châu vừa dứt lời, Quý Tử Trạc đã bay đến giữa hắn và Diệp Linh Lang, ngăn cách hai người.
“Ta là sư huynh của nàng, Quý Tử Trạc.”
“Quý sư huynh, rất vui được gặp huynh!”
“Được rồi, trao đổi xong rồi ngươi có thể về đi!”
Vũ Tinh Châu sửng sốt, cảm xúc trong mắt không che giấu, tràn đầy mất mát.
“Được rồi, ta về trước đây!”
Hắn vừa muốn xoay người, đại sư huynh của hắn là Từ Chi Phong đã bay đến.
“Tại hạ là Từ Chi Phong đến từ Ẩn Nguyệt Cung, không biết hai vị có phải là cũng đến Đại Kim Sơn không?”
“Đúng vậy!”
“Nghe nói ở Đại Kim Sơn xuất hiện không ít hiện tượng kỳ lạ, càng ngày càng nguy hiểm so với trước kia, hay là chúng ta kết bạn đồng hành có thể chiếu cố lẫn nhau, được không?”
Từ Chi Phong vừa nói xong, một đám sư đệ sư muội phía sau đều nhìn họ với vẻ mặt chờ mong.
Quý Tử Trạc vừa định từ chối, lại nghe được Diệp Linh Lang tiến đến bên tai hắn: “Thất sư huynh, cần phải làm việc. Mang theo mấy đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cũng có chút lực uy hiếp, nếu không lại có đám người lung tung lại đây gây sự, làm mất thời gian của chúng ta.”
Nàng và Quý Tử Trạc hai người không có quần áo môn phái giống nhau đi trên đường nhất định sẽ bị người khác coi là tán tu.
Thời buổi này, tán tu vô tổ chức vô kỷ luật là dễ bắt nạt nhất, cướp bóc bọn họ không sợ bị trả thù, thậm chí có đánh chết cũng không phải chịu trách nhiệm, dù sao sau lưng cũng không có ai.
Cho nên tán tu là loại người nguy hiểm nhất, bọn họ dễ gặp nguy hiểm, cũng dễ thành người nguy hiểm đi công kích người khác.
Nếu không phải tình hình của Thanh Huyền Tông có chút đặc biệt, nàng sẽ mặc đồng phục đệ tử Thanh Huyền Tông ra ngoài, ít nhất sẽ không bị coi là tán tu mà bị đánh.
Tuy là nàng không sợ bị người khác tìm tới gây sự, nhưng bị gây sự thì sẽ làm chậm trễ đến việc chính sự, rốt cuộc nàng muốn đến thẳng bí cảnh Đại Kim Sơn, chính mắt chứng kiến tình yêu vĩnh cửu của nam nữ chủ cùng với hiện trường cẩu huyết, yêu hận tình thù của đám theo đuôi, nàng nhất định không thể bỏ lỡ chuyện tốt này.
Nếu Diệp Linh Lang đã mở miệng, Quý Tử Trạc liền miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi!”
Thấy bọn họ đồng ý, đám đệ tử Ẩn Nguyệt Cung kia đều vô cùng vui vẻ.
Vì tỏ vẻ hữu hảo cùng vui sướng, Vũ Tinh Châu còn tại chỗ lấy ra một tấm bùa mà Diệp Linh Lang vừa cho, bang một cái dán lên người.
Giây tiếp theo, hắn từ trên thân kiếm rơi xuống.
Đồng môn phía sau hắn sợ tới mức hét lên một tiếng chói tai.
“Tiểu sư đệ!”
_________
(1) Phù tu: Người tu luyện theo phái nghiên cứu phù văn (bùa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro