Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Alec ngồi trong lớp tiếng Pháp, cố gắng tập trung nghe giảng, và không quá bị thu hút, bởi chàng trai rất khó để lờ đi, người ngồi ngay đằng sau cậu. Alec chưa từng quá gần gũi với những anh chàng gay công khai, và nó làm cậu lo lắng, và còn có them một chút ghen ghét. Anh chàng hấp dẫn này còn khiến cậu hồi hộp.

Khi Alec bước vào, cậu hy vọng được ngồi ở góc cuối, tránh khỏi tầm mắt của hầu hết mọi người (như thường lệ), cái chạm mắt đột ngột với chàng trai, Magnus Bane, cái tên mà giáo viên đã gọi anh ta, đã khiến cậu dỡ bỏ lớp phòng vệ của mình mà hoảng loạn ngồi vào chiếc ghế gần nhất với anh ta. Nếu như cậu có thể suy nghĩ rõ ràng (hoặc cậu là trai thẳng chứ không phải là một gay kín) cậu sẽ chọn chiếc ghế cách xa Magnus nhất. Nhưng cậu đã không làm thế. Bây giờ, chừng nào sơ đồ chỗ ngồi này còn kéo dài, cậu vẫn phải chịu đựng với việc anh ta ngồi ngay đằng sau cậu. Khỉ thật.

Mọi việc có thể không sao, Alec nghĩ, nếu như không có nụ cười khi nãy.

Cậu cảm thấy tệ cho Magnus, cô Verlec không nên xúc phạm anh, đặc biệt khi anh còn chưa quen với trường (Magnus hiển nhiên là một trong những học sinh của C.C. Prep), và Alec bốc đồng quyết định cho anh một nụ cười yên lòng. Cậu nhận được một kết quả ngoài mong đợi. Magnus hoàn trả lại một nụ cười nhếch mép thật chói sáng, khiến Alec gần như rớt khỏi ghế. Alec không quen với việc người khác cười với cậu như thế. Nụ cười đó như của mấy chàng trai cười với Izzy, hay là mấy cô nàng cười với Jace. Nên cho đến cuối tiết học, Alec cố gắng làm chậm lại nhịp tim đang đập điên cuồng của cậu, khi nhận thức sâu sắc một anh chàng quyến rũ đến lạ lùng, đôi mắt xanh vàng, nhìn cháy bỏng vào lưng cậu.

Nó làm cậu hoàng sợ và bối rối. Cậu chưa từng cảm thấy như thế này trước đây. Cậu đã từng chú ý đến những chàng trai khác trước đây, tất nhiên là cậu đã từng như thế, nhưng họ chưa từng ảnh hưởng đến cậu như cái cách của Magnus, một chàng trai cậu chưa từng nói chuyện với, làm với một nụ cười. Có thể là bởi vì trước đây, cậu luôn so sánh từng chàng trai cậu gặp với Jace. Không một chàng trai nào cậu từng gặp có thể so sánh với Jace, trong suy nghĩ của Alec.

Cho đến bây giờ.

Cho đến khi Magnus xuất hiện.

Magnus Bane. Ngay cả cái tên nghe cũng có vẻ nguy hiểm. Alec quyết định cậu sẽ tránh anh ta càng xa càng tốt. Việc này không quá khó, cậu suy đoán, Magnus có vẻ học trên lớp cậu. Tuy nhiên, Alec có vài AP và môn học của lớp 12 (không phải là cậu có năng khiếu, nhưng cậu học tốt ở trường vì cậu chăm chỉ, cậu không có việc gì khác để làm, và vì thế cậu có điểm tốt hơn, có cơ hội cao hơn để vào các trường đại học tốt, xa, thật xa), nếu Magnus học ở những lớp này... Cậu thật sự không muốn nghĩ đến điều này.

Alec rời khỏi chỗ ngồi ngay khi chuông vang lên, quá nhanh đến mức khiến cậu gần trượt chân, nhưng cậu đã giữ được thăng bằng và bước nhanh ra khỏi cửa. Cậu nhẹ nhõm thở ra ngay khi cậu bước ra hành lang và bắt đầu đi đến lớp kế tiếp. Tiếng Anh. Tiếng Anh lớp 11, nơi Magnus Bane chắc chắn không thể học cùng. Suy nghĩ này khiến cậu bình tĩnh hơn, và còn có một chút thất vọng, nhưng cậu nhún vài và tiếp tục bước đi.

"Hey, chờ đã!" Alec cứng người. Magnus. Cậu quay lại, thầm tự mắng nhiếc mình; Magnus chắc không thể gọi cậu. Tại sao anh có thể gọi cậu được chứ? Alec quay người lại để đến lớp Tiếng Anh, khi một bàn tay nắm lấy cánh tay cậu.

Trái tim của Alec đập loạn nhịp khi cậu đối mặt với Magnus Bane, người đang cầm một cái gì đó trước người anh. Nhưng Alec không thể tập trung vào cái thứ anh đang cầm. Cậu có vẻ không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ bàn tay của Magnus trên cánh tay cậu.

"Cậu quên cây bút của cậu." Magnus nói, lại nở nụ cười ban nãy một lần nữa.

Alec cảm thấy mặt mình nóng bừng, và chắc rằng Magnus đã chú ý đến nó (đôi khi cậu cũng ghét làn da tái nhợt của mình), "Umm... cảm ơn."

Magnus cười toe toét và đưa cho cậu cây bút.

Khi tay họ chạm nhau, Alec cảm thấy ngón tay mình tê tê. Cảm giác này không hề gây khó chịu, nên cậu vẫn giữ nguyên tay mình lâu một chút, trước khi nhận ra bản thân mình đang làm gì và nhanh chóng rút tay ra.

Tuy nhiên, ngay khi cậu rút tay này ra, Magnus nắm lấy bàn tay khác của cậu và bắt tay, "Nhân tiện tớ là Magnus, Magnus Bane."

"Tớ - tớ biết." Alec đáp lời. Magnus cười toe toét hơn (Alec không nghĩ rằng anh có thể làm được điều này), và cậu cảm thấy mặt mình đỏ hơn, "Ý tớ là – giáo viên điểm danh. Và cô ấy đã gọi tên anh." Alec cảm thấy ngượng ngùng hơn trong chốc lát. Tại sao Magnus cứ luôn nở nụ cười với cậu?

"Không sao đâu, tớ cũng nhớ tên cậu. Alexander... Alexander Lightwood."

"Um... Tớ thích được gọi bằng Alec hơn."

"Đúng rồi. Cậu đã nói thế..."

Alec lại cảm thấy cảm giác nhẹ nhõm trộn lẫn với hối tiếc, khi cậu nhận ra Magnus đã hạ tay anh xuống. Nhưng anh vẫn nhìn cậu, và tất nhiên vẫn tiếp tục cười toe toét. Alec quay trở lại thực tế, "Tớ - tớ phải đi, đến um... lớp Tiếng Anh."

Chỉ có mình cậu, hay Magnus cũng có vẻ hơi thất vọng?

"Đúng rồi, tớ cũng phải đi thôi. Gặp lại cậu sau... Alec." Magnus dành cho cậu một nháy mắt tán tỉnh và một nụ cười, và rồi anh bước đi, bỏ lại Alec đứng giữa hành lang, cố gắng trong tuyệt vọng để hồi phục lại sự bình tỉnh của mình.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro