Chương 25: Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang
Chỉ thấy ánh sáng rực rỡ sắc màu xung quanh chớp động, giống như lốc xoáy chậm rãi chui vào cơ thể, cuối cùng hóa thành một vầng ánh sáng bao vây toàn thân.
Vào thời khắc mà vầng sáng này hoàn toàn biến mất, cũng là thông báo thời điểm Luyện Khí kỳ viên mãn thành công đột phá Trúc Cơ kỳ.
Khi Diệp Dung Nguyệt mở hai mắt, cảm giác được trên dưới toàn thân có một loại cảm giác sung sướng thoải mái, cho dù là ngũ cảm cũng trở nên rõ ràng hơn, tất cả những thứ rất nhỏ trước kia đều không cảm nhận được đến giờ lại đều được phóng đại.
Rốt cuộc đã đột phá Trúc Cơ kỳ, nàng không thể áp chế được sự vui sướng.
Tuy rằng lúc đầu nàng nghĩ chỉ cần tiêu phí một canh giờ (1), hiện tại lại bởi vì linh khí bị chia sẻ mà phải tiêu tốn mất ba canh giờ, nhưng không sao, cuối cùng nàng vẫn thành công đột phá Trúc Cơ Kỳ, trở thành người sáng tạo kỳ tích trong lịch sử!
“Thành công rồi! Nàng thật sự thành công! Bốn tháng thời gian từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ, từ người đứng cuối cùng trong đại hội thu đồ đệ đến bây giờ là người thứ nhất đột phá Trúc Cơ kỳ, thế mà nàng thật sự làm được. Càng đáng sợ chính là hiện tại nàng mới chỉ có mười một tuổi. Trúc Cơ kỳ mới mười một tuổi, trời ơi!”
Nụ cười của Diệp Dung Nguyệt trong một khắc kia bị dập tắt.
Bọn họ đang nói gì? Bọn họ có phải có gì nhầm lẫn hay không?
Nàng quay đầu đi thì nhìn thấy Diệp Linh Lang bên cạnh đã đứng lên, lúc này đang đầy mặt kiêu ngạo đang nhìn hai vị sư huynh của nàng.
“Đại sư huynh, thất sư huynh, rốt cuộc muội không còn là Luyện Khí kỳ duy nhất nữa rồi! Hiện tại muội cũng là Trúc Cơ kỳ rồi!”
“Đúng thế, Luyện Khí kỳ duy nhất trong tông môn đã bị muội xử gọn rồi.” Bùi Lạc Bạch vừa ôn nhu vừa chiều chuộng nhìn Diệp Linh Lang: “Muội làm tốt lắm, để về nhà đại sư huynh tặng cho muội thêm phần thưởng”
“Ai da! Muội là Trúc Cơ kỳ đầu tiên của kỳ này đấy, vinh quang lớn như vậy mà Sí Liệt Vân Điểu sư huynh mới vừa bắt cho muội căn bản không đủ nhìn, không được không được, ta phải một lần nữa chuẩn bị cho muội một phần quà càng tốt, mới xứng đáng với tiểu sư muội đáng yêu của ta.”
Tiếng nói của Quý Tử Trạc không nhỏ, hắn thoạt nhìn còn kích động hơn cả Diệp Linh Lang.
“Nhập môn bốn tháng, mới mười một tuổi, nàng có thật là người đứng cuối trong đại hội thu đồ đệ hay sao? Thật là lúc ấy không ai muốn mới đi đến một cái tông môn nghèo túng hay sao? Có thể hay không là tất cả các trưởng lão tông môn đều nhìn nhầm?”
“Đúng vậy, làm gì có ai dám tin đâu? Luyện Khí kỳ ngự kiếm trâu bò nhất, đột phá Trúc Cơ kỳ nhanh nhất, nói nàng là thiên tài đệ nhất lần này cũng không phải là nói quá, ai mà tin được nàng là người đứng cuối chứ?”
“Việc này hôm nay phải truyền đi, những trưởng lão đại tông môn chắc là tiếc đến xanh ruột đi! Rốt cuộc là tông môn nào có vận khí tốt như vậy, nhặt về được bảo bối lợi hại như vậy?”
Lúc này, Diệp Linh Lang đi về phía trước một bước, vừa cười vừa nói với người kia: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang.”
Lời nàng vừa nói, tất cả mọi người theo bản năng lặp lại nói tên Thanh Huyền Tông.
“Tông môn này phía trước chưa từng nghe nói, nó lợi hại như vậy sao?”
“Ta có ấn tượng, tông môn bọn họ giống như là vô cùng ít người, ở Tu Chân Giới cũng không tính là tông môn trung đẳng.”
“Cái này ta nói được nè, tông môn của chúng ta ở ngay bên cạnh bọn họ, Thanh Huyền Tông đâu chỉ không được tính là trung đẳng tông môn, toàn bộ môn phái của bọn họ từ trên xuống dưới còn gom không đủ mười lăm người!”
“A…”
“Tu chân giới còn có một tông môn như vậy sao? Thật là thần kỳ!”
“Ai nói không phải chứ!”
Mọi người càng thảo luận đông vui, Diệp Linh Lang vẻ mặt hóng chuyện ngồi ở cạnh thạch đài nghe người khác thảo luận về môn phái của họ lại càng vui vẻ.
Đặc biệt là đệ tử tông môn vừa khoe ở bên cạnh họ, nói một cách hăng hái, nghe thấy mọi người ở đây tấm tắc bảo kỳ lạ, ngay cả Diệp Linh Lang nghe cũng thấy thần kỳ.
Mãi cho đến khi không biết là ai nói một câu: “Ơ, Diệp Dung Nguyệt giống như cũng đột phá Trúc Cơ.” Ánh mắt của những người khác mới chuyển đến trên người Diệp Dung Nguyệt.
Chỉ thấy Diệp Dung Nguyệt không biết từ khi nào đã đột phá xong đứng lên.
Lúc này, nàng quay đầu nhìn lại người nhắc đến nàng liếc mắt một cái, xoay người nhảy xuống thạch đài.
Thấy nàng rời đi, đề tài của những người khác lại chuyển về Thanh Huyền Tông, giống như việc Diệp Dung Nguyệt đột phá chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cũng không có nhiều người để ý.
Rốt cuộc so với Diệp Linh Lang mới mười một tuổi, là người thứ nhất đột phá Trúc Cơ kỳ, Diệp Dung Nguyệt đã mười lăm tuổi chỉ là người thứ hai đột phá Trúc Cơ Kỳ, nàng có vẻ rất bình thường.
Nếu không có Diệp Linh Lang, thì kỷ lục của nàng cũng khiến mọi người phải kinh ngạc đến rớt cằm.
Nhưng hiện thực không có nếu, Diệp Linh Lang còn ở đó, đứng phía trước vượt qua thành tựu của nàng, đoạt đi ánh sáng nàng lẽ ra phải sở hữu.
Niềm vui đột phá Trúc Cơ kỳ của nàng ở trong khoảnh khắc này toàn bộ biến mất không còn, mà đem đến cho nàng buồn bã vô hạn.
Người thứ nhất chào đón nàng chính là Tạ Lâm Dật, hắn quan tâm thăm hỏi và khích lệ cũng không thể khiến nàng cảm thấy hứng thú chút nào.
“Sư muội, đều là ta không tốt, nếu lúc trước ta đổi là Tụ Linh Trận cao cấp hơn, hôm nay muội sẽ không bởi vì linh khí không nồng đậm bằng của nàng mà bại bởi nàng. Sư muội, nếu muốn trách thì muội hãy trách ta đi, muội không nên chính mình khổ sở tự trách bản thân mình, muội đã vô cùng lợi hại rồi.”
“Người nên tỉnh lại chính là nàng, nếu nàng không phải dùng thủ đoạn vô sỉ tụ tập phần lớn linh khí, lấy tư chất tầm thường của nàng sao có thể thắng được muội? Nàng thắng một chút cũng không vinh quang, nàng mới là người vô sỉ nhất trên đời này.!”
Nghe được lời này, Diệp Dung Nguyệt ngẩn ra, nàng dừng bước.
Đúng vậy, Diệp Linh Lang là dựa vào thủ đoạn đoạt linh khí của nàng mới có thể đột phá, phải công bằng cạnh tranh nàng căn bản là không tranh được với chính mình. Phế vật chính là phế vật, sẽ không vì may mắn thắng một lần mà trở thành thiên tài được.
Nàng mới chính là đệ tử đứng thứ nhất trong kỳ đại hội, nàng mới là thiên tài có thể xông lên cửu tiêu sánh vai nhật nguyệt, thua một lần không tính là gì hết, huống chi Diệp Linh Lang còn thắng không quang minh chút nào cả.
Đường về sau còn dài, với thực lực của nàng, mọi khuất nhục ngày hôm nay nàng đều sẽ đòi lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Dung Nguyệt xoay người sang chỗ khác nhìn thoáng qua Diệp Linh Lang còn đang hóng chuyện bát quái, trầm mê đến mức dung nhập với những đệ tử bình thường, một chút lòng dạ đều không có.
Trong nháy mắt nàng liền hết cảm thấy khó chịu, chỉ là liếc mắt nhìn khinh thường nàng, người như vậy còn không xứng làm đối thủ của nàng.
“Đại sư huynh, chúng ta trở về đi!”
“Muội nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Chênh lệch giữa nàng và muội lại không ở ngày hôm nay, những gì thuộc về muội, sớm hay muộn muội đều sẽ đoạt lại.”
“Đây mới là dáng vẻ mà sư muội của ta nên có, chúng ta đi thôi!”
Đệ tử Thất Tinh Tông không ý kiến một tiếng nào liền rời đi, lúc đi thanh thế còn không nhỏ, Diệp Linh Lang quay đầu nhìn thoáng qua, vị đại nữ chủ kia rốt cuộc cũng đi rồi!
Không thể không nói, Diệp Dung Nguyệt thật sự rất mạnh, trong hoàn cảnh này vẫn hoàn thành đột phá Trúc Cơ kỳ trong vòng bốn tháng theo như nguyên tác, có vẻ như những chuyện xảy ra sau này là tám chín phần mười giống với trong nguyên tác.
“Đại sư huynh!”
Bị Diệp Linh Lang gọi một tiếng, Bùi Lạc bạch tự nhiên cảm thấy hoảng hốt.
“Làm sao thế?”
Diệp Linh Lang hướng về hắn lộ ra một vẻ mặt tươi cười đáng yêu ngọt ngào.
“Huynh vừa mới hấp thu nhiều linh khí như vậy, tu vi có tiến bộ tí nào không?”
……
Hóa ra không chỉ nữ nhân có giác quan thứ sáu cực chuẩn, mà cảm giác của nam nhân cũng chuẩn không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro