Chương 18: Thật vậy ư? Ta thật sự lợi hại như vậy sao?
Chương 18: Thật vậy ư? Ta thật sự lợi hại như vậy sao?
Huyền Ảnh dùng tư thế còn đẹp hơn lúc trước rất nhiều, uy lực cũng mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Tốc độ của nó trong khoảnh khắc vượt qua đệ tử Thất Tinh Tông xông lên phía trước, lướt qua Diệp Dung Nguyệt, đuổi kịp và vượt qua Tạ Lâm Dật đang chạy đầu tiên.
Khi nhìn đến thanh kiếm này bay lên che ở phía trước hắn, khóe môi của Tạ Lâm Dật nhếch lên cười lạnh.
Nếu nhớ không nhầm, thì thanh kiếm này là của con nhóc Diệp Linh Lang chết tiệt kia đi?
Nếu là Đại sư huynh của nàng tới ngăn cản có lẽ còn có thể ngăn được hắn lại, nàng một Luyện Khí cũng muốn ngăn hắn? Nếu nàng muốn mất mặt vậy thì hắn thành toàn nàng, cho nàng mất hết mặt mũi!
Vì thế, trường kiếm của Tạ Lâm Dật vung lên phía trước chém một cái, định trực tiếp chém gãy kiếm của Diệp Linh Lang, làm cho nàng mất linh kiếm, hối hận ôm thanh kiếm gãy của mình gào khóc trước mặt mọi người.
Tưởng tượng đến hình ảnh kia hắn liền cảm thấy hả giận, cho nên khi bổ kiếm ra dùng toàn bộ sức lực, không lưu tình chút nào!
“Keng” một tiếng vang lớn, lực lượng thật lớn phát ra, lớn đến mức khiến cho cổ tay nắm trường kiếm của Tạ Lâm Dật trở nên tê dại, giây tiếp theo, linh kiếm trong tay hắn ở trước mặt tất cả mọi người gãy làm đôi.
Khóe miệng tươi cười của hắn còn chưa kịp hồi lại, ở một khắc kia liền nứt ra luôn.
Nhưng còn chưa kết thúc, bởi vì hắn dùng sức quá mạnh khi chém, nên thân kiếm của Diệp Linh Lang bắn ngược, kêu “bụp” một tiếng lớn, chuôi kiếm đập lên mặt hắn, đập vỡ mũi hắn, máu mũi đỏ tươi phun phì phì khắp nơi.
Mà Tạ Lâm Dật bị cái đập này làm cho ngã ngửa, gáy đập xuống đất phát ra một tiếng “bạch”, chấn động linh hồn của tất cả mọi người đứng đó.
Lúc nhìn đến hình ảnh này, ngay cả Diệp Linh Lang cũng ngây hết cả người, niềm vui cũng quá đột ngột rồii!
Tuy rằng nàng sớm muốn đánh Tạ Lâm Dật, nhưng là biến hắn thành như vậy, lúc trước nàng cũng không dám tưởng tượng.
Khi mọi người theo bản năng kêu lên, Diệp Dung Nguyệt cũng đã phản ứng lại.
“Đại sư huynh!”
Diệp Dung Nguyệt vọt tới bên người Tạ Lâm Dật, ngồi xổm xuống để xem xét tình huống của hắn, chỉ thấy hắn che lại cái mũi, đầy mặt đều là máu, trong tay còn cầm chuôi kiếm đã gãy, thấy thật sự quá thê thảm, quá đáng thương.
Lúc này, đệ tử Thất Tinh Tông nhanh chóng vây quanh hắn, đó là Đại sư huynh của bọn họ! Tới cứu viện bọn họ giúp bọn họ đánh bại tiểu ma đầu kia đó!
Kết quả còn chưa kịp đánh nhau, người đã bị thương nặng rồi, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ? Không có người chống lưng thật là hoảng hốt!
“Đại sư huynh ngươi không sao chứ? Tại sao lại như vậy? Thật quá đáng! Lại có người ám toán Đại sư huynh của chúng ta!”
Lúc này, trên mặt Diệp Dung Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được, nàng đứng lên chỉ vào Diệp Linh Lang mắng: “Diệp Linh Lang, ngươi thật là lòng dạ rắn rết! Ngươi…”
Nửa câu sau “Ngươi thế mà lại ám toán Đại sư huynh của ta” còn chưa nói xong, Diệp Linh Lang “A” một tiếng kêu sợ hãi, cặp mắt to linh động của nàng mở to, biểu tình vô cùng khoa trương chạy lên.
“Không thể nào? Ta chỉ tùy tay ném một cái thôi, sẽ không có ai cảm thấy một con nhóc con Luyện Khí kỳ có thể trước mặt nhiều người ám toán Kim Đan kỳ, Đại sư huynh Thất Tinh Tông đấy chứ? Hắn bị thương như vậy là bởi vì ta sao? Thật vậy ư? Ta thật sự lợi hại như vậy sao?
Diệp Linh Lang này thành thật lại lớn tiếng đặt câu hỏi như vậy, khiến cho toàn bộ đệ tử Thất Tinh Tông đều ngốc, ngay cả Diệp Dung Nguyệt cũng há miệng nửa ngày mà không tìm ra câu trả lời.
Tuy là vậy, nói nàng ám toán đại sư huynh có phải là quá đề cao nàng hay không? Hơn nữa nàng còn kiêu ngạo như thế, mỏi mắt mong chờ họ thừa nhận Đại sư huynh của bọn họ là do nàng làm hại.
Nghe Diệp Linh Lang nói xong, Tạ Lâm Dật đang ngã trên mặt đất lại phun ra một ngụm máu.
Hôm nay hắn ra cửa không xem ngày hay sao? Vì sao lại gặp một đứa nhóc đáng ghét như vậy chứ?
Đệ tử Thất Tinh Tông còn mắt to trừng mắt nhỏ, từng người không biết phải trả lời như thế nào, những đệ tử của tông môn khác ở phía sau đang xem náo nhiệt đã bàn tán, có vài người thậm chí không nhịn được đã trộm che miệng cười.
Lúc này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên lại hét chói tai một tiếng “A”, so với tiếng hét lúc trước còn khoa trương hơn.
“Ui cha! Thanh linh kiếm này là của Thất Tinh Tông chế tạo sao? Nó bị gãy rồi, nhưng chỗ bị gãy vẫn còn linh khí tràn ra, có thể thấy được thanh linh kiếm này nhất định không phải đồ vật bình thường! Đồ vật từ Thất Tinh Tông nhất định là không phải bình thường, nếu kiếm của ta bị gãy khẳng định là không khác gì đống sắt vụn, chắc chắn sẽ không có linh khí đâu.”
Nghe được Diệp Linh Lang nói xong, không ít đệ tử tông môn khác tò mò nhìn qua, quả nhiên thấy được có linh khí tràn ra ở chỗ kiếm gãy. Kiếm này là kiếm tốt, chỉ là bị gãy thì có chút thái quá, còn không bằng thanh kiếm màu trắng tầm thường trong tay Diệp Linh Lang.
Đệ tử Thất Tinh Tông bao gồm cả Diệp Dung Nguyệt lại tiếp tục rơi vào trầm tư. Bọn họ phải trả lời như thế nào bây giờ? Không thể nói là chất lượng kiếm của nhà chúng ta cũng bình thường, ngươi đừng khen quá! Nhưng nếu như nhận là chất lượng kiếm của nhà mình rất tốt, không phải là thừa nhận kiếm trong tay nàng lại càng là đồ tốt?
Chờ chút, ý của nàng không phải là muốn bọn họ khen kiếm của nàng lợi hại đấy chứ?
Ý thức được điều này, đệ tử Thất Tinh Tông càng trở nên trầm mặc hơn, mà Tạ Lâm Dật ngã trên mặt đất trong một góc không có ai chú ý lại lặng lẽ phun ra một ngụm máu.
Cũng may là Diệp Dung Nguyệt đủ thông minh, nàng phản ứng ngay lập tức, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Linh Lang, trực tiếp chất vấn nàng.
“Ngươi lại ném kiếm làm gì? Hôm nay dã là lần thứ hai ngươi ném rồi. Đây là ngươi cố ý gây sự với Thất Tinh Tông phải không? Ta biết ngươi oán hận ta, nhưng ngươi có thể đừng đem ân oán tư nhân vào đây được không? Hành vi ác liệt của ngươi không chỉ khiến Đại sư huynh của ta bị thương, còn khiến cho tên ma đầu kia chạy trốn.”
Diệp Linh Lang chỉ chỉ vào Quý Tử Trạc đang đi đến phía sau nàng sau khi phát hiện động tĩnh:
“Ngươi nói là hắn sao? Hắn đâu có chạy? Ngươi trước khi nói có thể mở to mắt nhìn một chút không? Ngươi cứ như vậy ta rất khó có thể cùng ngươi nói chuyện.”
……
Diệp Dung Nguyệt tức giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, nàng mới chỉ lo nhằm vào Diệp Linh Lang căn bản không để ý tới Quý Tử Trạc đã đến tới phía sau nàng. Rốt cuộc Quý Tử Trạc thoạt nhìn không lớn, người ở đây lại nhiều, đứng trong đám người hắn thực dễ dàng bị người khác xem nhẹ.
“Như vậy cũng không thể thay đổi sự thật là ngươi cố ý khiêu khích Thất Tinh Tông chúng ta!”
“Đó là bởi vì các ngươi không phân xanh đỏ trắng đen muốn thương tổn Thất sư huynh của ta, ta mới ngăn trở các ngươi. Ta đã nhắc nhở quá, kêu các ngươi dừng tay, nhưng không ai chú ý đến ta, ta mới chỉ có thể động đủ mà thôi!”
Nàng vừa nói xong, toàn bộ mọi người ở đây đều kêu lên, tiểu ma đầu Quý Tử Trạc này thế mà là Thất sư huynh của Diệp Linh Lang?
“Ngươi nói tiểu ma đầu này là Thất sư huynh của ngươi?”
Diệp Linh Lang nhặt Huyền Ảnh từ dưới mặt đất lên ôm trong tay.
“Tỉ tỉ, ngươi nói chuyện đàng hoàng, ngươi vũ nhục sư huynh của ta một lần nữa, kiếm này của ta sẽ ném ra ngoài nữa nha, nó không hoàn mỹ như đồ của Thất Tinh Tông các ngươi, thanh kiếm nát này của ta không chịu sự khống chế của ta.”
“Ngươi…” Diệp Dung Nguyệt bị nàng làm cho tức điên.
Nàng khẳng định không sợ Diệp Linh Lang, nhưng thanh kiếm kia trong tay nàng khiến cho Đại sư huynh bị thương đến như vậy. Nàng không ngốc, sao có thể chỉ một câu trùng hợp đã lừa được nàng. Tạm thời nàng còn chưa nhận ra được điều gì kỳ quặc nên không dám tùy tiện động thủ.
Hơn nữa, Đại sư huynh của Diệp Linh Lang vẫn còn ở đó, mà Đại sư huynh của nàng đã bị thương rồi, nàng có điên mới động thủ với Diệp Linh Lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro