Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 15~16

«Liên Nhi......Liên Nhi rốt cuộc........ Không dám......» Lí Liên Nhi dùng hết khí lực đứt quãng nói ra mấy câu. Nàng chưa bao giờ gặp qua Vũ  vương quỷ mị hung tàn như thế, tựa như động vào dã thú, ngày xưa hắn ôn nhu đa tình, tao nhã mà cao quý.

«Còn không mau lại đây thay quần áo. vũ  vương lông mày khẽ nhếch, tựa hồ như đang cười, phảng phất chuyện vừa rồi như chưa từng phát sinh,

«Vâng vâng vâng.» Lí Liên Nhi vội vàng đứng lên, giờ phút này nàng không chút vọng tưởng, có cũng chỉ là kinh hãi cùng khiếp sợ.

Ôn nhu đa tình, tàn nhẫn thị huyết, một người làm sao có thể có hai loại tính tình bất đồng như thế? vũ vương hắn đến tột cùng là người như thế nào ?

«Sau này, bổn vương không muốn nhìn thấy ngươi nữa.» Hắn nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt diễm lệ, cũng là phi thường băng lãnh, lạnh đến thấu xương, đáy mắt không có một tia cảm tình.

«Vâng vâng vâng, ta cút, ta.....» Lời còn chưa dứt, thiên hạ đệ nhất kỹ nữ đã sớm cút ra khỏi phòng, nhất thời không còn bóng dáng.vũ vương thật đáng sợ, một câu nói thàn nhiên, nhưng lại có cảm giác như trên đỉnh Thái Sơn mây đen che kín bầu trời, làm cho người ta sợ hãi đến hít thở không thông.

Trong phòng, không biết từ khi nào hiện ra một thân ảnh, bóng dáng lãnh đạm, khuôn mặt của hắn giống như bình thường cơ hồ không tồn tại một chút cảm xúc.

«Vương gia, thời cơ tới rồi.» Hắn là hộ vệ của vũ  vương, Vệ Nghiêm, đã luyện đến 

thiên tinh đỉnh 

Giờ phút này, trên người Thiên Minh Vũ  là cẩm bào xanh nhạt, đai ngọc màu tím, mái tóc đen dài mềm mại khẽ bay, dáng vẻ lười nhác, mị hoặc thiên thành, hơn nữa khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh kia, quả thực khiến cho người ta điên cuồng.

«Ân, đi thôi, mang theo lễ vật.» Lời của hắn không nhanh không chậm, rõ ràng là đến nhà người ta ăn trộm, lại cứ như vậy thản nhiên, không chút sợ hãi.

Mặc Hi  vẫn như trước ở trong Thanh Trúc viên, ngày qua ngày, thỉnh thoảng phải đi ra ngoài làm một số chuyện.

Ba năm luyện công như chỉ một ngày, sau khi hành công xong, Mặc hi  cảm thấy bên người có người đến gần, tiếng bước chân rất quen thuộc.

« tiểu thư, đây là bữa tối ngày hôm nay, các ngươi thừa dịp còn nóng ăn đi.»

Người vừa đến là Trần tẩu, quản sự phòng bếp, Trần tẩu nay nhìn thấy Mặc Hi  như chuột nhìn thấy mèo, trước kia nàng cũng không phải an phận như vậy. Mặc Hi  nhớ lại lúc ấy, Trần tẩu không biết nàng lợi hại, vẫn giống như trước khắt khe với nàng, kết quả bị ,Mặc Hi  kiếm cớ hung hăng ngược lại một chút, lúc này mới chịu có nề nếp.

«Hôm nay là ngày gì? Bên ngoài sao lại huyên náo như vậy?» Mặc Hi  nhíu mày, thanh mâu lạnh lùng liếc nhìn Trần tẩu một cái.

Trần tẩu đang niềm nở sắp xếp bát đũa, nghe vậy lập tức cười nói: « tiểu thư không biết, hôm nay là đại thọ mừng lão thái gia sáu mươi tuổi, đại thần trong triều đến ăn mừng, cực kì náo nhiệt.»

Trong phủ chuẩn bị tiệc thọ yến, trừ bỏ con của chính thất, toàn bộ thiếu gia tiểu thư đều đi chúc thọ lão thái gia, chỉ có  tiểu thư bị vứt bỏ ở tiểu viện hẻo lánh, nàng trong lòng khó tránh khỏi bực bội. Nghĩ vậy, Trần tẩu lại càng cẩn thận hầu hạ, sợ không cẩn thận lại chọc giận vị thái tuế tàn nhẫn này.

«Sao đó thì sao?»

Đối mặt với ánh mắt của Mặc Hi , Trần tẩu trong lòng khẽ run, nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp nói: «Ngay cả Vũ  vương vừa mới khải hoàn trở về cũng đến đây, còn mang theo thánh địa tuyết liên Bắc Tân Cương cực kì quý báu để mừng thọ, lão thái gia kiêu ngạo vô cùng.»

«Thánh địa tuyết liên?» Mâu quang Mặc Hi  sáng lên, khuôn mặt hiện lên một chút hớn hở.

Theo nàng biết, thánh địa tuyết liên cực kì quý hiếm, trăm năm hiếm lắm mới có được một đóa, trân quý dị thường. Một phiến hoa tuyết liên giống như cả một gốc thượng đẳng hồng sâm, đối với bệnh của Tiểu Tư  vô cùng hữu dụng.

«Ngươi làm sao biết đó là thánh địa tuyết liên?» MẶC HI  dấu đi sắc mặt vui mừng, thanh mâu trở lại lạnh nhạt.

Trần tẩu sợ Mặc Hi không tin, vội vàng giải thích: «Đây là chính miệng Vũ  vương nói, hơn nữa hắn còn sai người mở hòm ra trước mặt mọi người, mọi người đều một bộ dáng hâm mộ cùng ghen tỵ, lão thái gia lại càng thèm muốn hơn, vội vàng sai người cất vào nội khố.»

Nghe vậy, khóe miệng Mặc Hi giơ lên một chút cười lạnh.

Thánh địa tuyết liên, thứ nàng muốn đã xuất hiện rồi.

Nguyệt hắc phong cao, đêm lạnh như nước.

Mặc Hi  thay một bộ y phục màu đen, ngoảnh lại nhìn Tiểu Tư  đang tập trung tu luyện, đáy mắt hiện lên một chút ôn nhu, sau đó nàng xoay người đi, thân ảnh nhỏ nhắn ở trong trời đêm chỉ lưu lại một chút tàn ảnh.

Nội khố là nơi Mặc  phủ cất giấu bảo vật, bình thường cho dù có tuyệt đỉnh cảo thủ bảo vệ, phàm là người đến gần trong phạm vi một trăm mét xung quanh, đều bị khinh giả khu trục, trọng giả đại trừng. ( Đại khái là nhẹ thì đuổi đi, nặng thì răn đe).

Hơn nữa khóa của nội khố nghe nói là do thiên hạ đệ nhất về độ khéo léo Tượng Lí Mạo làm ra, cho dù là tuyệt đỉnh thần trộm đến đây, không có chìa khóa cùng chỉ có nước lực bất tòng tâm.

Mặc Hi  không chỉ biết khinh công ở cổ đại, còn có kỹ xảo ẩn thân của nàng ở hiện đại, không một ai có thể bì kịp, cho nên chỉ trong chốc lát, nàng liền vòng qua đám tuyệt đỉnh cao thủ tiến vào nội viện.

Nhìn đại môn khóa chặt, Mặc Hi  tiện tay lấy ra ngân thép đặc chế, cắm vào ổ khóa, gạt hai cái, ổ khóa do chính tay đệ nhất thiên hạ về độ khóe léo trong truyền lặng yên không một tiếng động mở ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro