Chương 20: Tiểu sư muội rất hợp khẩu vị của hắn
Thanh thế thì đúng là rất lớn, nhưng thủ pháp xác thật có chút kém cỏi, hướng của kiếm ném cũng không chuẩn còn trông cậy vào nó có hiệu quả kinh thiên động địa sao?
Hầu hết mọi người đều chờ đến lúc chê cười Diệp Linh Lang, nàng đôi tay ngưng quyết hô to một tiếng: “Chuyển!”
Thanh kiếm màu trắng kia liền ở giữa không trung xoay hướng chuyển động đúng quỹ đạo, trong lúc tất cả mọi người không kịp phòng ngừa đã lao thẳng tới mặt của đệ tử Thất Tinh Tông kia.
Đáng tiếc hắn đã sớm chuẩn bị, trường kiếm vung lên chuẩn bị bổ vào thanh kiếm này để vả mặt Diệp Linh Lang, sau đó lại trực tiếp công kích nàng, không thể không nói ý tưởng của hắn thật sự rất tuyệt vời.
“Keng” một tiếng vang lớn, Đệ tử Thất Tinh Tông nhìn thanh trường kiếm bị gãy xuống cả người đều ngốc, so với Tạ Lâm Dật không bằng chính là, hắn còn quên cả tránh đi, trực tiếp bị thanh kiếm màu trắng của Diệp Linh Lang đập thẳng vào trán.
“A!” Chỉ thấy hắn hét thảm một tiếng, trán của hắn máu chảy như trút, so với Tạ Lâm Dật còn thảm thiết hơn nhiều, sợ tới mức đệ tử Thất Tinh Tông bên cạnh vội vàng nâng hắn dậy.
Một màn này khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người.
Diệp Linh Lang này thật sự lợi hại như vậy sao? Chẳng lẽ nàng có thể khống chế kiếm từ xa? Khả năng kiểm soát linh lực của nàng đã mượt mà đến như vậy sao? Đây là việc mà đệ tử Luyện Khí kỳ có thể làm được hay sao?
Trong lúc mọi người vẫn còn nghi ngờ, chỉ nghe nàng hô lên một tiếng: “Thu!”
Thanh kiếm màu trắng kia thế mà thật sư bay từ mặt đất trở về trong tay nàng, mặc dù là nàng có một khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm đáng yêu, khi nhìn thấy động tác lưu loát liền mạch như thế này, nàng cũng trở nên ngầu lòi.
Nàng thật sự có thể khống chế kiếm từ xa! Đây là việc mà ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không chắc chắn có thể làm tốt hay không, thế mà nàng mới Luyện Khí kỳ đã có thể làm lưu loát đến như vậy. Nàng có đúng là người xếp cuối cùng trong đại hội thu đồ đệ của Tu Chân Giới không?
Diệp Linh Lang vừa lòng thu Huyền Ảnh về, biểu diễn rất tốt, lần sau tiếp tục giả vờ tiếp tục bay.
“Ta lặp lại một lần nữa, dù là kẻ nào nếu dám xúc phạm tông môn của ta, mắng mỏ sư huynh của ta, ta đều sẽ không dễ dàng tha cho hắn! Kể cả đệ tử Thất Tinh Tông quang minh lỗi lạc cũng không được!”
Bị Diệp Linh Lang châm biếm thẳng mặt như thế, trong lòng Diệp Dung Nguyệt thấy khó thở.
“Nhưng ngươi không thể không nói lý như vậy được!”
“Vậy ta nói lý với ngươi vậy, đồng môn của ngươi nói sư huynh của ta phong tỏa bí cảnh đánh bọn họ bị thương, đoạt Sí Liệt Vân Điểu của bọn họ, chứng cứ đâu?”
“Tất cả đệ tử Thất Tinh Tông đều có thể làm chứng, nhiều người đều đều thấy, còn có thể oan uống ngươi hay sao?” Diệp Dung Nguyệt hỏi lại.
Mà lúc này đám đệ tử Thất TInh Tông ở phía sau lại ở phía sau gật đầu phụ họa, không ai dám đứng ra, thanh kiếm trong tay Diệp Linh Lang kia thật là đáng sợ.
Bị đánh cũng không sao, người tu tiên làm gì có ai chưa bị thương?
Quan trọng là linh kiếm sẽ bị gãy đó! Linh kiếm trong tay mọi người làm gì có ai không phải là liều sống liều chết làm nghiệm vụ tích cóp tích phân cực cực khổ khổ mới đổi được từ tông môn chứ? Nói gãy là gãy, cái này còn quý hơn cả tính mạng của bọn họ ấy.
“Người nhiều là có thể chứng minh được các ngươi nói sự thật hay sao? Diệp Dung Nguyệt ngươi nên có liêm sỉ một chút, các ngươi nhiều người thì có ích lợi gì? Đánh ta còn không nổi.”
“Ngươi…”
“Mọi việc đều nói dựa vào chứng cứ đi, đừng động một chút liền đệ tử Thất TInh Tông chúng ta quang minh lỗi lạc, Thất Tinh Tông chúng ta người đông thế mạnh, ta còn cảm thấy xấu hổ thay các ngươi.”
Diệp Linh Lang nói xong không thèm liếc nhìn họ lấy một cái, quay đầu nhìn về phía đệ tử các tông môn khác.
“Thất sư huynh của ta và đệ tử Thất Tinh Tông đều nói lối vào bí cảnh là do đối phương lấp lại, việc này đơn giản, hiện tại đến lối vào bí cảnh xem một chút là pháp thuật của nhà ai, như thế không phải là rõ ràng chân tướng hay sao?”
Diệp Linh Lang vừa mới nói mọi người cũng đã kịp phản ứng. Cũng may lúc phá vỡ bí cảnh không có phá lối vào hủy mất chứng cứ. Vì vậy, hiện tại lối vào vẫn hoàn chỉnh, ai động chân động tay sẽ rõ ràng.
Thấy Diệp Linh Lang đi tới lối vào bí cảnh, sắc mặt của đám đệ tử Thất Tinh Tông trở nên trắng nhợt, tất cả đều hoảng loạn.
Bọn họ nhìn lẫn nhau, nhưng bọn họ thấy Đại sư huynh cùng tiểu sư huynh bị đánh thảm nên không có ai dám động thủ với nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng qua đó, duỗi tay chạm về phía lối vào đang trong trạng thái phong bế.
Diệp Linh Lang giơ tay rót linh lực vào muốn mạnh mẽ phá vỡ lối vào, chỉ thấy ánh sáng bảy màu chớp nhoáng, phù văn phức tạp nháy mắt lóe lên khiến cho cả nàng và linh lực của nàng đều bắn ngược trở lại.
Quý Tử Trạc thấy vậy ngay lập tức bay đến phía sau đỡ lấy nàng, sau đó tiếp tục theo sau nàng rót linh lực vào nơi phong bế, liên tục không ngừng, khiến cho ánh sáng và phù văn liên tục xuất hiện, liên tục bắn ngược lại, khiến cho mọi người đều nhìn rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy trận pháp này, mọi người khiếp sợ mở to hai mắt, theo bản năng phát ra từng tiếng kinh hô.
Pháp lực cường đại của Thất Tinh Tông đã được chứng thực rõ ràng, chỉ cần đơn giản nhìn vào ánh sáng bảy màu là biết bọn họ không thể thoát được!
Nói như vậy, người nói dối lại chính là Thất Tinh Tông.
“Đây là trận pháp Họa Địa Vi Lao (2) của Thất Tinh Tông, nghe nói là trưởng lão tông môn tạo ra cho đệ tử ra ngoài rèn luyện, dùng để bảo hộ bọn họ bình an trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau khi trận pháp phong tỏa, từ phía bên này không thể phá ra ngoài, chỉ thể có từ bên kia trận pháp đánh vào.”
“Nói cách khác, nếu vừa rồi người Thất Tinh Tông từ lối vào bí cảnh này mạnh mẽ phá bỏ tiến vào, trận pháp này sẽ bị đánh xuyên qua và biến mất, đến lúc đó bọn họ lại cắn ngược huynh một cái, cũng là chết không có chứng cứ đúng không?”
Quý Tử Trạc kinh ngạc với phản ứng nhanh chóng của Tiểu sư muội.
“Đúng là như thế!”
“Thảo nào Đại sư huynh của Thất Tinh Tông là Tạ Lâm Dật, vừa mới sống chết muốn đánh từ đây, nếu không phải là ta ngăn lại thì chứng cứ đều đã bị hủy cho các ngươi rồi. Đến lúc đó lật ngược sai thành đúng, trái thành phải, thì chuyện vô sỉ nào các ngươi cũng có thể làm được!”
Diệp Linh Lang nói xong liền quay đầu lại nhìn thẳng vào những đệ tử của Thất Tinh Tông, lớn tiếng chất vấn: “Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, các ngươi có còn muốn xảo biện (1) nữa không?”
Sắc mặt của toàn bộ đám đệ tử Thất Tinh Tông đều trở nên trắng bệch, một đám bị hỏi đến mức câm miệng không biết trả lời như thế nào, đều đứng im tại chỗ.
Diệp Dung Nguyệt thấy một màn này, nàng cũng bị phát ngốc, vậy mà đúng là đệ tử Thất Tinh Tông đang nói dối!
Tại sao lại thế? Việc này rõ ràng không liên quan gì tới nàng, nhưng hôm nay làm đệ tử Thất Tinh Tông, lại phải cùng họ bị người khác chê cười, nàng phải làm gì đây?
Vốn tưởng rằng đối với những bằng chứng như vậy, người Thất Tinh Tông đã không còn nói năng bừa bãi nữa, lại không nghĩ rằng vẫn còn có người đứng ra cãi bướng, lại không chỉ có một người.
“Dù là chúng ta dùng pháp trận Họa Địa Vi Lao của Thất Tinh Tông thì làm sao, đó cũng là vì hắn ý vào tu vi Kim Đan kỳ muốn cướp đoạt Sí Liệt Vân Điểu của chúng ta, chúng ta mới đưa ra hạ sách này!”
“Đúng vậy, là vì hắn đoạt của chúng ta! Nếu không phải để tranh lại, ai lại tự phong tỏa bí cảnh chứ!”
“Không sai! Nếu có sai cũng là do hắn! Hơn nữa, hành vi của hắn cũng thật sự độc ác! Chúng ta chưa đánh hắn, mà hắn lại đánh chúng ta bị thương!”
Nghe xong, Diệp Linh Lang phì cười vì tức giận, khả năng trả đũa cũng thật lợi hại, nhưng không cần hoảng hốt, đối phó loại người chỉ biết mạnh miệng này, nàng rất giỏi!
“Thất sư huynh, nếu bọn họ nói Sí Liệt Vân Điểu là của bọn họ bắt được, vậy huynh hào phóng một chút, trả lại Sí Liệt Vân Điểu cho bọn họ.”
Nghe xong Quý Tử Trạc sửng sốt một chút, nhưng sau khi nhanh chóng phản ứng, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Tiểu sư muội cũng rất hợp khẩu vị của hắn!
Mạnh miệng đúng không? Vậy cho bọn họ mạnh miệng!
“Được, ta đây liền trả lại cho bọn hắn, nhận đi!”
__________________
(1). Xảo biện: Cãi cùn, cãi bừa
(2) Họa Địa Vi Lao: Trong trường hợp này là tên trận pháp, có thể hiểu là một loại trận pháp giam cầm, tự tạo ra và nhốt mình trong một nhà giam, không phá được từ bên trong chỉ phá được từ bên ngoài. Trong nhiều truyện tiên hiệp cũng từng có những kỹ năng kiểu như này, có thể nhốt ai đó trong một vòng tròn, giống như giam người đó trong một cái ngục, không thoát ra nổi. Mọi người nếu chơi game thì cũng hiểu cái trận pháp này như nào á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro