Malory Towers - Tòa Tháp Malory : Học kì đầu tiên mới mẻ
PHẦN 1.Lên đường tới trường nội trú
Darrell Rivers nhìn lại mình trong gương. Đã sắp đến giờ lên tàu, nhưng vẫn còn đủ vài phút để cô bé ngắm mình trông ra sao trong bộ đồng phục mới. ‘Đẹp thật’. Darrell nói và xoay một vòng. ‘Áo khoác nâu, mũ nâu, nơ da cam, áo nâu ở trong và một cái thắt lưng da cam. Mình thích đấy’.
Mẹ Darrell ngó vào phòng cô bé, và mỉm cười. ‘Tự khen mình đấy à?’, mẹ nói. ‘Ừ, mà mẹ cũng thấy đẹp lắm. Đúng là Malory towers có đồng phục rất đáng yêu. Đi thôi, Darrell. Con không muốn lỡ tàu ngay ngày đầu tiên của năm học thứ nhất chứ!’
Darrell thấy phấn khởi lắm. Lần đầu tiên trong đời, cô bé sẽ tới học ở trường nội trú. Trường Malory Towers không nhận học sinh dưới 12 tuổi, nên Darrell sẽ là một trong những cô bé “út ít” ở đó. Cô bé mong mình sẽ có một năm học với thật nhiều kỷ niệm và tình bạn, học hành và vui chơi.
‘Mọi thứ sẽ thế nào nhỉ?’, cô bé không ngừng băn khoăn. ‘Mình đã đọc rất hiều chuyện về trường học, nhưng mình nghĩ ở Malory Towers thì không hoàn toàn giống nhau như thế. Mỗi trường phải có những chuyện khác nhau chứ. Hy vọng mình có thật nhiều bạn ở đó’.
Darrell cũng buồn vì phải chia tay bạn bè cũ. Không ai trong số họ tới học ở Malory Towers. Cô bé đã từng học cùng họ trước đây, nhưng hầu hết những người bạn đó đều ở lại trường cũ hoặc tới những trường nội trú khác.
Vali của cô bé đầy chặt. Ở bên cạnh có viết dòng chữ màu đen thật lớn: DARRELL RIVERS. Trên những miếng nhãn dính là chữ MT, viết tắt của Malory Towers. Darrell chỉ xách cái vợt tennis đựng trong bao riêng của nó, và một chiếc túi nhỏ mà mẹ đã sắp xếp những thứ cần cho đêm đầu tiên.
‘Vali của con sẽ không được mở ngày vào buổi tối đầu tiên đâu’, mẹ nói. ‘Nên mỗi học sinh cần cầm theo một túi xách nhỏ có quần áo ngủ và bàn chải, và những thứ cần thiết khác kiểu như thế. Đây là 5 bảng cho con. Con phải giữ mà tiêu trong cả học kỳ đấy, vì không học sinh nào ở khối lớp của con được giữ nhiều tiền hơn thế’.
‘Con sẽ chỉ tiêu thế thôi!’. Darrell nói, nhét tiền vào ví. ‘Con cũng chẳng phải mua gì nhiều ở trường. Có tắc xi rồi kìa mẹ. Đi thôi!’
Cô bé tạm biệt bố rồi, sáng nay bố vẫn phải đi làm. Bố đã ôm cô bé rất chặt và nói. ‘Tạm biệt và chúc con con may mắn, Darrell. Con sẽ học được rất nhiều từ Malory Towers, vì đó là một trường tốt. Hãy cố gắng đáp lại thật nhiều con nhé!’
Cuối cùng họ cũng khởi hành, cả cái vali cũng được lên tắc xi, “ngồi” cạnh bác tài xế. Darrell thò đầu ra để nhìn lại ngôi nhà mình. ‘Chị sẽ quay về sớm thôi!’, cô bé gọi to với con mèo đen mập ngồi trên bờ tường và đang tự liếm mình. ‘Chắc lúc đầu con sẽ nhớ nhà lắm nhưng rồi sẽ quen nhanh thôi, phải không, mẹ?’
‘Tất nhiên rồi’, mẹ cô bé nói. ‘Con sẽ vui đến mức chẳng muốn về nhà vào kỳ nghỉ hè ấy chứ!’
Họ phải lên London để đi tàu tới Cornwall, nơi có trường Malory Towers. ‘Luôn có một chuyến tàu dặc biệt tới Malory Towers’, bà Rivers nói. ‘Xem kìa, có một bảng thông báo đấy. Malory Towers. Sân ga số bày. Đi nào. Chúng ta đến kịp giờ đấy. Mẹ sẽ ở với con vài phút để nhìn thấy con gặp được cô giám thị Nhà của con, và các bạn khác nữa, rồi mẹ mới về’.
Họ đi tới sân ga. Một đoàn tàu dài đậu ở đó, ghi rõ chữ Malory Towers. Tất cả các toa đều dành cho các học sinh của trường. Đoàn tàu cũng có những cái nhãn khác nhau ở các cửa sổ. Nhóm toa thứ nhất ghi ‘Tháp Bắc’. Nhóm toa thứ hai ghi ‘Tháp Nam’. Rồi có những toa có nhãn ‘Tháp Tây’ và ‘Tháp Đông’.
‘Con là tháp Bắc’, mẹ cô bé nói. ‘Malory Towers có bốn Nhà nội trú khác nhau cho học sinh, trên đỉnh mỗi nhà đều có một ngọn tháp. Con sẽ ở Tháp Bắc, cô Hiệu trưởng bảo thế, và cô giám thị Nhà của con là cô Potts. Chúng ta phải tìm cô ấy’.
Darrell nhìn quanh, những cô bé đứng trên sân ga đông chật. Tất cả đều có vẻ là học sinh của Malory, vì Darrell thấy những cái áo khoác và mũ nâu, với những chiếc nơ màu da cam, ở khắp nơi. Tất cả họ đều có vẻ quen biết nhau, cười nói to hết cỡ. Darrell chợt cảm thấy bối rối kinh khủng.
Mình sẽ chẳng quen được tất cả những cô bạn này! Cô bé nghĩ khi nhìn quanh. Mấy chị học sinh lớn trông đẹp quá! Trông họ thật trưởng thành. Đến mức mình thấy lo sợ rồi.
Tất nhiên những cô học sinh của khối lớp lớn trông có vẻ rất trưởng thành đối với Darrell. Họ chẳng hề để ý đến những cô học sinh nhỏ. Các cô học sinh nhỏ luôn nhường đường cho họ, và họ trèo lên các toa tàu của mình với vẻ tự tin và kiêu hãnh.
‘Chào, Lottie! Chào, Mary! Úi Penelope kìa! Chào, Penny, lại đây. Hilda, cậu không bao giờ chịu viết thư cho mình trong kỳ nghỉ, đồ xấu tính! Jean, lên toa của bọn mình đi!’
Những giọng nói vui tươi rộn rã khắp sân ga. Darrell tìm mẹ. À, mẹ kia rồi, mẹ đang nói chuyện với một cô giáo có vẻ mặt sắc sảo. Đó hẳn là cô Potts. Darrell nhìn cô chăm chú. Ừ, cô bé thích cô Potts đấy – thích cái cách mà cô hấp háy mắt – nhưng miệng cô ấy thì có vẻ rất cương quyết. Bị ghi vào “sổ đen” của cô ấy chắc sẽ không hay ho gì đâu.
Cô Potts bước lại gần và mỉm cười với Darrell. ‘À, học sinh mới!’, cô ấy nói. ‘Em sẽ vào toa của cô ở phía dưới – nhìn kìa, cái toa đằng kia kìa. Học sinh mới luôn đi với cô’.
‘Ôi, hóa ra có các bạn mới nữa ngoài em ra ạ, tức là trong khối lớp của em ấy ạ?’. Darrell hỏi.
‘À, đúng vậy. Hai bạn nữa. Họ chưa đến. Bà Rivers, đây là một em học sinh cùng lớp với Darrell – Alicia Johns. Em ấy sẽ ở bên cạnh Darrell sau khi bà tạm biệt Darrell’.
‘Chào’, Alicia nói, và nháy mắt với Darrell bằng đôi mắt long lanh. ‘Mình cùng lớp với cậu. Cậu có muốn ngồi một ghế ở góc không? Nếu có thì nhanh lên’.
‘Vậy thì tạm biệt con nhé, con yêu’, bà Rivers nói giọng vui vẻ. Bà hôn Darrell rồi ôm cô bé. ‘Mẹ sẽ viết trả lời ngay khi nhận được thư của con. Chúc con thật vui!’
‘Tất nhiên rồi ạ’, Darrell nói và nhìn theo mẹ rời khỏi sân ga. Cô bé không có thời gian để cảm thấy cô đơn vì Alicia đã nhận nhiệm vụ ngay tức khắc, cô bé đẩy Darrell phía toa của cô Potts rồi xô cô bé lên các bậc thang.
‘Bỏ túi của cậu vào góc, tớ sẽ đặt túi của tớ ở đối diện đấy’, Alicia nói. ‘Rồi chúng ta có thể đứng ở cửa và xem có những chuyện gì nữa. Nhìn đằng kia xem. Hình ảnh minh họa của cuốn sách Làm Sao Để Không Tạm Biệt Con Gái Cưng Của Bạn đấy!’
Darrell nhìn theo hướng Alicia, và thấy một cô bé cũng cỡ tuổi mình, mặc cùng bộ đồng phục, nhưng tóc rất dài và buông xõa sau lưng. Cô bé đang bám chặt lấy mẹ và rên rỉ.
‘Bây giờ điều mà bà mẹ đó nên làm là mỉm cười, nhét cho nó ít socola rồi đi luôn!’. Alicia nói. ‘Nếu có đứa con như thế thì còn làm được việc gì. Cô con gái cưng tội nghiệp!’.
Bà mẹ cũng thê thảm gần như cô con gái. Bà cũng chảy nước mắt ròng ròng. Cô Potts kiên quyết đi tới chỗ họ.
‘Bây giờ cậu xem cô Potty nhé’, Alicia nói. Darrell sốc toàn tập.Potty! Cô bạn gaism ới quen dám gọi tên cô giám thị của mình thế đấy. Mà trông cô Potts không hề “tầm thường” một chút nào như ý nghĩa của cái từ Potty đó. Trông cô ấy hoàn toàn tự tin.
‘Tôi sẽ nhận em Gwendoline’, cô Potts nói với mẹ của cô bé đang khóc. ‘Đã đến lúc em ấy phải lên tàu rồi. Em ấy sẽ quen nhanh thôi, thưa bà Lacey’.
Gwendoline có vẻ đã sẵn sàng đi, nhưng mẹ cô bé thì vẫn níu lấy con. Alicia khịt mũi. ‘Có thấy tại sao Gwendoline lại dở hơi thế không?’. Alicia nói. ‘Chính là vì mẹ nó! May mà mẹ mình lại thực tế hơn. Trông mẹ cậu cũng hay phết đấy – vui tươi, trẻ trung, nhỉ?.
Darrell thấy vui khi Alicia khen mẹ mình. Cô bé nhìn thấy cô Potts dứt khoát gỡ Gwendoline ra khỏi bà mẹ và dẫn về phía Alicia.
‘Alicia! Thêm một bạn nữa đây’, cô Potts nói, và Alicia kéo Gwendoline lên toa tàu.
Mẹ Gwendoline cũng chạy theo tới toa tàu và nhòm vào trong. ‘Ngồi vào ghế trong góc ấy, con yêu’, bà mẹ nói. ‘Và đừng dựa lưng vào máy tàu nhé. Con biết là dựa như thế sẽ làm con phát ốm mà. Với lại…’
Một cô bé nữa bước lên toa tàu. Đó là cô bé nhỏ nhắn, vững chãi, với khuôn mặt nghiêm trang và tóc tết chặt phía sau. ‘Có phải đây là toa của cô Potts không?’, cô bé hỏi.
‘Đúng’, Alicia đáp. ‘Cậu là học sinh mới thứ ba à? Tháp Bắc?’
‘Đúng. Mình là Sally Hope’, cô bé đó nói.
‘Mẹ cậu đâu?’. Alicia hỏi. ‘Mẹ cậu phải giao cậu cho cô Potts trước đã, để cô ấy đánh dấu vào tên cậu trong danh sách’.
‘Ôi, mẹ chẳng buồn đi với mình’, Sally nói. ‘Mình tự tới đây’.
‘Tuyệt’ Alicia noi. ‘Đấy, các bà mẹ cũng rất khác nhau. Một số người thì đi theo và mỉm cười và tạm biệt. Một số thì đi theo và khóc lóc – còn một số thì chẳng buồn đi theo’.
‘Alicia – đừng nói nhiều’, đó là giọng cô Potts. Cô biết kiểu ăn nói lung tung của Alicia. Bà Lacey bỗng nhiên trông có vẻ khó chịu, và quên luôn mất việc đưa ra them các hướng dẫn cho Gwendoline. Bà bực bội nhìn Alicia chằm chằm. thật may là bác bảo vệ thổi còi ngay lúc đó và mọi người nhốn nháo giành chỗ.
Cô Potts nhảy lên toa với hai hoặc ba cô bé nữa. Cửa đóng sập. Mẹ Gwendoline nhòm vào, nhưng trời đất ơi, Gwendoline đang bò trên sàn, tìm thứ gì đó mà cô bé vừa làm rơi.
‘Gwendoline đâu rồi?’, giọng bà Lacey vang lên. ‘Tôi phải nói tạm biệt. Nó…’
Nhưng đoàn tàu đã bắt đầu chuyển bánh. Gwendoline ngồi dậy và la toáng lên.
‘Mình chưa kịp nói tạm biệt mẹ!’, cô bé hét.
‘Sao, cậu muốn nói tạm biệt bao nhiêu lần?’. Alicia gặng hỏi. ‘Cậu đã nói hai mươi lần rồi còn gì’.
Cô Potts nhìn Gwendoline. Cô đã bắt cô bé ngồi vào chỗ và biết rằng cô bé đó là đứa con một được cưng chiều quá mức. Cô bé này sẽ vừa ích kỷ, vừa khó dạy bảo đây.
Cô cũng nhìn Sally Hope bé nhỏ và lặng lẽ. Cô nhóc trông rất ngộ, với bím tóc tết chặt cứng, khuôn mặt kín đáo. Mẹ cô bé không tiễn cô. Liệu Sally có buồn vì điều này không? Cô Potts cũng chẳng đoán được.
Thế rồi cô nhìn Darrell. Khá dễ dàng để hiểu Darrell. Cô bé chẳng bao giờ giấu giếm điều gì, vì cô bé luôn nói ra những điều mình nghĩ, dù không đến nỗi thiếu ý tứ như Alicia. Một cô bé dễ thương, thẳng tính và đáng tin cậy, cô Potts nghĩ. Nhưng cũng có thể hơi nghịch ngợm. Trông cô bé có vẻ thông minh. Để rồi xem cô bé sẽ sử dụng đầu óc của mình thế nào! Mình nghĩ sẽ không quá khó khăn trong việc quản Darrell ở Tháp Bắc!
Các cô bé bắt đầu nói chuyện. ‘Malory Towers trông thế nào?’. Darrell hỏi. ‘Mình đã nhìn trên ảnh, tất nhiên. Trông to khủng khiếp’.
‘Đúng đấy. Và nhìn ra biển thì đẹp cực’, Alicia nói. ‘Trường được xây dựng trên vách đá mà. May cho cậu là cậu được ở tháp Bắc - ở đó ngắm cảnh là tuyệt nhất’.
‘Mỗi tháp có các phòng học riêng à?’ Darrell hỏi. Alicia lắc đầu.
‘Ôi không! Tất cả học sinh của các nhà ở các Tháp đều học cùng các phòng như thế thôi. Mỗi Nhà có khoảng sáu mươi học sinh. Pamela là huynh trưởng nhà chúng ta. Chị ấy kia kìa!’
Pamela là một cô bé cao dong dỏng, cô lặng lẽ đi vào toa với một học sinh khác cùng tuổi. Trông họ có vẻ rất gần gũi với cô Potts, họ hào hứng thảo luận với cô những kế hoạch cho năm học tới.
Alicia một cô bạn khác tên là Tessie, Sally và Darrell cũng nói chuyện với nhau. Gwendoline ngồi trong góc trông rất ủ ê. Nhưng chẳng ai để ý đến cô bé. Và cô bé không hề quen với việc bị bỏ rơi như vậy! Cô bé bắt đầu sụt sịt, và lén liếc mắt nhìn mọi người. Alicia tinh mắt nhận thấy điều đó và nhe răng cười. ‘Cứ giả vờ như không biết nhé!’, cô bé thì thầm với Darrell. ‘Những người thực sự thấy buồn luôn quay mặt đi và cố gắng che giấu cơ. Đừng tỏ ra chú ý một chút nào đến bé yêu Gwendoline nhé’.
Khổ thân Gwendoline! Giá như cô bé biết rằng sự thiếu thông cảm của Alicia chính là điều tốt nhất cho mình. Cô bé đã luôn làm quá mọi chuyện lên, còn cuộc sống ở Malory Towers thì sẽ không bao giờ dễ dàng cho cô bé.
‘Vui lên nào, Gwendoline’, cô Potts nói bằng giọng vui vẻ, và ngay lập tức quay sang nói chuyện tiếp với những cô học sinh lớn hơn.
‘Mình muốn ốm quá’, cuối cùng Gwendoline tuyên bố, cô bé có vẻ kiên quyết trở thành trung tâm chú ý và phải đòi được sự thông cảm bằng cách nào đó.
‘Trông cậu có vẻ gì thế đâu’, Alicia nói toạc móng heo. ‘Phải không ạ, thưa cô Potts? Lúc nào em mà ốm thì trông em xanh lét cơ mà’.
Gwendoline ước giá như mình có thể lăn ra ốm thật! Như thế để cho con bé đanh đá kia thấy. Cô bé ngồi dựa lại vào ghế, và lầm bầm yếu ớt. ‘Mình thực sự thấy ốm quá! Ôi, mình phải làm gì bây giờ?’
‘Đây, đợi chút – mình có cái túi giấy đây’, Alicia nói, và rút một cái túi giấy to tướng ra từ trong túi xách của mình. ‘Mình có một ông anh lúc nào cũng phát ốm trong xe ô tô, nên đi đâu mẹ mình cũng mang theo túi giấy, cho anh Sam đó. Mình luôn thấy rất buồn cười khi anh ấy chúi mũi vào cái túi, ôi ông anh Sam khốn khổ - trông như co ngựa bị buộc túi thức ăn ở mõm ấy!’
Không ai có thể nhịn cưới khi nghe câu chuyện của Alicia. Tất nhiên, Gwendoline thì không cười, mà trông rất tức giận. Con bé khó ưa đó lại đem mình ra làm trò hề. Mình sẽ không ưa nó một chút nào hết. Sau đó Gwendoline ngồi im lặng, và khong buồn cố tìm kiến sự chú ý của người khác nữa. Cô bé sự vì không biết Alicia có thể nói tiếp những gì. Nhưng Darrell thì nhìn Alicia với vẻ thích thú và yêu mến. Cô rất mong Alicia làm bạn mình! Hẳn sẽ vui lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro