Phần 4. Lớp của cô Potts
Tất cả học sinh trong trường đều phải tập hợp vào buổi sáng để cầu nguyện. Các cô bé đứng cùng nhau theo từng lớp theo thứ tự học sinh năm thứ nhất của tháp Bắc, Nam, Đông và Tây.
Darrell lo lắng quan sát lớp mình. Đông ra phết! Khoảng hai lăm đến ba mươi học sinh, hẳn là thế. Có cô Potts – cô giám thị Nhà, cũng đồng thời là cô giáo dạy năm thứ nhất. Còn có Quý cô Dupont, hát rất khỏe, và cô giáo đứng bên cạnh Quý cô ấy hẳn là cô giáo người Pháp còn lại. Nhưng trông họ thật khác nhau!. Cô kia gầy guộc và cao. Tóc cô ấy cũng được búi gọn, nhưng ở sau gáy thay vì trên đỉnh đầu như cô Potts. Darrell cho rằng trông cô ấy rất nóng tính.
Alicia bảo cho Darrell biết các cô giáo khác là ai. ‘Kia là cô giáo dạy lịch sử, cô Carton, đằng kia – nhìn đi – cô có cổ áo cao và gọng kính kẹp mũi đấy. Cô ấy thông minh phát sợ, và chua chat phát ghê nếu cậu không thích Lịch sử. Còn kia là cô dạy Nghệ thuật, cô Linnie – cô ấy hiền kinh. Dễ tính cực’.
Darrell hy vọng cô bé sẽ học thật nhiều giờ với cô Linnie, vì cô ấy dễ tính. Mà trông cô ấy cũng dễ thương. Cô ấy rất trẻ với mái tóc đỏ gợn sóng li ti.
‘Kia là thầy dạy nhạc – thầy Young – thấy không? Thầy luôn ở trong trạng tâm trạng siêu tốt hoặc siêu tệ. Bọn mình hay thử xem thầy đang ở trong tâm trạng kiểu nào mỗi khi thầy dạy nhạc hoặc khi thầy cho cả lớp hát’.
Các bà quản lý của cả bốn nhà cũng có mặt để cầu nguyện. Darrell nhìn thấy bà Quản lý của Nhà mình, trông hơi lạnh lùng, như những lúc bà phải suy nghĩ rất lung về việc mình đang làm. Alicia lại bắt đầu thì thầm.
‘Còn kia là…’
Cô Potts ném cho Alica một cái lừ mắt, và Alicia ngay lập tức im bặt, chúi mặt vào cuốn sách thánh ca. Cô Potts không hề dễ tính với những học sinh hày thì thầm vào bất kỳ thời điểm nào, đặc biệt là trong lcus cầu nguyện.
Cầu nguyện xong, các cô bé đi theo các hướng khác nhau để tới lớp mình. Một số co bé chạy dọc theo rìa Tây của Malory Towers và tòa nhà đó nhanh chóng tràn ngập tiếng các bước chân vội vã, tiếng cười và nói chuyện. Chẳng có nguyên tắc nào là học sinh phải im lặng trong các hành lang, nơi có các lớp học.
Học sinh năm thứ nhất đổ sồn vào lớp mình, một phòng học nhìn ra biển rất đẹp. Đó là căn phòng lớn với bàn của cô giáo ở một đầu, đầu kia là những tủ đựng đồ. bàn ghễ được xếp ngay ngắn thành từng hàng.
‘Mình chiếm một chỗ cạnh cửa sổ!’, một cô bé béo mập nói và thả phịch người xuống chỗ đó.
‘Mình cũng chiếm một chỗ’, Gwendoline nói. Nhưng cô bé béo mập nhìn lại vẻ ngạc nhiên.
‘Cậu là học sinh mới hả? Thế thì cậu không được tự chọn chỗ ngồi. Học sinh mới chỉ được ngồi những bàn còn lại sau khi học sinh cũ đã chọn những chỗ mình muốn’.
Gwendoline đỏ cả mặt. Cô bé hất mái tóc vàng qua vai và sưng mặt lên. Cô bé đứng sát chỗ ngồi mình vừa chọn, chưa dám chiếm lấy, nhưng cũng ngoan cố chưa muốn rời. Một cô bé giọng lanh lảnh đẩy Gwendoline ra.
‘Mình chiếm chỗ này! Chào, Rita! Nghỉ vui không? Quay lại với cô Potty buồn lắm hả?’
Darrell đứng chờ cho đến khi tất cả các học sinh khác đều có chỗ ngồi, trừ bản thân cô bé, Sally và Gwendoline. Thế rồi cô bé luồn vào chỗ bên cạnh Alicia, mừng húm vì thấy mình may mắn. Alicia đang trò chuyện với cô bạn ngồi cạnh ở phía bên kia. Hai người có vẻ rất thân thiết.
Alica quay sang Darrell. ‘Darrell, đây là bạn thân của mình, Betty Hill. Bọn mình toàn ngồi cạnh nhau. Nhưng Betty ở nhà Tây, xui thế đấy’.
Darrell mỉm cười với Betty. Đó là một cô bé trông rất sống động, đôi mắt nâu tinh ranh và tóc chờm xuống trá. Darrell cũng thích Betty nhưng lại thấy tiếc vì Alicia đã có bạn thân rồi. Cô bé đã hy vọng rằng Alicia sẽ là bạn thân của mình cơ. Chứ Sally hoặc Gwendoline thì chán lắm.
‘Suỵt!’, một cô bé ngồi gần cửa nói. ‘Cô Potty đến!’
Cả lớp lập tức im lặng. Học sinh đứng dậy, và nhìn thẳng ra phía trước khi nghe thấy tiếng bước chân nhanh nhẹn và nhẹ nhàng của cô giáo ở hành lang bên ngoài. Cô ào vào phòng gật đầu và nói. ‘Các em có thể ngồi!’
Các cô bé ngồi xuống, cũng trong im lặng. Cô Potts lấy ra một dan hsachs đầy những cái tên và đánh dấu vào, tìm kiếm vài học sinh mới ở các Nhà khác. Thế rồi cô nhìn những khuôn mặt đang chờ đợi phía trước mình.
‘Rồi!’, cô nói. ‘Học kỳ mùa hè luôn là học kỳ thú vị nhất, với bơi lội và tennis, picnics và đi chơi. Nhưng đừng nhầm lẫn rằng học kỳ mùa hè chỉ là một chuyến ngao du. Không phải thế. Nó vẫn cần các em hoạt động cần mẫn. Một số em sẽ phải thi vào học kỳ sau. Chúng ta hãy cùng chăm chỉ vào học kỳ này, và các em sẽ thấy kỳ thi cũng dễ dàng thôi. Nhưng nếu cứ lười biếng xem, cô đảm bảo rằng sẽ có khối tiếng rên rỉ và càu nhàu vào học kỳ sau!’
Cô ngừng lại, nhìn chằm chú vào hai, ba học sinh. ‘học kỳ trước, có một hai em hình như tuần nào cũng đội sổ’, cô nói. ‘Hãy để vị trí đó cho các học sinh mới, và tiến lên vài bậc! Cô không bao giờ kỳ vọng quá nhiều ở học sinh mới vào năm đầu tiên – nhưng cô kỳ vọng khá nhiều ở các em’.
Một vài cô bé đỏ mặt. Cô Potts tiếp tục nói. ‘Cô không nghĩ rằng cô có học sinh nào không có đầu óc cả, dù cô chưa biết nhiều về các em học sinh mới. Nếu các em không có đầu óc và xếp gần đội sổ, thì tất nhiên cô sẽ chẳng trách làm gì. Nhưng nếu các em có đầu óc tốt mà vẫn đứng bét, thì cô sẽ có nhiều điều cẩn phải nói đấy. Và các em biết như thế nghĩa là gì, phải không?’
‘Dạ vâng’, hầu hết các cô bé đều đáp nhiệt tình. Cô Potts mỉm cười, khuô mặt khó tính sáng lên một chút. ‘Bây giờ, sau những màn răn dạy vừa rồi chúng ta hãy tiếp tục công việc nhé. Đây là danh sách những thứ mà mỗi học sinh phải có. Nếu ai thiếu thứ gì, thì cuối giờ hãy đến gặp Katherine, lớp trưởng, để lấy bù. Các em sẽ có mười phút để làm việc đó’.
Chẳng mấy chốc thì bài học đã lên đến cao trào. Đó là môn Toán, và cô Potts giao một bài kiểm tra ngắn để xem trình độ học sinh mới, và xem học sinh có ddaonf kết với nhau không. Darrell thấy bài kiểm tra khá dễ, nhưng Gwendoline thì lại rên rỉ và cằn nhằn kinh khủng, mái tóc vàng của cô bé xõa hết ra bàn.
‘Chuyện gì vậy, Gwendoline?’. Cô Potts hỏi, lạnh lùng.
‘Dạ, cô gia sư của em, cô Winter ấy ạ, chẳng bao giờ dạy em cách làm các phép tính thế này’, Gwendoline rên lên. ‘Cô ấy viết khác cơ ạ’.
‘Thế thì bây giờ em sẽ phải học cách của cô’, cô Potts nói. ‘Và Gwendoline – sao sáng nay em không chải tóc?’
‘Em có mà’, Gwendoline nói, nhướn đôi mắt to màu xanh xám lên. ‘Em chải rất kỹ. Em đã chải bốn mươi…’
‘Thôi được, cô không muốn nghe các chi tiết’, cô Potts nói. ‘Em không thể để tóc xõa ra như thế mà đến lớp được. Sau giờ nghỉ nhớ tết tóc lại’.
‘Tết tóc!’. Gwendoline tội nghiệp rên rỉ, trong khi tất cả mọi người trong lớp cười khúc khích. ‘Nhưng em chưa bao giờ…’
‘Đủ rồi’, cô Potts nói. ‘Nếu em không thể tết tóc và cũng không thể giữ cho nó gọn gàng, thì có thể kỳ nghỉ sau mẹ em nên cắt nó đi’.
Trông Gwendoline kinh hãi tới mức tất cả những gì mà Darrell có thể làm là cố để không cười phá lên.
‘Thấy mình nói đúng chưa!’. Alicia thì thầm, ngay khi cô Potts quay lưng để viết lên bảng. Gwendoline tức giận liếc cô giáo và lại sưng mặt lên. Cứ làm như thể mẹ dám mơ đến việc cắt mái tóc dài đẹp đẽ của mình vậy. Và bây giờ lại phải tết nó nữa chứ. Sao nào, mình thậm chí còn chẳng biết tết tóc! Gwendoline chìm ngập trong những suy nghĩ hờn dỗi đến mức cô bé hầu như chẳng trả lời câu hỏi nào trong giờ Toán.
Giờ ra chơi đến và tất cả học sinh ào ra ngoài. Một số cô bé chơi vài trận thật nhanh trên sân tennis. Một số đi loanh quanh trong sân. Một số khác thì nằm hoặc ngồi trên Sân Lớn, nói chuyện vu vơ. Darrell thích đi với Alicia, nhưng Alicia lai jcawpj kè với Betty rồi, và Darrell chắc chắn rằng bọn họ chẳng muốn có người khác xen vào. Cô bé quay tìm những học sinh mới khác. Hai trong số họ - những người mà cô bé còn chưa quen – đã kết bạn rồi. Một cô bé khác có em họ học cùng khối, thì chơi với em họ của mình. Gwendoline thì mất dạng. Có thể cô bé đã đi tết tóc!
Sally Hope ngồi một mình trên bãi cỏ, không biểu lộ chút cảm xúc nào trên khuôn mặt kín đáo. Darrell lại gần Sally. ‘cậu thấy Malory Towers thê nào?’, cô bé hỏi. ‘Mình thấy thích lắm’.
Sally ngước lên. ‘Không tệ’, cô bé đáp.
‘Cậu có buồn khi phải rời trường cũ không?’. Darrell hỏi tiếp. ‘Mình thì thích học ở Malory Towers, tất nhiên, nhưng xa bạn bè cũ buồn lắm. Cậu có thế không?’
‘Mình không nghĩ là mình có bạn bè nào, thật đấy’, Sally nói. Darrell thấy thật quái lạ. Khó có thể “moi” được câu chuyện nào từ Sally. Sally lịch sự và luôn trả lời đầy đủ các câu hỏi, nhưng cô bé chẳng hỏi ngược lại Darrell bất cứ một câu nào hết.
Thôi, mình không nên kết thân với Sally, cuối cùng Darrell nghĩ. Ồ, ai duyên thế kia, Gwendoline chứ gì nữa! Chẳng lẽ cậu ta nghĩ rằng như thế là tết tóc rồi? Chả hề ra cái kiểu gì cả!
‘Tóc mình ổn chưa?. Gwendoline hỏi bằng giọng buồn thảm. ‘Mình cố tết đi tết lại rồi đầy. Cô Potts thật quá đáng vì không cho mình để tóc như mọi khi. Mình không ưa cô ấy’.
‘Để mình tết cho’. Darrell nhảy nhổm lên. ‘Hình như cậu không biết tết tóc thì phải, Gwendoline!’
Cô bé khéo léo và nhanh chóng tết mái tóc dài của Gwendoline thành bím và dùng sợi chun nhỏ buộc phía dưới.
‘Rồi!’. Darrell nói, quay Gwendoline một vòng để nhìn. ‘Trông cậu được hơn rất nhiều!’
Gwendoline quắc mắt, và quên cả cảm ơn Darrell. Thực ra trông co obes rõ rang là đã xinh hơn.
Cô nàng xấu tính quá, Darrell nghĩ. Hmm, mình chẳng muốn làm bạn thân với Sally và Gwendoline thì lại càng không. Mình chỉ muốn lắc cô nàng thật mạnh cho rơi hết mấy trò ngốc nghếch và giả tạo đó ra khỏi đầu!
Chuông vang lên, và các cô bé lại lao vào lớp. Darrell cũng chạy thật nhanh. Cô bé biết lớp mình ở đâu. Cô bé cũng biết tên của nhiều bạn cùng khối lớp. Rồi cô bé sẽ sớm quen thuộc với Malory Towers thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro