Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 6. Trò đùa bé nhỏ của Alicia

Darrell rõ là người có đầu óc và cô bé đã được dạy cách để sử dụng đầu óc của mình. Cô bé sớm nhận ra rắng mình có thể dễ dàng làm các bài tập, và trong một số việc như viết bài luận chẳng hạn, thì cô bé còn giỏi hơn hầu hết các bạn khác. Darrell rất hài lòng về điều này.

            Mình đã tưởng là mình sẽ phải vất vả hơn ở trường cũ nhiều, Darrell nghĩ. Nhưng hóa ra là không! Chỉ còn môn Toán là mình chưa khá lắm. Giá mình cũng siêu toán như Irene thì tốt. Cậu ấy có thể giải ngay trong đầu những bài tập mà đôi khi mình có viết ra giấy cũng chưa làm được.

            Nên, sau một hai tuần đầu, Darrell đã thoải mái hơn và không quá lo lắng về việc học hành nữa. Cô bé bắt đầu thích thú với việc bày mấy trò vui trong lớp, như cách của Alicia. Alicia thì khoái tợn vì có người “hỗ trợ” các trò nghịch ngợm của mình.

            Betty Hill còn đi xa hơn Alicia nhiều. Đôi khi Darrell tự hỏi liệu Betty sẽ dừng lại ở đâu. Có hai cô giáo mà Betty và Alicia rất hay trêu chọc. Một là Quý cô Dupont, cô kia là cô Davies ít nói và dịu dàng vẫn dạy cho học sinh cách khâu vá và thỉnh thoảng làm công việc chuẩn bị vào buổi tối muộn. Cô Davies có vẻ không bao giờ nhận ra rằng Alicia và Betty có thể bày trò với mình. Quý cô thì có nhận ra, nhưng lắm khi vẫn mắc bẫy như thường.

            ‘Cậu đã bao giờ nghe chuyện Betty đặt một con chuột bạch vào ngăn bàn của Quý cô chưa?’. Alicia nói. ‘Con chuột bé nhỏ khốn khổ, nó không chui ra được, và đột nhiên, trong tuyệt vọng, nó đẩy cái lọ mực nhỏ, và thò mũi nó lên khỏi cái lỗ đặt lọ mực trên bàn. Quý cô xém xỉu’.

            ‘Rồi cô ấy làm gì?’. Darrell hỏi, hết sức tò mò.

            ‘Bay ra khỏi phòng như thể có một trăm con chó đang đuổi theo!’. Alicia nói. ‘Khi cô chạy ra ngoài, bọn mình nhanh chóng lấy con chuột ra, và Betty giấu nó vào người. Cho nên, khi Quý cô liều quay lại, và bắt một trong số bọn mình mở ngăn kéo bàn cô để lôi con chuột ra, thì chẳng ai tìm thấy con chuột nào cả. Quý cô đã tưởng mắt mình có vấn đề!’

            ‘Ôi, giá như mình có mặt lúc đó!’. Darrell thở dài. ‘Alicia, hôm nào cậu lại làm gì hay ho kiểu thế đi. Trong giờ Toán ấy, nhé? Cô Potts toàn gọi mình trả bài, nên một trò như thế sẽ khiến cô ấy không để ý đến mình nữa!’

            ‘Gì! Bày trò trong lớp của cô Potty!’. Alicia thốt lên vẻ ngạc nhiên. ‘Đừng điên. Cô Potty dám làm mọi thứ. Không đùa với cô ấy được đâu!’

            ‘Vậy thì… trong giờ Quý cô vậy’, Darrell năn nỉ. ‘Mình thích Quý cô, nhưng mình chưa từng thấy cô nổi giận. Đi, thử làm trò gì trong giờ cô ấy đi’.

            Alicia cảm thấy mình sẽ có Darrell làm khan giả nhiệt thành nhất, nếu cô bé có thể nghĩ ra trò gì đó. Nên Alicia nhắn trán và suy nghĩ rất lung.

            Betty nhắc. ‘Cậu có thể nghĩ đến trò mà Sam hoặc Roger hoặc Dick làm vào năm ngoái không?’, cô bé hỏi. Rồi quay sang Darrell. ‘Ba anh em nhà Alicia đi học cùng một trường’, cô bé nói. ‘Và ở đó có một thầy giáo tên là Then Chốt – ít nhất đó cũng là tên mà mấy anh em đó gọi thầy ấy – và thấy ấy hiền đến mức bọn họ có thể bày đủ trò với thầy mà chẳng bị làm sao’.

            Darrell nghĩ có anh em trai như Roger, Sam Dick quả là hay tuyệt. Cô bé ước giá như mình cũng có anh hoặc em trai. Nhưng cô bé chỉ có em gái thôi.

            ‘Năm ngoái có một trò Roger làm vui lắm’, Alicia đột nhiên nói. ‘Mình tin là bọn mình cũng có thể bắt chước. Nhưng cậu và Betty sẽ phải giúp mình, Darrell ạ’.

            ‘Ôi, mình thích giúp lắm’, Darrell nói. ‘Trò gì vậy?’

            ‘À, Roger giả vờ điếc tai’, Alicia nói. ‘Và thày Then Chốt cứ hỏi gì anh ấy cũng giả vờ nghe nhầm. Khi thầy Then Chốt nói “John, ngồi yên ở ghế của em!”, Roger sẽ nói. ‘ Vui lên cho thầy xem ấy ạ, thưa thầy? Được ạ! Hoan hô, la la, hoan hô!’

            Darrell cười phá. ‘Ôi Alicia! Trò đấy hay quá! Cậu giả vờ điếc tai đi. Bọn mình sẽ hỗ trợ cậu. Thật mà. Thử vào giờ của Quý cô ấy’.

            Học sinh năm thứ nhất nhanh chóng nghe nói về việc Alicia sẽ trêu Quý cô, và tất cả đều rất hồi hộp. Niềm phấn khởi của việc quay lại trường học đã lắng bớt xuống. Bây giờ các cô bé đang cần một “liều” phấn khởi mới.

            ‘Bây giờ’, Alicia nói. ‘Mình sẽ giả vờ hiểu nhầm những câu Quý cô nói – và cậu hãy lặp lại những câu đó thật to, Darrell nhé, và rồi đến cậu, Betty, và cả lớp nữa. Hiểu không? Như xem chơi thể thao vậy’.

            Quý cô, hoàn toàn không nghi ngờ gì về kịch bản khéo léo này khi bươc vào lớp, nên mỉm cười rõ tươi vào buổi sáng hôm sau. Đó là một ngày mùa hè đẹp trời. Cô mới nhận được hai lá thư từ nhà báo cho cô biết rằng cô có một đứa cháu mới sinh. Cô cũng có một chiếc cặp tóc mới, và tối qua thì đã gội mái tóc dài rồi. Nói chung, cô đang có tâm trạng rất tốt.

            Cô cười rạng rỡ với cả lớp. ‘A, các em thân mến!’, cô nói. ‘Hôm nay chúng ta sẽ học một ít tiếng Pháp rất, rất hay, n’est-ce pas? Chúng ta sẽ còn giỏi hơn cả các anh chị năm thứ hai! Ngay cả Gwendoline cũng sẽ có thể chia các động từ mà không mắc một lỗi nào!’

            Gwendoline trông có vẻ nghi ngại. Từ khi đến Malory Tower, suy nghĩ về cô gia sư cũ ở nhà của Gwendoline đã thay đổi. Cô gia sư Winter có vẻ chưa dạy đủ một nửa những điều mà Gwendolien lẽ ra cần biết! Tất nhiên, cô ấy thường xuyên ca ngợi mái tóc và đôi mắt xanh của Gwendoline, rằng tính khí Gwendoline thật ngọt ngào, rằng Gwendoline thật duyên dáng trong tất cả mọi việc. Được nghe những điều đó quả là thích thú đối với một người như Gwendoline. Nhưng học hỏi thêm một chút thì sẽ hữu ích cho cô bé hơn ở Malory Tower.

            Gwendoline nghĩ giá như mình đã học thật nhiều tiếng Pháp. Quý cô đã có lần kêu lên rằng Gwendoline học kém quá, thậm chí còn gợi ý sẽ dạy thêm cho cô bé để giúp cô bé đạt được đến mức trung bình. Nhưng cho đến giờ này, Gwendoline vẫn có thể né các buổi học thêm, và cô bé khá kiên quyết rằng mình sẽ tiếp tục tránh né! Học tiếng Pháp năm lần một tuần đã đủ khủng khiếp rồi, không cần thêm thắt gì nữa.

            Cô bé mỉm cười hoài nghi với Quý cô, hy vọng Alicia sẽ sớm bắt đầu màn biểu diễn của mình, để Quý cô không chú ý tới mình nữa. Quý cô lại cười rạng rỡ. Cô nhận thấy rằng học sinh của mình trông thật hào hứng và nhiệt tình vào buổi sáng hôm nay. Các cô bé học sinh thân mến! Cô sẽ kể cho chúng nghe về đứa cháu trai mới sinh của mình. Chúng sẽ thích lắm cho mà xem, cô chắc thế!

            Quý cô không bao giờ có thể ngừng kể về gia đình yêu quý của mình ở Pháp, mỗi khi cô nhận được tin tức gì từ họ. Thường thì các cô bé học sinh sẽ khuyến khích cô kể, vì càng được nghe về là chère Josephine, và la mignonne Yvonne, và la meschante Louise, thì càng ít phải nghe về chia động từ và giống đực giống cái. Cho nên các cô bé rất thích thú khi Quý cô thông báo về đứa cháu trai mới sinh của mình.

            ‘Il s’appelle Jean – tên nó là John. Il est tout petit, oh, tout petit!’. Quý cô giơ hai bàn tay ra, cách nhau một khoảng nhỏ để diễn tả là John bé đến mức nào. ‘Nào, như thế nghĩa là gì? Il – est – petit. Ai cho cô biết?’

            Alicia ngồi với vẻ mặt tập trung căng thẳng, chồm người hết sức về phía trước, qua cả bàn, một tay để sau tai. Quý cô nhìn thấy ngay.

            ‘A, Alicia, em không nghe rõ cô nói à? Cô lặp lại nhé. Il-esr-petit. Lặp lại theo cô nào’.

            ‘Dạ?’. Alicia nói lễ phép, và giờ thì giơ cả hai tay khum lên sau tai.

            Darrell đã muốn phì cười. Cô bé phải cố giữ cho mặt mình nghiêm chỉnh.

            ‘Alicia! Em sao thế?’. Quý cô kêu lên. ‘Em không nghe thấy à?’

            ‘Em có lo gì mấy ạ? Sao ạ, em chẳng lo gì ạ, thưa cô’, Alicia nói, có vẻ hơi ngạc nhiên. Ai đó cười khúc khích nhưng im bặt ngay lập tức.

            ‘Quý cô bảo. ‘Em không nghe thấy à?’. Betty lặp lại thật to cho Alicia.

            ‘Me sấy?’. Alicia nói, có vẻ kinh ngạc hơn.

            ‘EM KHÔNG NGHE THẤY À?’. Darrell hét lên. Và cả lớp cùng tham gia. ‘EM KHÔNG NGHE THẤY À?’

            Quý cô đập mạnh xuống bàn. ‘Các em! Quên à, không được làm ầm trong lớp’.

            ‘Thưa cô, hay là Alicia bị điếc?’. Darrell nói to như thể chính Quý cô đang bị điếc. ‘Có thể bạn ấy bị đau tai ạ’.

            ‘Ah, la pauvre petite!’. Quý cô la lên, vì chính cô thỉnh thoảng cũng bị đau tai, bởi vậy nên cô rất thông cảm với những ai bị giống mình. Cô gần như hét lên với Alicia.

            ‘Em bị đau tai à?’

            ‘Cái gai ạ? Em không biết cái gai nào ạ, thưa cô’, Alicia đáp. ‘hôm nay em có chơi ngoài vườn đâu ạ’.

            Thế này là quá sức với Irene, nên cô bé tuôn ra một tràng cười bùng nổ, khiến mấy học sinh ngồi phía trước cô bé đứng bật dậy.

            ‘Tiens!’. Quý cô kêu, và nhảy lên. ‘Gì thế? A, em, Irene – sao em làm ầm ỹ đến thế hả? Cô không thể chấp nhận được’.

            ‘Thỉnh thoảng em cứ bị hắt xì ạ, thưa cô’, Irene lắp bắp, chúi mũi vào cái khăn tay như thể sắp hắt xì tiếp. Nhiều tiếng động kỳ lạ phát ra từ phía cô bé khi cô bé cố gắng kiềm chế cơn cười.

            ‘Alicia’, Quý cô nói, quay trở lại với kẻ bày trò, lúc này đang giơ cả hai tay lên khum sau tai, nhíu mày lại như thể đang cố hết sức để lắng nghe. ‘Alicia, đừng nói về gai góc gì cả. Nói cho cô biết, có phải em bị cảm không?’

            ‘Không ạ, em không có tấm thảm nào ạ, em chỉ có 5 bảng, không đủ tiền mua thảm ạ’, Alicia đáp, khiến Quý cô càng hoang mang.

            ‘Quý cô nói CẢM, không phải là THẢM’, Darrell giải thích to hết cỡ.

            ‘Nghe không – CẢM, tức là không KHỎE ấy’, Betty nói tiếp, ra vẻ giúp đỡ. ‘Cậu có bị CẢM không?’

            ‘CÓ BỊ CẢM KHÔNG?’, cả lớp ồ lên, như một dàn đồng ca đã được luyện tập.

            ‘À, cảm! Thế mà các cậu không nói rõ từ đầu để tớ nghe thấy’, Alicia nói. ‘Có ạ, em bị cảm ạ’.

            ‘À – thế thì nó ảnh hưởng đến đôi tai tội nghiệp của em rồi’, Quý cô nói. ‘Em bị cảm lạnh từ lúc nào, Alicia?’

            Darrell lặp lại câu hỏi đó, lại to hết cỡ, rồi đến betty.

            ‘Ô, em bị vào lúc nào ạ? Khoảng hai năm trước ạ’, Alicia nói. Irene càng vùi mũi vào khăn tay, còn Quý cô trông càng không hiểu.

            ‘Cô bé tội nghiệp không thể theo học được bài tiếng Pháp rồi’, Quý cô nói. ‘Alicia, em hãy ngồi cạnh cửa sổ, chỗ có ánh nắng đi, và tự đọc sách tiếng Pháp của mình nhé! Em chẳng nghe thấy ai nói gì cả’.

            Alicia nhìn Darrell vẻ dò hỏi, như thể không nghe thấy. Darrell sốt sắng lặp lại thật to. Thật không may, Betty buồn cười quá nên không thể lặp lại theo được. Nhưng cả lớp đều làm theo.

            ‘CẬU CHẲNG NGHE THẤY AI NÓI GÌ CẢ!’, cả lớp đồng thanh.

            Cánh cửa chợt bật mở và cô Potts nhìn vào với vẻ mặt giận dữ nhất. Cô đang dạy lớp năm thứ 2 ở bên cạnh, và không thể tưởng tượng được học sinh năm thứ 1 lại hét lên như vậy.

            ‘Quý cô, tôi xin lỗi đã xen vào giờ dạy của cô, nhưng học sinh có cần đọc bài tiếng Pháp to như thế không ạ?’, cô hỏi.

            ‘Ah, cô Potts, tôi rất xin lỗi. Nhưng không phải tôi bảo các em đọc tiếng Pháp thật to, mà là vì Alicia tội nghiệp’. Quý cô giải thích.

           Cô Potts trông ngạc nhiên hết sức. Cô nhìn Alicia. Alicia thấy ái ngại. Cô bé làm vẻ mặt ngây thơ nhất có thể. Nhưng cô Potts luôn cảnh giác mỗi khi betty hoặc Alicia trông ngây thơ vô tội.

            ‘Cô bảo sao ạ, Quý cô?’. Cô Potts nói. ‘Alicia đột nhiên bị điếc? Sáng nay em ấy còn bình thường mà’.

            ‘Bây giờ thì em ấy lại khá điếc rồi đấy’, Quý cô khẳng định.

            Cô Potts nhìn Alicia bằng ánh mắt sắc sảo. ‘Giờ nghỉ nhớ qua chỗ cô, Alicia’, cô nói. ‘Cô muốn có vài lời với em’.

            Không ai dám lặp lại những lời này cho Alicia, nhưng Quý cô lại thấy mình cần phải làm như vậy. Cô nhắc lại thật to với Alicia.

            ‘Cô Potts nói, em…’

            ‘Không cần lặp lại đâu, Quý cô’, cô Potts nói. ‘Alicia sẽ đến thôi. Cô sẽ chờ em tới vào lúc 11h, Alicia. Và hãy đứng lên khi cô đang nói với em’.

            Alicia đứng bật dậy, mặt đỏ bừng. Cô Potts ra khỏi phòng, và đóng cửa khá nặng tay. Quý cô thì không thích những người sập cửa.

            ‘Ah, cánh cửa, làm mình đau cả đầu!’, cô nói. ‘Cô Potts rất tốt bụng và thông minh, nhưng cô ấy không bị đau đầu như cô…’.

            ‘Và cũng không bị đau tai ạ’, Darrell nói thêm, nhưng không ai cười nữa. Việc cô Potts bước vào và thái độ nghiêm khắc của cô đã làm chìm ngay trò đùa của cả lớp xuống.

            Alicia không nói gì thêm về vụ đau tai của mình nữa. Cô bé cầm một cuốn sách, ra ngồi gần cửa sổ, chỗ có ánh nắng, cảm thấy chắc chắn rằng cô Potts sẽ không quay lại. Nhưng cô bé thấy ít nhất mình cũng có được chút lợi ích từ màn biểu diễn vừa rồi! Quý cô chẳng để ý đến cô bé nữa, và hoàn toàn tập trung vào việc tìm ai đó trong lớp có thể sẵn sang chia động từ thật đúng. Không tìm được ai thực sự giỏi, Quý cô chẳng còn giữ được thái độ vui vẻ giống lúc sáng sớm nữa, điều đó khiến cả lớp ngồi im thin thít.

            Quý cô hiên ngang bước ra khỏi lớp khi chuông ta chơi vang lên. Các cô bé vây lấy Alicia. ‘Ôi, Alicia! Mình gần chết cười khi cậu bảo “me sấy”. ‘Thật đáng tiếng là cô Potty lại xông vào như thế!’. ‘Cậu có sợ không, Alicia?’

            ‘Darrell hét thiếu điều làm bay cả nóc nhà!’. Irene nói. ‘Mình suýt tí bị nổ họng vì cứ cố nhịn cười’.

            ‘Mình phải đi xem cô Potty sẽ nói gì’, Alicia nói. ‘Xui quá, mình quên mất rằng cô ấy đang dạy năm thứ 2 ở ngay bên cạnh. Tạm biệt các nàng!’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro