Chương 10: Chỉ nghe lời một mình tiểu sư muội
Chương 10. Chỉ nghe lời một mình tiểu sư muội
Đợi đến khi Diệp Linh Lang lại rơi xuống đất, nàng thấy tại một khoảng không gian hắc ám này khắp nơi đều cắm đầy thủy tinh màu trắng xanh, trên thủy tinh tản ra ánh sáng tuy rằng yếu ớt, nhưng lại chiếu rõ ràng tất cả mọi ngóc ngách trong khoảng không gian đó.
Ở trước mặt nàng có một hồ hoa sen rất lớn, trên hồ hoa sen có từng đóa hoa sen màu xanh xinh đẹp đang rung rinh theo gió, phía trên cánh hoa sen xanh lại không ngừng rơi xuống những điểm sáng trắng, nhìn vô cùng thánh khiết.
Mà lúc này nàng chú ý thấy trong không gian kỳ lạ này linh khí sung túc đến nỗi có thể hóa thành chất lỏng tích thành từng giọt từng giọt, giống như một linh trì (1) thật lớn vậy.
Nàng chưa bao giờ gặp qua linh khí sung túc đến vậy, ngay cả đêm qua khi ăn xong Xích Diễm Quả thì linh khí cũng còn lâu mới đầy đủ bằng nơi này, đến mức nàng hận không thể ngồi xuống tại chỗ bắt đầu tu luyện.
Nhưng lúc này, nàng nhìn đến những giọt máu của nàng vốn được bao lại bỗng nhiên từ trước mắt nàng bay vào bên trong hồ sen, bay đến phía trên đóa thanh liên (2) to nhất đẹp nhất ở chính giữa hồ.
Lúc này Diệp Linh Lang mới chú ý thấy ở giữa đóa thanh liên kia dường như có một vật nhỏ màu đen cuộn tròn.
Chỉ thấy chỗ máu kia chậm rãi tới gần sau đó từng chút một chui vào miệng của vật nhỏ màu đen kia.
Mãi cho đến khi số máu kia đã hết, vật nhỏ màu đen kia động đậy một chút, cơ thể đang cuộn tròn của nó giãn ra.
Trong thời khắc ấy, Diệp Linh lang nhìn đến ngây người.
Nó thế mà lại là một con rắn nhỏ màu đen, con rắn nhỏ vô cùng xinh đẹp, đường cong toàn thân của nó tinh xảo mà hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều hoàn mỹ ngay cả khi phóng đại, nổi bật dưới ánh sáng linh quang của thanh liên, vảy của nó tản ra ánh sáng khiến người ta kinh diễm.
Nó không giống với những con rắn bình thường khác, trên đầu nhỏ của nó có hai khối nhỏ nhô lên, như là có gì đó còn chưa kịp mọc ra.
Đúng lúc này, hai tròng mắt của nó bỗng nhiên mở ra.
Đôi con ngươi đẹp giống như lưu ly, giống như có thể hiểu rõ tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ liếc mắt một cái đã khiến trong lòng người căng thẳng.
Diệp Linh Lang không cảm thấy được gì trong lúc này, nàng giống như ngừng thở.
Nhưng giây tiếp theo nó lại lần nữa nhắm hai mắt lại, giống như chưa từng tỉnh lại, mà Diệp Linh Lang cũng theo bản năng thở phào một hơi.
Nàng to gan muốn đi tới phía trước hai bước, muốn đi đến phía trước để nhìn rõ thêm một chút.
Đúng lúc này, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc lại vội vàng.
“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Đệ tìm được tiểu sư muội rồi, muội ấy ở đây!”
Diệp Linh Lang sửng sốt một chút, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Lục sư huynh đang vô cùng lo lắng bay tới chỗ nàng, giây tiếp theo lại nghe được tiếng của Đại sư huynh từ một hướng khác bay lại đây.
Mà ở giữa nàng cùng bọn họ, là một mảnh Kiếm Chủng, ở phía trên còn cắm vô số tàn kiếm và kiếm gãy.
Nàng ngơ ngác nhìn bọn họ, lại theo bản năng quay đầu lại, mà lúc này nơi mà lúc nãy là một mảnh hồ sen, cũng biến thành Kiếm Chủng mà ban đầu nàng ở.
Giống như tất cả những điều vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mộng, chưa phát sinh điều gì.
Nhưng xem mức độ sốt ruột của hai sư huynh, nàng rõ ràng là đã biến mất, chỉ là hiện tại vừa được đưa về.
“Tiểu sư muội, muội vừa mới đi đâu? Khiến chúng ta sốt ruột muốn chết! Muội có làm sao không?”
Khi Ninh Minh Thành chạy tới đầy đầu đều là mồ hôi, mặt trắng bệch, nhìn dáng vẻ là thật sự rất sợ.
“Muội vừa ở chỗ này tìm kiếm, nơi nào muội cũng chưa có đi!”
Diệp Linh Lang không nói thật, thanh hắc kiếm kia nếu có thể phá kết giới mà đại sư huynh bố trí, đem nàng mang đi trước mắt họ, lại đem nàng đưa về trước mặt bọn họ mà không ai cảm thấy gì, có nghĩa là thực lực của hắc kiếm cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nếu có việc gì, nàng có nói ra thì bọn họ cũng không có cách giúp, ngược lại sẽ còn liên lụy tới bọn họ, cho nên nàng chọn không nói.
“Tiểu sư muội, muội có bị thương không? Chuyện gì vừa xảy ra? Muội làm sao lại biến mất trong kết giới của ta?”
Sau khi Bùi Lạc Bạch chạy tới, chuyện thứ nhất là bắt lấy cánh tay Diệp Linh Lang để kiểm tra xem nàng có bị thương hay không.
“Muội cũng không biết, muội chỉ nghe theo lời các huynh tìm kiếm ở khu vực này, chỉ là tìm nửa ngày cũng không thấy một thanh kiếm thích hợp.”
“Đây là cái gì?”
Bùi Lạc Bạch chỉ vào tay phải của nàng, Diệp Linh Lang nâng tay phải lên, vẻ mặt vô tội chợt thay đổi.
Hắc kiếm đáng chết kia thế mà lại ở trên tay nàng, kiếm khốn kiếp này vừa mới tính kế nàng, thế mà lúc này vẫn còn mặt mũi theo nàng.
“Thanh kiếm nát này là muội nhặt trên mặt đất, nhưng nó đã xấu lại bình thường, nhìn thật đáng ghét, muội còn đang định ném bỏ đây.”
Diệp Linh Lang nói ném là ném, giơ tay ném kiếm ra tận xa, Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành không kịp ngăn cản.
Hai người nhìn nàng, trong chốc lát không biết nói cái gì cho tốt, thanh kiếm kia cũng không phải là kiếm nát, ít nhất nhiều lần vào Kiếm Chủng như vậy họ vẫn chưa từng thấy thanh kiếm nào tốt hơn, nó vừa thần bí vừa cường đại, lại ẩn chứa lực lượng cuồn cuộn mà không thể hiện ra ngoài. (3)
Chủ nhân trước kia của thanh kiếm này thật sự không tầm thường.
Nhưng tiểu muội không thích thì thôi, kiếm này toàn thân đen nhánh xác thật cũng không phù hợp thẩm mỹ của tiểu cô nương, tuổi nàng nhỏ, tu vi của nàng thấp, nhìn không thấy chỗ đặc biệt của thanh kiếm này cũng là bình thường.
Hơn nữa, thanh kiếm này thoạt nhìn quá mức thần bí, tiểu sư muội cái gì cũng không hiểu, để nàng cầm thanh kiếm này bọn họ cũng không yên tâm.
“Vậy chúng ta đi tìm một thanh kiếm xinh đẹp, lúc trước huynh nhìn thấy một thanh kiếm sắc màu rực rỡ sáng lấp lánh, muội nhất định sẽ thích.” Ninh Minh Thành nói rồi định dẫn theo Diệp Linh Lang đi tìm thanh kiếm kia.
Diệp Linh Lang nhịn không được nhếch lên khóe miệng, thanh kiếm có màu sắc rực rỡ lại sáng lấp lánh, đó là kiếm đồ chơi ở nhà trẻ có lắp thêm bóng đèn sao? Lúc đánh nhau cũng bị người ta cười đến rụng răng đi? Tuy là nàng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng sẽ không thích loại đồ vật nhìn như thiểu năng trí tuệ như thế.
Nàng vừa muốn từ chối thì thấy thanh hắc kiếm kia không biết từ khi nào lại xuất hiện trước mặt nàng, sau đó mặt dày mày dạn nhét vào tay nàng.
Hình ảnh này khiến cho Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành sợ ngây người.
Thanh kiếm này lựa chọn tiểu sư muội? Nó không phải là một thanh kiếm có linh kiếm đấy chứ?
Phải biết rằng toàn bộ hạ Tu Chân giới bọn họ còn chưa từng có một thanh kiếm có linh kiếm đâu! Đây chính là thanh kiếm đầu tiên!
Nếu thật là như vậy địa vị của thanh kiếm này tuyệt đối không nhỏ, ít nhất không phải là người của hạ Tu Chân giới có thể khống chế được.
“Thanh kiếm này…” Bùi Lạc Bạch còn chưa biết nói thế nào để tiểu sư muội từ bỏ thanh kiếm này, thì nàng đã lần thứ n ném nó xuống, mà thanh kiếm cũng lần thứ n dính lấy nàng.
“Hắc kiếm, ta không biết lai lịch của ngươi như thế nào, nhưng tiểu sư muội của ta tu vi còn thấp, tư chất cũng bình thường, thật sự không thích hợp làm chủ nhân của ngươi, ngươi có chủ nhân nào khác không?”
Bùi Lạc Bạch nói rõ ràng xong, thanh hắc kiếm kia không có tí phản ứng nào, vẫn tiếp tục mặt dày mày dạn quấn lấy, xem ra thanh kiếm này mới xuất hiện linh trí nghe không hiểu được tiếng người.
“Đại sư huynh, huynh cần gì phải lịch sự với nó như thế?”
Diệp Linh Lang nổi giận, nàng vứt thanh hắc kiếm xuống đất, sau đó hai chân dẫm lên, lại dùng sức hết đạp lại nhảy lên kiếm vài lần.
Hành động này khiến Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh thành cả người đổ mồ hôi.
Lai lịch của thanh kiếm này không tầm thường, lực lượng lại càng không thể biết là bao nhiêu, hơn nữa nó còn có kiếm linh, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải cung kính đối với nó, thế mà tiểu sư muội lại ném nó lên mặt đất dẫm.
Nếu mà nó trả thù, thế thì không tưởng tượng được hậu quả á
“Tiểu sư muội, muội mau xuống dưới…”
“Muội không xuống, muội dẫm lên nó nè, nếu nó giỏi có thể tự mình lên!”
Diệp Linh Lang vừa dứt lời, thanh hắc kiếm thực sự bay lên, còn mang thao nàng bay lên. “Vèo” một cái, bị ép phải ngự kiếm phi hành nàng bị dọa ngây người.
“Nếu ngươi làm ta ngã, ta không để yên cho ngươi.”
Nghe thấy mấy lời đó, hắc kiếm đúng là thành thành thật thật để Diệp Linh Lang vững vàng tiếp đất.
Một màn này lại khiến cho Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành chấn động.
Hóa ra không phải là nó nghe không hiểu tiếng người, mà nó chỉ nghe lời của một mình tiểu sư muội.
Cái này khó nha!
___
(1) Linh trì: Ao linh khí, hồ linh khí.
(2) Thanh liên: hoa sen màu xanh
(3) Bất hiện sơn bất lộ thủy(不显山不露水): không để lộ (bí mật) ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro