chương 3~4
- Tỷ tỷ có đói bụng không ? Mặc Tư nhỏ giọng nói , hắn từ túi áo lấy ra một chiếc bánh bao cứng ngắc, nhét vào tay Mặc Hi , đôi mắt trong suốt như đá quý phát ra ánh sáng: «Đây là hôm qua Tiểu Tư vụng trộm giấu đi nha, tỷ tỷ ăn nhanh đi.»
Bánh bao trong tay so với đá còn cứng hơn, một ngụm cắn xuống, chiếc bánh vẫn nguyên vẹn, mình mà ăn thì sẽ băng liệt trước, Mặc Hi nhịn xúc động đem bánh bao vứt đi.
Nhưng mà, Tiểu Tư nhìn chằm chằm cái bánh bao đen tuyền, ngón trỏ đặt ở khóe miệng khẽ mút, dường như nhìn thấy cao lương mỹ vị, khó khăn nuốt nước miếng, ngay sau đó, bụng của hắn không kiểm soát được vâng lên một trận âm thanh.
Mặc Hi đột nhiên nghĩ đến , ngày thường đều là mình đến phòng bếp thủ cơm canh , Tiểu Tư lại không biết đường , mình hôn mê đã một ngày một đêm , Tiểu Tư chẳng phải cũng đã đói lâu như vậy ? Dù vậy , hắn vẫn đem bánh bao duy nhất cho mình . Đứa trẻ nhỏ như vậy thế nhưng lại rất hiểu chuyện .
Mặc Hi trong lòng đột nhiên run lên , nàng ôn nhu hỏi :
- Tiểu Tư đói sao ?
Tiểu Tư không đói , chỉ cần tỷ tỷ không cần rời khỏi Tiểu Tư , Tiểu Tư sẽ không đói . Tiểu tử kia bô bô cái miệng nhỏ nhắn , đôi chân ngắn cũn rất nhanh bò lên giường , tay gắt gao ôm lấy cổ Mặc Hi, chiếc đầu nhỏ vùi vào hõm vai nàng, giống như con chó nhỏ cọ đi cọ lại, cánh tay ôm chặt để lộ sự khẩn trương của hắn, sợ hãi tỷ tỷ sẽ biến mất trong nháy mắt, không tìm thấy nữa.
Mấy năm nay Mặc Hi cùng Mặc Tư bị vứt tại nơi hẻo lánh này tự sinh tự diệt, tỷ đệ hai người sống nương tựa lẫn nhau, nếu Mặc Hi thật sự đi rồi, lưu lại một mình tiểu tử kia, hắn sẽ phải sống như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro