Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 17~18

Bất quá cũng chỉ được như thế thôi. Khóe miệng Mạc hi  nhếch lên, mang theo trào phúng, thân ảnh nhỏ nhắn như một con báo linh hoạt, sau khi tiến vào nội khó, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, không phát ra một chút âm thanh.

Bảo bối trong nội khố rất nhiều, nhưng Mặc Hi  lại không để vào mắt, trong bóng đêm tối đen như mực, nàng huy động khứu giác cùng thị giác nhạy bén, cảm nhận chỗ cất thánh địa tuyết liên.

Mặc dù không có lấy một chút ánh sáng, nhưng Mặc Hi  lại không gặp trở ngại nào, nàng dạo qua một vòng, rất nhanh tìm thấy dấu vết của thánh địa tuyết liên, bất quá điều làm nàng thất vọng là, đóa thần dược này cũng không phải chính phẩm.

Bảo bối quý báu như vậy, hiển nhiên sẽ không tùy ý để lộ liễu, đóa hoa này hẳn là thủ thuật che mắt.

Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Mặc Hi  rất nhanh đi tìm ám thất trong nội khố, nàng âm thầm nhíu mày, lặng yên không một tiếng động tìm kiếm, nháy mắt liền xác định được cơ quan.

Thế nhưng trong ám thất cũng không phải thánh địa tuyết liên nàng kỳ vọng, mà là một quuyển sách rách nát, không, phải nói là nửa quyển mới đúng.

Cẩm lấy quyển sách lật xem vài trang, Tô Tất chỉ biết cuốn sách rách nát này chính là tiên thiên chi thư trong truyền thuyết, bởi vì khi nàng chiếu theo sách cô đọng đan điền chân khí, trong đầu đột nhiên hiện ra một hồi ngộ đạo, tuy rằng chợt lóe rồi biến mất, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng bắt lấy loại cảm giác này là có thể thuận lợi đột phá đến thiên thần cấp 

Mặc Hi  trong lòng vui mừng như điên, ánh mắt nàng như phát ra điện, ngón tay vung lên, rất nhanh bắt tay vào học thuộc lòng quyển sách.

Bỗng nhiên, nàng cảm giác được trong không khí truyền đến hơi thở nguy hiểm, nàng cực kì tin tưởng trực giác của chính mình, bởi vì loại trực giác này chính là sinh mệnh thứ hai của đặc công.

Tiên thiên chỉ thư còn chưa có thuộc hết, Mặc Hi  đem giấu vào trong lòng, sau đó thu lại hơi thở, lặng yên không một tiếng động nín thở nấp trong bóng đêm.

Nàng tin tưởng, người bình thường tuyệt đối sẽ không phát hiện sự tồn tại của nàng. Nhưng là, sự tình sẽ diễn ra như dự liệu của Mặc Hi  sao?

Trong bóng đêm, Mặc HI nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào màu xanh lách mình tiến vào trong phòng, đứng ở chỗ nàng vừa đứng, năm ngón tay thon dài rất quen mà chạm đến cơ quan.

Quyển sách trong ám thất đã bị Tô Tất lấy đi, khoảnh khắc vách tường cơ quan dời đi, hiện lên trước mắt hắn chỉ có trống rỗng.

Chỉ thấy mi tâm hắn nhíu chặt lại, năm ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, xoay người, ánh mắt sắc bén quét về bốn phía.

Giờ phút này, hắn giống như Tu La đến từ địa ngục, làm cho người ta nhìn vào không rét mà run.

Nhất thời, trong phòng sát ý mãnh liệt, ngay cả trong không khí yên tĩnh cũng sinh ra dao động rất nhỏ.

Trong nháy nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt của hắn, Mặc Hi  thiết chút nữa quên hô hấp. Mỹ nam là gì? Người trước mặt chính là mỹ nam!

Khuôn mặt tuấn mỹ tột cùng, đường nét như được gọt dũa, phượng mâu hẹp dài híp lại, ở trong bóng tối chớp động sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, toàn bộ khuôn mặt như tràn ngập băng tuyết, khí chất âm trầm lạnh lẽo, lại quỷ dị mà mang theo một chút xinh đẹp tà mị.

Trong một giây khiếp sợ, Mặc Hi không tự chủ mà thở ra, chờ đến khi nàng cảm giác được ánh mắt sắc bén phóng tới thì đã muộn, bởi vì năm ngón tay sắc bén đang hướng cổ họng của nàng mà tiến đến.

Theo bản năng của một đặc công, mặc Hi  cúi người né đi, nhưng là người trước mặt thực lực quá mức cường hãn, nàng ngay cả lui về phía sau cũng không được, hai người mặt đói mặt giằng co mà đứng, bởi vì không ai làm gì được ai.

«Ngươi là ai?» Âm sắc băng hàn, môt cỗ tà khí từ trong mắt bắn ra, ẩn chứa tàn lãnh. Có thể tránh thoát đánh lén của hắn, trên đời này tuyệt đối không có bất cứ một người nào.

«Ngươi là ai?» Mặc Hi  đè thấp thanh âm không chút yếu thế cười lạnh.

«Ngươi không biết ta?» Đáy mắt người nọ hiện lên một tia kinh ngạc, đôi môi mím lại, ánh mắt lãnh liễm, hắn u quỷ mà nở nụ cười, «Tốt lắm, ta chính Thiên Minh Vũ để ngươi chết cũng sẽ cho ngươi làm một con quỷ hiểu biết."

Thiên Minh Vũ ....VŨ  vương trong truyền thuyết? Làm sao có thể là hắn? Bất quá hắn đúng là không chút sợ hãi, đến nhà người ta ăn trộm cũng không đổi y phục dạ hành để che giấu hành tung, lại còn có can đảm tự giới thiệu.

«Thiên minh Vũ ? Chưa từng nghe qua.» Mặc Hi  làm bộ khinh thường nhếch miệng cười, nàng cố ý muốn chọc giận hắn.

«Chưa từng nghe qua? Chẳng lẽ ngươi không phải người của Thiên Minh  quốc?» Đáy mắt mĩ nam tử hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn không tin Thiên Minh quốc còn tồn tại người không biết đến cái tên này, cho dù là tam quốc khác, người không biết đến cái tên này cũng cực ít.

Mặc Hi  đáy mắt lãnh huyết, nàng trào phúng nhếch môi: «Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho dù là hoàng đế cũng không phải tất cả mọi người đều biết, huống chi là ngươi? Đúng là tự trát vàng lên mặt mình.» Mặc Hi  biết mình chiếm lợi thế về bản năng của đặc công, nhưng nếu luận võ công, tất nhiên là kém hắn, duy chỉ có kế chọc giận hắn mới có được nửa phần thắng.

Nghe vậy, mĩ nam không thấy tức giận, ngược lại tuấn mi tràn ngập hứng thú, ánh mắt tà mị khóa trụ nàng, sắc mặt tươi cười làm cho người ta sợ hãi: «Ta có thể không giết ngươi, bất quá –» Giọng nói Thiên Minh Vũ  mềm nhẹ, nụ cười làm cho người ta không rét mà run: «Ngươi phải trở thành người của ta.»


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro