Chương 16: Ta chỉ nhằm vào kẻ vô dụng là ngươi thôi!
Chương 16: Ta chỉ nhằm vào kẻ vô dụng là ngươi thôi!
Lúc Diệp Linh Lang đọc nguyên tác, cũng cảm thấy Quý Tử Trạc này là người xấu
Nhưng lần trước khi Lục sư huynh giới thiệu cho nàng từng sư huynh sư tỉ có nói đến thất sư huynh Quý Tử Trạc, người này tính cách hấp tấp lại rất thích khiêu chiến, các tông môn ở gần đó toàn bố đều bị hắn khiêu chiến rồi.
Khi tới cửa khiêu chiến, những tông môn đó đều coi hắn là một người, hơn nữa lại chỉ là Kim Đan, liền muốn giáo huấn hắn để cho hắn biết ở trước môn phái của bọn họ cuồng vọng là không có kết quả tốt.
Nhưng ai biết được những tông môn đó sau khi ứng chiến đều bị Thất sư huynh đánh cho mặt xám mày tro.
Cho dù có người có thể làm hắn bị thương sáu bảy phần, thì hắn cũng nhất định là đánh người ta bị thương đến tám chín phần, là cái kiểu chỉ còn lại một hơi.
Đánh nhau cùng những môn phái bên cạnh, hắn chưa bao giờ thua, mà lại càng đánh càng mạnh, càng đánh càng hăng. Tu vi của hắn không phải là cao nhất, nhưng lại trở thành người đánh nhau giỏi nhất Thanh Huyền Tông.
Thất sư huynh tuy rằng thích khiêu chiến, nhưng hắn vẫn luôn làm một người có nguyên tắc, không bao giờ báo tên Thanh Huyền Tông làm liên lụy người của tông môn.
Hơn nữa, mỗi lần hắn đến cửa khiêu chiến đều là đưa thiệp, nếu người khác không ứng chiến hắn cũng không ép buộc.
Từ trước thực lực chưa đủ hắn cũng bị người ta đánh bại, bị thương liền quay trở lại tông môn, sống chết cũng không chịu nói là ai đánh hắn, hắn chỉ nói mình khiêu chiến thất bại, không trách người khác.
Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Lục sư huynh, Diệp Linh Lang liền cảm thấy thất sư huynh là một người quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không thể làm ra chuyện ác như phong tỏa bí cảnh giết người đoạt bảo.
Hơn nữa, với tu vi cùng thực lực của hắn, thật sự muốn giết đám đệ Thất Tinh Tông Trúc Cơ kỳ kia thì một cái cũng sống không được, làm sao còn có khả năng tung tăng nhảy nhót để chỉ ra và xác nhận Thất sư huynh?
Phần sau trong nguyên tác, những người xác nhận Thất sư huynh từng làm việc ác đã lâu, có lẽ là những tông môn từng bị hắn khiêu chiến và thất bại đi! Chính mình kỹ không bằng người mà ghi hận trong lòng, sau đó bịa đặt bôi nhọ Thất sư huynh, nghĩ lại liền cảm thấy thật đáng giận.
Chỉ vì Thất sư huynh bên ngoài cũng không báo danh hào của Thanh Huyền Tông, nếu không có Lục sư huynh lúc giới thiệu đã nói qua tên của hắn là Quý Tử Trạc, nàng thiếu chút nữa đã quên chuyện này, lúc đó sẽ không kịp đến đây.
Nàng tin rằng Lục sư huynh sẽ không lừa nàng, cho nên cũng tin chắc chắn Thất sư huynh là người tốt. Nàng chắc chắn không để Thất sư huynh phải chịu các loại bêu danh ở Tây Sơn bí cảnh này, phải thừa nhận oan khuất không nên có.
“Đúng vậy, cứu viện quan trọng nhất, tính mạng của đệ tử Thất Tinh Tông so với cái gì cũng quan trọng hơn.” Trên mặt Tạ Lâm Dật lộ ra thần sắc nghiêm túc: “Mời các vị tránh ra một ít, ta muốn vận chuyển linh lực mạnh mẽ phá bỏ lối vào bí cảnh này.”
Nghe xong, người của các tông môn vội vàng lui về phía sau, ngừng thở chờ đợi kết quả.
Nếu không phải là đệ tử Thất Tinh Tông ở bên trong xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không biết được bí cảnh Tây Sơn nhiều năm như vậy lại vẫn còn cất giấu một bí cảnh.
Bí cảnh này nhất định là không tầm thường, nếu không thì sao lại nhốt người bên trong, bức cho đệ tử Thất Tinh Tông phải cầu viện môn phái?
Tạ Lâm Dật nâng tay lên đang chuẩn bị vận chuyển linh lực, bỗng nhiên Diệp Linh Lang phía sau chạy đến chắn phía trước hắn.
“Chậm đã!”
“Ngươi lại muốn làm gì? Ồn ào một lần là đủ rồi, ồn ào thêm nữa ngươi thật sự nghĩ tất cả mọi người đều sẽ dung túng ngươi sao?”
Tạ Lâm Dật vừa thấy Diệp Linh Lang liền cảm thấy phiền phức, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc như thế, không lựa lời khiến cho nàng tỉ tỉ phải khó chịu trước mặt nhiều người như vậy.
“Là ta đang nháo hay tại ngươi quá ngu? Ngươi có biết đây là lối vào, người bên trong cũng biết, Ngươi ở bên ngoài muốn phá bỏ, người bên trong càng không thể ngồi chờ chết, biết đâu bọn họ đang ở phía sau lối vào để thử phá thì sao? Ngươi trực tiếp dùng bạo lực phá bỏ, nhỡ đâu làm người ở trong bị thương thì phải làm sao?”
Tạ Lâm Dật sửng sốt, Diệp Linh Lang nhắc nhở rất đúng, nhưng không thể mất mặt với nàng được.
“Cái này còn phải chờ ngươi nói à? Có chút sự tình này không phải là ta không suy xét đến. Sau khi phá lối vào ta sẽ thu lực lại, đảm bảo sẽ không gây thương tổn đến người ở bên trong. Tránh ra!”
Tạ Lâm Dật nói xong, Diệp Linh Lang vẫn đưng nguyên chỗ cũ không có ý định tránh ra.
“Đã muốn phá bỏ lối vào bị phong bế, lại không muốn bị thương người bên trong, sự tình khó như vậy ngươi cũng có thể làm được? Ngươi tin tưởng chính ngươi, nhưng ta không tin ngươi đâu. Dù sao một kích của Đại sư huynh của ta ngươi cũng không ngăn được, liền thấy thực lực của ngươi cũng không ra sao, chỉ có mồm mép lợi hại một chút.”
Bị chọc đúng chỗ đau Tạ Lâm Dật lập tức đen mặt, hắn tức giận đến mức cả người phát run, nâng bàn tay liền muốn hướng tới chụp lên Diệp Linh Lang.
“Đệ tử nho nhỏ dám làm càn như thế, ngươi thật sự khinh ta không dám đánh ngươi sao?”
Đúng lúc này, Bùi Lạc Bạch lắc người một cái chắn trước mặt Diệp Linh Lang, biểu tình trước sau lạnh băng.
“Vậy ngươi thử đánh một cái xem.”
Tạ Lâm Dật tức đến nỗi đỉnh đầu cũng phải bốc khói, cả đời này hắn còn chưa phải tức giận như vậy bao giờ. Hắn không nghĩ ra cái tông môn không có tên tuổi kia lại có cao thủ như vậy. Người có thiên phú bậc này, không phải là các tông môn đều muốn đoạt hay sao?
“Các ngươi là tông môn nào? Vì sao sẽ dạy ra được đệ tử vô lễ như vậy? Ba lần bốn lượt cản trở ta cứu đồng môn, không phải là các ngươi cố ý nhằm vào Thất Tinh Tông đấy chứ?”
“Ngươi đừng có tự nghĩ mặt mình lớn như vậy đi! Hở tí là lấy Thất Tinh Tông nói chuyện? Ta chỉ nhằm vào người có thực lực vô dụng là ngươi thôi”
“Ngươi…”
“Ngươi nói ngươi sẽ thu lực, nhưng ta không tin, ta sẽ không để ngươi phá bỏ lối vào này làm người bên trong bị thương”
“Linh Lang ngươi đừng quá mức, ngươi có thể tùy hứng, có thể oán ta hận ta,nhưng ngươi không thể lấy tính mạng của đệ tử Thất Tinh Tông ra đùa được. Dù sao thì Đại sư huynh cũng là đệ tử Thất Tinh Tông, hắn sẽ không hại đồng môn, việc này cũng không liên quan tới các ngươi, mời các ngươi tránh ra đi!”
Diệp Dung Nguyệt đứng ở một bên thật sự nhìn không được, tiến lên chỉ trích Diệp Linh Lang. Lúc này các đệ tử tông môn cũng không nhịn được, trách Diệp Linh Lang thật quá đáng, tùy hứng thì được, nhưng lấy tính mạng người khác ra đùa thì quá xấu xa rồi.
“Ai bảo việc này không liên quan tới chúng ta? Thất sư huynh của ta cũng ở bên trong. Ta thấy Đại sư huynh không đáng tin cậy của ngươi muốn làm bậy, ta không sốt ruột hơn các ngươi hay sao?”
Nàng vừa nói xong, những người lúc trước vừa mới chỉ trích Diệp Linh Lang ngay lập tức sửa lại lời nói.
“Hóa ra sư huynh của nàng cũng ở bên trong, trách không được lại vội như thế!”
“Đại sư huynh kia của Thất Tinh Tông đúng là không ra làm sao, nếu là ta ta cũng sợ, sư huynh nhà mình ở bên trong, nếu dựa vào một người ngoài không đáng tin như Tạ Lâm Dật, ai có thể an tâm được!”
Lúc này, Diệp Linh Lang đứng ngay trước lối vào bí cảnh, che kín
“Ta sẽ không để các ngươi mạnh mẽ phá lối vào.”
Tạ Lâm Dật bị chọc tức đến mức đầu ong ong, hiện tại không chỉ có con nhóc con này đối nghịch với hắn, ngay cả người của tông môn khác cũng trách hắn, áp lực trên người hắn lớn không chịu nổi.
“Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
Ngón tay Diệp Linh Lang chỉ về vị trí cách đó khoảng 1 trượng (1):
“Phá ở chỗ này.”
Nàng nói xong, toàn trường đều ồ lên, một đám khiếp sợ nhìn Diệp Linh Lang.
“Ngươi bị điên rồi!”
___________
(1). 1 trượng = 4.7m; 1 trượng TQ = 3.33m
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro